Khi Lâm Quốc Hào bị đưa đến, trên mặt hắn đã đầy nước mắt, nói là đau lòng vì em gái nuôi chịu đựng khổ sở lớn như vậy, còn nói phía cảnh sát dù có thế nào cũng phải bắt được hung thủ gi.ết người hàng loạt.
“Vấn đề này không cần anh nói, chúng tôi cũng biết.” Triệu Húc nói xong liền nhìn qua tôi và Hạ Đông Hải.
Cảnh sát đang làm việc, hai chúng tôi là người ngoài chắc chắn phải tránh đi.
Hai người chúng tôi ngồi ở hành lang cục cảnh sát, Hạ Đông Hải bĩu môi, nói: “Nhìn xem, anh ta ra vẻ kìa, nếu cậu không nói anh ta có thể nghĩ ra được sao? Thách anh ta có hai cái đầu cũng chẳng nghĩ ra được, lúc trước còn mắng bọn mình như con vậy.”
“Cậu bớt nói đi, bớt lải nhải lại, đang ở cục cảnh sát đó.” Người qua kẻ lại đều bị thu hút bởi tiếng của Hạ Đông Hải, Hạ Đông Hải mới không nói nữa.
Cậu ta lướt lướt điện thoại: “Chúng ta cũng đừng ngồi không ở đây nữa, hay là đến bệnh viện thăm Cố Vũ Hiên đi, còn có Tân Khải xuất viện xong không thấy liên hệ với chúng ta, chúng ta?”
“Anh ta nhất định là cảm thấy chúng ta chơi anh ta, ai kêu trước đó cậu nói phét hay như vậy?” Tôi thở dài một tiếng bèn mò trong túi áo xem còn t.h.u.ố.c lá không.
Cả ngày hôm nay chưa ăn gì cả, bụng đói mốc meo rồi, vốn muốn hút một điếu thuốc để đè xuống cảm giác đói, mò nửa ngày cũng không có, chỉ có thể dựa trên ghế định ngủ một giấc.
“Chít chít chít, chít chít chít.”
Âm thanh rõ ràng lảnh lót, làm tôi lập tức mở to mắt, ý thức được liền ôm lấy phần bụng của mình.
Thời gian gần đây, Quỷ Diện Ban hình như rất nghe lời, không phát ra tiếng gì nữa, tôi nghĩ chắc do Hạ Đông Hải cho tôi ăn mấy thứ kia có tác dụng.
Trong lòng hoang tưởng Quỷ Diện Ban có lẽ sẽ ngày một suy yếu, cuối cùng xuất khỏi thân thể tôi.
Nhưng tại sao âm thanh này trở nên còn rõ ràng hơn lúc trước? Hạ Đông Hải nhìn chằm chằm tôi, sắc mặt nghiêm trọng.
“Đi, vào nhà vệ sinh xem xem?” Hạ Đông Hải sắc mặt nghiêm trọng đứng dậy, nhanh chân đi về phía nhà vệ sinh.
Tôi đi sau cậu ta trong lòng lo sợ không yên, mấy ngày nay không chú ý đến, cũng không biết Quỷ Diện Ban cuối cùng đã thành cái hình dạng gì rồi.
Nhà vệ sinh ở cảnh cục có tổng cộng năm cái vách ngăn, Hạ Đông Hải kiểm tra từng cái một, xác nhận không có người lại tiếp tục đóng cửa gỗ trước nhà vệ sinh lại.
“Cởi đồ ra cho tôi xem.” Một câu nói rất bình thường, nhưng từ miệng tên tiểu tử này thốt ra, tôi thế nào cũng có cảm giác có chút bỡn cợt?
“Nhanh chút đi? Lát nữa sẽ có người đến.” Hạ Đông Hải thúc giục.
Tôi đành nhanh chóng cởi đồ ra, Hạ Đông Hải nhìn phần cái miệng đen trên bụng của tôi phát ngốc: “ Minh Dương, cái này có phải lại lớn hơn một chút rồi không?” Lời này của Hạ Đông Hải khiến tôi như rơi xuống đáy vực, tôi thu hết dũng khí cúi đầu nhìn xuống, phát hiện Hạ Đông Hải đã nói giảm nói tránh lắm rồi.
Cái này mà gọi là lớn hơn một chút sao, ít nhất cũng phải lớn gấp hai rồi, nó há miệng đến gần lỗ rốn đang nhìn chúng tôi cười nhếch mép. Hơn nữa cái miệng đó còn mọc ra cái răng nhỏ, làm cho người nhìn da đầu tê rần.
“Há há há!”
Nó đang cười, cười không chút kiêng dè nào, giọng cười đó rất hung tợn, rất quỷ dị.
“Hạ Đông Hải, không phải mấy thứ cậu cho tôi ăn có thể áp chế nó lớn lên sao? Tại sao, nó vẫn?” Tôi chỉ đành đem hai từ “lớn lên” này nuốt vào bụng.
“Có phải tôi sẽ ch.ết không? Thứ này sẽ nuốt chửng tôi đúng không?” Tôi hoảng hốt bất an, cả người đều căng cứng.
Hạ Đông Hải cầm quần áo tôi lên: “Không có đâu, sẽ có cách mà.”
“Tôi không sợ ch.ết, nhưng tôi lo lắng có một ngày bản thân sẽ biến thành quái vật, nếu thật sự có ngày đó, Đông Hải, cậu nhất định phải tự tay gi.ết ch.ết tôi.” Lúc nói câu này tôi không nhìn Hạ Đông Hải, tôi không muốn bất kì ai nhìn thấy nội tâm yếu đuối của tôi.
Cái thứ ch.ết tiệt này, nếu tôi có ch.ết,cũng phải kéo theo nó cùng ch.ết.
“Ầm ầm ầm, ầm ầm âm!”
“Ai? Ai khóa cửa nhà vệ sinh lại rồi?”
Tôi nhanh chóng mặc lại quần áo, để Hạ Đông Hải đi mở cửa, còn mình mở vòi nước, vốc nước hắt lên mặt.
“Minh Dương, hay là cậu về nghỉ ngơi đi?” Hạ Đông Hải lo lắng cho tôi.
“Không cần, tôi không sao.” Tôi dùng sức ấn vào Quỷ Diện Ban, sau đó đi ra ngoài.
Vừa đi đến cửa hành lang, liền nhìn thấy Lưu Đồng đang đi khắp nơi tìm tôi và Hạ Đông Hải.
Lâm Quốc Hào không chịu nhận tội, hơn nữa phía cảnh sát cũng không có bất kỳ chứng cứ xác đáng nào có thể chứng minh Lâm Quốc Hào và việc này có liên quan trực tiếp với nhau.
“Không có biện pháp chứng minh thì đi tìm chứng cứ đi, tìm hai người bọn tôi làm gì? Hôm nay chúng tôi muốn về nghỉ ngơi.” Hạ Đông Hải không vui trừng mắt nhìn Lưu Đồng.
Lưu Đồng này nói chuyện rất thẳng thắn, không bao giờ khách khí, dường như những chuyện này là việc bọn tôi nên làm vậy, một câu dễ nghe cũng không có.
“Các cậu bắt buộc phải đi, đội trưởng Triệu nói rồi, cái tên Triệu Quốc Hào này lúc trước gặp qua hai người rồi nên sẽ không nghi ngờ thân phận của hai người.” Lưu Đồng dùng ngữ khí ra lệnh nói chuyện với tôi và Hạ Đông Hải.
Danh Sách Chương: