Giang Thành cách đó không xa, ngồi tàu điện chỉ mất hai tiếng, cả đi cả về sẽ không mất quá nhiều thời gian.
Tối cuối tuần, Lục Phán Phán về đến nhà.
Kỳ lạ là chân chạy Hứa Mạn Nghiên lại không tung tăng bên ngoài, mà đang sắp xếp lại tủ quần áo, là ủi một lượt.
“Mày đang làm gì vậy?” Lục Phán Phán đứng trước cửa phòng Hứa Mạn Nghiên, “Sao hôm nay lại rảnh rỗi thế?”
Hứa Mạn Nghiên hừ giọng phớt lờ Lục Phán Phán, rồi tìm hai bộ váy, quay lại hỏi cô: “Bộ nào đẹp hơn?”
Một bộ màu lá cọ có hai hàng khuy cài, một bộ màu trắng của Chanel.
Cả hai đều rất đẹp, nhưng cả hai đều không phải gu của Hứa Mạn Nghiên.
“Mày mặc kín đáo ngoan hiền thế làm gì?” Lục Phán Phán hỏi, “Đi xem mắt à?”
“Ừ.” Hứa Mạn Nghiên treo lại chiếc váy màu cọ vào tủ quần áo, sau đó đặt chiếc váy màu trắng lên bàn ủi, “Mẹ tao lại sắp xếp xem mắt cho tao, nghe bảo là tổng giám đốc của một công ty tư nào đó, gì mà tuổi trẻ sức khỏe, gì mà IQ EQ đều cao. Tao cũng chẳng biết trên đầu cái vị đấy còn được mấy cọng tóc.”
“Thì đừng đi nữa, mày mới hai mươi lăm, sao phải vội.”
Khóe mắt Hứa Mạn Nghiên lập tức rũ xuống, cô chẳng thèm ủi quần áo nữa mà ngồi phịch lên giường, cầm điện thoại chơi.
“Tao với mày không giống nhau, tao đang ăn bám bố mẹ, mà bố mẹ tao cũng nói rồi, lần này mà còn lừa họ nữa thì họ cắt luôn nguồn tài chính của tao.”
Lục Phán Phán cười giễu: “Câu này bố mẹ mày đã nói mấy lần rồi, có lần nào là thật đâu?”
Hứa Mạn Nghiên thả điện thoại xuống, vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy.
“Lần này khác.” Cô lẩm bẩm, “Mấy ngày trước bố tao vừa nhập viện.”
Đề tài này không phải chuyện đùa, Lục Phán Phán lập tức ngồi xuống bên cạnh Hứa Mạn Nghiên, hỏi han tình hình: “Chú thế nào rồi?”
“Không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng bác sĩ dặn sau này phải chú ý đến việc nghỉ ngơi.” Hứa Mạn Nghiên nói, “Chủ yếu là do bố tao quá đam mê kiếm tiền, bất kể là đang ngủ say đến thế nào, chỉ cần nhận được điện thoại thì cho dù trời có lạnh đến mấy ông cũng sẽ lao ra khỏi giường ấm nệm êm mà đi bàn chuyện làm ăn. Mày nói xem, liên tục mấy năm như thế thì có thể khỏe mạnh được sao?”
Không đợi Lục Phán Phán đáp lời, Hứa Mạn Nghiên đã nói tiếp: “Bố mẹ chỉ có mỗi một đứa con gái là tao, mà tao thì lại chẳng làm được gì nên hồn. Vậy nên hai ông bà vẫn luôn muốn tìm cho tao một người bạn trai, để người ta ở rể kế nghiệp gia đình.”
“Thì chuyện này hợp lý mà.” Lục Phán Phán nói, “Chẳng phải từ khi lên cấp ba, mày đã biết rõ ý định của hai cô chú rồi sao? Giờ còn ảo não gì nữa?”
Có những người từ khi còn nhỏ là đã có thể nhìn ra được sau này họ có tư chất làm ăn kinh doanh hay không.
Bố mẹ Hứa Mạn Nghiên đương nhiên biết rõ tư chất của con gái mình là gì, mà ông bà cũng chẳng mong chờ rằng cô có thể tự mình cáng đáng được một phần nhỏ sản nghiệp gia tộc. Vậy nên ngay từ khi cô còn bé, họ đã truyền thụ tư tưởng này cho cô, để cô sớm ngày chuẩn bị tinh thần.
Sức khỏe của mẹ Hứa không tốt, không thể sinh thêm đứa nữa, vậy nên sau này Hứa Mạn Nghiên gả đi, đàng trai có phải người thực lòng cô yêu hay không không quan trọng, quan trọng là người đó có phải là người đáng tin cậy để họ giao quyền quản lý việc làm ăn trong nhà cho hay không, để Hứa Mạn Nghiên chỉ cần tự do thoải mái làm một vị sếp tổng trên danh nghĩa.
“Tao không sầu chuyện này.” Hứa Mạn Nghiên liếc qua điện thoại, bực bội lật người, “Thôi bỏ đi, không nói với mày đâu, nói rồi mày lại cười tao.”
Lục Phán Phán xòe tay, “Không nói thì thôi, tao đi tắm đây, ngày mai còn phải quay lại Giang Thành nữa.”
Hứa Mạn Nghiên nằm trong chăn rầu rĩ hừ một tiếng, đến khi Lục Phán Phán đã bước ra khỏi phòng chuẩn bị đóng chặt cửa, cô bỗng bật dậy hét toáng lên: “Từ đã!”
Lục Phán Phán quay đầu, nhướng mày: “Nói tao nghe, tao thề sẽ không cười mày.”
Hứa Mạn Nghiên ngồi xếp bằng, hai tay bưng kín mặt, nói: “Tao hỏi mày nhé, sau khi mày quyết định sẽ cắt đứt liên lạc với một người bạn qua mạng nào đó, mỗi ngày mày đều cảm thấy bứt rứt trong lòng, mỗi này đều nhấn mở khung chat với người đó vô số lần, thì rốt cuộc đó là chuyện gì?”
Lục Phán Phán: “Chuyện này ấy mà, bọn tao thường gọi đó là “yêu qua mạng”.”
Hứa Mạn Nghiên ngửa mặt, nằm vật ra thành hình chữ “đại” (大) trên giường, “Tao biết ngay mà.”
Lục Phán Phán: “Anh trai lần trước à?”
Hứa Mạn Nghiên không nói gì.
Lục Phán Phán: “Không đến mức đấy chứ? Nếu đã thích người ta thật thì mày gặp mặt luôn đi. Cũng chẳng phải chuyện hiếm lạ gì. Cái con game lần trước tao chơi còn có một đôi yêu nhau qua mạng mà giờ cũng sắp kết hôn rồi luôn đấy.”
Hứa Mạn Nghiên lắc đầu: “Cậu ấy chính là cậu nhóc vị thành niên khiến tao suýt chút nữa thì phạm pháp ở đảo Maldives lần trước đó.”
Lục Phán Phán: “Báo ứng.”
Nói rồi cô lặng lẽ rút lui khỏi phòng của Hứa Mạn Nghiên.
*
Chiều ngày hôm sau, khi Lục Phán Phán vừa chuẩn bị xuất phát đến ga tàu cao tốc, thì Hứa Mạn Nghiên cũng vừa bước ra khỏi phòng với bộ váy trắng và một khuôn mặt vô cảm.
Lục Phán Phán cố ý trêu cô, “Xem mắt cơ mà, phải tươi lên chứ.”
Hứa Mạn Nghiên nhếch môi, “Ha.”
Hứa Mạn Nghiên lái xe đưa Lục Phán Phán đến ga tàu cao tốc, sau đó mới vội vàng phóng như bay đến địa điểm xem mắt đã hẹn.
*
Lục Phán Phán vừa bước xuống tàu cao tốc, còn chưa đi ra trạm xe đã gọi điện thoại hỏi Ngô Lộc cả đội đang ở đâu.
Ngô Lộc nói hôm nay các thành viên đều tự tập với nhau ở sân bóng, còn ông thì bị cảm nên đang ngủ trong khách sạn.
Thế là Lục Phán Phán quyết định quay về khách sạn trước, sau đó đợi đến giờ cơm tối thì cô mới đi đến phòng Ngô Lộc gọi ông đi cùng.
Ngô Lộc rửa mặt qua quýt rồi ra ngay.
Bữa tối phải ăn ở ngoài, nhóm La Duy đã đến đó từ trước.
Vừa bước vào thang máy, điện thoại Lục Phán Phán đổ chuông.
Nhưng tín hiệu bên trong thang máy chập chờn, cô còn chưa nghe được gì thì điện thoại đã tự động tắt máy.
Bước ra khỏi thang máy, điện thoại của Ngô Lộc lại đổ chuông.
Ông chỉ vừa nghe máy, còn chưa kịp nói gì mà mặt mày đã biến sắc.
Vài giây sau, ông cúp máy.
“Xảy ra chuyện rồi! Nhanh lên!”
Ngô Lộc chạy lao đi như một cơn gió, Lục Phán Phán đuổi theo không kịp, lúc cô chạy ra đến cổng khách sạn thì đã thấy Ngô Lộc đang đứng bên đường bắt taxi rồi.
“Có chuyện gì vậy ạ?” Lục Phán Phán hỏi.
Lúc này một chiếc taxi đỗ lại trước mặt hai người, Ngô Lộc kéo Lục Phán Phán vào xe, nói địa điểm cho tài xế, sau đó mới quay ra giải thích với cô: “Vừa rồi La Duy gọi điện thoại cho thầy, nó bảo có người cố ý gây sự với chúng nó.”
“Đang yên đang lành sao lại có người cố ý gây sự? Chúng ta đều là người ngoại tỉnh cả, có thể chọc giận ai ở đây được?”
“Sao thầy biết được!” Ngô Lộc lo lắng chà đầu gối, “Cầu trời đừng xảy ra chuyện gì!”
Mà thường cứ vào những lúc như vậy, đi đường sẽ kẹt xe.
Ngay trước đầu xe là một hàng dài nối đuôi nhau, bóp còi inh ỏi.
Bác tài nói phía trước chắc đã xảy ra tai nạn, trong vòng nửa tiếng một tiếng gì đó sẽ không thể di chuyển được. Ngô Lộc đang lo sốt vó, vừa nghe vậy ông lập tức mở cửa xe chạy ào ra ngoài.
Lục Phán Phán cũng vội vàng bỏ lại hai mươi tệ rồi đuổi theo sau.
Bình thường trông Ngô Lộc mập mập tròn tròn, ấy vậy mà lại chạy khá nhanh, cô có đuổi hết tốc lực cũng không theo kịp.
Lục Phán Phán chạy một mạch đến trước nhà hàng, nhưng không gian nơi này lại yên bình như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Cô lập tức quay đầu, chạy thẳng về phía con hẻm nhỏ gần đó.
Khi cô bước đến, tận mắt nhìn thấy cảnh tượng ngay lúc này, sống lưng chợt lạnh toát.
Hai bên xảy ra xô xát, hiện trường giờ đã là một đống hỗn loạn.
Trên mặt Cố Kỳ có vệt máu, anh đỡ Đan Húc Dương thở hồng hộc, nhìn chằm chằm đối phương.
Đầu Ngô Lộc mướt mồ hôi, ông đứng đối diện với đám kia, chắn trước La Duy và Tiêu Trạch Khải.
Tên đầu sỏ của đám này là một gã đàn ông có vết sẹo chém trên mặt, trông khá già, gã ta vai u thịt bắp, còn có một đám đàn em theo chân.
“CÚT! Lần sau đừng để ông đây thấy đám súc sinh chúng mày! Thấy là ông đánh!”
Tay chân Lục Phán Phán bấy giờ đã lạnh ngắt, nhưng cô vẫn đứng bất động ở đầu con hẻm, nhìn bọn chúng bằng ánh mắt hung ác.
Đám côn đồ định rời đi, vừa xoay người thì thấy có một cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp đang đứng chắn ngay đường tẩu thoát.
Cố Kỳ nghiêng đầu phát hiện ra Lục Phán Phán, trong lòng anh chợt nổi lên một dự cảm chẳng lành, lập tức lao đến chỗ cô.
Quả nhiên, một thằng đàn em của tên sẹo chém cũng lao về phía Lục Phán Phán —— mở đường.
Nhưng Cố Kỳ vẫn nhanh hơn hắn một bước, anh đẩy Lục Phán Phán ra, cùng lúc đó Tiêu Trạch Khải cũng xông tới, ngáng chân chặn đường đối phương.
“ĐÁM CHÓ CHÚNG MÀY ĐỪNG HÒNG CHẠY THOÁT!!!”
Mấy trò bịp bợm cũ rích của bọn côn đồ dởm này nghìn bài như một, chúng cứ nhào ra đánh người ta một trận, sau đó quăng lại mấy câu hăm he dọa nạt, cuối cùng là co giò chạy biến. Ở cái thành phố rộng lớn thế này, muốn tìm lại bọn nó khó như mò kim đáy bể.
Vậy nên tên sẹo chém vừa định chạy đi, họ đã lập tức lao qua.
Có ngu mới không chạy!
Thẩm Chu Sơ xông lên đầu tiên, những người khác cũng nhanh chóng lên theo, cứ như vậy, trận hỗn chiến lại tái diễn.
Đánh người ta xong thì chạy? Làm gì có chuyện ngon vậy?
Ngô Lộc bị quăng lại phía sau, ông phát hoảng đến loạng choạng, khuôn mặt đỏ bừng bừng, ra sức hét lớn “Dừng hết lại!”
Chân tay Lục Phán Phán run rẩy, cũng gào theo: “Để bọn chúng đi! Để bọn chúng đi đi! Đừng đánh nữa!”
Cố Kỳ nghe vậy liền quay đầu nhìn cô.
Lục Phán Phán nhào ra kéo đám Tiêu Trạch Khải về, thanh âm hòa cùng tiếng khóc nức nở, “Thả bọn chúng đi đi! Làm ơn! Các cậu không thể bị thương được!”
Đám du côn này thì có gì đâu để mà sợ mất, chúng đánh nhau gây loạn như cơm bữa. Nhưng đội Duẫn Hòa thì khác, họ là vận động viên, là những vận động viên đã huấn luyện nhiều năm, Lục Phán Phán tuyệt đối không cho phép họ bị thương trong hoàn cảnh như vậy!
Nghe thấy giọng cô, cả đội dần dừng lại.
Họ căm phẫn, cũng rất bất bình, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn đám lưu manh kia nháo nhác tháo chạy.
Đến đầu con hẻm, tên có vết sẹo còn quay đầu giơ ngón giữa về phía họ.
“Mẹ nó chứ!” Tiêu Trạch Khải lồng lên, lao ra như tên bắn, may mà Đan Húc Dương ôm lại kịp, “Cậu bị điên hả!”
“Sao lại phải thả cho chúng đi chứ!” Viền mắt Tiêu Trạch Khải đỏ bừng, “Chúng nó đánh La Duy sắp gãy chân rồi kìa!”
Lục Phán Phán giật mình, quay phắt đầu nhìn La Duy, anh bây giờ đứng còn không vững, cả người dựa hẳn lên bờ tường.
Đúng lúc này, tiếng xe cảnh sát hú inh ỏi ngoài con hẻm, ngay sau đó âm thanh ồn ào như vỡ trận vang lên.
Bọn mặt sẹo kia chạy tán loạn, cảnh sát đuổi theo sát nút.
*
Nửa tiếng sau, xe tuần tra dừng trước mặt nhóm của Lục Phán Phán, mời họ cùng lên đồn một chuyến.
Lục Phán Phán đứng bất động, nhìn về phía La Duy, “Tôi muốn đưa các cậu ấy đến bệnh viện trước.”
Tuy rằng trên mặt Cố Kỳ có vệt máu, nhưng ban nãy anh đã nói đó không phải là máu anh mà là máu của đám kia.
Cảnh sát nhìn Lục Phán Phán đầy khó xử, “Cô….”
“Tôi muốn đưa đội viên của tôi đến bệnh viện trước!” Lục Phán Phán lặp lại, “Không thể chậm trễ dù chỉ là một phút!”
Viên cảnh sát không cố thuyết phục nữa, sắp xếp một chiếc xe đưa những người bị thương đến bệnh viện, những người còn lại sẽ theo Ngô Lộc lên đồn lấy lời khai.
Dọc đường đi, sau khi Lục Phán Phán đã bình tĩnh lại cô mới hỏi: “Chuyện này là như thế nào?”
Cố Kỳ đang định trả lời thì Lục Phán Phán đưa một tờ giấy cho anh, “Lau máu trên mặt đi đã, chị sợ.”
Cố Kỳ vừa lau máu vừa kể lại đầu đuôi sự việc.
Hôm nay sau khi kết thúc tập luyện cả đội cùng nhau đi thẳng đến nhà hàng đã đặt, nhưng họ còn chưa kịp đến nơi thì đã đụng trúng đám anh em của tên mặt sẹo kia.
Thoạt nhìn vào là biết ngay bọn chúng là một băng đảng côn đồ, hai bên nước sông không phạm nước giếng, vậy nên đội Duẫn Hòa cũng chẳng để ý tới.
Ai mà có ngờ khi hai bên đi lướt qua nhau, một tên đàn em trong số đó cố tình đụng vào người Tiêu Trạch Khải một cái, sau đó hắn ta còn đọc một câu thoại kinh điển trong mấy bộ phim truyền hình “Mắt chó nhà mày bị mù rồi à? Không nhìn thấy đường hả?”
Tiêu Trạch Khải vốn chẳng phải người thích gây sự, tuy rằng cảm thấy tên này vô lý đùng đùng nhưng nghĩ lại mình đang ở nơi đất khách quê người, phải biết nhẫn nhịn một chút, thế là anh cũng chấp nhận xin lỗi đối phương.
Nào có ngờ cái đám đó không chịu bỏ qua mà cũng chẳng chịu nhận lời xin lỗi, nhất quyết phải đụng chạm một phen.
Côn đồ lưu manh như chúng, một khi đã quyết tâm gây sự rồi thì ai cũng đừng hòng chạy thoát, xô xát đánh nhau là điều chắc chắn xảy ra.
Cho dù bên Duẫn Hòa có không muốn đánh thì bọn chúng cũng sẽ không để họ được toại nguyện.
Lục Phán Phán nghe xong, trong lòng đã có kết luận.
Thành viên Duẫn Hòa có đôi lúc sẽ khá hung hãn, nhưng tuyệt đối sẽ không tự đi gây chuyện với các đội bóng chuyền khác.
“Cố ý.” Lục Phán Phán nói, “Chúng đã nhắm vào chúng ta từ trước rồi.”
Người trên xe đồng loạt quay đầu nhìn nhau.
Ban đầu họ cũng nghĩ giống vậy, nhưng họ mới chỉ chân ướt chân ráo đến đây được mấy hôm, thực lòng không biết mình đã gây sự với ai.
“Tạm không nói chuyện này nữa.” Lục Phán Phán nói, “Có cơ hội sẽ tính sổ sau.”
Đến bệnh viện, dòng người chờ xếp hàng lấy số nối đuôi nhau dài đến tận cổng.
Tối muộn thế này, bác sĩ cũng đã tan ca hết cả, mà bác sĩ ở lại trực lại càng ít.
Lục Phán Phán trông mà sốt ruột, bèn đi đến góc hành lang, gọi điện thoại cho Vương Lạc Trinh.
Cô không chắc ở thành phố khác Vương Lạc Trinh có thể giúp mình được hay không, nhưng sáng ngày mai Duẫn Hòa có một trận đấu, cô không dám lãng phí bất kể giây phút nào.
May thay, Vương Lạc Trinh nói thầy của anh có một trung tâm phục hồi chức năng ở Giang Thành còn đang trong giờ mở cửa, có thể đến đó khám.
Lục Phán Phán nghe vậy liền vội vàng đưa họ đến trung tâm đó.
Trên đường, Cố Kỳ hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy?”
Lục Phán Phán: “Đến chỗ của một người bạn.”
Cố Kỳ không nói gì thêm.
Một lúc sau, họ xuống xe, mà người ra đón đúng thật là Vương Lạc Trinh.
Cố Kỳ hít một hơi thật sâu, đi theo Lục Phán Phán.
Vương Lạc Trinh dẫn Lục Phán Phán đi phía trước, “Có chuyện gì vậy? Cảnh sát đưa các em đến đây à?”
Lục Phán Phán: “Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, giờ em chỉ lo cho trận đấu vào sáng mai thôi.”
Vương Lạc Trinh nghe vậy thì không hỏi thêm nữa, dẫn mọi người vào thang máy.
Bảy tám người chen chúc trong thang máy, không một ai lên tiếng.
Tiêu Trạch Khải liếc qua bóng lưng của Vương Lạc Trinh rồi lại quay đầu nhìn Cố Kỳ, anh khẽ hắng giọng, lén lút kéo tay áo La Duy.
La Duy hất tay anh ra: “Đừng có đụng vào tôi!”
Lục Phán Phán nghe thấy liền quay đầu hỏi: “Sao vậy?”
La Duy và Tiêu Trạch Khải cuống cuồng khoát tay: “Không có gì, không có gì.”
Vương Lạc Trinh nghiêng đầu nói với Lục Phán Phán: “Mấy cậu học sinh của em trông có vẻ vẫn tươi tỉnh đấy.”
Tuy rằng Lục Phán Phán không nói rõ nguyên nhân, nhưng ban nãy nhìn thấy cảnh sát lái xe tuần tra hộ tống họ đến đây là anh đã đoán ra được sơ lược mọi chuyện.
Đã là lúc nào rồi mà còn có tâm trạng trêu nhau?
Lục Phán Phán thở dài: “Em sắp bị phiền gần chết rồi đây.”
Vương Lạc Trinh cười: “Dù sao thì cũng còn nhỏ tuổi, tính tình trẻ con không hiểu chuyện, em đừng quá bận tâm.”
Vừa dứt lời, bỗng có người đứng phía sau bật cười, thái độ vô cùng bất mãn.
Vương Lạc Trinh nghe thấy lại nói thêm: “Đấy, em thấy chưa, anh bảo tính trẻ con lại còn tỏ ra bất mãn đấy.”
Cố Kỳ: “……&@¥#%”
*
Có tổng cộng bảy người bị thương, trong đó đa phần đều chỉ là vết thương ngoài da, không có gì đáng ngại.
Vương Lạc Trinh đã hiểu được đại khái tình hình từ lời kể của Lục Phán Phán, anh vừa kiểm tra vừa nói: “Dù sao cũng chỉ là một đám lưu manh, không giống như vận động viên các cậu, bọn chúng có đánh mạnh đến mấy cũng chỉ gây ra được mấy vết thương ngoài da.”
Đoạn anh ngước mắt nhìn Cố Kỳ, “Ngược lại là các cậu đấy, các cậu không đánh trọng thương người ta đấy chứ?”
Cố Kỳ không đáp, Tiêu Trạch Khải liền hắng giọng, “Không không không, trừ cái tên có vết sẹo chém trên mặt ra thì những tên còn lại đều yếu như gà rù. Em còn sợ lỡ ra tay mạnh quá sẽ tiễn chúng nó đi luôn ấy chứ.”
Vương Lạc Trinh: “Vậy thì được.”
Anh lại quay đầu nói với La Duy: “Ảnh chụp X-quang của cậu có rồi, mắt cá chân chấn thương nghiêm trọng…. Cậu yên tâm, không cần phải trưng ra cái vẻ mặt đó, chỉ là tương đối nghiêm trọng mà thôi. Một tuần tới cậu không được tham gia thi đấu, nhưng nếu như phục hồi tốt thì sẽ không ảnh hưởng gì đến những trận đấu tiếp theo của cậu.”
Cố Kỳ bỗng tiến lên, ngồi xổm xuống trước mặt La Duy, nhìn chằm chằm vào cổ chân anh.
“Em xin lỗi.”
Mặc dù đám người đó nhắm vào toàn đội Duẫn Hòa, nhưng Cố Kỳ mới chính là mục tiêu của bọn chúng.
Thực ra Cố Kỳ vốn chẳng có ý định đánh nhau, cũng chẳng phải vì nổi cáu lên nên mới động thủ, bởi những lời Lục Phán Phán nói đêm đó anh vẫn luôn ghi nhớ rất kĩ. Nhưng bọn côn đồ kia nào nghĩ được nhiều như vậy. Chúng thấy anh đánh đấm hời hợt thì lại cảm thấy mình không được tôn trọng trong trận chiến này, vậy nên càng ra tay ác liệt hơn. Bọn chúng đánh mắt ra hiệu cho nhau, hai tên xông đến vây chặt Cố Kỳ, để cho tên mặt sẹo nhằm thẳng cẳng chân anh mà đạp.
La Duy đứng ngay đó lập tức bổ nhào qua, một cước đá bay tên mặt sẹo, nhưng vì lực quán tính quá lớn mà trượt chân ngã, dẫn đến chấn thương mắt cá chân.
“Ôi dào không sao!” La Duy nhịn đau, nói, “Lỡ mà cậu có việc gì thì ngày mai cả đội chúng ta phải xách vali về nhà sớm ấy chứ.”
Nghe La Duy nói vậy, Lục Phán Phán không biết nên cảm động hay nên chua xót.
Cô đặt tay lên vai La Duy, “Cậu cũng là chủ công của đội, cậu cũng phải biết rằng, nếu cậu để bản thân bị thương, đội chúng ta sẽ không còn là một thể hoàn chỉnh nữa.”
La Duy cúi thấp đầu thì thầm: “Nhưng Cố Kỳ mạnh hơn em. Duẫn Hòa có thể không có em, nhưng không thể không có Cố Kỳ.”
“Ăn nói linh tinh!” Lục Phán Phán không nhịn được vỗ bốp vào gáy La Duy, “Cậu là đội trưởng đấy! Dám nói ra mấy câu như thế này à?”
La Duy cười hì hì, “Thôi em không nói nữa.”
“Cười? Cậu còn cười được!” Lục Phán Phán vò đầu anh, “Có biết mục đích của mấy tên ngày hôm nay là gì không?”
La Duy mù mờ: “Làm sao em biết được!”
Lục Phán Phán thở dài: “Cậu trông cậu đi, bị người chơi cho một vố mà cũng không biết.”
La Duy: “Hể?”
Vương Lạc Trinh chuẩn bị bôi thuốc cho La Duy, vừa bảo anh nằm xuống giường vừa giải thích: “Cố ý kiếm chuyện nhưng lại rất nương tay, điều đó chứng tỏ bọn chúng không thực lòng muốn gây sự, chỉ là không muốn các cậu tham gia trận đấu ngày mai nữa mà thôi.”
“Thật hả!!” La Duy ngồi bật dậy như bị sét đánh, nhìn về phía Lục Phán Phán tìm cách chứng thực, “Thằng nào khốn nạn vậy!”
Lục Phán Phán: “Sao chị biết được.”
La Duy lại nằm xuống, nhìn trân trân lên trần nhà.
“Đánh bóng chuyền thôi mà, sao lại lắm chuyện vậy chứ!”
Cố Kỳ cúi gằm mặt, “Có lẽ là bên Khánh Dương thuê người.”
Kỳ thực Lục Phán Phán cũng có suy nghĩ giống vậy, chỉ là cô không muốn nói ra.
Họ đến thành phố này thi đấu với tâm thế nghiêm túc quy củ, chỉ xảy ra mâu thuẫn với mỗi Khánh Dương.
Mà trực giác Lục Phán Phán mách bảo rằng, kẻ tìm người đến gây sự khiến cho Duẫn Hòa không thể tiếp tục tham gia trận đấu ngày mai, rất có thể là Phùng Tín Hoài.
Những người khác cũng dần ngộ ra.
“Đúng, chắc chắn là cái bọn Khánh Dương kia!”
“Mẹ nó! Đám chúng nó ở đâu? Đi tẩn chết chúng nó!”
Cả đám nhao nhao hết lên, Lục Phán Phán lạnh mặt quát: “Im ngay!”
Cô ấn Tiêu Trạch Khải đang kích động ngồi xuống ghế, “Bọn họ đã cuốn gói về từ bao giờ rồi, các cậu còn định tìm ai? Mà giả dụ có tìm được rồi thì lại lao vào đánh nhau tiếp à? Mai có còn muốn thi đấu nữa không?”
Mọi người lại im lặng chẳng nói gì, chỉ mỗi Cố Kỳ lên tiếng: “Em xin lỗi, tất cả là lỗi của em.”
Lục Phán Phán lại thở dài.
Cô nhẹ nhàng vỗ vai Cố Kỳ, “Chuyện này không thể trách cậu.”
Tiêu Trạch Khải: “Sao lại tại cậu được, cho dù không có cậu thì bọn anh cũng muốn tẩn chúng nó một trận! Quân mất dạy!”
La Duy nằm trên giường cũng không quên chêm thêm vài câu, “Đúng đấy! Cậu đừng tự gom hết lỗi về mình, chuyện này bọn anh cũng có một phần trách nhiệm. Ai bảo chúng ta lại thắng bọn chúng cơ chứ!”
Cố Kỳ không đáp mà xoay người xuống tầng lấy thuốc cho La Duy.
Một lúc sau, Vương Lạc Trinh bôi thuốc cho La Duy xong, bỗng quay sang hỏi Lục Phán Phán: “Khánh Dương? Chẳng phải đó là ngôi trường mong ước của em đó sao?”
Mùa hè sau kỳ thi Đại học, dường như ngày nào Lục Phán Phán cũng đắm chìm vào game gủng, chỉ cần là đồng đội thân sơ đều sẽ biết cô điền nguyện vọng vào trường nào.
Lục Phán Phán gật đầu.
Tiêu Trạch Khải đứng một bên quan sát hồi lâu bỗng lên tiếng hỏi: “Anh bác sĩ, anh có vẻ hiểu bọn em quá, còn biết bọn em đang tham gia thi đấu nữa chứ. Xem ra anh cũng phải thân với chị Phán Phán của bọn em lắm nhỉ?”
Vương Lạc Trinh đương nhiên nghe ra được giọng điệu hóng chuyện của Tiêu Trạch Khải, anh cười đáp: “Xét về mức độ thân quen, thì anh và chị Phán Phán của các cậu thân thật. Lúc anh và em ấy vừa quen nhau, chắc các cậu còn đang học cấp hai.”
Vương Lạc Trinh quay đầu nhìn Lục Phán Phán: “Phải không?”
Lục Phán Phán gật đầu.
Cố Kỳ lấy thuốc quay về, tình cờ nghe được đoạn nói chuyện này.
Anh nhớ rõ ràng, lúc Vương Lạc Trinh và Lục Phán Phán gặp nhau lần đầu, anh cũng có mặt ở đó, cách hai người họ nhìn nhau hệt như đôi người xa lạ, không hề giống những người đã quen biết từ nhiều năm chút nào.
Ánh mắt anh hết nhìn Vương Lạc Trinh lại nhìn Lục Phán Phán, đột nhiên, anh hiểu ra một chuyện.
Cái đó người ta hay gọi là gì nhỉ?
Gương vỡ…. Gương vỡ lại lành?
Đúng! Anh ta muốn gương vỡ lại lành?
Cố Kỳ bước vào phòng, đưa thuốc cho Tiêu Trạch Khải rồi quay người hỏi Lục Phán Phán: “Giờ đã về được chưa?”
Lục Phán Phán đến hỏi Vương Lạc Trinh, anh dặn dò mấy câu sau đó cho họ về.
Địa điểm kế tiếp đương nhiên là đồn cảnh sát.
Ngô Lộc và những thành viên không bị thương đều đã khai báo hòm hòm toàn bộ sự việc.
Đối phương vẫn cứ khăng khăng cho rằng đội Duẫn Hòa gây sự trước, nhưng đám người này đã là khách quen của đồn cảnh sát, phải đến khi mấy viên cảnh sát lấy lời khai nổi điên lên đập bàn rầm rầm thì tên mặt sẹo kia mới hoảng sợ khai ra, là do hắn say quá nên gây sự trước.
Giải quyết đến bước này, cảnh sát có thể giúp được gì đều đã giúp, ai phải tạm giam thì cho tạm giam, những ai được thả về thì cho ra về.
Trên đường về, đám La Duy nhao nhao tố giác, khẳng định có người thuê đám mặt sẹo đó đến đánh họ, Ngô Lộc nghe vậy lập tức gọi điện thoại cho Phùng Tín Hoài.
Ông gân cổ gầm lên đến đỏ mặt tía tai, đầu dây bên kia tất nhiên phải chối đây đẩy, sau khi tắt máy ông thậm chí còn thẳng tay chặn luôn số của Phùng Tín Hoài.
Kỳ thực chuyện này chẳng phải do Phùng Tín Hoài chủ mưu, mà là do Du Minh Húc nuốt không trôi cục tức nên đã thuê người động tay động chân với Duẫn Hòa. Nhưng cậu ta là cháu của Phùng Tín Hoài, ông ta không chỉ biết chuyện mà còn đã ngấm ngầm cho phép. Thậm chí lúc Du Minh Húc thanh toán tiền, ông ta còn dúi thêm một ít vào.
Lục Phán Phán mệt mỏi rã rời, cô phẩy tay nói: “Huấn luyện viên Ngô, chúng ta cứ mặc kệ họ trước đi, có chuyện gì thì để đến khi giải đấu kết thúc hẵng nói, giờ họ cũng bị loại rồi, có mắng chửi hay tính kế gì cũng vô ích thôi.”
Dọc đường đi, Cố Kỳ không nói tiếng nào.
Về đến khách sạn, đoàn người chen nhau đầy ắp hai thang máy.
Mấy anh chàng ai nấy đều cao từ một mét tám đổ lên, thang máy bình thường dư sức chứa mười người giờ lại trông chẳng khác gì tàu điện ngầm giờ cao điểm.
Lục Phán Phán và Cố Kỳ đứng hẳn trong góc, thang máy đến nơi, những người đứng ngoài bước ra đầu tiên, Lục Phán Phán đang định đi theo thì bỗng có người nắm lấy tay cô kéo ngược trở về.
Lục Phán Phán hoảng hốt, sợ những người đi trước đột nhiên quay lại nhìn hai người họ.
Đúng lúc này, Cố Kỳ nhanh tay nhấn nút đóng cửa thang máy.
Cánh cửa chầm chậm khép vào, không gian chật hẹp giờ đây chỉ còn lại hai người họ.
“Anh làm gì vậy?” Lục Phán Phán vội vàng kéo Cố Kỳ lui vào góc thang máy, “Không sợ bị người khác nhìn thấy hả?”
Cố Kỳ gẩy mấy sợi tóc của cô quấn trên đầu ngón tay, “Anh còn đang mong là họ sẽ nhìn thấy đấy.”
Lục Phán Phán: “Hôm nay anh làm sao thế? Trên đường về cũng chẳng nói tiếng nào.”
Ngón tay Cố Kỳ sững lại, trượt xuôi theo gò má Lục Phán Phán, vòng ra sau đầu, ôm ghì cô vào lòng.
“Anh bác sĩ hôm nay là ai?”
Lục Phán Phán khó hiểu đáp: “Thì là bác sĩ, sao vậy?”
“Hai người quen nhau lâu rồi à?”
“Ừm.”
“Vậy tại sao lần đầu gặp mặt hai người lại giả vờ như không quen biết?”
“Không phải là giả vờ.” Lục Phán Phán sờ gáy.
Mỗi khi cảm thấy xấu hổ cô đều có thói quen này.
Ngập ngừng mãi không nói, gò má lại còn ửng hồng.
Ánh mắt Cố Kỳ tối sầm, cánh tay ôm eo Lục Phán Phán siết chặt thêm.
“…… Bạn trai cũ?”
Lục Phán Phán: “?”
Cô ngẩn người, suýt chút nữa thì tắt thở, “Bạn trai cũ cái gì chứ, người ta là bạn bè trên mạng! Ngày trước chơi game chung nên mới quen biết nhau thôi!”
Sắc mặt Cố Kỳ dần bình thường trở lại: “Thế sao phải em bẽn lẽn thế? Bạn trên mạng thì có gì mà khó nói.”
Lục Phán Phán sờ gáy, “Bởi vì ở trong game, bọn em là vợ chồng cũ….”
Cố Kỳ: “………….”
Mặt anh đen ngòm, tay cũng cứng đờ.
“À, ra chồng trước.”
Lục Phán Phán: “…..?”
“Không, không phải, chồng trước cái gì, nói như thể bọn em đã ly hôn rồi ấy.”
“Ồ, hóa ra là vẫn chưa ly hôn cơ à.”
Lục Phán Phán: “????”
Cô cảm thấy chuyện hôm nay không thể dễ dàng mà giải thích được, vừa hay thang máy đã xuống đến tầng dưới cùng, Lục Phán Phán kéo tay Cố Kỳ đi ra ngoài, chuẩn bị sẵn sàng cùng anh tranh luận một phen.
Cố Kỳ nhìn theo bóng lưng đang tức anh ách của cô, không nhịn được mà cong môi phì cười.
Đi đến bãi đỗ xe phía sau khách sạn, Lục Phán Phán đứng nghiêm chỉnh trước mặt anh.
“Em và bác sĩ Vương quen nhau qua một tựa game từ rất lâu về trước, ban đầu anh ấy là sư phụ của em……”
“Lại còn là tình thầy trò cơ đấy.”
“…….?” Đầu óc Lục Phán Phán bắt đầu rối tung cả lên, “Không phải! Sau này kết đôi là vì em chơi gà quá, còn anh ấy thì để thuận tiện cho việc cứu đồng đội mà thôi!”
Cố Kỳ dựa lưng lên tường, nhướng mày, “Cưới trước yêu sau?”
Lục Phán Phán: “…..”
“Yêu cái rắm ấy! Sau khi lên đại học em bận quá nên không chơi game nữa, những năm gần đây còn không liên hệ qua lại với nhau. Lần trước nhìn thấy tin nhắn trong bang hội có người thông báo kết hôn thì bọn em mới nhận ra đối phương.”
Cố Kỳ: “Vậy nghĩa là vẫn chưa ly hôn?”
Lục Phán Phán: “…….. Ly hôn với kết hôn cái gì, bọn em có phải vợ chồng thật đâu.”
Cố Kỳ rũ mắt, đượm vẻ hiu quạnh.
“Nhưng dù sao anh ta đã từng đường đường chính chính làm chồng của em.”
“Tuy là kết hôn không đăng ký.”
“Cũng chẳng làm lễ cưới hỏi gì.”
Lục Phán Phán: “……..”
Cô cảm thấy hôm nay cô cãi không lại Cố Kỳ, anh luôn tìm ra những sơ hở trong lời nói của cô để làm khó cô.
Không phải là anh không chịu nói lý, mà là anh đang ghen, đang làm mình làm mẩy.
Lục Phán Phán thở dài bất lực, cô nhón chân, ôm lấy mặt Cố Kỳ, hôn chụt một cái.
Đôi mắt anh lập tức cong tít.
Không để cho Lục Phán Phán có thời gian phân tâm, anh đột ngột ôm lấy cô, xoay người, đè cô lên tường, thấp giọng thỏ thẻ bên tai: “Về nhà nhớ ly hôn ngay cho anh đấy.”
Dứt lời, anh lại cúi đầu hôn cô đắm đuối.