Tiếng khóc nức nở văng vẳng truyền tới. Hạ Đông Hải lập tức cảnh giác giơ đèn pin chiếu về phía phát ra âm thanh.
Chúng tôi nhìn thấy có thứ gì đó ở đằng sau một cái bia mộ. Tôi kéo Hạ Đông Hải và Phạm Tú Tú ra sau lưng mình từ từ tiến về phía âm thanh.
Càng tiến gần âm thanh đó lại càng rõ ràng khiến tôi cực kỳ cảnh giác.
“Liệu có phải lại là hồn ma không?” Hạ Đông Hải thì thầm vào tai tôi.
“Chắc chắn không phải.” Phạm Tú Tú nhìn về phía trước không do dự nói. Giờ cô ấy đã là hồn ma, tôi đương nhiên tin vào phán đoán đó.
Nhưng ở đây lại là nơi đồng không m.ô.n.g quạnh, nếu không phải là hồn ma thì là thứ gì? Lẽ nào là người?
“Ai đó?” Tôi hét lớn: “Mau ra đây.”
Bụi cỏ vẫn không có chút động tĩnh nào. Qua một lúc bỗng truyền tới giọng nói rất yếu ớt: “Cứu mạng, cứu mạng, mau cứu tôi với.”
Đây là? Tôi và Hạ Đông Hải hoang mang nhìn nhau, giọng nói này chính là của gã đàn ông trộm mộ.
Khi ánh sáng đèn pin quét qua đằng sau tấm bia mộ, phút chốc hai chúng tôi ngơ ra bởi vì gã trộm mộ vẫn giống như trước, chỉ lộ ra đầu, còn cơ thể từ cổ trở xuống đều bị chôn trong đất.
“Chuyện này là sao?” Hạ Đông Hải không nhẫn nại nhìn gã trộm mộ.
Môi hắn mấp máy ư ư a a nửa ngày vẫn không nói ra được một câu, điều này khiến Hạ Đông Hải lập tức bừng bừng tức giận.
“Sớm đã cảnh cáo anh đừng có vào đây, giờ vẫn còn mong chúng tôi cứu à?” Hạ Đông Hải trừng mắt lạnh lùng nhìn hắn.
Mặt mũi hắn trắng bệch hình như đã bị thứ gì đó dọa sợ. Tôi cúi người thở hắt ra một hơi nói với hắn: “Đây là lần cuối cùng đấy.”
Hắn không phát ra âm thanh gì nữa, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm theo một hướng mặt mày xanh xao.
Hạ Đông Hải mồm nói không quản, nhưng tuyệt đối không làm cái chuyện thấy c.h.ế.t không cứu, liền cúi người cùng tôi đào đất.
Thời gian cứ từ từ trôi qua, Hạ Đông Hải đột nhiên dừng lại.
Tôi cũng cảm giác có gì đó không đúng. Phần cơ thể từ dưới rốn của hắn ta dường như đã biến mất, tay của tôi chạm vào chỉ là một mảng ẩm ướt. “Cái này?” Hạ Đông Hải ngẩng đầu nhìn hắn ta.
“A a a, tôi đau quá, đau quá, mau cứu tôi.” Tên trộm mộ đau đớn kêu lên. Hai chúng tôi thấy cảnh này thì bất lực.
Không còn nửa thân dưới, lại nhìn đống đất toàn là máu, nơi này đồng không m.ô.n.g quạnh heo hút, hắn chắc chắn không cứu được rồi.
“Cạch cạch cạch”
Từ dưới đất truyền tới tiếng động kỳ lạ, tôi và Hạ Đông Hải lập tức lùi sau một bước, nhìn thấy một móng vuốt đen đáng sợ ngoi từ dưới đất lên.
Móng vuốt dài sắc nhọn đó trực tiếp đ.â.m xuyên vào n.g.ự.c người đàn ông khiến anh ta không kịp kêu lên một tiếng thì đã bị kéo vào trong mộ.
Bàn tay với móng vuốt đen? Lẽ nào chính là cái t.h.i t.h.ể khô quắt hôm nay đã đánh nhau với sư phụ? Hắn không vấn đề gì vậy còn sư phụ?
“Minh Dương lùi về sau.” Hạ Đông Hải nhìn chằm chằm bàn tay đó, dĩ nhiên điều tôi vừa nghĩ đến Hạ Đông Hải cũng đã nghĩ tới cho nên cậu ta móc từ trong túi ra thanh kiếm ngắn không do dự đ.â.m về phía bàn tay của t.h.i t.h.ể khô kia.
Bàn tay đó không cử động nữa, cũng không có phản ứng gì. Hạ Đông Hải nhìn về phía tôi. Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy mặt đất bắt đầu rung chuyển.
Một bóng đen từ dưới đất trồi lên, tôi nhìn kỹ khẳng định chính là cái xác ướp đã nhảy ra khỏi quan tài màu đen chập tối.
Chỉ có điều nhìn nó đã có sức sống hơn lần trước nhiều, lớp da nứt nẻ trên mặt đã phồng ra giống như bông đã hút nước vậy.
Lòng tôi nổi lên dự cảm không lành, không biết nó thành thế này là do hút m.á.u của tên trộm mộ kia hay là của sư phụ?
“He he he” Cái xác ướp vung vẩy một t.h.i t.h.ể không toàn vẹn trong tay, t.h.i t.h.ể đó đã bị nó hút sạch chỉ còn xương cốt rồi mà nó vẫn không định vứt đi.
Nó đút xương cốt vào mồm nhai rau ráu.
Nghe thấy âm thanh đó, tôi bất giác siết chặt cái roi bách quỷ trong tay. Hạ Đông Hải thò tay vào trong túi vải, thanh kiếm ngắn của cậu ta vẫn cắm trên tay cái xác ướp kia, giờ đành phải tìm một pháp khí khác.
Cái xác ướp đó sau khi ăn sạch cả bộ xương thì l.i.ế.m chút m.á.u còn dính trên tay rồi tiến về phía chúng tôi nửa bước.
Chúng tôi cảnh giác lùi về sau. Chiều cao của nó ít nhất cũng phải trên hai mét, mặc dù đã lùi về sau nhưng do chênh lệch về thể trạng, chúng tôi vẫn có cảm giác bị áp bức rõ ràng.
Nó không trực tiếp ra tay với hai người chúng tôi mà vùi tay xuống đất, rất nhanh đã moi lên một cái đầu, há to miệng cắn đứt phần mũi và miệng của cái đầu.
Danh Sách Chương: