Hơn nữa, từ những lời của cô ấy, chứng tỏ Huệ Bình thực sự cùng một giuộc với bọn họ.
“Sao thế? Cô lại mềm lòng rồi sao?” Giọng điệu dì Liên mang theo vẻ trách móc.
Huệ Bình lập tức sửa lại: “Không không, tôi không mềm lòng. Tôi biết phải làm thế nào mà.”
“Vậy thì tốt, thời gian không còn sớm nữa, mau đi nghỉ đi, sáng sớm ngày mai cô phải từ bên ngoài trở về, đừng để bọn họ nghi ngờ.”Dì Liên nói xong thì đi ra ngoài.
Một lúc sau, Huệ Bình cũng thở dài, chầm chậm bước theo sau dì Liên.
Tôi và Tôn Tử lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hai người cũng tôi nhanh chóng bước vào phòng, mặc kệ mùi hôi thối nồng nặc khắp người mà bắt đầu nói ra những suy nghĩ riêng của mình.
“Minh Dương à, tất cả những chuyện này đều từ mấy người đàn bà đó mà ra. Hơn… hơn nữa, tôi nói cậu cũng đừng phật lòng chứ tôi nghi rằng bà nội cậu cũng ngồi cùng thuyền với bọn họ đấy.” Tôn Tử chau mày nhìn tôi.
Tôi nghe xong liền gật đầu, nói hết những điểm nghi ngờ của mình ra cho Tôn Tử nghe.
Tôn Tử ngơ cả người: “Còn có cả chuyện như thế này nữa ư? Nếu như bà già đó không phải là vợ lẽ của ông nội cậu, vậy thì là ai chứ?”
Tôn Tử hỏi tôi, tôi biết hỏi ai bây giờ? Tôi cũng muốn biết rốt cuộc bà ta là ai, tại sao lại giả làm bà nội của tôi, tại sao lại muốn hại tôi?
Nếu như chỉ vì hám tiền, vậy thì bà ta chỉ cần ôm hết số tiền của Minh gia rồi chạy là được, hơn nữa tại sao cậu tôi lại không phát hiện ra? Theo lý mà nói, ông ấy không thể không biết người đàn bà đó không phải bà nội tôi chứ nhỉ?
Rốt cuộc là hùa nhau làm càn, hay là?
Tôi cảm thấy bây giờ đầu óc mình đã rối tung hết cả lên, căn bản không có một suy nghĩ nào có thể liền mạch từ đầu đến cuối, nghĩ thế nào cũng không hiểu được.
“Minh Dương à, tôi nghĩ bây giờ việc cấp thiết nhất là đưa Phỉ Phỉ cùng rời khỏi đây, bằng không ba người chúng ta ai cũng đừng mong sống được.” Sắc mặt Tôn Tử ngày càng trở nên khó coi.
Trước đây, chúng tôi còn nghi ngờ hung thủ là người ngoài. Nhưng giờ thì tốt rồi, hung thủ chính là lão thái bà đó, điều này khiến Tôn Tử cảm thấy mọi chuyện càng trở nên khó khăn hơn.
“Chúng ta có thể ra ngoài rồi báo cảnh sát, để bọn họ giải quyết, đừng cứng nhắc quá.” Tôn Tử nghiêm túc khuyên nhủ tôi.
Nhưng tôi lại tê dại cả người, nguyên nhân rất đơn giản, tôi nhìn thấy một bóng đỏ đứng ngay phía sau Tôn Tử, tay còn sơn móng tay.
Tôi không dám ngẩng lên nhìn, Tôn Tử vẫn còn đang nói huyên thuyên, hoàn toàn không để ý đến khí lạnh sau lưng, mắt thấy bàn tay đó sắp đặt lên vai Tôn Tử, tôi không nói một lời, kéo Tôn Tử lại. “Minh Dương, cậu làm gì vậy?” Tôn Tử ngơ ngác nhìn tôi, không biết tôi đang làm chuyện điên cuồng gì.
Mắt tôi nhắm hờ, trong lòng đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ nhìn thấy ma, kết quả khi vừa ngẩng đầu lên, thứ quỷ quái đó đã mất tăm mất tích.
“Không có gì đâu, có điều chúng ta đi rồi, Kiến Nam phải làm sao? Nếu như cậu ấy vẫn còn sống thì chẳng phải cậu ấy sẽ phải tiếp tục chờ c.h.ế.t sao?” Tôi đã vô số lần mơ thấy Kiến Nam ngồi khóc trong góc tối, cậu ấy đang đợi tôi, đợi tôi đến cứu cậu ấy, mà tôi cũng đã đồng ý nhất định sẽ cứu Kiến Nam ra ngoài, không thể nói mà không giữ lời được.
“Cậu ta c.h.ế.t rồi! Cậu nghĩ một người bị chặt mất một chân, phải sống trong một môi trường khắc nghiệt, còn không được cầm m.áu tốt thì có thể sống được sao? Cho dù không bị chặt thành nhiều mảnh, thì cũng đã c.h.ế.t vì mất m.áu rồi.” Tôn Tử nhìn tôi giận dữ hét to, hi vọng tôi có thể nhìn rõ hiện thực.
Đương nhiên tôi đã từng nghĩ tới chuyện này rồi. Nhưng, tôi chưa hề nhìn thấy t.h.i t.h.ể của Kiến Nam, vậy nên tất cả đều chỉ là suy đoán của Tôn Tử mà thôi, Tôn Tử cũng không thể nói c.h.ế.t là c.h.ế.t được.
Nếu chưa tìm thấy t.h.i t.h.ể của Kiến Nam thì tôi nhất quyết không bỏ cuộc. Có điều đêm nay nên dừng ở đây thôi, bởi tôi đã thấp thoáng nghe được tiếng gà gáy bên ngoài rồi.
Chuyện tôi và Tôn Tử cần làm nhất bây giờ là tắm rửa sạch sẽ mùi hôi thối trên người, bằng không đến mai thì sẽ lộ hết mất. Tôn Tử và tôi cầm đồ đi tắm, tôi chỉ hận không thể tróc hết lớp da trên người mình đi, thật là kinh tởm, giờ nghĩ lại đúng là khiến người ta rợn tóc gáy.
Tôi và Tôn Tử vừa mới về phòng không bao lâu, liền nghe thấy tiếng bước chân của dì Liên ở ngoài cửa. Tiếng bước chân của bà ấy vô cùng đặc trưng, rất trầm.
Tôi lập tức ra hiệu cho Tôn Tử lên giường nằm, Tôn Tử xoa tóc, giả vờ như vẫn đang ngủ say. Dì Liên hé cửa nhìn vào một cái rồi lại trở ra.
Chúng tôi giả vờ thức dậy vào 8 giờ sáng như mọi ngày, Huệ Bình vừa hay từ bên ngoài trở về.
Đêm qua tôi và Tôn Tử đã nghe được cuộc nói chuyện của dì Liên và Huệ Bình rồi, nên đối với việc Huệ Bình trở về cũng không thấy bất ngờ chút nào cả, nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ vẻ quan tâm.
Trước khi làm rõ mọi chuyện thì vẫn phải làm bộ làm điệu một tí, tôi nhìn Huệ Bình, hỏi: “Huệ Bình, hôm qua mưa to như thế, cô xuống núi kiểu gì vậy? Không bị thương chứ?”
“Cảm ơn thiếu gia đã quan tâm, tôi không sao cả, chỉ là vẫn chưa mời được bác sĩ đến. Tại bác sĩ ở trong thôn lại lên thị trấn mất rồi, nên?” Huệ Bình nhìn tôi, đôi mắt trân thành không hề có chút sai trái nào.
Thật là chuyên nghiệp mà, diễn như ngôi sao luôn.
Tôi và Tôn Tử chỉ cười nhẹ: “Không sao, người về được là tốt rồi.”
Tôn Tử nhìn bữa sáng trên bàn, vốn dĩ đã cầm đũa lên, nhưng lại không có khẩu vị gì nên trực tiếp buông xuống.
“Minh Dương à, hôm nay chúng ta xuống núi chơi một chuyến đi, nhốt mình trên núi mấy ngày liền, thật là chán c.h.ế.t mà.” Tôn Tử nhìn tôi, trên mặt còn nở một nụ cười tươi, đây hoàn toàn là do sự có mặt của Huệ Bình.
Tôi biết bây giờ Tôn Tử chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng rời khỏi đây, chẳng lẽ tôi lại không muốn ư? Tôi cũng muốn có một giấc ngủ ngon lắm chứ, nhưng tôi không đi được, mà Tôn Tử cũng không thể đưa Phỉ Phỉ đi.
“Hay là thế này đi, cậu xuống núi trước, tôi và Phỉ Phỉ mấy hôm nữa đi sau, tôi muốn ở thêm với bà nội.” Tôi nói rất dứt khoát, hy vọng Tôn Tử có thể được bình an, một mình rời khỏi cái nơi quỷ quái này.
Danh Sách Chương: