Đôi mắt nhỏ như hạt đậu đen lộ ra vẻ nghiêm túc hiếm thấy, nó bắt đầu hẩy mũi thật mạnh ngửi ngửi xung quanh.
“Minh Dương, tôi chỉ muốn nhờ cậu giúp tôi một chuyện thôi, nói cho cảnh sát biết người g.i.ế.t tôi là Trần Nam, tôi tuyệt đối sẽ không làm phiền đến cậu nữa.” Ngô Dũng thành khẩn nhìn tôi, ánh mặt thật sự không giống như là đang nói dối.
Nhưng tên công tử bột Trần Nam đó nhìn cũng không đến mức lòng lang dạ sói mà. Quan trọng nhất là, ngày hôm đó tôi ở trong ký túc xá, hoàn toàn không nghe thấy tiếng đánh nhau nào cả.
“Cậu nói là Trần Nam, vậy có chứng cứ gì không?” Tôi nhìn Ngô Dũng, quan sát từng thay đổi trên nét mặt cậu ấy.
Nhưng người đã c.h.ế.t rồi, sắc mặt không tái xanh thì cũng là nhợt nhạt trắng bệch, tôi không nhìn ra được bất kỳ điểm bất thường nào trên mặt Ngô Dũng cả.
“Minh Dương, tôi đã c.h.ế.t rồi, còn cần phải nói dối làm gì nữa. Còn lý do tôi vẫn ở lại đây thì giống như Hải Tử nói vậy, tôi có tâm nguyện chưa được hoàn thành, mong cậu bất luận thế nào đi nữa cũng phải giúp tôi. Tôi không muốn c.h.ế.t uổng.” Ngô Dũng nhìn tôi một cách đáng thương.
Thế nhưng, cho dù cậu ấy có nói như vậy, tôi cũng không có bất kì chứng cứ nào chứng minh Trần Nam g.i.ế.t người. Tôi cũng đâu thể chạy thẳng đến đồn cảnh sát nói với Triệu Húc rằng quỷ hồn nói Trần Nam là kẻ g.i.ế.t người được.
“Minh Dương, ai vậy, Ngô Dũng à?” Hạ Đông Hải hỏi tôi, thấy tôi gật đầu thì bắt đầu cau mày.
“Đúng thật là Ngô Dũng, có phải cậu ấy còn tâm nguyện gì không?” Hạ Đông Hải không hổ là con trai “thần côn”, vậy mà lại đoán đúng rồi.
[Thần côn: chỉ người chuyên lừa gạt giả thần giả quỷ]
“Minh Dương, chỉ cần nói những gì cậu thấy hôm đó là được rồi, không phải sao?” Ngô Dũng cầu xin tôi.
Nhưng hôm đó tôi thật sự không nhìn thấy gì cả, không thể nói dối được.
Hạ Đông Hải cẩn thận ngồi xuống bên cạnh giường tôi, thấp giọng hỏi: “Cậu ấy tìm cậu làm gì?”
“Cậu ấy nói Trần Nam là h.u.n.g t.h.ủ g.i.ế.t cậu ấy, nhờ tôi đến đồn cảnh sát vạch trần Trần Nam.” Tôi nhìn chằm chằm Ngô Dũng, bán tín bán nghi vào những gì cậu ấy nói.
Hạ Đông Hải cười khan vài tiếng, kéo tôi đứng dậy, nói: “Cái đó…..hay là chúng ta đi ăn cơm trước đi, chuyện này để ăn xong lại nói tiếp.”
Hạ Đông Hải mau chóng kéo tôi ra khỏi ký túc xá, Ngô Dũng lết cơ thể m.á.u thịt lẫn lộn của mình theo sau, không ngừng nghẹn ngào cầu khẩn tôi.
Bên tai tôi toàn là tiếng khóc của cậu ấy, rất bất lực, rất khiến người ta cảm thương.
Ra khỏi ký túc xá, giọng nói đó mới dần dần nhỏ đi, Hạ Đông Hải buông tay tôi ra, rất tự nhiên thò tay vào túi áo tôi lấy bao thuốc lá, rút một điếu rồi châm lửa hút.
Tôi nhìn Hạ Đông Hải, dù sao thì cậu ấy cũng có hiểu về mấy thứ quỷ thần này, cho nên muốn thương lượng với cậu ấy làm cách nào để giúp Ngô Dũng.
Ai mà biết được vừa nghe tôi nói muốn giúp Ngô Dũng, Hạ Đông Hải đã nhếch khóe miệng lên, nở nụ cười nhẹ.
Nụ cười ấy rất phức tạp, tựa như có hàm ý gì đó. “Cậu cười gì? Lẽ nào cứ để cho h.u.n.g t.h.ủ tiêu d.a.o ngoài vòng pháp luật như vậy à?” Tôi không thích cái thái độ luôn tỏ vẻ của Hạ Đông Hải, cứ như mọi chuyện đều nằm trong tầm tay cậu ấy vậy.
Hạ Đông Hải rít một hơi thuốc, ngẩng đầu hỏi tôi: “Sao cậu lại có thể chắc chắn Trần Nam là h.u.n.g t.h.ủ được? Ngô Dũng nói thế, cậu liền tin rồi à?”
“Hả? Nhưng cậu ấy đã c.h.ế.t rồi, đâu cần lừa tôi đâu?” Tôi ngơ ngác nhìn Hạ Đông Hải. . Tra𝐧g gì mà hay hay thế ﹟ t r ù m t r 𝗎 y ệ 𝐧.V𝐧 ﹟
Hạ Đông Hải lắc đầu, nhanh chóng lấy ra tờ 100 tệ túi áo khoác của tôi, đi về phía quầy bán đồ ăn ở cổng trường.
Má, thằng này ăn cướp hay gì.
“Trả tiền cho tôi.” Tôi hét lớn rồi đuổi theo.
Hạ Đông Hải đã đưa tiền cho bà chủ, sau đó lại đút tiền thừa vào túi áo mình, ngồi phịch xuống ghế.
“Cái này à.....coi như là học phí của cậu đi.” Hạ Đông Hải ăn liền mấy miếng cơm, vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói.
“Học phí? Cậu dạy tôi cái gì mà bắt tôi phải đóng học phí?” Hạ Đông Hải này đúng là kì lạ.
Hạ Đông Hải cắn một miếng đùi gà lớn, hé đôi môi nhỏ bóng dầu nói: “Lời nói của quỷ không thể tùy tiện tin được đâu.”
“Hả?” Tôi cau mày, có cảm giác tiến thoái lưỡng nan.
“Chúng ta không phải cảnh sát, mấy chuyện này giao cho cảnh sát xử lý là được rồi. Còn về chuyện Ngô Dũng làm phiền cậu, tôi dạy cậu một chiêu, coi như không nhìn thấy gì là được rồi.” Hạ Động Hải nói xong thì uống nốt ngụm canh còn lại rồi lau miệng, vẻ mặt hài lòng.
Coi như không nhìn thấy? Thế lỡ đối phương ra tay với tôi thì phải làm sao?
Hạ Đông Hải cười rạng rỡ rồi lấy từ trong túi ra một sợi dây màu đỏ, lại đưa tay về phía tôi, nhướng đôi lông mày rậm.
Chỗ tiền lẻ của tôi lại thiếu mất một tờ, thế nhưng rất nhanh tôi đã hiểu ra rằng, 100 tệ này tiêu cũng rất đáng. Đeo sợi dây đó về kí túc xá, Ngô Dũng căn bản không thể lại gần tôi được nữa. Cậu ấy mấy lần muốn đến gần tôi, nhưng rất nhanh đã lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
Tôi cũng cảm thấy yên tâm hơn, xem ra sợi dây này đúng là có tác dụng.
Ngô Dũng không tiếp cận được thì bắt đầu không ngừng gọi tên tôi, nhưng tôi cứ vờ như không nghe thấy, không nhìn thấy gì cả.
“Bữa tối” mà Hạ Đông Hải làm cho tôi chỉ ăn có mấy miếng rồi nói mình muốn ra ngoài đi dạo, thực ra là không muốn ở đây nghe Ngô Dũng huyên thuyên thôi.
Hạ Đông Hải chớp mắt nhìn tôi, còn cố ý treo chiếc gương ở cửa phòng. Ban đầu tôi còn không biết để gương ở đó để làm gì, nhưng sau này tôi hiểu rồi, treo gương ở đó, Ngô Dũng căn bản không ra khỏi căn phòng này được.
Nhưng mà gan Hạ Đông Hải cũng lớn thật đấy, dám ở trong phòng một mình với ma.
Tôi bước xuống cầu thang, đi đến cầu thang tầng tám, lại nhìn thấy cô gái hồi trước đứng quay lưng lại với tôi ở lối thoát hiểm.
Danh Sách Chương: