Không ngờ Thanh Thanh vốn đang mặc hí phục bỗng biến mất, chỉ còn lại sân khấu kịch trống rỗng.
Hạ Đông Hải cũng xoa lại mắt, trong ánh mắt hiện lên ý không thể tin được.
"Thanh Thanh đâu? Thanh Thanh đi đâu rồi?" Tôi xoay đầu nhìn Hạ Đông Hải, cậu ta cũng lắc đầu với vẻ mặt mờ mịt.
"Lẽ nào hồn phách của nữ quỷ đó không sống nhờ vào bức hoạ này? Xem ra cô ta còn lợi hại hơn những gì tôi nghĩ." Hạ Đông Hải thì thầm.
Ánh mắt tôi nhìn quanh bốn phía, không thấy bóng dáng Thanh Thanh, cô ấy đi đâu rồi?
"Minh Dương, cậu đeo cái này lên người, nữ quỷ kia không thể đến gần cậu nữa." Hạ Đông Hải đeo bùa chú lên cho tôi, tôi lập tức nghiêng đầu né tránh, Hạ Đông Hải dùng sức ném bùa xuống mặt đất: "Cậu muốn làm thì tôi không ngăn cản, nhưng nói cho cậu biết, sát khí của nữ quỷ kia quá dày, chưa chắc là quỷ tốt, lần này cô ta định g.i.ế.t cậu trong mơ, nếu không có tôi kéo túi xuống để giành cậu lại, cậu đã c.h.ế.t chắc rồi.
Hạ Đông Hải nói xong bèn nhặt chiếc túi màu xám từ trên đất lên, sắc mặt lộ rõ vẻ tức giận.
Tôi biết cậu ta muốn tốt cho tôi, không muốn tôi bị hại, nhưng nếu đeo bùa này thì Thanh Thanh không thể nào đến gần tôi được, tôi tuyệt đối sẽ không đeo nó.
"Được rồi! Tôi đeo là được chứ gì." Để Hạ Đông Hải yên tâm, tôi chỉ có thể giả vờ đeo chiếc bùa được gấp thành hình tam giác lên trước ngực.
Lúc này vẻ tức giận trong mắt Hạ Đông Hải mới bớt đi một nửa, cậu ta vỗ vào vai tôi: "Vậy là đúng rồi, nơi nào trên thế giới chẳng có hoa thơm cỏ lạ, hà cớ gì phải tìm một nữ quỷ chứ? Tôi thấy Bạch Văn Văn cũng được, cô ấy thích cậu, cậu ở bên cô ấy chắc chắn sẽ không thiệt đâu."
Tôi không nói gì, nhưng cuộn tấm tranh cuốn lên.
Hạ Đông Hải nhìn thấy bệnh viện u ám thì nhỏ giọng nói với tôi: "Bệnh viện này không sạch sẽ, tôi thấy ngày mai cậu xuất viện, khâu miệng vết thương lại chắc một chút là không sao, vẫn có thể bớt ít viện phí."
Đù? Trọng điểm của tên nhóc này rốt cuộc nằm ở chỗ không sạch sẽ hay tiết kiệm tiền hả? Nhưng trên người tôi thật sự không còn nhiều tiền cho lắm, lần này đã mất hơn 3000 tiền nhập viện, sắp nghèo rớt mồng tơi rồi. Cho nên, tôi cũng nghe theo lời Hạ Đông Hải, sáng sớm hôm sau trước 9 giờ sẽ làm thủ tục xuất viện, bởi vì sau 9 giờ sẽ kết toán tiền viện phí hôm nay.
Bác sĩ khuyên bảo mấy lần vẫn không có kết quả, chỉ có thể mặc kệ tôi.
Lần đầu tiên Hạ Đông Hải bỏ tiền ra gọi xe về trường với tôi, bây giờ là thời gian lên lớp nên trên đường khá vắng.
Thời tiết vô cùng đẹp, lúc vào ký túc xá nam còn nghe thấy tiếng người chú quản lý ký túc xá đang ngáy.
Hạ Đông Hải dìu tôi vào ký túc xá, còn ríu rít nói rằng có một học sinh mới chuyển đến ký túc xá, tôi hơi ngạc nhiên, ký túc xá xui xẻo như vậy mà vẫn có người muốn dọn vào ở à?
Đẩy cửa ra, quả nhiên có một người đang nằm trên chiếc giường vốn thuộc về Tôn Tử, cậu ta quay lưng lại với chúng tôi, nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại.
Tôi vừa nhìn thì thấy đó là một bạn học có tóc húi cua, trông rất hoạt bát và đẹp trai.
"Cậu là..." Bạn nam đó nhìn tôi.
"À Tân Khải, đây là Minh Dương, cũng là người của ký túc xá này, Minh Dương, cậu ấy là Lý Tân Khải ngành thương mại mậu dịch." Hiển nhiên Hạ Đông Hải đã quen biết với người này.
Người kia bèn gật đầu nhẹ với tôi rồi tiếp tục ngủ, nhưng tôi lại không ngủ được vì nhớ đến Thanh Thanh, Hạ Đông Hải chuẩn bị "bữa sáng" cho tôi cũng chỉ là vài món đơn giản mà thôi.
"Đúng rồi, hôm nay tôi vẫn còn việc khác phải ra ngoài một chuyến, cậu ở ký túc xá nghỉ ngơi nhé." Hạ Đông Hải cầm bánh bao nứt một chút lên rồi ra ngoài với vẻ bí mật.
Tôi thở dài một hơi, nhìn vào số tiền không còn nhiều nhặn gì thì bắt đầu lo lắng.
Tôi không mua lại được đồ cổ kia của Tôn Tử, cũng không nghĩ được cách nào để ngăn cản nên trong lòng lại càng hoảng sợ.
Danh Sách Chương: