Tôi và Tôn Tử đứng im lặng trong phòng Phỉ Phỉ rất lâu, sau đó, Tôn Tử bước ra khỏi phòng ngủ, lấy bao thuốc duy nhất của tôi ra rồi hút từng điếu từng điếu một.
Phỉ Phỉ lại lần nữa chìm vào giấc ngủ, sau khi chắc chắn cô ấy không bị sốt, tôi liền bảo Huệ Bình chuẩn bị một ít cháo và súp gà cho Phỉ Phỉ.
Tôi vô tình đọc được những điều này trong một quyển sách, trong sách nói phụ nữ sau khi bị sảy thai phải nghỉ ngơi thật tốt, cũng giống như ở cữ.
Tôn Tử thấy tôi đóng cửa liền nói bây giờ phải đi tìm Kiến Nam trước, đợi khi nào tìm được Kiến Nam chúng tôi liền rời khỏi thôn Minh Hà ngay.
Theo như lời Tôn Tử nói thì nơi này quá tà môn, từ biểu cảm trên mặt của Tôn Tử là tôi có thể nhận ra điều đó, đối với sự kiện xảy ra đêm đó Tôn Tử vẫn còn chưa nói hết, nhưng rốt cuộc cậu ấy ta giấu chuyện gì thì không thể biết được.
Trước mắt điều quan trọng nhất là làm sao tìm được Kiến Nam, tôi cảm thấy rất có thể Kiến Nam vẫn còn sống, trước khi nhìn thấy t.h.i t.h.ể Kiến Nam, chắc chắn tôi sẽ luôn nghĩ như vậy.
Mà suy nghĩ của Tôn Tử lại lý trí hơn tôi nhiều, cậu ấy đã đưa ra phán đoán của bản thân, đó là Kiến Nam rất có thể đã bị hại c.h.ế.t.
Suy đoán của cậu ấy cũng rất hợp tình hợp lý, vì ở một ngôi làng hoang vu như nơi này, nhất định không thể có thuốc cầm máu, một người bị c.h.ặ.t c.h.â.n sao có thể sống nổi?
Có lẽ cậu ấy đã sớm c.h.ế.t vì mất nhiều m.á.u rồi, cái chân người trắng bệch bị ngâm hiện lên trong đầu tôi.
Tôn Tử vỗ vai tôi: “Đã là anh em nhiều năm như vậy, bằng mọi giá chúng ta phải tìm được hung thủ sát hại Kiến Nam.”
Tôi gật đầu thật mạnh, chuyện này đối với tôi cũng rất quan trọng, vì tôi nên Kiến Nam mới đến thôn Minh Hà, bây giờ cậu ấy gặp nạn tôi nhất định phải có trách nhiệm.
Sau khi tôi và Tôn Tử nói ra suy nghĩ của bản thân liền nhanh chân đi đến đại sảnh, tôi nghĩ mấy người kia cũng đã ăn uống no say rồi, nhân lúc này nhanh chóng mở cuộc điều tra.
Khi chúng tôi đến đại sảnh thấy mấy người đó đang cầm tăm xỉa răng, dáng vẻ vô cùng ung dung.
“Đội trưởng Kim, chúng ta có thể bắt đầu chưa?” Tôi nhìn đội trưởng Kim, thúc giục hỏi. Đội trưởng Kim liếc nhìn tôi khinh thường, liền chỉ vào cơn mưa lớn bên ngoài cửa, rất thản nhiên nói: “Mưa lớn như vậy, làm sao điều tra? Các cậu mau sắp xếp cho chúng tôi một phòng, chúng tôi nghỉ ngơi một chút, ngày mai bắt đầu điều tra.”
Đội trưởng Kim này, rốt cuộc là đến điều tra hay là hưởng thụ vậy? Nhìn anh ta thế này, chúng tôi lại không thể làm gì được.
Tôi tức giận muốn lớn tiếng mắng, Tôn Tử liền ngăn tôi lại, bảo Tiểu Phân đứng bên cạnh sắp xếp phòng cho những người kia.
Tôn Tử nói không dễ dàng mới mời họ đến được, cậu ấy không cần họ điều tra mà muốn họ lập hồ sơ vụ án.
Còn việc điều tra hung thủ thực sự sẽ do tôi với cậu ấy cùng làm, cậu ấy không tin mình không tìm ra được sự thật.
Tôi biết Tôn Tử có bản lĩnh, cha của cậu ấy ưu tú như vậy, cậu ấy cũng học được không ít, chỉ là chúng tôi nên bắt đầu từ đâu đây?
“Chúng ta đương nhiên bắt đầu từ những người trong Minh gia, tôi đoán hung thủ là một trong số những người đó. Bởi vì, tôi không nghĩ người ngoài có thể dễ dàng lẻn vào trong nhà, đặt cái chân vào vò nước mà không thể lại dấu vết nào được.” Tôn Tử rất thông minh đã nắm được điểm quan trọng.
Nhưng nếu như tôi không biết được chân tướng, căn bản là tôi sẽ chẳng bao giờ nghi ngờ người của Minh gia.
Đầu tiên, ở đây chỉ có vài người phụ nữ, thứ hai họ đều là người nhà của tôi, hơn nữa những tiểu nha hoàn đó không giống người có lòng dạ độc ác.
Nhưng hiện tại, tôi nghĩ những người này có khả năng gây án nhất, chỉ là tôi không biết tại sao họ lại bắt đầu xuống tay từ Kiến Nam? Kiến Nam bình thường trông rất cợt nhả, không thể trở thành mối đe dọa của họ mới đúng.
Thanh Thanh nói lão thái bà kia muốn mạng của tôi, chỉ là không phải lúc này, chẳng lẽ bà ta g.i.ế.t Kiến Nam vì muốn chúng tôi ở lại Minh gia sao? Mặc kệ bọn họ có nghĩ vậy hay không, chúng tôi cũng phải sớm tìm ra được sự thật, rời khỏi nơi này.
Tôi và Tôn Tử lập tức chạy vào nhà bếp, cái chân kia đã biến mất, Huệ Bình vẫn đang nấu cháo cho Phỉ Phỉ trong bếp, Tôn Tử liền hỏi Huệ Bình cái chân kia đâu rồi?
Huệ Bình nghe thấy liền cười nhạt: “Cái chân người đó, không phải chân giò hun khói, chẳng lẽ để ở trong bếp để ăn à? Sớm đã bị vứt đi rồi.”
“Cái gì?” Trước đó Tôn Tử đã liên tục căn dặn tuyệt đối không thể làm hư hiện trường, nhưng mấy người này lại xem như gió thoảng qua tai.
Tôn Tử nghiến răng nhìn Huệ Bình hỏi đã vứt đi đâu, Huệ Bình liền nói đã vứt ở trong hố rác cạnh Minh gia.
Danh Sách Chương: