“Xem mắt thế nào rồi?”
Hứa Mạn Nghiên đang tẩy trang, giọng điệu thờ ơ tả lại, “Cũng được, ổn hơn so với tưởng tượng của tao. Tóc vẫn còn khá nhiều, dáng dấp cũng không tệ.”
Lục Phán Phán: “Tuổi còn trẻ mà đã làm tới chức quản lý công ty con, tiền đồ thì đầy triển vọng, lại còn có ngoại hình ổn áp. Vậy mà mày còn chưa hài lòng chỗ nào nữa?”
“Tao nói tao không hài lòng lúc nào?” Hứa Mạn Nghiên ngước mắt, hồi tưởng lại buổi xem mắt ngày hôm nay, rồi nở một nụ cười méo xệch, “Uống cà phê, ăn cơm tối, đi xem phim, mày không thấy rất chán à?”
Lục Phán Phán phản bác ngay, “Đó chẳng qua là do mày không thích người ta! Thử mà mày cùng người mày thích uống cà phê, ăn cơm tối, đi xem phim thì mày có thấy chán không?”
Hứa Mạn Nghiên không muốn nói chuyện cùng Lục Phán Phán nữa, cô lầm bầm mấy câu rồi tắt máy luôn.
Lục Phán Phán nằm ngửa nhìn trần nhà, cầm lịch thi đấu đã được sắp xếp trên tay, hồi lâu sau vẫn chưa thể vào giấc.
*
Chiều hôm sau, nhà thi đấu thể thao trường Đại học Công nghệ Giang Thành.
Khán giả đến theo dõi vẫn vậy, không nhiều, nhưng tính thêm mấy sinh viên tình nguyện vào thì bầu không khí trông cũng khá sôi động.
Đội Duẫn Hòa vẫn đến sân trước một tiếng như thường lệ, kí tên, thay đồ, khởi động, trông có vẻ rất gọn gàng quy củ, nhưng chỉ có mỗi Lục Phán Phán chú ý đến, thực ra mỗi người bọn họ đều đang khá căng thẳng.
Tối qua đánh nhau phải vào bệnh viện, xong rồi lại phải đến đồn cảnh sát một chuyến.
Hôm nay còn gặp phải đối thủ là đội hạng một giải Miền Nam – Đại học Lạc Hiền.
Không căng thẳng mới lạ.
Mà đội Lạc Hiền mãi vẫn chưa thấy đâu.
Ngô Lộc kí tên xong thì chậm rãi đi đến bên cạnh Lục Phán Phán rồi ngồi xuống, che miệng húng hắng ho.
“Thầy sao vậy?” Lục Phán Phán hỏi, “Sao lại ho?”
Ngô Lộc phẩy tay, “Chắc do tối qua chạy cả một đoạn đường dài, đổ mồ hôi nhiều quá, haizz, cái thân này già lắm rồi.”
Lục Phán Phán thấy môi ông tróc da liền đưa cho ông một chai nước.
“Thầy uống hớp nước đi.”
Rất lâu về trước, từ lúc Lục Phán Phán còn chưa gia nhập vào đội Duẫn Hòa, cô đã từng nghe Thi Hữu Linh nhắc rằng sức khỏe của huấn luyện viên Duẫn Hòa đang dần xuống dốc.
Khoảng thời gian sớm tối bên nhau sau này, Lục Phán Phán cũng cảm nhận được đôi phần. Tuy Ngô Lộc xuất thân là vận động viên thể thao, nhưng sau khi rời khỏi đội tuyển, khối lượng vận động tụt giảm nhanh chóng mà dạ dày lại chẳng hề co lại, chính cả ông cũng từng nói, chỉ trong vỏn vẹn có ba năm ngắn ngủi mà bản thân ông đã tăng tận hai mươi kí.
“Đang lúc giao mùa thời tiết thất thường, ngày thường thầy phải chú ý đến sức khỏe một chút.”
Vừa dứt lời, phía nhóm tình nguyện viên ngay trước cửa bỗng xôn xao cả lên.
Mọi người bên trong sân đấu đồng loại nhìn ra, đội Lạc Hiền đã đến.
Một đoàn người mặc đồng phục thi đấu hùng hổ tiến vào, người cười người nói, trông có vẻ không hề căng thẳng với trận đấu ngày hôm nay.
Trong đó có một anh chàng cao lớn mặc áo số chín đi ở hàng đầu đã thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người, bao gồm cả thành viên Duẫn Hòa.
Người đó là Phàn Văn Tinh.
Còn về lý do mọi người đều nhìn về phía anh ta, là bởi vì anh ta hiện đang là tay chủ công của đội tuyển Bóng chuyền quốc gia.
Năm nay hai mươi hai tuổi, năm mười tám tuổi anh được khoa Báo chí đại học Lạc Hiền chiêu sinh với tư cách là vận động viên cấp cao. Đại học năm nhất, với thành tích xuất sắc trong mùa giải, anh được câu lạc bộ nhắm trúng, cho đi huấn luyện thử. Năm thứ hai, anh gia nhập đội Hai đội tuyển Quốc gia và từ năm ngoái đã trở thành thành viên chính thức của đội Một đội tuyển Quốc gia.
Theo như thể chế về Thể thao trong nước từ trước đến nay mà nói, đội tuyển Quốc gia rất hiếm khi xuất hiện một vận động viên xuất thân sinh viên như thế này, vậy nên tin tức Phàn Văn Tinh gia nhập đội tuyển quốc gia năm đó đã thu về sự quan tâm rất lớn.
Ấy vậy mà chẳng ai ngờ rằng, tên của anh lại xuất hiện trong bảng danh sách tham dự của một giải đấu giành cho sinh viên.
Sau này Lục Phán Phán đi nghe ngóng mới biết được, năm ấy là năm Phàn Văn Tinh tốt nghiệp, phải quay về trường làm luận văn, vừa hay không bận việc huấn luyện bên đội tuyển, nên trường đã điền tên của anh vào danh sách thi đấu luôn.
Theo như tình hình những trận đấu trước, tuy Phàn Văn Tinh vẫn luôn có mặt ở sân đấu, nhưng anh không hề vào sân mà chỉ ngồi ở hàng ghế dự bị, đến hôm nay cũng chưa từng tham gia bất kỳ trận nào.
Dù sao thì giải đấu nhỏ dành cho sinh viên kiểu này mà bảo anh xuất trận thì thật đúng là không biết trọng dụng nhân tài. Anh chỉ cần ngồi yên đó theo dõi trận đấu, xem như nâng cao tinh thần chiến đấu cho đồng đội là đủ rồi.
Nhưng trên thực tế, anh vẫn có tư cách ra sân.
Lục Phán Phán và Ngô Lộc nhìn nhau.
“Cậu ấy đến thật.”
Ngô Lộc uống một ngụm nước, cười nói: “Đừng lo, cậu ấy vẫn chưa được tung vào sân lần nào mà, thầy thấy chắc huấn luyện viên bên đó còn chưa tới thời khắc quyết định thì sẽ không cho vận động viên quốc gia xuất hiện đâu. Đây mới chỉ là vòng loại, điểm tích lũy của họ lại cao, thua một trận cũng chẳng hề gì.”
Ngô Lộc lại nói tiếp: “Lần trước đội họ cũng thua một trận mà huấn luyện viên cũng có cho Phàn Văn Tinh vào sân đâu.”
Lục Phán Phán hồ nghi nhìn về phía Phàn Văn Tinh, đúng thực là tuổi trẻ tài cao, mỗi một động tác đều toát lên vẻ tự tin phóng khoáng nhưng lại chẳng hề phô trương khoe mẽ.
“Nhưng nếu như cậu ấy muốn vào sân thì sao?”
Ngô Lộc: “Tại sao chứ?”
Lục Phán Phán xòe tay: “Em không biết, chỉ đoán vậy thôi.”
Nói rồi, cô đứng dậy đi về phía khu vực khởi động của cầu thủ.
Các thành viên của Duẫn Hòa đang thảo luận về Phàn Văn Tinh, Lục Phán Phán đứng bên cạnh lắng nghe một hồi rồi nói: “Đừng để ý đến Phàn Văn Tinh nữa, thực lực của riêng đội Lạc Hiền đã vô cùng mạnh rồi, mọi người đừng quá để tâm đến một cầu thủ chỉ ngồi ở hàng ghế dự bị.”
Cả đội đều hô “Rõ”, Lục Phán Phán liền xoay người, thay Ngô Lộc tổng hợp chiến thuật lần cuối cùng.
Mười phút sau, trận đấu bắt đầu.
Trận đầu Duẫn Hòa giao bóng, số 1 La Duy phát một cú ACE* giành được điểm đầu tiên.
*Quả giao bóng được gọi là “ACE” (giao bóng ăn điểm trực tiếp) khi đối phương không thể đón được cú giao bóng (để bóng chạm đất) hay không kiểm soát được và để bóng đi ra ngoài sân.
La Duy mở đầu rất tốt giúp cho sĩ khí của Duẫn Hòa dâng cao, đấu đối kháng với Lạc Hiền mà thế như chẻ tre, thuận lợi thắng được hiệp đầu.
Nhưng điều đó chỉ là tạm thời, sang hiệp hai, đại học Lạc Hiền trở về trạng thái vốn có, hai bên tranh nhau từng điểm một.
Đến cuối hiệp, Lạc Hiền đã nắm trong tay hai mươi ba điểm, chỉ cách điểm mốc một bước nữa mà thôi, trong khi đó Duẫn Hòa mới chỉ dành được hai mươi mốt điểm.
Và rồi cơ hội đã xuất hiện ngay trong những cú giao bóng của Cố Kỳ.
Lực đập của Cố Kỳ xưa nay đều vô cùng mạnh. Trong giai đoạn chạy nước rút cuối hiệp, những cú giao bóng của anh liên tiếp giành được bốn điểm, đưa Duẫn Hòa đến với chiến thắng ở hiệp thứ hai.
Kết quả này đến ngoài sức tưởng tượng của mọi người, cả khán đài ồ lên, đến Ngô Lộc còn kích động đến mức lao ra sân ăn mừng.
Nhưng Lục Phán Phán đã chú ý đến một điểm, khi hiệp thứ hai diễn ra được một nửa, Phàn Văn Tinh đã không còn ngồi ở hàng ghế dự bị nữa.
Anh ta ở khu khởi động dành cho cầu thủ, chuẩn bị ra sân.
Lúc này, bên Lạc Hiền vô cùng yên ắng, huấn luyện viên trầm mặt điều chỉnh chiến thuật.
Đồng thời họ cũng thực hiện quyền thay người.
Không ngoài dự liệu của Lục Phán Phán, Phàn Văn Tinh đã được tung vào sân.
Thật ra đúng như những gì Ngô Lộc nói ban nãy, điểm tích lũy của Lạc Hiền rất cao, thua một trận cũng chẳng hề gì, việc cho Phàn Văn Tinh vào sân là không cần thiết.
Nhưng bây giờ anh ta đã xuất hiện ngay trước hàng lưới, điều đó chỉ nói rõ một điều, đó là Duẫn Hòa khiến anh ta có dục vọng phải lên sân.
Lục Phán Phán thực lòng không biết nên khóc hay nên cười.
Nhưng điều khiến cô càng căng thẳng hơn nữa chính là, Lạc Hiền không chỉ thay một mình Phàn Văn Tinh mà còn thay cả một tay chuyền hai khác ra sân.
Tức là họ không chỉ đơn giản đang thay đổi chiến thuật, mà là thay đổi toàn bộ đội hình thi đấu!
Những trận thi đấu bóng chuyền của những năm gần đây dường như đều áp dụng đội hình thi đấu 5+1, năm thành viên tấn công kết hợp cùng một chuyền hai, rất hiếm khi xuất hiện đội hình 4+2 thế này.
Hai chuyền hai, bốn tấn công, chia đều cho hai hàng trên dưới, điều đó có nghĩa, mỗi vòng xoay đội hình, hàng trên hàng dưới đều sẽ có đủ một cầu thủ chuyền hai và hai cầu thủ tấn công. Với đội hình này, hàng trước sẽ có hai điểm tấn công, hàng sau có ba điểm tấn công – một đội hình gần như không thể công phá.
Nhưng………
Không còn thời gian để nhưng nhị nữa, lần điều chỉnh đội hình của Lạc Hiền đã khiến cho bầu không khí tại đây trầm hẳn xuống.
Duẫn Hòa cũng chẳng kịp thay đổi chiến thuật theo đội hình mới của Lạc Hiền, chỉ đành cắn răng kiên trì ra sân.
Rất nhanh, hiệp ba đã bắt đầu.
Phàn Văn Tinh bước ra như ở chốn không người, cả kỹ thuật và năng lực làm chủ sân bóng của anh đều vượt trội hơn hẳn so với những cậu sinh viên ở đây.
Càng đáng sợ hơn nữa là, vừa rồi Lục Phán Phán còn đang nghĩ, đội hình 4+2 yêu cầu mỗi thành viên tấn công đều phải vô cùng quen thuộc với lối chuyền bóng riêng biệt của cả hai cầu thủ chuyền hai, nếu không việc phối hợp sẽ trở nên khó khăn và không thể biến nó thành chiêu hiểm.
Nhưng Phàn Văn Tinh chỉ việc ngồi trên băng ghế dự bị theo dõi những trận đấu trước mà đã hiểu rất rõ hai đồng đội chơi ở vị trí chuyền hai.
Thua ở hiệp thứ ba là điều mà Duẫn Hòa đã lường trước được.
Nhân khoảng thời gian giải lao ngắn ngủi, Ngô Lộc điều chỉnh chiến thuật toát cả mồ hôi, quyết định chọn sử dụng đội hình chiến thuật tấn công biên 1-2 cho hiệp tiếp theo.
Cùng lúc đó, Đan Húc Dương vốn đã chịu chấn thương nhẹ từ trận ẩu đả tối qua, trải qua ba hiệp đấu thể lực đã sụt giảm rõ rệt.
Ngô Lộc quyết định cho Nhạc Tòng Gia vào sân thay thế.
Lúc ông chốt hạ câu này, những thành viên khác trong đội đều sững người, nhưng lại không ai dám lên tiếng.
Trong các trận đấu, điều cố kỵ nhất là phản đối sự sắp xếp của huấn luyện viên, hơn nữa ngay cả bản thân Đan Húc Dương cũng không nói gì, chỉ là lúc rời sân bóng lưng khó tránh khỏi có cảm giác cô đơn.
Lục Phán Phán đứng bên cạnh Cố Kỳ, nhìn tay trái của anh, dặn dò: “Đừng cố quá, thua cũng không sao, bảo vệ tốt bản thân mới là điều quan trọng nhất.”
Cố Kỳ gật đầu: “Được.”
Tiếng còi lại vang lên, hiệp thứ tư bắt đầu.
Sân vận động yên tĩnh hệt như không một bóng người.
Trận này đóng vai trò mấu chốt, nếu Duẫn Hòa thắng, trận đấu kết thúc.
Còn nếu Lạc Hiền thắng, hai đội sẽ bước vào hiệp quyết định, nhưng đã có thành viên đội tuyển quốc gia ở đây, Duẫn Hòa dường như chẳng có cơ hội mà trở mình nữa.
Hiệp đấu vừa bắt đầu Lạc Hiền đã dẫn trước sáu điểm.
Dưới tình hình này, áp lực của Duẫn Hòa cứ thế tăng vọt, thần kinh cả đội căng như dây đàn.
Vào đúng lúc này, Nhạc Tòng Gia đệm cho Cố Kỳ một đường bóng, lúc Cố Kỳ bật lên, đội hình cản lưới của đối phương cũng đã bố trí xong xuôi.
Lực đánh bóng của Cố Kỳ vốn rất mạnh, mà đường bóng Nhạc Tòng Gia chuyền sang lại vô cùng hoàn hảo, Cố Kỳ dường như đã dùng hết sức bật lên thật cao. Nhưng ngay khoảnh khắc bàn tay anh chạm vào bóng, lại chỉ tạo ra một lực cực kỳ nhẹ, đủ để đẩy bóng qua lưới.
Ở những đội bóng chuyền nam đề cao sức mạnh, rất hiếm khi gặp cú lốp bóng giả như vậy.
Không chỉ Lạc Hiền mà cả toàn đội Duẫn Hòa cũng đều ngơ ngác. Vì động tác giả ban nãy của Cố Kỳ quá tinh vi, người bình thường có nhìn thấy cũng chẳng phản ứng kịp, vậy nên đội Duẫn Hòa thậm chí còn chẳng hiểu làm thế nào mà họ đã ghi điểm được một điểm.
Chỉ có mỗi Nhạc Tòng Gia là quan sát kỹ từ đầu đến cuối, cậu vỗ vai Cố Kỳ, đánh mắt ra hiệu.
Hiệp đấu tiếp tục, trong những phút tiếp theo, Duẫn Hòa dần san bằng điểm số.
Đột nhiên, khán đài dội lên tiếng hò hét bất ngờ.
Lục Phán Phán kích động bật dậy, Đan Húc Dương cũng ngẩng phắt đầu nhìn lên sân bóng.
Nhạc Tòng Gia vừa làm một động tác tay với Cố Kỳ, cả đội phấn khích túm tụm lại.
“Tay truyền hai đó là thần thánh phương nào vậy!!!” Một khán giả ngồi sau lưng Lục Phán Phán thốt lên, “Tôi cứ tưởng cậu chủ công kia đã chuẩn bị đập bóng rồi, ai ngờ chuyền hai lại trực tiếp đẩy bóng lên không trung, bay qua lưới. Khả năng quan sát và tư duy đỉnh thật đấy!”
Nghe thấy lời bình luận của khán giả, khóe môi Lục Phán Phán chầm chậm cong lên.
Sau cú đẩy bóng qua lưới thần thánh này, màn phối hợp của Cố Kỳ và Nhạc Tòng Gia càng trở nên tinh xảo hơn.
Điểm số lúc này đã là 17:15, Duẫn Hòa chỉ thiếu hai điểm nữa là có thể đuổi kịp đối thủ.
Nhưng năng lực của Phàn Văn Tinh cũng chẳng phải dạng tầm thường, chuyền hai đẩy cho anh một đường bóng tấn công nhanh sau vạch 3m, anh lập tức bật lên đập bóng thật mạnh. Lúc này Cố Kỳ và Nhạc Tòng Gia đã kịp thời tạo hàng phòng thủ trước lưới, chặn đứng đường bóng thẳng của Phàn Văn Tinh, buộc anh phải đánh bóng chéo.
Dù sao cũng là thành viên đội tuyển quốc gia, năng lực phản ứng của Phàn Văn Tinh tất sẽ nhạy hơn những người khác. Dường như trong chỉ 0.01 giây, anh đột ngột thay đổi lối tấn công, từ đường bóng thẳng thành đường bóng chéo.
Nhưng điều khiến anh không ngờ tới đó là, Cố Kỳ và Nhạc Tòng Gia lại còn phản ứng nhanh hơn cả mình, ngay khoảnh khắc anh đổi đường bóng tấn công thành đường chéo, hai người họ cũng đã nhanh chóng đổi hàng chắn thành đường chéo.
Phàn Văn Tinh cứ ngỡ họ ép anh phải đổi đường tấn công thành đường chéo là để thuận tiện cho tấn công biên vị trí 1-2.
Nào ngờ, chỉ trong một cái chớp mắt, hai người họ đã cản luôn đường tấn công chéo của mình.
Cản thành công, bóng chạm đất, Duẫn Hòa ăn điểm.
Khán giả theo dõi đều không dám tin vào mắt mình, cản đường thẳng —— buộc Phàn Văn Tinh phải đổi thành đường chéo —— Phàn Văn Tinh đổi sang đường chéo —— hàng phòng ngự cũng nhanh chóng đổi sang đường chéo luôn. Một loạt những hành động như vậy, nhưng lại chỉ diễn ra trong 0.1 giây ngay giữa không trung.
Chỉ 0.1 giây, bằng thời gian của một cái chớp mắt, vậy mà ba người này đã hoàn thành trọn vẹn một loạt cuộc giao tranh về chiến lược.
Cố Kỳ và Nhạc Tòng Gia nhìn nhau cười, sau đó mới tiến về phía đồng đội ăn mừng.
Phàn Văn Tinh sững sờ nhìn theo.
Hai người này còn phản ứng nhanh hơn cả anh ư?
Quá đáng sợ.
Khoan đã!
Khoảnh khắc xoay người đi, Phàn Văn Tinh mới chợt nhận ra, không phải là họ phản ứng nhanh nhạy hơn anh mà là anh đã bị hành động của họ đánh lừa!
Vốn dĩ Cố Kỳ và Nhạc Tòng Gia muốn cản bóng đường chéo nên mới thực hiện một loạt các hành động trước đó.
Phàn Văn Tinh quay đầu, thoáng nhìn về phía Cố Kỳ và Nhạc Tòng Gia, khóe môi hơi nhếch lên.
“Thú vị đấy.”