Sao lại thế này?
Có khi nào cậu ta nhầm rồi không?
Sao cậu ta lại thích Lục Phán Phán được chứ?
Khoảng thời gian này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hoắc Tu Viễn có suy nghĩ nát óc cũng không lý giải được làm sao mà hai cái tên này lại có thể đứng chung với nhau.
Hay là lỗi đánh máy?
Hoắc Tu Viễn ngẩng đầu nhìn Cố Kỳ.
Trên giường, Cố Kỳ mãi vẫn chẳng nhận được tin nhắn trả lời, anh cầm điện thoại trên tay lắc lắc gõ gõ.
Vài giây sau, Hoắc Tu Viễn lại nhận được một tin nhắn y hệt tin vừa rồi.
“Cố Kỳ + Lục Phán Phán”
Hoắc Tu Viễn: “….”
Lần này chắc chắn không thể là nhắn nhầm nữa rồi.
Đầu óc Hoắc Tu Viễn giờ đây là một khoảng trống rỗng, anh vô cùng muốn hỏi Cố Kỳ cho ra ngô ra khoai nhưng lại không biết phải giải thích thế nào về đoạn tin nhắn kia.
Thế là anh đành phải cử động những ngón tay đã cứng đờ của mình, căng da đầu soạn tin trả lời.
“Chỉ số duyên phận của bạn và người đó là 5 điểm! Xin chúc mừng!”
Hoắc Tu Viễn cảm thấy cổ họng khô khốc, cầm ly nước lên một hơi uống cạn, điện thoại lại vang tiếng thông báo.
Cố Kỳ vẫn còn trả lời cái tin này?? !!
“Full điểm là bao nhiêu?”
Hoắc Tu Viễn suýt chút nữa là rơi luôn điện thoại.
“Full điểm 100”
Đối phương nhanh chóng gửi lại một tin nhắn khác.
“Rác rưởi.”
Hoắc Tu Viễn: “???”
Sao lại chửi người ta????
Cố Kỳ thả điện thoại, mặt mày khó ở, ngoắc tay gọi Hoắc Tu Viễn: “Đi, đi ăn cơm.”
Hoắc Tu Viễn: “Đươ…. được.”
*
Cố Kỳ đã năm ngày không đến huấn luyện, thậm chí còn chẳng xuất hiện ở nhà bóng chuyền.
Mọi người đều nhấp nhổm không yên, đặc biệt là Ngô Lộc, ông hỏi Lục Phán Phán: “Hôm đó đến bệnh viện khám chẳng phải bác sĩ đã bảo là không có vấn đề gì sao? Sao mãi vẫn chưa thấy nó đến huấn luyện?”
Lục Phán Phán lật bảng ghi chép huấn luyện, vờ như không mấy để tâm: “Chắc là cậu ấy cảm thấy vẫn chưa khỏi hẳn.”
Ngô Lộc lo lắng nói: “Thằng nhóc này không phải kiểu người lười biếng, đã mấy ngày rồi mà vẫn chưa thấy quay lại huấn luyện thì chắc là chưa khỏi thật.”
Nghe Ngô Lộc nói như vậy, Lục Phán Phán lại càng không yên tâm.
Sau khi huấn luyện buổi chiều kết thúc, cô đi đến ký túc xá nam với tâm trạng thấp thỏm không yên.
Phải làm sao mới đả thông tư tưởng cho cậu ấy được đây?
Tuy rằng cô chưa từng bị thất tình, nhưng cái thời còn mài mông trên ghế nhà trường cũng đã từng chứng kiến bạn cùng phòng vì thất tình mà đau lòng buồn thương mất mấy ngày. Dù có làm cách nào cũng không thể vực dậy tinh thần họ được, có đối xử tốt thế nào cũng không thể khiến họ vui lên được.
Vậy thì không ổn rồi, tháng chín là phải báo danh thi đấu, Cố Kỳ không thể vì chuyện này mà sa sút tinh thần được.
Đang lúc xoắn xuýt do dự, cô không để ý đến có hai người vừa bước xuống cầu thang.
Tịch dương len qua phiến lá, rải nhưng đốm loang lổ lên cánh cửa tòa ký túc xá, Hoắc Tu Viễn và Cố Kỳ dẫm lên ánh sáng của tàn ngày, một trước một sau bước ra.
Lục Phán Phán ngẩng đầu nhìn Cố Kỳ, đôi mắt khẽ nheo lại.
Đẹp trai thật đấy.
Vừa nhìn thấy Lục Phán Phán, cả Cố Kỳ và Hoắc Tu Viễn đều đứng sững lại.
Hoắc Tu Viễn mấp máy môi nhưng lại đi trước mà không nói lời nào.
Cố Kỳ đi thẳng đến trước mặt cô, hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Lục Phán Phán thấy xung quanh không có ai, chỉ còn mỗi cô quản lý ký túc xá đang ngồi một góc ăn dưa hấu thì mới yên tâm nói chuyện: “Cố Kỳ, cậu đã năm ngày không đến huấn luyện rồi.”
Anh gật gật đầu nhưng không có ý định giải thích lý do.
Lục Phán Phán lại nói: “Một lần nữa chị xin lỗi cậu, những lời chị nói ngày hôm đó có thể vô tình khiến cậu tổn thương, nhưng chị không cố ý, cũng không có ý đó, chỉ là khi ấy chị quá kinh ngạc, chị không ngờ……..”
Cô nhìn lướt qua Cố Kỳ, giọng nhỏ dần: “Tóm lại là chị vô cùng cảm kích tấm lòng của cậu, nhưng hiện giờ chị không có bất kỳ suy nghĩ ngoài luồng nào khác, chỉ hi vọng cậu có thể một lòng một dạ huấn luyện thật tốt chuẩn bị cho giải đấu sắp tới. Nếu được, chúng ta vẫn là bạn, còn nếu cậu để ý chuyện đó, vậy chúng ta sẽ chỉ là mối quan hệ giữa quản lý và một đội viên bình thường.”
Lục Phán Phán ngẩng đầu, bất ngờ va phải ánh mắt của anh.
Không hề có ý trốn tránh, Cố Kỳ nhìn thẳng vào mắt cô, đến mức khiến cô bỗng cảm thấy rất ngượng.
Lục Phán Phán cúi thấp đầu, chợt nghe tiếng anh đáp lời: “Tối nay tôi sẽ quay lại huấn luyện.”
“Ừm.” Cô gật đầu, “Vậy chị đi trước.”
Cố Kỳ nhìn theo bóng lưng Lục Phán Phán rời đi, mãi đến khi bóng lưng ấy biến mất anh mới chợt nhớ đến Hoắc Tu Viễn, nhưng quay ra thì không biết anh ta đã biến mất từ lúc nào.
Cố Kỳ thở dài.
Cô quản lý ký túc xá cầm miếng dưa đỏ mọng đi đến bên cạnh anh, chậc lưỡi cảm khái: “Tuổi trẻ thật tốt.”
Cố Kỳ: “Dạ?”
Cô đưa cho Cố Kỳ một miếng dưa to: “Trong lòng đắng quá thì ăn miếng dưa cho ngọt lại đi.”
“Haizzz.”
Anh nhận lấy, gặm một miếng.
Cô quản lý ký túc xá sóng vai đứng cùng Cố Kỳ, cũng gặm một miếng dưa hấu, lên tiếng khuyên nhủ: “Ăn dưa của cô rồi thì quên cô gái đó đi.”
*
Tối đó Cố Kỳ quay về huấn luyện thật.
Thấy vẻ mặt anh bình thường, Lục Phán Phán không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Tái xây dựng sức khỏe tinh thần cho một nam sinh đại học đơn thuần cũng chỉ đơn giản có vậy.
Mọi người luyện tập đỡ – đập bóng luân phiên 1-1, Lục Phán Phán quan sát một lúc rồi đi ra, ngồi trên bậc thềm bên ngoài nhà Bóng chuyền hóng gió.
Chưa bao lâu sau, Ngô Lộc cũng ra theo, ngồi xuống cạnh cô.
“Phán Phán này.” Ngô Lộc nói: “Thầy không ngờ tăng cường huấn luyện trong kỳ nghỉ hè mà đám nhóc đó lại trông hăng hái đến vậy.”
Lục Phán Phán quay sang nhìn ông bật cười.
Ngô Lộc nhìn về phía ráng chiều rồi bỗng thở dài một hơi, chầm chậm lên tiếng: “Em có biết thầy bắt đầu học bóng chuyền từ năm mấy tuổi không?”
Lục Phán Phán lắc đầu bảo cô không biết, Ngô Lộc giơ ra năm ngón tay, “Năm tuổi! Mà thời đó đâu giống bây giờ, muốn học gì cũng có thể dễ dàng tìm được thầy dạy. Những năm ấy, mỗi ngày mẹ thầy đều cưỡi trên chiếc xe đạp đưa thầy đến thành phố học, còn thầy thì chạy bộ theo chiếc xe của mẹ, mỗi ngày cả đi cả về hết hơn ba tiếng đồng hồ.”
“Bọn thầy thời ấy, nhiều nhà có điều kiện cũng phải đến mười mấy tuổi mới bắt đầu cho con theo học, vậy nên thầy là người cừ nhất, có kỹ năng cơ bản vững nhất đội.”
“Em có biết cái tên Phùng Tín Hoài không? À, đương nhiên là em biết rồi, đồng nghiệp cũ của em mà. Phải đến mười bốn tuổi cậu ta mới được chạm vào quả bóng chuyền lần đầu tiên, có rất nhiều kỹ năng cơ bản đều là do thầy bày cho. Năm bảy mấy là thầy đã gia nhập đội tuyển tỉnh rồi, cái năm đó em còn chưa ra đời đâu. Khi ấy huấn luyện viên luôn cảm thấy thầy là hạt giống tốt nhất, vừa gặp là đã mời thầy vào đội tuyển, thậm chí còn tiến cử thầy vào tuyển quốc gia nữa.”
Lục Phán Phán nhìn ông chăm chú, càng nhìn lại càng nghiêm túc lắng nghe hơn.
“Sau đó thì sao ạ?”
“Sau đó…….”
Ngô Lộc châm một điếu thuốc: “Có một tay chuyền hai còn cừ hơn cả thầy gia nhập đội tuyển. Dần dần, vị huấn luyện viên ấy cũng không còn chỉ tập trung vào thầy nữa, cơ hội ra sân của thầy ít đi, thành tích không còn lý tưởng như trước, có lẽ thầy là người đầu tiên bị chuyển từ đội Một xuống đội Hai.”
Cô trầm mặc nhìn ông không nói lời nào.
“Sau khi xuống đội số Hai, thầy vẫn phải tham gia huấn luyện hằng ngày, nhưng em biết đấy, đội Hai là đội Hai, làm sao mà so được với đội Một.” Ngô Lộc nói, “Không thấy được hy vọng mà vẫn phải huấn luyện hết ngày này qua ngày khác thì thật chẳng khác nào dày vò, đến nỗi khi ấy thầy đã khóc lóc cầu xin bố mẹ cho thầy về.”
Lục Phán Phán bật cười: “Chắc chắn bọn họ sẽ không cho thầy về đâu.”
Ngô Lộc cũng cười: “Đương nhiên rồi, thầy thậm chí còn đe dọa tuyệt thực nhưng họ vẫn nhất quyết không đưa thầy đi.”
Lục Phán Phán nhìn ông, vẻ mặt kinh ngạc vô cùng, cô không ngờ Ngô Lộc thời trẻ lại có lúc như vậy.
“Quá khổ, quá sức khổ.” Ngô Lộc nói mãi nói mãi rồi nhẹ xoa đôi mắt, “Thậm chí có những lúc đang ngủ, thầy còn mơ thấy tiếng còi tuýt lên, sau đó thầy hốt hoảng bật dậy, mà tỉnh dậy rồi thì lại chìm trong ảo não, vì không muốn phải dậy chút nào. Bởi vì thầy biết, mỗi một ngày mới đến nhưng thầy không có bất kỳ trải nghiệm mới mẻ nào, vẫn sẽ chỉ là những buổi huấn luyện nhàm chán khô khan nối tiếp nhau.”
“Sau này đến cả đội Hai cũng không trụ lại được, thầy quay về nhà làm giáo viên thể dục trong một trường trung học. Cái ngày rời khỏi sân huấn luyện, thầy mua hẳn một két bia ngồi bên đường uống, trong lòng còn nghĩ: Ông đây cuối cùng cũng được giải phóng rồi, cuối cùng cũng được làm người rồi.”
Lục Phán Phán không hiểu vì sao Ngô Lộc lại kể cô nghe những chuyện này, chỉ có thể im lặng lắng nghe.
“Lương của giáo viên thể dục quá bèo bọt, mà con trai thầy lại lớn rồi, cần có tiền cho nó đi học thêm, vậy là thầy tìm người giới thiệu thầy với hiệu trưởng Duẫn Hòa khi đó.” Ngô Lộc chậm rãi kể lại, giọng khàn khàn, “Chắc em đang tự hỏi vì sao thầy lại thoải mái dung túng chúng nó như thế đúng không? Thật ra thầy cũng rất muốn chúng nó sẽ tốt hơn, muốn chúng nó phải luyện tập chăm chỉ, nhưng mỗi lần nhìn thấy chúng nó, thầy như nhìn thấy chính mình trong đội tuyển tỉnh năm xưa. Thầy đối xử với chúng nó thật lòng thật dạ như những đứa con trong nhà, vậy nên mới không muốn sau này khi nhớ lại thời niên thiếu của chính mình, chúng nó sẽ chỉ nhìn thấy đó toàn là những mảnh ký ức của một chuỗi ngày khốn khổ vô tận.”
Ngô Lộc cúi đầu bứt tóc: “Nhưng nhìn thành tích cứ năm sau còn kém hơn năm trước, trong lòng thầy cũng bất lực vô cùng.”
Lục Phán Phán không biết nên nói gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ vai ông.
Ngô Lộc đột ngột ngẩng đầu, tóc tai rối tung cả lên, nhìn Lục Phán Phán: “Nhưng từ sau khi em đến, thầy dường như đã có lại động lực. Hóa ra đám nhóc kia cũng có thể cố gắng hết sức cạnh tranh cho vị trí hàng đầu như thế!”
Lục Phán Phán đứng dậy vươn vai một cái, cười nói: “Vậy thì chúng ta vào trong thôi.”
Ngô Lộc cười híp mắt chắp tay sau lưng bước vào nhà Bóng chuyền, tiếng còi vang về phía nhóm nam sinh đang tụ lại với nhau.
“Lại đây, hôm nay chúng ta sẽ luyện tập di chuyển trái phải để đón và đập bóng.”
Di chuyển sang trái phải để đón và đập bóng tức là các thành viên xếp thành một hàng dọc, một cầu thủ chuyền hai sẽ đứng trước lưới chuẩn bị nhận bóng và đánh trả về, một cầu thủ khác sẽ đứng ở bên phần sân còn lại phát bóng, cứ như vậy các thành viên sau khi đón được bóng sẽ chuyền cho tay chuyền hai.
Ngô Lộc nhìn về phía Cố Kỳ, vẫy tay với anh: “Cậu đứng đầu.”
Cố Kỳ là chủ công, Ngô Lộc có ý muốn bồi dưỡng năng lực phòng ngự hàng sau cho anh, vậy nên mục huấn luyện này có thể củng cố khả năng phản ứng của mọi người khi bóng được đập vào khu vực mà họ không thông thạo, đặc biệt là năng lực tiếp bóng khi cơ thể đang trong trạng thái mất thăng bằng.
La Duy kéo một cái bàn to đặt ở phía sau cột lưới, Ngô Lộc trèo lên đó đứng, bảo chuyền hai Đan Húc Dương ra đứng trước lưới.
“Nghe tôi nói đây.” Ngô Lộc chống nạnh hô, “Mỗi người sau hoàn thành hai quả A Pass* thì ngay lập tức chạy ra phía sau hàng, chúng ta tranh thủ để không bị đứt đoạn.”
*Theo như giải thích của CoCo thì đây là khi bồ đón được bóng đồng thời dùng phần cẳng tay làm bóng bật lên cao theo một hướng xác định để đồng đội có thể tính toán đường bóng và đập bóng qua sân đối thủ (cẳng tay là phần mà hai tay chụm lại, bóng chạm vào khoảng giữa từ cổ tay đến cùi chỏ). Nôm na thì A pass là một đòn chuyền bóng bằng cách tâng bóng lên cao. Nếu sai mí bồ sửa dùm Tha nhóoo.
Tiêu Trạch Khải cười hề hề hỏi: “Vậy nếu không hoàn thành hai quả A pass thì sao ạ?”
Ngô Lộc lườm anh cháy mặt: “Thế thì đừng ăn cơm tối nữa.”
Tiêu Trạch Khải sợ đến hít sâu một hơi.
Không cần ác vậy chứ?
Lục Phán Phán bật cười, nói với Tiêu Trạch Khải: “Huấn luyện viên Ngô đùa cậu thôi, không hoàn thành thì tiếp tục đón bóng, đến khi nào hoàn thành thì chạy ra xếp phía cuối hàng.”
Quả A pass là khi cầu thủ trong đội chuyền bóng cho chuyền hai, mà không cần anh ta phải di chuyển cơ thể vẫn có thể đón được bóng, đối với chuyền hai, đây là cú chuyền – đón bóng lý tính nhất, nhưng không phải cú chuyền nào cũng có thể đón được.
Tiêu Trạch Khải khá yếu khoản này.
Lục Phán Phán đứng một bên, chếch hướng Cố Kỳ phát bóng, nhìn Ngô Lộc đứng trên bàn.
Anh vững vàng tung bóng lên, hai cánh tay tạo thành một mặt phẳng hoàn hảo, chuyền bóng sang cho Đan Húc Dương.
Một quả A pass tuyệt đẹp.
Tiếng vỗ tay vang lên, còn Ngô Lộc thì nhìn Cố Kỳ cười đến tít cả mắt.
Cố Kỳ quay người trở về vị trí cũ, chỉ vài ba bước chân ngắn ngủi mà anh đã nghiêng đầu nhìn sang Lục Phán Phán tận hai lần.
Lục Phán Phán biết được ánh mắt của anh nhưng lại giả vờ như không thấy, cô cúi đầu đánh một dấu tick trên bảng nhật ký huấn luyện.
Lần đệm bóng thứ hai, Lục Phán Phán vẫn chưa ngẩng đầu, cô cứ nhìn chầm chằm lên bảng đánh giá.
Vài giây sau, tiếng vỗ tay lại nổi lên kèm theo cả tiếng hoan hô huýt sáo.
Lục Phán Phán đánh thêm một dấu tick nữa lên bảng đánh giá, khóe môi cong cong.
Cô ngẩng đầu, vừa hay va phải ánh mắt của Cố Kỳ.
Một ánh mắt kiên định, thẳng thắn lại sáng ngời.