Anh mở điện thoại lên xem giờ mà phải tặc lưỡi ngạc nhiên.
Quá là kỳ lạ.
Con mẹ nó kỳ lạ quá.
Hoắc Tu Viễn rón rén đi ra ban công, vỗ bốp một phát lên vai Cố Kỳ.
“ĐM!” Cố Kỳ giật nảy người, “Cậu nửa đêm nửa hôm không ngủ, mà lén lút đứng sau lưng tôi làm gì?”
“Tôi mới là người phải hỏi cậu đấy. Nửa đêm nửa hôm không chịu đi ngủ mà ra đây đứng làm gì? Mắt tôi sắp mở không lên rồi mà cậu còn đứng ngoài này đắm mình trong gió lạnh.” Hoắc Tu Viễn vươn tay sờ lên trán anh, “Bị ấm đầu à?”
Cố Kỳ đẩy tay anh ta ra, quay người đi vào phòng, leo lên giường.
Hoắc Tu Viễn đứng dưới chân giường, nhìn anh bằng ánh mắt lo âu.
“Tôi không có ý trêu chọc gì đâu nhưng dạo gần đây tôi thấy cậu không ổn thật đấy. Đêm nào cũng mất ngủ. Có phải cậu gặp phải chuyện gì đúng không?”
Cố Kỳ: “Không phải.”
Hoắc Tu Viễn: “Có chuyện gì thì cũng đừng tự tiêu hóa một mình, có phải trong nhà xảy ra chuyện không?”
Cố Kỳ trở mình, trầm mặc một lúc lâu mới đáp: “Không phải.”
“Thế…..” Hoắc Tu Viễn trầm giọng, “Là chuyện của đội bóng à?”
Cố Kỳ ngồi bật dậy nhìn Hoắc Tu Viễn.
Trong lòng Hoắc Tu Viễn bỗng xoẹt qua một thoáng nặng nề, “Bọn họ cô lập cậu?”
Cố Kỳ: “Không phải.”
Hoắc Tu Viễn: “Vậy rốt cuộc là chuyện gì?”
Cố Kỳ lại nằm xuống, trông lên trần nhà mà thở dài.
“Bây giờ tôi đã hoàn toàn thấu hiểu nỗi lòng của cậu rồi.”
Nháy mắt, Hoắc Tu Viễn đu hẳn người lên bên giường anh lay ầm ầm, “Thấu hiểu tôi cái gì? Cậu rốt cuộc là bị làm sao?”
Cố Kỳ nằm bất động trên giường, vững như núi Thái Sơn, không hề nhúc nhích.
“Không có gì đáng để kể cả, ngủ đi.”
Hoắc Tu Viễn rất rõ con người Cố Kỳ, đã là những chuyện anh không muốn nói, thì có cạy miệng anh ra cũng bằng thừa. Thế nên Hoắc Tu Viễn chỉ đành đè cái tính hóng hớt nhiều chuyện đang trỗi dậy mạnh mẽ của mình xuống rồi leo lên giường ngủ.
Đêm đó, Cố Kỳ vẫn mãi không ngủ được.
Anh mở điện thoại lên xem mấy lần, tròn mắt nhìn những con số trên đồng hồ chầm chậm nhảy thêm một đơn vị, và dần rơi vào cơn mộng mị khi đằng đông vừa ló rạng.
Nói là giấc mộng, nhưng thực chất là một giấc mơ kỳ quái.
Cố Kỳ thấy mình đang ở trong một khu rừng rộng lớn, phía sau có người đang ráo riết đuổi theo.
Anh quay đầu lại nhìn thử, vừa thấy đó là Lục Phán Phán thì anh đã co giò chạy như điên.
Mặc dù không biết vì sao Lục Phán Phán lại đuổi theo mình nhưng anh nghĩ cứ phải chạy trước đã rồi tính.
Cố Kỳ sở hữu đôi chân dài, lại vận động thường xuyên, vậy nên tốc độ nhanh khỏi phải bàn, chẳng bao lâu mà Lục Phán Phán đã không thể theo kịp.
Cố Kỳ dừng lại, ngồi xổm dưới gốc cây chờ cô.
Nhưng rồi Lục Phán Phán bỗng nhiên lại quay đầu, chạy về một hướng khác.
Anh nhìn theo đôi chân đang loạt xoạt chạy đi, rất nhanh đã không thấy bóng người, thế là anh lại phải quay đầu đuổi theo.
Nhưng không biết vì sao, trên chân Lục Phán Phán cứ như được gắn động cơ tên lửa, càng chạy càng nhanh, đôi chân dần nhòe đi.
Nó khiến anh thật sự cảm thấy rất mơ hồ.
Cố Kỳ chạy mệt rồi thì dựa vào một gốc cây bên đường thở dốc, bỗng có một quả táo rơi trúng đầu anh.
Cố Kỳ bừng tỉnh.
Anh ngồi dậy, lúc này mới nhận ra ngoài trời đã sáng trưng, chuông báo thức đang kêu inh ỏi, còn Hoắc Tu Viễn lại chẳng biết đã đi đâu.
Cố Kỳ rề rà rời giường, sau khi vệ sinh cá nhân xong anh thay một bộ đồ thể thao màu trắng rồi mới đi đến nhà Bóng chuyền.
Cánh cửa nhà Bóng chuyền mở rộng, còn chưa đi vào trong đã nghe thấy tiếng nói cười vọng ra.
Cố Kỳ thả chậm bước chân, đứng bên hông cửa liếc mắt quan sát một vòng.
Hình như La Duy và Đan Húc Dương đang tập đệm bóng với Lục Phán Phán. Cô mặc chiếc áo ngắn tay màu trắng phối cùng quần short màu xanh nhạt, cô đứng tấn trước mặt La Duy, hai bàn tay đan vào nhau đặt trước ngực, trông cũng rất ra dáng tư thế đệm bóng.
Tiếc là cô toàn đệm lệch, trông như bóng đệm cô thì đúng hơn.
Lục Phán Phán cười đến là vui vẻ, tiếng cười giòn tan vang vọng trong không gian sân bóng trống trải.
Cố Kỳ ngoáy ngoáy lỗ tai.
Sao mà chói tai thế!
Anh khép cửa vào, xoay người đi về một hướng khác.
Cuối tuần, trên trường có rất nhiều người, tới tới lui lui, có nói có cười.
Nhưng Cố Kỳ lại cảm thấy bản thân mình thật lạc lõng.
Anh ngồi xe buýt đến Kim Lập Phương.
Lâu rồi không đến đây, hôm nay trên sân có rất đông người tụ tập, vừa trông thấy Cố Kỳ bước vào họ đã nhao nhao mời anh vào chung đội.
Kim Hâm ôm bóng chạy đến bên cạnh Cố Kỳ, ngồi xuống mặc đồ bảo hộ cùng anh.
“Nghe nói cậu gia nhập vào đội bóng Duẫn Hòa à?”
Cố Kỳ ngẩng đầu nhìn Kim Hâm một cái rồi “Ừ” một tiếng gần như không nghe thấy.
Kim Hâm: “Quản lý là Lục Phán Phán phải không?”
Cố Kỳ tiếp tục “Ừm”.
“Đội của cậu mọi thứ vẫn ổn hết chứ? Lục Phán Phán có ok không?”
Cố Kỳ đứng dậy, vặn cổ.
“Chị ấy ok vô cùng.”
Kim Hâm gật đầu: “Thế thì tôi yên tâm rồi.”
Anh lại hỏi: “Chơi không?”
Cố Kỳ đứng ở thế thủ, tỏ ý đồng ý.
Hai người vừa đi đến giữa sân bóng, Kim Hâm bỗng sực nhớ ra gì đó, quay sang hỏi Cố Kỳ: “Sao hôm nay cậu lại đến đây?”
Cố Kỳ mơ hồ suy nghĩ một hồi: “Sao thế? Anh sắp phá sản à?”
Kim Hâm: “…………..?”
Không được nói như thế đâu nhá.
Cố Kỳ: “Vậy tại sao thành viên VIP cao cấp như tôi lại không được đến?”
Kim Hâm: “…. Vâng ngài nói được thì là được.”
Kim Hâm gom được hai đội vào trận, đối với Cố Kỳ mà nói, bọn họ chỉ là mấy lão già ốm yếu hom hem. Bình thường anh đều sẽ nhẹ nhàng với bọn họ một chút, tự hạ thấp khả năng của mình xuống, nhưng hôm nay không biết lại làm sao, Cố Kỳ không nể mặt chút nào. Anh đánh cho đội đối phương tan tác thì không nói, mà bên đội mình cũng chẳng có cơ hội được đón bóng từ anh.
*
Thứ hai, sau khi điểm danh xong, Lục Phán Phán kéo Ngô Lộc lên tầng, hai người ở trên đó hết nửa tiếng đồng hồ.
Lúc cả hai xuống lại sân tập, vẻ mặt Ngô Lộc vô cùng nghiêm trọng, ông chắp tay sau lưng, giống như sắp thông báo chuyện gì trọng đại lắm.
Mọi người đều tự giác dừng hết mọi hoạt động, yên lặng nhìn ông.
Ngô Lộc lướt mắt qua Lục Phán Phán sau đó đứng trước toàn đội, nghiêm nghị nói: “Tôi thông báo với toàn đội một tin.”
Ngày thường đã quen trêu ghẹo nhau nên Hoắc Đậu cợt nhả cười nói: “Tin tốt hay xấu vậy? Tin xấu thì thôi thầy đừng nói.”
Ngô Lộc lườm anh bằng ánh mắt hình viên đạn, nhưng anh vẫn cứ nhởn nhơ khoái trá.
“Từ tuần này trở đi, chúng ta hủy bỏ hai ngày nghỉ cuối tuần.” Ngô Lộc lên tiếng, “Thứ bảy chủ nhật mỗi tuần, ban ngày huấn luyện, buổi tối có thể được nghỉ ngơi.”
Vừa dứt lời, toàn bộ không gian nhà Bóng chuyền rơi vào tĩnh lặng, đến nỗi có thể nghe được tiếng kim rơi.
Thấy không ai nói gì, Ngô Lộc chợt cảm thấy có chút căng thẳng, hai bàn tay đang chắp sau lưng hơi co lại.
“Tại sao chứ?!!!”
Giọng Tiêu Trạch Khải như cánh chim đầu tiên vút lên giữa cánh rừng, mang theo những con khác cũng sải cánh bay theo, âm thanh bất mãn tuôn ra ào ào.
“Điên à? Làm cái trò gì vậy!”
“Cuối tuần cũng không cho người ta nghỉ ngơi? Tưởng mình đang huấn luyện quân sự chắc?”
“Cuối tuần nào em cũng phải về nhà đấy! Lại giở trò gì nữa vậy!”
“Có nhất thiết không? Cứ làm như đội tuyển quốc gia ấy!”
“……….”
“Im lặng! Im lặng!”
Mọi người đang trong trạng thái kích động, giọng của ông đương nhiên chẳng thể trấn áp lại những tiếng phàn nàn rào rào không ngớt thế này. Tức mình, Ngô Lộc hít một hơi thật sâu hơi thổi một hồi còi chói tai, mới có thể khiến bọn họ yên lại.
“Vòng loại sẽ bắt đầu báo danh vào tháng chín, giải đấu khu vực phía Nam sẽ bắt đầu tranh tài vào tháng mười. Nếu chúng ta cứ tiếp tục luyện tập nhàn nhã như vậy thì sẽ không thể vượt qua được giải đấu khu vực phía Nam!”
Dường như lời của ông chẳng có tác dụng, tuy bọn họ không còn lớn tiếng chỉ trích nhưng vẫn dám nhỏ giọng cằn nhằn.
“Lại là ý kiến của quản lý Lục chứ gì!”
Giọng nói xuyên qua đám người, Lục Phán Phán nheo mắt nhìn theo, người vừa lên tiếng là Cao Thừa Trị đang đứng ở hàng cuối cùng.
Lần trước cậu ta xin nghỉ ốm mấy ngày liên tiếp, Lục Phán Phán đã ngay lập tức đặt ra quy định sau này ai muốn nghỉ tập phải đến trước mặt cô trình giấy khám sức khỏe. Bây giờ cái quy định cuối tuần không được nghỉ này chắc chắn hơn phân nửa cũng là ý kiến của cô, vì dựa theo tính cách bao nhiêu lâu nay của huấn luyện viên Ngô thì làm sao ông lại bất chợt đặt ra cái yêu cầu quái gở như vậy được.
Lục Phán Phán tiếng lên một bước, dõng dạc nói: “Phải, đó là ý kiến của tôi đấy.”
Cao Thừa Trị không nói gì, cũng không nhìn cô.
Lục Phán Phán lại nói: “Những lời cao siêu mỹ miều gì đó thì tôi không nói nữa. Tóm lại là tôi hy vọng mọi người hiểu rõ, nếu như cứ tiếp tục tập theo cường độ huấn luyện cũ, vậy thì đừng nói là giải toàn quốc, đến cả top hai mươi của giải đấu phía Nam các cậu còn chẳng vào được.”
Không biết lại là ai lầm bầm: “Nói cứ như cuối tuần huấn luyện không nghỉ là sẽ được lọt vào giải toàn quốc không bằng.”
Lục Phán Phán cũng chẳng muốn tìm xem ai là người vừa nói câu đó, cô đang định lên tiếng đáp trả thì bỗng nghe thấy tiếng còi của Ngô Lộc, buộc tất cả phải im lặng.
“Cuối tuần cả tôi và quản lý Lục cũng sẽ đến, không phải chỉ có mỗi các cậu vất vả. Cứ thế mà làm!” Ngô Lộc vung tay. “La Duy! Chia đội thành từng nhóm bắt đầu huấn luyện!”
La Duy rõ ràng rất hào hứng, anh ngẩng cao đầu hô to: “Rõ!”
Cả đội chia thành bốn nhóm nhỏ, mỗi nhóm đứng đối diện mỗi bức tường tập phát bóng. Cho dù có người đang ôm một bụng bất mãn, nhưng rồi vẫn phải nghe theo sự chỉ huy của La Duy mà bắt đầu luyện tập.
Lục Phán Phán cầm nhật ký ghi chép đi theo Ngô Lộc kiểm tra.
Biểu cảm của mọi người rất đa dạng. Có người thì hăng hái ra sức luyện tập như La Duy, thậm chí có vài người trông còn vô cùng hưng phấn, nhưng cũng có những người rất phẫn nộ, tập phát bóng mà như đang cố tình đập bóng vào tường.
Lục Phán Phán cũng chẳng để bụng, vài phút sau, cô và Ngô Lộc chia ra hai đầu kiểm tra.
Ngô Lộc hướng dẫn cho sinh viên năm nhất Đinh Phù Thành, còn Lục Phán Phán thì đứng bên cạnh La Duy quan sát ghi chép số liệu.
Phát bóng với tường tức là, trên bức tường sẽ dán một mẩu băng dính có cùng độ cao với lưới, các thành viên đứng đối diện với vị trí dán băng bắt đầu luyện phát bóng, vừa để kiểm tra độ cao vừa để chỉnh tư thế khi phát bóng.
Lục Phán Phán nhìn qua đôi lần rồi nói: “Cậu cần phải tập trung khả năng chú ý của mình. Ở khoảng cách gần thì phải chú ý đến vị trí đánh bóng tay đơn, còn khi cậu lùi ra sau kéo dài khoảng cách thì phải chú ý đến quỹ tích mà bóng chuyển động.”
La Duy nghe vậy thì dừng hẳn lại, ôm bóng trên tay, nói: “Hả? À…. à dạ, Lộc Lộc từng nhắc em rồi mà em cứ quên mãi.”
Lục Phán Phán: “Đôi khi chị thấy cậu không được tập trung, lực chú ý không đủ. Cậu đang nghĩ đến chuyện gì à?”
Anh hoảng loạn cúi thấp đầu, cả khuôn mặt đỏ bừng.
Làm sao mà người ta dám nói vừa rồi cứ mải nghĩ đến bạn gái chứ.
Sắp đến sinh nhật của La Duy, sáng nay cô bạn gái học ở thành phố khác gọi cho anh, bảo sẽ xin nghỉ phép để đến thăm anh. La Duy tính nhẩm một hồi, mới chớp mắt một cái mà hai người đã không gặp nhau hơn một tháng rồi, thế nên sáng nay trông anh mới như mất hồn mất vía vậy.
Lục Phán Phán thấy anh xấu hổ đỏ mặt cũng đoán ra được chắc có liên quan đến cô bạn gái kia nên không nói tiếp về đề tài này nữa, tiếp tục trao đổi về việc huấn luyện của anh.
Ở đầu bên kia, Cố Kỳ nhìn La Duy và Lục Phán Phán đứng nói chuyện với nhau, không biết hai người họ nói gì mà mặt đội trưởng lại đỏ bừng bừng.
Á à.
Cố Kỳ đập bóng thật mạnh, quả bóng dội thẳng vào vách tường bên trái.
Anh chạy đến nhặt bóng về, rồi lại đánh thật mạnh, quả bóng lại đập thẳng vào vách tường bên trái.
Mấy lần như thế, Lục Phán Phán cũng chú ý đến tình hình ở bên này.
Ngô Lộc cũng nhìn sang, nhưng ông hiểu rõ về trình độ kỹ thuật của anh, chẳng việc gì phải để tâm đến cái vấn đề cỏn con ấy, thế nên ông cũng chẳng đi sang kiểm tra.
Lục Phán Phán trao đổi với La Duy xong thì đi đến chỗ Cố Kỳ.
Cô đứng cạnh anh không nói lời nào, chỉ muốn xem thử vấn đề của anh ở đâu mà động tác phát bóng vào tường đơn giản như vậy cũng đánh lệch mất mấy lần.
Lục Phán Phán đứng một lúc lâu lại phát hiện ra chẳng có vấn đề gì cả. Động tác của Cố Kỳ rất gãy gọn, tư thế thực hiện cũng rất đẹp mắt, khống chế tốt vị trí bóng đập vào tường. Thậm chí trên bảng nhật ký huấn luyện cô còn chấm cho anh điểm tối đa.
Lục Phán Phán xoay người đi về phía Đan Húc Dương.
Đan Húc Dương đứng gần Cố Kỳ, chỉ cách nhau mỗi cái góc tường.
Chưa đứng được bao lâu bỗng có một quả bóng đập xuống bên chân Lục Phán Phán khiến cô hốt hoảng lùi lại hai bước mới tránh được, vừa quay đầu nhìn thì thấy Cố Kỳ đang đi đến để nhặt bóng.
Lục Phán Phán cau mày, đứng im nhìn Cố Kỳ chằm chằm.
Anh đang lùi dần về phía sau, kéo dài khoảng cách giữa mình với bức tường, cứ như thế anh trở thành người đứng xa nhất trong đội.
Và cũng là người đang có tiến độ tập luyện tốt nhất.
Lục Phán Phán cúi đầu viết vài chữ vào cột ghi chú trên nhật ký huấn luyện.
“Trạng thái lên xuống thất thường.”
Cô trao đổi với Đan Húc Dương vài câu rồi đi về phía Tiêu Trạch Khải.
Tiêu Trạch Khải đứng cùng chỗ với La Duy ở bức tường phía đối diện. Nhưng Lục Phán Phán còn chưa kịp đi đến đó, Cố Kỳ ở phía sau lại đánh lệch bóng, quả bóng lại chuẩn xác đập xuống bên chân cô.
Lục Phán Phán ngập tràn hoài nghi, quay đầu hỏi: “Cố Kỳ, hôm nay cậu làm sao vậy?”
Cố Kỳ nhặt bóng không đáp lời, Lục Phán Phán lại hỏi: “Phát bóng vào tường mà cũng có thể làm khó cậu à?”
“Ồ.” Cố Kỳ ôm quả bóng, “Có lẽ quả bóng tự có suy nghĩ của nó.”
Tác giả:
Quả bóng: Hẻ? Ai chọc gì bạn?