Mục lục
Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bụng của Hạ Đông Hải kêu ùng ục, cậu ta lấy ra lương khô và nước đưa cho chúng tôi, còn bản thân ăn vồ vập như bị bỏ đói.
Tôi cẩn thận đánh thức Thanh Thanh, cô ấy cũng cả một ngày chưa ăn gì rồi, tôi rất lo lắng cho sức khỏe của cô ấy.
Thanh Thanh từ từ mở mắt ra, nhìn thấy tôi liền nở nụ cười bất lực: “Minh Diệp?”
“Thanh Thanh, em dậy đi, ăn chút đồ.” Tôi đưa nước đến bên miệng của Thanh Thanh.
Thanh Thanh chỉ hớp một ngụm nước, còn lương khô thì không ăn miếng nào, không biết có phải do tâm lý của tôi không, luôn cảm thấy đương như bụng của Thanh Thanh lại to ra hơn một chút.
Đồng thời, cả người dường như cũng héo mòn hơn lúc nãy nhiều.
Thanh Thanh hiện tại đến nói chuyện cũng không có sức, cô ấy nhìn xung quanh, rồi lại nhìn tôi hỏi: “Đây là đâu? Các người muốn đi tôi đi đâu?”
“Bọn anh?” Thanh Thanh nghe được cuộc nói chuyện của tôi và sư phụ, tôi không thể nói với Thanh Thanh, chúng tôi đi đến nơi dưỡng xác: “Chúng ta chuẩn bị quay về nhưng mà mưa lớn quá nên đang trú mưa.”
“Minh Diệp, cảm ơn anh đã đồng ý cùng em giữ lại đứa trẻ này.” Trên mặt Thanh Thanh lộ ra một nụ cười, nụ cười đó làm lòng tôi đau thấu tâm can.
Tôi tự hứa với lòng đây là lần cuối tôi lừa Thanh Thanh. Cho dù sau này xảy ra bất cứ chuyện gì, tôi cũng sẽ làm theo lời của Thanh Thanh nói.
“Mộ Thanh Thanh, cô ăn mộ chút đi, dù cô không ăn, nhưng quỷ trong bụng?” Sư phụ ngừng một lúc: “Đứa trẻ, cũng phải ăn.”
Nhắc đến đứa trẻ, Thanh Thanh sẽ đầu hàng không điều kiện, cầm lấy lương khô, chỉ là vừa cắn một miếng liền không ngừng nôn khan.
Vì trước đó Thanh Thanh hầu như không ăn gì nên bây giờ nôn ra chỉ có nước, thân xác của Phạm Tú Tú vốn yếu ớt sao có thể chịu được dày vò như này, tay Thanh Thanh vuốt vuốt ngực, sắc mặt có chút đáng sợ.
“A a a.” Cô ấy đau đớn kêu lên.
“Thanh Thanh? Thanh Thanh?” Tôi hoảng hốt đỡ lấy Thanh Thanh đang ngã xuống.
Sư phụ đi lên, không màng sự phản đối của Thanh Thanh nhét t.h.u.ố.c lá vào miệng Thanh Thanh, Thanh Thanh hít mạng một hơi, làn khói trắng đó liền đi vào mũi cô ấy.
Cô ấy ho sặc sụa sắc mặt trắng bệch đáng sợ: “Lấy ra, mau lấy ra.”
Cảm xúc của Thanh Thanh trở nên kích động vô cùng, bất chấp đẩy điếu thuốc của sư phụ ra, sư phụ thu tay lại nhìn Thanh Thanh, để tôi xem thử bụng của Thanh Thanh có phải xuất hiện chấm ban rồi không.
Chấm ban? Tôi ngẩn ra, lập tức nhìn về phía Thanh Thanh. “Thanh Thanh, anh nhìn một cái thôi, anh biết em muốn bảo vệ đứa bé, nhưng mà, chẳng lẽ em muốn đứa bé vừa ra đời liền mất mẹ sao?” Tôi nhìn chằm chằm Thanh Thanh.
Ánh mắt cô ấy có chút do dự, cuối cùng cũng buông tay ra.
Tôi nhẹ nhàng cởi đồ của Thanh Thanh ra, mặc dù đã chuẩn bị trước tâm lý, nhưng vẫn bị cảnh trước mắt dọa cho một trận.
Bụng của Thanh Thanh không phải lớn lên tròn như những thai phụ bình thường khác, mà còn có hình dáng của một đứa trẻ, từ hình dáng hiện tại có thể thấy, đầu của đứa trẻ, cơ thể đã có rồi, chỉ thiếu tứ chi.
“Có chấm ban không?” Sư phụ đứng sau tôi hỏi.
Tôi cúi xuống, nhìn làn da trắng nõn của Thanh Thanh, chỉ cần không nhìn kĩ thì sẽ không nhận ra, chỉ có một chút chấm ban hồng hồng ở gần rốn.
“Có? Một chút chấm ban.” Tôi nhỏ giọng nói với sư phụ.
Sư phụ trầm mặc, cuối cùng nhìn Thanh Thanh: “Mộc Thanh Thanh, cô hít một hơi sâu thử xem?”
Thanh Thanh làm theo lời sư phụ, đứa bé đó liền dùng đầu của nó đánh vào bụng Thanh Thanh, lực đáo rất mạnh, đau đến mức làm Thanh Thanh cong người lại.
“A a a.” Thanh Thanh hét lớn.
Thì ra, lần trước đẩy tay tôi ra không phải tay của trẻ con này mà là đầu của đứa trẻ này?
“Thanh Thanh? Sư phụ, ban đỏ đó rốt cuộc là thứ gì?” Tôi căng thẳng nhìn sư phụ.
“Ban đỏ nằm gần rốn phải không?” Sư phụ thấy tôi gần đầu liền dùng sức lắc đầu: “ Đứa trẻ đó đang phát tán lệ khí. Thân xác bây giờ của Thanh Thanh chỉ sợ không chịu nổi dày vò như vậy, hoặc là bây giờ chúng ta?”
Sư phụ nhìn cái bụng đang từ từ to lên của Thanh Thanh, sắc mặt càng âm trầm hơn.
“Minh Diệp, anh sẽ không gi.ết con của chính mình đúng không?” Thanh Thanh nước mắt lưng tròng nhìn tôi.
Tôi làm thế nào cũng không được, đứa trẻ đó đã bắt đầu gây hại cho cơ thể của Thanh Thanh.
“Thanh Thanh?” Tôi cắn chặt răng: “Sau này chúng ta vẫn sẽ còn có con, lần này?”
“Không được! Minh Hứa Diệp, anh thật sự nhẫn tâm sao?” Thanh Thanh co ngưới lại, lùi về phía sau.
“Không, không phải, Thanh Thanh, anh, anh?” Tôi không biết làm thế nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK