Thiên hồn địa huyền, quỷ cổ tương trợ, hồng xà giải cổ, bảo vệ ta bình an.
Lăng Vi Như quỳ trước mặt tôi, miệng lẩm nhẩm đọc khẩu quyết, trong tay cầm một lá bùa màu vàng viết sinh thần bát tự của tôi không ngừng lạy.
Cô ta phủ rạp xuống đất vái lạy, động tác rất khoa trương.
Người tôi nóng ran từ trong ra ngoài, khó chịu vô cùng, vừa muốn đứng dậy thì phát hiện mình bị nhốt trong một cái thùng gỗ lớn, không mảnh vải che thân.
Trong thùng gỗ chứa đầy mùi dầu t.h.i t.h.ể rất nhức mũi cùng với rất nhiều những côn trùng không rõ tên.
Tôi đột ngột đứng dậy dọa Lăng Vi Như sợ tới mức trợn trừng mắt, miệng lắp ba lắp bắp: “Sao có thể chứ? Chuyện này, chuyện này sao có thể?”
Cô ta giơ cánh tay đầy những vết lở loét muốn ấn tôi lại vào trong thùng gỗ. Tôi đẩy một cái khiến cô ta lảo đảo.
“A” Cô ta ngã sõng xoài xuống đất, trùng trên người rơi lả tả xuống.
Bạch Thương từ ngoài cửa chạy vào, thấy tôi thì như nhìn thấy quỷ: “Không, không thể nào, đã ăn rắn hai đầu sao còn có thể sống chứ? Hồn vía của nó chắc chắn đã bay mất rồi.”
Bạch Thương? Hừ, tới đúng lúc lắm. Hôm qua hắn đã ngược đãi tôi thế nào, hôm nay tôi cũng không cần khách khí với hắn nữa.
Lăng Vi Như nhất định phải c.h.ế.t, cái thứ không phải người cũng chẳng phải quỷ này, g.i.ế.t cô ta coi như giúp cô ta giải thoát.
Tôi bước ra khỏi thùng gỗ chứa dầu t.h.i t.h.ể, từng bước đi tới gần Lăng Vi Như và Bạch Thương. Lăng Vi Như co người mắt mở trừng trừng nhìn tôi.
Cô ta liều mạng đẩy Bạch Thương lên phía trước, miệng không ngừng nói: “Bạch Thương ngươi đi đối phó với Minh Dương cho ta, mau lên.”
Lăng Vi Như rất sợ hãi, hai cánh tay đều run rẩy.
Bạch Thương cắn chặt môi, rút từ trong áo ra một cái trống nhỏ cỡ lòng bàn tay. Mắt tôi nhìn chằm chằm hắn ta.
Hắn ta lập tức thẳng người bắt đầu gõ liên tục vào cái trống, vừa gõ miệng vừa lẩm nhẩm đọc, thân thể rung lắc bần bật.
Tôi không có bất kỳ phản ứng gì, ngoài nóng ra gần như không cảm nhận được bất cứ cảm giác nào khác.
“Bặp” một tiếng tôi túm lấy cổ Bạch Thương. Bạch Thương kinh ngạc nhìn tôi: “Cổ trùng của ta, tại sao lại không có tác dụng?”
“Hắn ta và rắn hai đầu đã hợp thể làm một rồi, mấy loại cổ trùng sao có tác dụng chứ?” Lăng Vi Như nói xong liền lập tức đứng dậy, nhấc cái thùng màu đỏ từ dưới đất lên ôm vào rồi bỏ mặc thủ hạ của mình chạy như bay ra ngoài.
Muốn chạy à, đâu dễ dàng thế. Tôi ném mạnh Bạch Thương xuống đất, Bạch Thương hét lên một tiếng rồi im bặt.
Lăng Vi Như chạy xuống lầu, nhưng cái thân thể này khiến tốc độ của cô ta trở nên rất chậm, cô ta gần như lảo đảo đi xuống lầu.
Cái thể loại nam không ra nam nữ không ra nữ, ngoài biết độc trùng ra thì còn biết cái gì nữa chứ?
“Rầm” một tiếng, Lăng Vi Như ngã rạp xuống đất. Cái hộp màu đỏ cũng va mạnh xuống đất vỡ làm hai mảnh, một số chai lọ bên trong rơi ra có lẽ là cổ độc mà cô ta đã luyện.
Lăng Vi Như kinh hoàng nhìn tôi, ánh mắt đó giống như con cừu nhỏ nhìn thấy sói hung ác vậy.
“Minh Dương, Minh Dương, tha cho tôi. Là tôi giúp cậu trùng sinh, là tôi giúp cậu trở nên mạnh mẽ như hiện tại, cậu lẽ nào không thấy cơ thể mình tràn ngập sức mạnh sao? Là tác dụng cổ của tôi và rắn hai đầu, cậu tha cho tôi một con đường sống.” Lăng Vi Như thứ không biết xấu hổ, còn dám mở mồm nói giống như có ơn cứu mạng tôi vậy.
Tôi khinh thường nhìn cô ta, một tay tóm cô ta từ dưới đất lên.
Cơ thể cô ta nhẹ hơn nhiều so với tưởng tượng, tôi không tốn mấy sức đã xách được cô ta lên.
“Ha ha ha.” Tôi cười lạnh nhìn Lăng Vi Như, cổ cô ta ngửa lên, vẻ mặt rất đau đớn, hai chân không ngừng vùng vẫy, liều mạng muốn đá lên người tôi.
Tôi lôi cô ta vào lại trong tế đàn, hiện giờ từng giây từng phút tôi đều muốn g.i.ế.t cô ta, nhưng như vậy thì dễ cho cô ta quá.
Tôi muốn dùng cách mà cô ta đã dùng để báo thù. Tôi ném Lăng Vi Như vào trong thùng gỗ chứa đầy dầu t.h.i t.h.ể. Cổ trùng trong thùng đã c.h.ế.t hết rồi nhưng cô ta vẫn sợ tới mức không ngừng vùng vẫy loạn xạ.
“Cậu muốn làm gì?” Lăng Vi Như bị sặc vài ngụm dầu bò lên mép thùng.
Tôi nhìn lên hướng giá sắt, trùng ở nơi này quả là không ít.
Một cái bình rất lớn đựng nhện thu hút sự chú ý của tôi. Cái bình này phải cao khoảng một mét, bên trong nhung nhúc nhện.
Tôi lôi cái bình ra đi về phía Lăng Vi Như.
Cô ta lập tức hét lớn: “Bỏ xuống, bỏ nhện quỷ xuống, mau bỏ xuống.”
Giọng nói của cô ta cuồng loạn gần như mất trí. Trong đầu tôi lúc này chỉ có duy nhất một ý niệm, g.i.ế.t cô ta, nhất định phải g.i.ế.t cô ta.
Danh Sách Chương: