Mục lục
Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai chúng tôi đần người ra, lời anh ta nói nghe cũng hợp tình hợp lý.
“Các anh chưa từng điều tra kỹ các mối quan hệ đằng sau ba người họ sao, biết đâu lại có điểm đột phá?” Tôi nghĩ điều này có vẻ hơi thừa thãi, nhưng trong trường hợp kẻ tình nghi không nhận hành vi phạm tội thì cũng chỉ có thể làm bước này.
Một người sắp ch.ết lời nói cũng sẽ thành thật, cô ta không có lý do để nói dối.
Sắc mặt của Triệu Húc trở nên xanh xám dường như là tức giận hoặc cũng có thể là sợ hãi.
“Tôi không hề muốn đưa ra phán quyết vội vàng, nhưng cục trưởng rất gấp gáp, án gi.ết người liên hoàn này nếu còn không phá được các cậu biết tôi phải chịu áp lực lớn thế nào không hả?” Giọng Triệu Húc khàn đi.
Lần đầu tiên gặp anh ta vẫn là cảnh sát nhân dân uy dũng, anh ta của hiện tại tóc mái ướt đẫm mồ hôi, bết dính chặt vào trán, trên mặt chỉ toàn sự bất lực suy sụp.
“Hiện tại đã biết được vấn đề xuất phát ở đâu thì vẫn còn kịp, cảnh sát Triệu anh phải lập tức phái người đi điều tra.” Với tình trạng hiện tại của Triệu Húc, tôi tin là anh ta đã bị án mạng này dày vò đến kiệt quệ rồi.
Nếu không điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân, thả lỏng một chút thì bất cứ lúc nào cũng có thể gục ngã.
“Cảnh sát Triệu, anh ngủ ở giường tôi một chút đi.” Nhìn thấy Triệu Húc gọi điện thoại cho Lưu Đồng xong, tôi thu dọn quần áo trên giường.
“Không được, tôi không thể ngủ.” Thái độ của Triệu Húc rất kiên quyết, nhưng cơ thể anh ta lại loạng choạng như cây liễu trước gió vậy.
“Này, đồn cảnh sát trả anh bao nhiêu tiền lương vậy? Đáng để anh đem mạng sống ra cược sao? Nằm xuống!” Hạ Đông Hải ấn Triệu Húc xuống giường tôi, bá đạo đắp chăn cho anh ta.
Tôi ngoáy ngoáy tai mình, tự nghĩ bản thân không phải nghe lầm rồi chứ? Hạ Đông Hải cái tên coi tiền như mạng sống này mà cũng có lúc nói ra được những lời như vậy sao?
“Sao lại nhìn tôi như vậy?” Hạ Đông Hải ngẩng đầu, ánh mắt vừa hay va phải ánh mắt tôi.
Tôi cười khan: “Hihihi không có gì, quen biết cậu lâu như vậy cũng coi như nghe được một câu tử tế.”
“Tên tiểu tử nhà cậu ý gì đây?” Hạ Đông Hải nắm tay lại thành nắm đ.ấ.m giả vờ chuẩn bị ra tay với tôi.
Triệu Húc đã mệt tới sắp ngất, nằm xuống một giây đã bắt đầu ngáy, âm thanh rất lớn. Điện thoại của anh ta nhấp nháy, nhìn anh ta ngủ say như vậy tôi cầm điện thoại lên xem thì thấy có tin nhắn.
Vừa rồi Triệu Húc nói Lưu Đồng gửi tài liệu qua, chắc là đây.
Tôi vốn dĩ định đợi Triệu Húc tỉnh dậy rồi cùng xem nhưng tôi và Hạ Đông Hải hai người đang gấp gáp lại hiếu kỳ lập tức ấn nút mở. Nếu như Triệu Húc ngủ một mạch tới sáng mai, vậy hai chúng tôi sẽ cứ dán mắt vào cái điện thoại chờ thôi thì thà chịu đựng anh ta mắng vài câu còn hơn.
Tôi xem nội dung cảm thấy ớn lạnh sống lưng Lăng Vi Như không nói dối, cô ta không thể nào gi.ết Cố Vũ Hiên, bởi cô ta biết sự tồn tại của Cố Vũ Hiên từ nửa năm trước nhưng cũng chưa từng hại cô ấy, còn qua lại khá thân thiết với nhau.
Hai người thường xuyên gửi mail cho nhau, trong mail còn dùng từ “Cưng” để gọi nhau.
“Cưng?”
Hạ Đông Hải và tôi sau khi nhìn thấy từ này thì ngẩn ra, nhưng sau đó lại nghĩ con gái bây giờ dùng từ này để gọi nhau khá nhiều, chẳng qua cũng chỉ là một từ xưng hô mà thôi.
Nội dung dưới đây, cũng làm rõ hơn mối quan hệ của hai người này.
Lăng Vi Như nói với Cố Vũ Hiên năm nay sẽ làm thủ tục ly hôn với Lâm Quốc Hào, sau khi tự do rồi có thể mãi mãi ở bên cạnh Cố Vũ Hiên.
Về phần con gái thì không phải do Lăng Vi Như sinh ra, cô ta là người chuyển giới nên không thể có thai.
“Trời, lượng tin tức cũng lớn quá nhỉ?” Hạ Đông Hải tặc lưỡi kinh ngạc.
Tôi cũng lặng đi, thì ra là như vậy?
Lăng Vi Như và Cố Vũ Hiên mới là một đôi? Lẽ nào là chuyện của bọn họ đã bị Lâm Quốc Hào biết được, cho nên anh ta gi.ết Cố Vũ Hiên trút giận?
Nhưng tối hôm đó người giả dạng y tá vào bệnh viện là Lăng Vi Như?
“Hả? Vấn đề này quá là rắc rối phức tạp!” Xem đống tài liệu này lại càng thấy loạn.
Hạ Đông Hải cũng chả hơn gì tôi, biểu cảm cũng ngơ ra như tên ngốc vậy.
“Cậu mới là tên ngốc! Minh Dương, tối nay chúng ta cùng đi tới biệt thự hỏi cho rõ ràng.” Hạ Đông Hải nhìn tôi nêu ý kiến.
“Cái gì?” Trong phút chốc tôi còn chưa nghe hiểu ý cậu ta.
“Lâm Quốc Hào ch.ết trong biệt thự, linh hồn anh ta có lẽ vẫn ở đó, chi bằng chúng ta trực tiếp đi hỏi anh ta!” Hạ Đông Hải cười hi hi nhìn tôi.
Cậu ta không nhìn thấy hồn ma nên không biết, Lâm Quốc Hào lúc ch.ết rất thê thảm, linh hồn của anh ta chắc chắn cũng m.áu th.ịt lẫn lộn. Nghĩ tới đây tôi có cảm giác cổ họng mình như có vật gì mắc vào rất khó chịu.
Hạ Đông Hải nhìn Lý Tân Khải đang hôn mê, trượng nghĩa nói: “Cậu tự mình nhìn xem Tân Khải đã thành ra thế này rồi, chúng ta còn lề mề nữa tính mạng cậu ta không giữ nổi đâu.”
Lý Tân Khải quay mặt qua một bên, bộ dạng tiều tụy này khiến người ta nhìn cảm thấy không nỡ.
“Thôi được, nhưng cậu phải đảm bảo sự an toàn của tôi đấy, bây giờ tôi không thể ch.ết, tôi vẫn còn tâm nguyện chưa hoàn thành.” Tôi trịnh trọng đặt tay lên vai Hạ Đông Hải.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK