Ngô Lộc không hề bất ngờ về chuyện này chút nào.
Suốt mùa giải có biết bao nhiêu người của các câu lạc bộ xuất hiện trên hàng ghế khán đài, đương nhiên người ta cũng chẳng phải rảnh rỗi đến đây xem cho vui, mà mục đích chính là đào được những nhân tài mới về đầu quân dưới trướng của họ.
Bao quát hết các trận đấu vừa qua, trong lòng Ngô Lộc hiểu rõ, với màn thể hiện xuất sắc của mình, Cố Kỳ chắc chắn sẽ được các câu lạc bộ ưu ái vươn cho vài cành ô liu.
Học trò có thể đến được những nơi tốt hơn, ông đương nhiên vô cùng ủng hộ, nếu như có thể, ông còn mong chúng có thể đi được càng nhiều càng tốt.
“Chuyện này em khoan hãy nói ra ngoài.” Ngô Lộc dặn dò, “Chúng ta cứ chuẩn bị tốt cho trận chung kết trước đã.”
Cố Kỳ bảo dạ, lúc đã sắp rời đi, Ngô Lộc đột nhiên ho dữ dội.
Cố Kỳ vội vàng quay lại vỗ lưng giúp ông, một lúc lâu sau mới có thể nhuận khí, ông liên tục lấy hơi hít thở thật sâu, nhưng cứ có cảm giác bức bối giữa ngực, khí hít vào không tài nào lưu thông được.
“Thầy Ngô, lần trước bị cảm thầy đã khỏi hẳn chưa?” Cố Kỳ hỏi, “Có phải lại cảm lại rồi không?”
“Không phải đâu.” Ngô Lộc xua tay, “Bệnh cũ huyết áp cao ấy mà, gần đây thi đấu căng thẳng quá nên sáng sớm thầy hay mắc lại chút bệnh vặt thôi. Em lấy giúp thầy ít thuốc.”
Cố Kỳ đi đến trước vali của Ngô Lộc tìm thuốc, đợi ông uống xong thì nán lại trò chuyện vài câu.
Thấy thời gian cũng hòm hòm, lúc Cố Kỳ chuẩn bị rời đi, Ngô Lộc lại đột nhiên hỏi: “Phán Phán cũng sẽ đến Kim Châu cùng em à?”
Cố Kỳ quay đầu ngẩn người: “Dạ? Tại sao chị ấy lại phải đến Kim Châu?”
Thấy Cố Kỳ có vẻ không rõ chuyện gì, ông vội vàng đổi chủ đề, “À không có gì, thầy chỉ tiện hỏi vậy thôi. Em về đi, thầy muốn nghỉ ngơi một chút.”
Cố Kỳ rời khỏi phòng của Ngô Lộc, sau đó cùng Lục Phán Phán ra ngoài, ăn cơm tối với Vương Lạc Trinh.
Hai người hiên ngang nắm tay nhau, không nhìn thấy La Duy và Tiêu Trạch Khải đang đứng bên kia đường.
Họ vừa bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, trên tay vẫn còn cầm lon nước ngọt.
Tiêu Trạch Khải sững sờ nhìn theo bóng lưng hai người, lầm bầm trách: “Bộ không biết che giấu kiêng dè một chút hả?”
La Duy liếc anh, “Sao lại phải che giấu?”
“Bọn họ…. hai người họ….!” Tiêu Trạch Khải bắt đầu cà lăm, “Hai người họ như thế là sai trái!”
La Duy khinh thường hừ lạnh, “Tôi thấy là do tư tưởng của cậu quá truyền thống thôi!”
“Truyền thống?!!” Tiêu Trạch Khải hãi hùng, anh không ngờ tam quan của La Duy cũng nát be nát bét thế này, “Đây là vấn đề tư tưởng truyền thống hay tân tiến hả? Bọn họ mà làm như vậy ở thời cổ đại thì đã bị dìm lồng heo thả trôi sông rồi!”
“Anh giai à, năm 9012 luôn rồi đấy.” La Duy đi trước với điệu bộ vô cùng bất mãn, còn không quên ném cho Tiêu Trạch Khải đang chấn động đến mức bất động một câu, “Yêu đương chốn công sở cũng đã được tự do thoải mái rồi, thế mà cậu còn không cho quản lý và đội viên người ta yêu nhau. Tôi thật chẳng dám tin cậu thuộc thế hệ 9X đấy.”
*
Lục Phán Phán và Cố Kỳ bắt taxi.
Vừa mới lên xe Cố Kỳ đã không nhịn được hỏi ngay: “Em cũng đến Câu lạc bộ Ngân hàng Chương Hải Kim Châu à?”
Lục Phán Phán đang mải tìm điện thoại, bất chợt nghe anh hỏi thế, cô không khỏi bất ngờ, “Hả? Ai nói với anh vậy?”
“Không ai hết.” Cố Kỳ nói, “Anh đoán thôi.”
Lục Phán Phán tìm thấy điện thoại, vừa mở lên xem đã thấy tin nhắn wechat của Giả Thiên Hoa.
Cô im lặng một lúc rồi hỏi: “Anh có hi vọng em đi không?”
Nghe thấy cô hỏi vậy Cố Kỳ cũng đã đoán ra được vài phần: “Bọn họ tìm em rồi à?”
“Ừm.” Lục Phán Phán gật đầu, “Thật ra lúc anh Giả nói với em về chuyện của anh, họ cũng đã bày tỏ rằng, họ hi vọng em có thể cùng anh đến Câu lạc bộ Ngân hàng Chương Hải Kim Châu.”
Cố Kỳ lập tức hỏi lại lần nữa: “Vậy em có đi không?”
“Anh có hi vọng em đi không?”
“Tuy rằng Duẫn Hòa rất tốt, em rất thích huấn luyện viên Ngô, cũng rất thích các đội viên, nhưng chiếc ao này bé quá, mà em đương nhiên sẽ mong bản thân mình có thể leo lên những nấc thang cao hơn.” Cố Kỳ nghiêm túc trả lời cô, “Nhưng nếu cả hai chúng ta đến cùng một câu lạc bộ thì mối quan hệ giữa chúng ta vẫn sẽ là cơn rắc rối của em.”
Lục Phán Phán nghĩ một lúc rồi gật đầu nói: “Em đã biết mình nên làm như thế nào rồi.”
“Ừm, nếu em muốn làm việc ở câu lạc bộ chuyên nghiệp, anh vẫn sẽ ủng hộ em. Ai mà chẳng muốn bản thân vươn đến những nơi cao hơn chứ? Em còn trẻ lại rất có năng lực, không thể chỉ mãi cống hiến cho một đội bóng cấp trường được. Câu lạc bộ Ngân hàng Chương Hải Kim Châu hiện đang là sự lựa chọn tốt nhất, nếu anh có đến đó thì chúng ta vẫn được ở gần nhau…. khoan đã…..” Cố Kỳ đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, rồi anh nghiêng đầu nhìn chằm chằm Lục Phán Phán, “Chắc em sẽ không bắt anh làm người tình trong bóng tối nữa đâu nhỉ?”
“Ơ hay! Anh nghĩ cái gì vậy?” Lục Phán Phán nói, “Em đã nói với huấn luyện viên Ngô về chuyện này rồi, sau khi mùa giải kết thúc, em sẽ nộp đơn xin từ chức.”
Cố Kỳ vốn đã đoán ra ý định rời đi của cô, nhưng anh không ngờ cô đã nói chuyện này cho huấn luyện viên Ngô luôn rồi.
“Em đi thật à?”
“Cũng chưa chắc.” Lục Phán Phán nói tiếp, “Như anh vừa mới nói đó, nếu như em đến Câu lạc bộ Kim Châu thì mối quan hệ của chúng ta vẫn sẽ là cơn rắc rối.”
Duẫn Hòa mới chỉ là đội bóng cấp trường thôi mà đã có thành viên và huấn luyện viên tỏ ra bất mãn với mối quan hệ giữa cô và Cố Kỳ, chứ đừng nói là một câu lạc bộ chuyên nghiệp.
Cố Kỳ nghe đến đây bỗng lặng đi một lúc lâu.
“Nếu như em chỉ vì mối quan hệ của chúng ta mà từ bỏ cơ hội đến câu lạc bộ Kim Châu. Nếu giữa chúng ta buộc phải có một người chấp nhận từ bỏ.” Cố Kỳ bỗng nhiên mở lời, “Vậy thì anh sẽ không đi nữa.”
“Không được!” Lục Phán Phán đột nhiên nâng cao tông giọng, “Câu lạc bộ Kim Châu là câu lạc bộ tốt nhất hiện giờ, anh không thể chỉ vì những chuyện này mà không đến đó!”
“Vậy chẳng lẽ anh phải vì tương lai của mình mà bỏ qua tương lai của em à?”
Lục Phán Phán nhất thời không biết nên đáp lại thế nào, chỉ biết trừng mắt nhìn Cố Kỳ.
Cố Kỳ cũng không yếu thế, anh không có ý định nhượng bộ cô.
Đúng lúc này, tài xế trên xe lên tiếng: “Chậc chậc chậc, chú nghe nãy giờ còn tưởng đâu là chuyện gì to tát lắm đấy. Trung Quốc rộng lớn thế này, lựa chọn đầy rẫy ra đấy, ai bảo là điểm đến chỉ có mỗi một nơi?”
Nghe tài xế nói như vậy, Lục Phán Phán cũng dần bình tĩnh lại, cô nhẹ giọng nói: “Cố Kỳ này, tính chất công việc của chúng ta không giống nhau. Nếu anh muốn làm một vận động viên chuyên nghiệp, anh cần phải nhận được sự huấn luyện tốt nhất, có những đồng đội mạnh nhất, bước ra những sân chơi rộng lớn nhất. Nhưng em thì không phải vậy…..”
Cô nói rành mạch từng chữ, nhìn thẳng vào mắt Cố Kỳ, “Em không phải là một trong những quản lý xuất chúng hàng đầu, cũng không phải là một người quản lý với kinh nghiệm dày dặn lão làng. Câu lạc bộ Kim Châu là nơi nhân tài tề tựu, cho dù em có đến đó thì em cũng không phải là người được xem trọng nhất trong đội ngũ quản lý của họ. So với việc đến Kim Châu, em lại càng muốn đến những nơi mà ở đó em có không gian để phát huy, dù rằng có thể sẽ không tốt bằng Kim Châu, nhưng chỉ cần nơi đó cho em được thể hiện năng lực của chính mình, thì khi đó em mới có thể thực sự tiến xa hơn.”
Tài xế nhanh nhảu nói xen vào: “Đúng đấy đúng đấy, cô gái cháu nói đúng lắm! Ông bà ta ngày xưa có câu “Thà làm con cá lớn trong một cái ao nhỏ, hơn là làm con cá nhỏ giữa một cái hồ lớn”, đã sống trên đời thì sao phải buộc mình làm tôm làm tép, đúng không?”
Lục Phán Phán không biết Cố Kỳ có để vào tai những gì cô vừa nói hay không.
Tài xế nói xong, Cố Kỳ không mở miệng ra thêm lần nào nữa.
Mãi đến khi đến nơi, anh xuống xe trước.
Lúc mở cửa xe, anh nắm chặt tay Lục Phán Phán, kéo cô vào lòng, thì thầm bên tai cô: “Những gì em nói đều rất đúng, nhưng anh không tin em thật lòng không muốn đến Kim Châu. Ở nơi có những tuyển thủ hàng đầu, mỗi năm đều đạt được thành tích cao nhất, anh không tin lòng em không hướng về nơi đó. Nhưng anh biết, nếu anh không đến Kim Châu, em chắc chắn sẽ không yên lòng đến Kim Châu một mình.”
Anh siết chặt vòng tay, dịu dàng hôn lên tai cô.
“Em vì anh mà thỏa hiệp, anh sẽ ghi nhớ trong lòng và cũng sẽ không để em phải thất vọng. Em từng nói em thích dáng vẻ anh tỏa sáng chói mắt trên sân bóng, vì đó là điều em thích nên anh sẽ tiếp tục tỏa sáng, cho đến khi không thể cử động nữa mới thôi.”
Toàn bộ cảnh này vừa hay đã bị Vương Lạc Trinh và Trọng Gia Nguyệt vừa xuống xe ở phía bên kia đường trông thấy.
Trọng Gia Nguyệt bất ngờ đến nỗi không khép nổi miệng.
Hôm nay cô vừa mới đến Giang Thành thì đã bị Vương Lạc Trinh gọi đi ăn cùng Lục Phán Phán.
Khi ấy Trọng Gia Nguyệt còn tưởng Vương Lạc Trinh cuối cùng cũng rục rịch hành động, kết bạn wechat cả nửa năm, cuối cùng cũng hẹn được bữa cơm rồi!
Nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, người trưởng thành như Vương Lạc Trinh hẹn người ta đi ăn còn gọi cô theo làm gì?
Hóa ra đáp án nằm ở đây.
Lục Phán Phán người ta dẫn theo bạn trai, mà Vương Lạc Trinh lại chỉ đi một mình, ngượng ngùng biết là bao….
“Hôm qua anh mới biết Phán Phán dẫn cả bạn trai đi à?” Trọng Gia Nguyệt hỏi.
Vương Lạc Trinh gật đầu, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Cố Kỳ và Lục Phán Phán một lúc lâu, mãi sau anh mới nói: “Hẹn xong rồi em ấy mới bảo muốn đưa bạn trai đi cùng, anh cũng chỉ đành cắn răng đồng ý. Chỉ là anh không ngờ bọn họ lại yêu thương quấn quýt…. đến thế?”
Trọng Gia Nguyệt nổi da gà khắp người.
Cô thử tưởng tượng một tẹo, nếu cô đang hí ha hí hửng vì đã hẹn được chàng trai mình thích đi ăn, kết quả đối phương lại muốn dẫn cả bạn gái đi ăn cùng, thì cô sẽ sượng đến mức độ nào? Chỉ sợ là còn chưa kịp ăn xong bữa cơm cô đã mau lẹ tìm cho mình một lô đất thật đẹp để an nghỉ rồi.
Thảm! Quá sức thê thảm!
Nhìn Trọng Gia Nguyệt đang tỏ ra đau lòng thay cho mình, Vương Lạc Trinh cười nói: “Nếu sớm biết em ấy đã có bạn trai rồi thì anh chắc chắn sẽ không do dự lâu như vậy.”
Thế chẳng phải càng thảm hơn sao…..
“Thôi được rồi, đàn anh, anh đừng nói gì nữa hết.” Trọng Gia Nguyệt làm ra vẻ vì nghĩa diệt thân, “May mà hôm nay anh gọi em đến đây đấy! Là em đã mai mối hai người với nhau, là em có lỗi với anh, nhưng anh yên tâm, hôm nay em chắc chắn sẽ lấy lại thể diện cho anh, tuyệt đối không để anh phải lúng túng khó xử.”
Nói rồi, cô một mình một ngựa chạy thẳng đến chỗ Lục Phán Phán và Cố Kỳ.
Vương Lạc Trinh cười thất thanh, thong thả theo sau.
*
Trong nhà hàng.
Lục Phán Phán và Cố Kỳ ngồi cùng một bên, hướng về phía cửa chính, người đầu tiên bước vào là Trọng Gia Nguyệt.
“Gia Nguyệt?!” Lục Phán Phán kích động đứng bật dậy, “Sao chị lại đến đây?”
“Chị đi công tác ở Giang Thành, vừa lúc rảnh rỗi.” Trọng Gia Nguyệt không chút khách khí kéo ghế ra, rồi quay đầu gọi, “Đàn anh, anh đi nhanh chân lên.”
Vương Lạc Trinh ngồi vào, một bàn đủ bốn người.
Trọng Gia Nguyệt cười tủm tỉm hỏi Lục Phán Phán: “Bạn trai em à?”
“Vâng, anh ấy tên là Cố Kỳ.” Lục Phán Phán nói, “Đây là bạn em, bác sĩ Trọng, chúng ta từng gặp chị ấy ở bệnh viện rồi.”
Cố Kỳ và Trọng Gia Nguyệt chào hỏi nhau xong, Trọng Gia Nguyệt lại cười nói: “Bạn trai em đẹp trai thế.”
Hai người đã lâu không gặp, vừa thấy nhau đã nói chuyện tíu tít không ngừng.
Nhân viên phục vụ cầm hai quyển menu, đưa cho Cố Kỳ và Vương Lạc Trinh.
Cố Kỳ thuận tay đặt xuống trước mặt Lục Phán Phán, “Em đừng mải nói chuyện nữa, chọn món trước đi.”
“Ừm, được.” Lục Phán Phán cầm lấy thực đơn, Cố Kỳ ghé sát vào cùng cô gọi món, trông vô cùng thân mật.
“Hai người cũng gọi món đi.” Lục Phán Phán ngẩng đầu nhìn Vương Lạc Trinh ngồi phía đối diện, “Khoảng thời gian này làm phiền anh nhiều quá, nhân lúc mọi người đều đang được nghỉ phép, chúng ta phải ăn một bữa tráng mới được.”
Vương Lạc Trinh miễn cưỡng mỉm cười, sau đó cúi đầu chọn món.
Chậc chậc, thảm thế không biết!
Trọng Gia Nguyệt lập tức cầm bình nước lên, rót cho anh một ly, “Đàn anh, anh uống chút nước đi.”
Vương Lạc Trinh liếc sang cô.
“Ờ.”
Đồ ăn được dọn lên, Lục Phán Phán và Trọng Gia Nguyệt thì nói mãi không hết chuyện, đối ngược với hai tên đàn ông lại chẳng nói được câu nào.
Giữa chừng bưng lên một tô canh gà, Cố Kỳ không có chuyện gì để nói bèn cầm muôi múc cho Lục Phán Phán một bát canh.
Lục Phán Phán mỉm cười hạnh phúc nhận lấy, vươn tay bóc tôm cho Cố Kỳ.
Trọng Gia Nguyệt lại liếc sang Vương Lạc Trinh một cái, chỉ thấy anh cúi thấp đầu, nhìn chằm chằm con tôm ở trước mặt không muốn động vào.
Ôi thảm quá anh của em ơi!
“Đàn anh, em bóc tôm cho anh nhé?”
Vương Lạc Trinh còn đang định mở miệng từ chối thì Trọng Gia Nguyệt đã mang xong bao tay, thuần thục bóc tôm.
Dù sao cũng là bác sĩ, ngón tay cô vô cùng linh hoạt, chỉ vài ba đường cơ bản là đã có ngay một miếng thịt tôm hoàn chỉnh đẹp mắt, đặt ngay ngắn trong bát Vương Lạc Trinh.
Vương Lạc Trinh nhìn trân trối con tôm trước mặt, một lần nữa rơi vào hiểm cảnh.
Anh bị dị ứng với hải sản, con tôm này, có nên ăn hay không?
*
Sau bữa cơm, bốn người cùng đứng bên đường bắt xe.
Một chiếc taxi dừng trước mặt họ, Trọng Gia Nguyệt nhường cho Lục Phán Phán và Cố Kỳ đi trước.
“Buổi chiều còn huấn luyện, hai đứa về trước đi, anh chị đợi thêm một lát cũng được.”
“Vâng.”
Cố Kỳ mở cửa xe, trước khi lên xe, Lục Phán Phán còn quay lại hỏi với Trọng Gia Nguyệt, “Bên chị đã xác định khi nào kết thúc khóa giao lưu chưa?”
“Tháng sau!” Trọng Gia Nguyệt nói, “Về là chị tìm em ngay.”
“Được.”
Lục Phán Phán và Cố Kỳ đi rồi, Trọng Gia Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm.
“Ôi…. mệt chết tôi rồi.” Trọng Gia Nguyệt nói, “Hôm nay em thể hiện tốt phải không? Không khiến anh rơi vào tình trạng lúng túng đúng chứ?”
Vương Lạc Trinh dở khóc dở cười: “Cũng tạm, không đến nỗi mất mặt.”
“Anh không cần phải cố tỏ ra là mình ổn đâu, em biết anh đang đau lòng mà.” Trọng Gia Nguyệt nói, “Ai bảo anh cứ chần chừ mãi, nếu anh chịu ra tay từ sớm thì chẳng biết bông hoa Phán Phán sẽ rơi vào tay ai đâu.”
Vương Lạc Trinh tiến lên một bước, vẫy tay bắt xe: “Chịu thôi, duyên phận rồi.”
“Chẳng lẽ lúc nào anh cũng giữ cái dáng vẻ thờ ơ bình thản với mọi chuyện thế này à?” Trọng Gia Nguyệt nhảy xuống bậc thềm, đứng sau lưng Vương Lạc Trinh, “Anh mà cứ như thế thì không tìm được bạn gái đâu, sau này chỉ có thể trông cậy vào việc xem mắt thôi.”
Vương Lạc Trinh: “Xem mắt cũng không tồi, nhanh mà hiệu quả.”
Trọng Gia Nguyệt: “Ban nãy anh uống nhiều quá rồi hả? Trên đời này mà cũng có người thích xem mắt ư? Bố mẹ em ngày nào cũng giục em đi xem mắt, em sắp chết vì phiền luôn rồi đây.”
“Chính em vừa nói người như anh sẽ chẳng tự tìm được bạn gái, vậy ngoài xem mắt ra anh còn có cách nào khác sao?”
“Thế thì anh thảm thương thật đấy.”
Vương Lạc Trinh bật cười thành tiếng, “Cũng không đến mức đó, tháng trước mợ của anh nói muốn sắp xếp một buổi xem mắt cho anh, anh còn chẳng đồng ý.”
Trọng Gia Nguyệt nhỏ giọng lầm bầm, “Lúc đó chẳng phải anh vẫn còn thích Phán Phán sao…. Em nói anh nghe, cách để thoát ra khỏi ám ảnh nhanh nhất chính là bước vào một cuộc tình mới.”
Vương Lạc Trinh ngẫm nghĩ một hồi, gật gù nói: “Ừm, anh hiểu rồi, vậy có phải bây giờ anh nên về nhờ mợ sắp xếp xem mắt cho anh không?”
Trọng Gia Nguyệt: “Ơ khoan, mợ của anh… có phải là giáo sư Khoa Y học Thể thao của trường chúng ta không?”
Vương Lạc Trinh: “Đúng vậy.”
Trọng Gia Nguyệt: “…..”
Vương Lạc Trinh: “Sao vậy?”
Trọng Gia Nguyệt: “Có khả năng em biết cô định sắp xếp đối tượng xem mắt cho anh là ai rồi đấy.”
Vương Lạc Trinh: “Hả?”
Trọng Gia Nguyệt: “Dạo gần đây mẹ em là bạn đánh mạt chược với cô.”
Vương Lạc Trinh: “…”
Tác giả: Các bạn đã đoán được cái kết chưa?