Nhưng mà vì để đưa Thanh Thanh đi, tôi đã chịu đựng nỗi đau và dùng roi liên tục quất vào người Liễu Trường Minh.
Liễu Trường Minh không ngờ tôi còn sức đánh trả, hắn ta đánh giá thấp kẻ địch rồi, thế là những đòn roi này quất mạnh vào cánh tay Liễu Trường Minh.
Liễu Trường Minh gầm lên như dã thú, đôi mắt tức giận của hắn ta lập tức trở nên đỏ tươi.
"Minh Hứa Diệp, nể mặt Thanh Thanh ta nhịn ngươi lâu lắm rồi. Tôi không ngờ ngươi lại được nước làm tới. Được, vậy hôm nay ta sẽ gi.ết ngươi!" Liễu Trường Minh vừa nói vừa đưa tay đánh vào bụng tôi.
Một cơn đau thấu tim truyền tới, Liễu Trường Minh cười lạnh vừa định móc nội tạng của tôi, nhưng tay cậu ta đã thu tay lại.
Tôi nhìn xem thế nào, thì thấy trên tay cậu ta xuất hiện một vết thương rất lớn, bề mặt vết thương đỏ lòm và nổi bong bóng.
Ngay sau đó, giọng nói của sư phụ và Hạ Đông Hải truyền đến bên tai tôi: "Minh Dương? Không sao chứ?"
“Sư phụ?” Tôi gập người, tay ôm lấy bụng.
Hạ Đông Hải lao tới và kéo tôi sang một bên.
“Minh Dương?” Phạm Tú Tú cũng đến? Thân thể cô ấy yếu ớt như vậy, sao lại đi theo lên núi chứ?
Hạ Đông Hải lập tức lấy cỏ cầm m.á.u ra đắp lên vết thương cho tôi, tôi thấy sư phụ và Liễu Trường Minh đã đối đầu với nhau, trong tay sư phụ cầm một thanh kiếm dài màu trắng, từ trong kiếm tỏa ra một tia sát khí nồng đậm.
Mà sự tàn bạo trên người Liễu Trường Minh đã vơi đi một ít.
"Thật không ngờ ông lại có được thanh kiếm xương quỷ này, nhưng đáng tiếc, tôi không phải quỷ bình thường, chỉ dựa vào thanh kiếm nhỏ này, ông cho rằng có thể thu phục được tôi sao?" Liễu Trường Minh cười lạnh một tiếng, sau đó l.i.ế.m liếm vết m.á.u trên tay, trên gương mặt cậu ta nở một nụ cười xấu xa.
Thanh Thanh lảo đảo đi về hướng Liễu Trường Minh: "Đừng, đừng đánh nữa."
"Em đau lòng sao? Thanh Thanh, đừng quên từ hôm nay trở đi, em là người phụ nữ của Liễu Trường Minh. Trí Quyền, mau đỡ cô ấy sang một bên nghỉ ngơi." Liễu Trường Minh liếc Vương Trí Quyền, tên chó săn Vương Trí Quyền này lập tức chạy đến đỡ Thanh Thanh sang một bên.
Cả người tôi mềm nhũn ngã xuống đất, chỉ có thể bất lực nhìn sư phụ và Liễu Trường Minh đánh nhau.
Tôi rất rõ ràng tình trạng sức khỏe của sư phụ, ông ấy tuyệt đối không phải là đối thủ của Liễu Trường Minh, hiện tại nếu muốn đối đầu với Liễu Trường Minh, chắc chắn sư phụ phải dốc hết sức lực.
Nhưng mà, ngay cả như vậy, sư phụ vẫn thất bại lùi lại và bị Liễu Trường Minh dồn vào góc tường.
“Cô Phạm, giúp tôi trông chừng Minh Dương, tôi đi giúp ba tôi.” Hạ Đông Hải không chịu nổi nữa, đứng dậy lao ra ngoài, đánh lén Liễu Trường Minh từ phía sau.
Liễu Trường Minh tránh được, Hạ Đông Hải đánh hụt vào không khí. Sư phụ quát Hạ Đông Hải: "Mau tránh ra!"
Hạ Đông Hải chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu ta đã cảm thấy bản thân bị đẩy ra bởi một sức mạnh rất lớn, còn sư phụ đã ăn trọn cú chưởng mạnh của Liễu Trường Minh.
"Phụt" một tiếng, một ngụm m.á.u đen từ trong miệng sư phụ phun ra.
“Đừng đánh nữa, Liễu Trường Minh, nếu anh còn động tay, tôi thà cả người bị thối rữa cũng sẽ không gả cho anh.” Thanh Thanh gần như điên loạn mà gầm lên.
Điều này làm cho Liễu Trường Minh vốn đang đánh đỏ cả mắt cuối cùng cũng lấy lại được một chút lý trí, thu tay về.
"Được, anh sẽ không động vào bọn họ nữa, hôm nay là ngày vui của Liễu Trường Minh ta, ta tha cho mạng chó của các người." Liễu Trường Minh nở nụ cười và đi ra ngoài.
Hắn ta bước đến gần Thanh Thanh, nắm lấy tay Thanh Thanh và đi ra ngoài nhận lấy những lời chúc mừng từ tất cả các tín đồ.
“Thanh Thanh, Thanh Thanh.” Tôi giãy giụa đứng lên, vết thương trên bụng không ngừng chảy máu, hiển nhiên cảm thấy chân mình đã mềm nhũn.
“Minh Dương, đừng cử động, vết thương của anh còn chưa được khâu lại.” Phạm Tú Tú vươn bàn tay mảnh khảnh ra, ấn chặt vào vết thương của tôi.
Hạ Đông Hải dựa vào tường đứng dậy, đi đến bên sư phụ, nhìn sắc mặt sư phụ tái nhợt, lo lắng hỏi: "Ba? Ba? Ba không sao chứ?"
“Ba không sao.” Mặc dù sư phụ cố hết sức làm ra vẻ không có chuyện gì, nhưng giọng nói đã có chút run rẩy.
Hạ Đông Hải đỡ sư phụ lên, cơ thể bắt đầu lắc lư như kim đồng hồ, lắc lư từ bên này sang bên kia.
“Minh Dương, thực lực giữa chúng ta và Liễu Trường Minh chênh lệch quá lớn, mau đi thôi.” Hạ Đông Hải đã có chút bực bội, lớn tiếng quát tôi.
Tôi nghiến răng: “Cậu đi đi, tôi đã nói sẽ tự mình cứu Thanh Thanh ra khỏi hố lửa này.”
"Minh Dương, lần này con quá kích động, thầy và Mộ Thanh Thanh đã bàn bạc trước rồi." Ngay khi sư phụ nói điều này, tôi và Hạ Đông Hải mở to mắt nhìn sư phụ.
Ông ấy đã bàn bạc với Thanh Thanh? Đây là có ý gì?
Sư phụ nhìn xung quanh, lúc này Liễu Trường Minh đang vui mừng đưa Thanh Thanh ra ngoài nhận quà, ở đây không còn ai khác.
"Mộ Thanh Thanh sau khi lấy được nội đan, sẽ cùng thầy hợp lực để hạ gục Liễu Trường Minh, nhưng sự nóng nảy của con đã phá vỡ kế hoạch ban đầu của bọn ta." Sư phụ nghiến răng nghiến lợi, khó khăn nói ra những lời này.
Cả người tôi liền chìm xuống, tôi dùng sức đập mạnh xuống đất, không ngờ sư phụ và Thanh Thanh đã có sẵn kế hoạch.
Cuối cùng, chỉ vì sự lỗ mãng của tôi đã biến mọi thứ ra nông nổi như bây giờ?
"Liễu Trường Minh là xác ch.ết quỷ, khi ngủ hắn ta chắc chắn sẽ tháo gỡ thân xác xuống, thời điểm đó là lúc hắn yếu ớt nhất, chúng ta hợp sức mới có thể thu phục hắn." Sư phụ vừa nói vừa ho:"Bây giờ chúng ta rời khỏi đây, đợi Mộ Thanh Thanh ra ám hiệu cho chúng ta."
Danh Sách Chương: