Liễu Trường Minh thở dài, vẫn chưa mở miệng nói cho tôi biết lý do, một cô gái mặc bộ đồ hát kịch màu xanh bước ra từ phía sân sau với nụ cười ngọt ngào trên môi.
Theo sau cô ấy là các cô gái trạc tuổi cô ấy đều đang học hát kịch.
Một nhóm người vừa cười vừa bước lên sân khấu, cô gái trang điểm không đậm, đôi mắt trong veo như nước, khiến tôi nhìn thoáng qua không thể nào quên được.
Toàn bộ tâm trí tôi đã bị cô gái đó thu hút, nhất cử nhất động của cô ấy đều làm tôi cảm mến.
Hạt giống mang tên tình yêu nhanh chóng bén rễ trong lòng tôi, ánh mắt của Liễu Trường Minh cũng dán chặt vào các cô gái trên sân khấu, cậu ấy hoàn toàn không nhận ra sự mất tập trung của tôi.
“Hứa Diệp, cậu thấy cô gái mặc bộ đồ màu xanh đó thế nào?” Liễu Trường Minh thận trọng hỏi tôi.
“Không tệ.” Trong lòng tôi có một tia gợn sóng.
"Cô ấy là trụ cột mới của đoàn kịch chúng tôi, kỹ năng ca hát của cô ấy tốt hơn tôi. Sư phụ nói, trong tương lai cô ấy nhất định sẽ là một nữ diễn viên hát tuồng nổi tiếng." Liễu Trường Minh cầm quạt xếp trên tay nhịp theo điệu nhạc cô gái ấy đang hát.
Vẻ ngưỡng mộ trên mặt cậu ta khó mà che giấu được.
Điều này thực sự làm tôi ngạc nhiên, bởi vì một chàng trai kiêu ngạo như Liễu Trường Minh, mặc dù đã đến tuổi kết hôn nhưng chưa bao giờ thích bất kỳ cô gái con nhà quyền quý nào.
Ở thời đại của chúng tôi, hát kịch không được phổ biến.
Ngay cả đại thiếu gia như Liễu Trường Minh hát kịch cũng chỉ có thể lén lút hát, sợ bị người trong nhà phát hiện.
Những cô gái hát kịch này lại càng bị những từ ngữ khó nghe như “hạ tiện” bao vây lấy, nếu không phải vì gia đình cực kỳ nghèo khổ, vì miếng cơm manh áo mà phải xuất hiện trước bàn dân thiên hạ, có lẽ chẳng cô gái nào chịu làm những việc này.
“Cô ấy hát hay thật.” đối với việc hát kịch tôi ko có cảm nhận gì, nhưng tôi nói ra lời này là từ tận đáy lòng, không phải như một lời khen ngợi, mà thực sự cảm động trước mọi cử động của cô gái trên sân khấu.
Kể từ đó, tôi bắt đầu đến rạp hát thường xuyên, tôi không cho rằng đó là điều xấu hổ nên mỗi lần đến rạp hát tôi đều công khai đi vào bằng cổng chính.
Hơn nữa, chỉ cần có cảnh cô gái này biểu diễn, tôi nhất định sẽ không bỏ qua.
Tôi biết rất nhiều về cô gái này, cô ấy tên là Mộ Thanh Thanh, mới mười bảy tuổi, nhà cô ấy chỉ có một người mẹ, người mẹ già yếu bệnh tật, Mộ Thanh Thanh vì kiếm tiền mua thuốc cho mẹ nên phải đi hát kịch.
Liễu Trường Minh đã từ bỏ cơ hội đi du học, vào thời điểm đó, du học không phải là một việc dễ dàng gì, việc cậu ta từ bỏ đã gây sóng gió trong gia đình họ Liễu, và Liễu Trường Minh đã bị cấm túc.
Cậu ta đã lén lút kêu người hầu đến đưa thư cho tôi, bảo tôi phải chăm sóc Thanh Thanh thật tốt. Vì vậy, tôi và Thanh Thanh bắt đầu tiếp xúc thường xuyên, cô ấy là một cô gái lạc quan và vui vẻ, tuy sinh ra trong một gia đình bần hàn nhưng cốt cách cô ấy rất kiêu ngạo, không sợ trời sợ đất, chúng tôi rất tâm đầu ý hợp.
Chúng tôi yêu nhau say đắm, dư luận xôn xao, ai ai cũng biết.
Cô ấy trở thành đề tài đàm tiếu của mọi người trong thị trấn, nhưng tôi không quan tâm, tôi quyết định cưới cô ấy, tôi đã nói với gia đình tôi.
Chỉ là mọi người trong nhà kịch liệt phản đối, lúc này Liễu Trường Minh vì mẹ ruột qua đời nên được giải thoát khỏi sự cấm túc, nhưng đó cũng đã là chuyện của nửa năm sau.
Cậu ấy đến rạp hát, nhưng Thanh Thanh đã chuyển đến ở cùng tôi, tôi xây cho Thanh Thanh một "Thanh Hà Viên", chúng tôi ở bên nhau cả ngày, chúng tôi nghĩ rằng không cần bất cứ thứ gì hết, chỉ cần có tình yêu là đủ rồi.
Và sau đó sự thật nói với tôi rằng chúng tôi đã sai.
Vốn tôi phải chi tiêu rất nhiều, trong Thanh Hà Viên có ít nhất mười mấy người hầu, lão phu nhân vì tôi không nghe lời và bất hiếu nên đã cắt tiền tiêu của tôi, tôi nhất thời rơi vào hoàn cảnh khó khăn, vốn dĩ chỉ cần có tình yêu thì không thể nào được.
Liễu Trường Minh bắt đầu tiếp tế chúng tôi, nhưng một thiếu gia chưa tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình có thể có bao nhiêu tiền chứ?
Vì vậy, khi thấy Thanh Thanh quay trở lại rạp hát, hát kịch kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ cô ấy, tôi đã lựa chọn quay trở về Minh Gia.
Trước đó tôi đã từng đi xin việc ở khắp nơi trong thị trấn, nhưng thế lực Minh Gia rất lớn, không ai dám thuê tôi mà đối đầu với Minh Gia?
Trở lại Minh Gia, tôi cầu xin bằng mọi cách và lão phu nhân đã đồng ý, không chỉ mời bác sĩ giỏi nhất ở tỉnh đến khám cho mẹ của Thanh Thanh, mà còn cho Thanh Thanh một số tiền lớn để cô ấy có một cuộc sống tốt đẹp.
Và điều kiện duy nhất là tôi phải kết hôn với Ôn Bội Như, đại tiểu thư của nhà họ Ôn, trên thực tế, tôi và Ôn Bội Như đã gặp nhau vài lần khi chúng tôi còn rất nhỏ, cô ta còn có một thân phận khác chính là em họ của Liễu Trường Minh.
Tôi cắn răng đồng ý, nhưng tôi chưa bao giờ chạm vào Ôn Bội Như.
Tôi luôn nghĩ rằng một ngày nào đó vẫn có thể ở bên Thanh Thanh, và Ôn Bội Như sớm muộn cũng sẽ trở về nơi ban đầu của cô ta.
Thật không may, cả quá trình này diễn ra rất dài.
Liễu Trường Minh chăm sóc Thanh Thanh trong năm năm qua, cậu ta chống lại sự áp lực của gia đình không kết hôn, tôi biết cậu ta một lòng một dạ đối với Thanh Thanh.
Nhưng Thanh Thanh cũng nói rõ với Liễu Trường Minh rằng tôi và cô ấy vẫn đang âm thầm qua lại với nhau.
Thanh Thanh có thai, tôi vui mừng khôn xiết, đây là cơ hội tốt nhất của tôi để cưới Thanh Thanh, tôi không muốn làm tổn thương bất cứ ai, nhưng cuối cùng lại làm tất cả mọi người m.á.u chảy đầm đìa.
Lão phu nhân vì đứa trẻ nên đã đồng ý, nhưng bà lại ra một điều kiện khác với tôi.
Điều kiện này là tôi phải đi Bắc Kinh học tập, trong vòng ba năm phải học tốt cách quản lý ngành dệt may, tiếp quản xưởng nhuộm và xưởng dệt của gia tộc.
Danh Sách Chương: