Mục lục
Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chúng tôi giống như mấy kẻ trộm vậy, hành vi này có lẽ mới khiến người khác thấy nghi ngờ đó nhỉ.
“Có gì không tốt đâu?” Tôi vừa nói vừa xé tờ giấy trên cửa đi, đẩy cửa bước vào mà không nói một lời nào.
Quán rượu này vẫn như ngày chúng tôi đến, tuy nhỏ nhưng mọi thứ đều được sắp xếp ngăn nắp.
Chúng tôi kiểm tra cửa hàng kỹ càng, muốn tìm kiếm một số manh mối có ích.
Thế nhưng, chúng tôi tìm hết cả tầng trên lẫn tầng dưới vẫn không phát hiện có gì bất thường, ở đây ngoài bàn với ghế ra thì cũng chẳng còn đồ đạc gì khác.
Tôi bắt đầu cầm mấy hũ rượu nhỏ trên kệ lên rồi bắt đầu xoay trái xoay phải, tự hỏi liệu có căn phòng bí mật nào đó giống như trong trạch viện không.
“Bíp, bíp, bíp, bíp.” Đột nhiên có một tiếng động vang lên, tôi vô thức sờ vào túi, còn tưởng là chuông điện thoại của mình.
Kết quả là túi rỗng không, ở đây không có tín hiệu nên điện thoại cũng chẳng có ích gì, vì vậy, tôi đã cất điện thoại vào vali rồi.
Thế nhưng âm thanh này là gì?
Tôi nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở tủ rượu phía trước, tôi nhớ lúc Kiến Nam xuống núi có mang theo điện thoại, nói rằng nó có thể thay máy ảnh để chụp ảnh cho tất cả chúng tôi.
Tôi bước nhanh về phía tủ rượu, khoảnh khắc kéo cánh tủ ra, mắt tôi lập tức mở to. Không sai, đúng là điện thoại của Kiến Nam, của Kiến Nam.
Xét như vậy, xem ra bà chủ này chính là người đã hại Kiến Nam rồi.
“Minh Dương, cậu làm gì đấy? Ngộ nhỡ bị người ngoài nhìn thấy là không xong đâu.” Đại Ngốc vừa nói vừa nhìn ra ngoài.
Anh ấy còn tưởng tôi lấy đồ gì đó của bà chủ, bèn tiến tới nói với tôi: “Minh Dương, đồ của người khác thì không được tùy tiện lấy đi đâu. Em như này thì có khác gì trộm đâu chứ?”
“Tất nhiên là khác rồi. Đại Ngốc, anh nói cho tôi biết người phụ nữ đó sống ở đâu, bây giờ tôi sẽ đi tìm cô ta.” Tôi đã không nhịn nổi nữa rồi.
Cái chân kinh khủng đó hiện lên trong đầu tôi, người phụ nữ độc ác thâm hiểm này, cho dù lúc đó Kiến Nam có thực sự làm chuyện gì đó không hợp phép tắc đi nữa thì cũng không đến mức khiến cô ta phải hành động tàn nhẫn như vậy chứ.
“Anh còn đứng đó làm gì? Mau dẫn tôi đi đi.” Tôi giục Đại Ngốc, Đại Ngốc gật đầu rồi dẫn tôi đến chỗ ở của người phụ nữ độc địa đó.
Con người độc ác này, chỗ ở cũng cách xa nơi đông người, tôi đã đi sau Đại Ngốc gần nửa tiếng đồng hồ rồi. Tôi kiệt sức đến mức gần như ngã quỵ xuống đất, nhưng nghĩ đến Kiến Nam vẫn đang gặp nguy hiểm, bèn cố gắng chịu đựng.
“Sắp đến chưa?” Tôi ngẩng đầu lên hỏi Đại Ngốc, thở không ra hơi.
“Sắp rồi sắp rồi.” Đại Ngốc lau mồ hôi trên trán, còn tôi thì cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở, tiếp tục đi theo sau.
Đại Ngốc bước đi rất nhanh, tôi thấy hơi đuối sức nhưng vẫn phải cố mà bước theo, đầu ngón chân đã mọc ra hai mụn nước lớn vẫn phải cắn răng cắn lợi mà đi.
“Đến rồi, ở kia kìa.” Đại Ngốc chỉ vào căn nhà hai tầng cách đó không xa.
Căn nhà này được xây dựng theo phong cách phương Tây, có thể xây được một ngôi nhà như vậy trong làng này, điều kiện kinh tế cũng xem như là cao hơn nhiều so với người bình thường rồi.
Tôi đi theo Đại Ngốc đến cửa chính của ngôi nhà, không chút do dự gì mà gõ ​​cửa, Đại Ngốc nhìn tôi, chắc đến bây giờ anh vẫn chưa hiểu tôi muốn làm gì.
“Minh Dương à, cậu rốt cuộc muốn làm gì thế? Lưu Mị Nhi này là một quả phụ, hai người đàn ông chúng ta ban ngày ban mặt lại đi tìm một quả phụ, như vậy là không tốt lắm đâu.” Đại Ngốc nhìn tôi, trầm giọng nói.
Còn tôi thì lập tức ra ký hiệu yên lặng với Đại Ngốc, đồng thời áp sát người vào cửa, nghe ngóng động tĩnh bên trong, chưa tới một phút sau thì nghe thấy tiếng giày cao gót từ trong nhà truyền ra.
Xem ra người phụ nữ này đang ở nhà rồi., “cạch” một tiếng, cánh cửa mở ra, người xuất hiện trước mặt chúng tôi chính là Lưu Mị Nhi. Gần giữa trưa rồi, nét mặt cô ta thậm chí còn mang vẻ hơi say, cả người tựa hết vào cửa.
Trên tay cô ta vẫn cầm ly rượu, mặc một bộ sườn xám kiểu cũ, có thể nói là khá có khí chất, so với vẻ kiều diễm lần trước thì lần này trông không có sức sống lắm.
“Các anh là ai?” Lưu Mị Nhi nheo mắt lại, có vẻ như muốn nhìn rõ hai chúng tôi.
Vốn dĩ tôi muốn nói chuyện thẳng thắn với Lưu Mị Nhi, khiến cô ta phải giao Kiến Nam ra, nhưng nghĩ kỹ lại thì chuyện này gần như là không thể.
Lưu Mị Nhi cũng không phải tên ngốc, làm gì có chuyện tôi vừa hỏi thì cô ta sẽ nhận ngay chứ.
Vì vậy, tôi bịa ra một cái cớ: "À, bà chủ, trước đây chúng ta đã gặp nhau rồi, tôi và bạn mình đã uống rượu trong quán rượu của cô."
Lưu Mị Nhi nhìn tôi, sau khi nhìn rõ rồi, khóe miệng liền nở một nụ cười nhẹ: “À, đúng rồi, chúng ta đúng là đã từng gặp nhau. Thế nhưng hai anh hôm nay…..?”
“À, là thế này. Vốn dĩ tôi và anh Thuận Tử muốn đến quán của cô uống rượu, thế nhưng quán lại đóng cửa mất rồi, tôi lại nghiện rượu nên không kiểm soát nổi, thế nên…. Không làm phiền tới cô chứ?” Tôi nở nụ cười, khuôn mặt rạng rỡ nhìn Lưu Mị Nhi, cũng xem như đang dùng mĩ nam kế rồi.
Lưu Mị Nhi nghe xong thì mỉm cười, mời chúng tôi vào, mở cửa cho chúng tôi một cách thỏa mái, Đại Ngốc cũng theo tôi vào trong.
Vừa bước vào nhà của Lưu Mị Nhi, tôi đã ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, mùi thơm của hoa cỏ và mùi thơm của rượu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK