[Lục Phán Phán]: Nếu như không tin thì bây giờ cậu có thể đến văn phòng trên tầng hai của nhà Bóng chuyền, cả tôi và huấn luyện viên đều đang ở đây.
[Đừng yêu tôi, vô nghĩa thôi]: Tôi phải đi học.
[Lục Phán Phán]: Được, vậy tôi không làm phiền cậu nữa, nếu có thời gian thì liên lạc lại với tôi.
[Đừng yêu tôi, vô nghĩa thôi]: Ừ.
Lục Phán Phán đặt điện thoại lên bàn, chính thức bắt đầu công việc của ngày hôm nay.
Ngô Lộc dẫn cô đi làm quen với cấu trúc tòa nhà, sau đó quay về lại hành lang tầng hai, sóng vai nhau nhìn xuống sân bóng.
“Phần sàn đã quá cũ rồi, cần phải được làm lại.” Lục Phán Phán nói, “Em cũng không thấy phòng tắm, đây chắc không phải là khối kiến trúc từ những năm chín mươi đâu hả thầy?”
Ngô Lộc đứng bên cạnh thở dài: “Thầy đương nhiên cũng muốn vậy, nhưng ngặt một nỗi, kinh phí nhà trường thì có hạn mà thành tích của đội bóng ta lại không tốt, lấy đâu ra tiền thừa mà tu bổ nâng cấp bây giờ?”
Dứt lời, ông đánh mắt quan sát biểu cảm của Lục Phán Phán, ông sợ cô bị sự nghèo nàn này dọa chạy mất.
Nhưng Lục Phán Phán lại chỉ nhíu mày nhìn xung quanh: “Những vấn đề ấy có thể từ từ thay đổi sau. À phải rồi, thầy đã tìm được nhà tài trợ cho mùa giải sắp tới chưa ạ?”
Ngô Lộc vân vê dái tai: “Lâu lắm rồi thầy chưa được nghe lại ba chữ “Nhà tài trợ” này đấy.”
Lục Phán Phán: “……….”
Thảm, thật sự là quá thảm.
Lục Phán Phán: “Đội ngũ y tế thì sao ạ?”
Ngô Lộc: “Có chứ!”
Lục Phán Phán: “Tốt quá!”
Ngô Lộc: “Phòng y tế trường ngay đây!”
Lục Phán Phán: “……..”
Không phải là Lục Phán Phán xem thường đội ngũ y tế của trường, mà là vì mỗi bộ môn đều có những đặc thù riêng, nếu một đội bóng không có đội y tế chuyên về vận động vậy thì sẽ có rất nhiều vấn đề nhỏ trở nên khó giải quyết.
Cùng một chấn thương, dưới bàn tay của bác sĩ thể thao chuyên nghiệp thì chỉ cần những bài trị liệu đơn giản là đã có thể phục hồi. Nhưng với những bác sĩ thông thường, họ có thể buộc vận động viên phải tạm dừng việc huấn luyện trong một khoảng thời gian nhất định.
“Vâng ạ.” Lục Phán Phán bóp mi tâm, đi về hướng văn phòng.
Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, La Duy và Tiêu Trạch Khải đã đến, bọn họ vừa thấy cô đứng ngay trước cửa thì im lặng không lên tiếng, chỉ đứng im sau lưng cô mà quan sát.
Tối hôm qua Ngô Lộc đã nhắn vào trong nhóm nói sẽ có quản lý mới đến, là người chuyên nghiệp. Thành viên trong đội không hay biết chuyện gì nên hưng phấn vô cùng, không ngờ đội bóng Duẫn Hòa còn có thể thu hút được quản lý chuyên nghiệp gia nhập.
Chỉ có La Duy và Tiêu Trạch Khải là không bàn luận bất cứ điều gì, sáng hôm sau đã xuất hiện ở nhà Bóng chuyền từ sớm.
Lục Phán Phán thấy hai người họ cứ đứng mãi một góc.
Hai ánh mắt không chút thiện cảm, khiến cho Lục Phán Phán bất giác cúi đầu nhìn lại cách ăn mặc của mình.
Bình thường mà nhỉ?
Hai người đấy từ đầu đến cuối cũng không nói lời nào, chỉ lầm lì đi theo sau Ngô Lộc và Lục Phán Phán vào văn phòng, nghe bọn họ nói chuyện.
Ngô Lộc nhìn hết nổi, lên tiếng: “Hai cậu làm vệ sĩ đấy à? Không có chuyện gì làm thì đi tập đệm bóng bằng một tay đi.”
La Duy và Tiêu Trạch Khải liếc mắt nhìn nhau, dù không muốn cũng phải đi xuống tầng.
Ngô Lộc lại nói với Lục Phán Phán: “Bọn chúng ngại người lạ, em đừng để ý nhé.”
“Không sao ạ.” Lục Phán Phán ngồi xuống, tiếp tục cuộc trò chuyện ban nãy: “Đội chúng đã hai năm liền không có nhà tài trợ, vậy trợ cấp dành cho các cầu thủ chắc cũng không có phải không ạ?”
“Ừm.” Huấn luyện viên Ngô nói, “Ban đầu đội bóng vốn được thành lập từ những sinh viên chơi Bóng chuyền chuyên nghiệp được chiêu mộ về, nhưng những năm gần đây không có trợ cấp về dinh dưỡng, cũng không có cả trợ cấp huấn luyện. Kỳ thực bây giờ chúng nó cũng chẳng khác sinh viên khoa Thể thao là bao, cùng lắm là khác mỗi chỗ tham gia huấn luyện bóng chuyền nhiều hơn bình thường một chút mà thôi.”
Nói rồi ông lại gãi đầu cười xòa: “Dù sao thì giải đấu năm nào đội chúng ta cũng thua ngay từ vòng loại đầu tiên nên cũng không cần trợ cấp hay tài trợ gì.”
“Vậy cũng không được.” Lục Phán Phán nói, “Không có tài trợ cũng đồng nghĩa với việc đánh mất rất nhiều cơ hội.”
Ngô Lộc chỉ gượng cười không đáp.
Hơn ai hết, ông là người hiểu rất rõ tính cần thiết của tài trợ, năm ngoái có một trường chỉ dựa vào khoản tài trợ mà đã thu hút được không biết bao nhiêu cầu thủ chuyên nghiệp bên ngoài về.
Nhưng tài trợ không phải từ thiện, nếu đã không có chút giá trị thương mại nào thì anh dựa vào cái gì mà muốn người ta phải tài trợ cho mình?
Nhưng có vẻ như Lục Phán Phán không lo lắng gì về vấn đề này cho lắm.
Cô nói: “Chiều ngày mai thầy có rảnh không ạ? Thầy đi cùng em gặp một người.”
*
Chiều hôm sau, khi Ngô Lộc và Lục Phán Phán đứng trước cửa của Kim Lập Phương, ông suýt chút nữa còn tưởng đây là một hộp đêm xa hoa nào đó.
Nhưng khi nhìn thấy vị chủ nhân của câu lạc bộ này đeo kính đen bước vào phòng, ông lại nghĩ rằng đây là cửa tiệm mát xa của người mù.
Kim Hâm đi về phía họ, bất cẩn vấp chân, Ngô Lộc vội vàng chạy đến lên đỡ lấy cánh tay anh: “Cậu cẩn thận một chút, chỗ này có bậc thềm.”
Kim Hâm: “………..”
Kim – vốn chỉ bị bóng chuyền đập vào mắt – Hâm chỉ ngượng ngùng trong một cái chớp mắt, sau đó anh ta nhanh trí đưa cánh tay còn lại lên, quờ quạng trong không trung giống hệt như đang mò mẫm dò đường.
Dọc đoạn đường ngắn ngủi đỡ Kim Hâm vào phòng làm việc, Ngô Lộc không quên nhìn Lục Phán Phán với ánh mắt “Thầy đã biết vì sao em lại nói cậu ấy sẽ tài trợ cho đội bóng chúng ta rồi”.
Bởi vì…. cậu ấy bị mù.
Lục Phán Phán: “……….”
“Thầy là huấn luyện viên Ngô đúng không?” Sau khi vào phòng, Kim Hâm thoải mái ngồi xuống ghế sofa, nhưng vẫn không tháo kính đen ra, “Em là Kim Hâm, chủ tịch công ty trách nhiệm hữu hạn Cung thể thao Kim Lập Phương.”
Vừa nói Kim Hâm vừa rút một tấm thẻ VIP —— câu lạc bộ siêu xe Vtor.
Ngô Lộc ngẩn người, còn Kim Hâm vẫn đang chìm đắm trong vai diễn mù, mãi đến khi Lục Phán Phán hắng giọng anh ta mới cúi đầu nhìn, vội vàng nói: “Ấy ngại quá, em lấy nhầm.”
Anh lại mò trong túi, tìm một tấm danh thiếp khác, nghiêm túc đưa cho Ngô Lộc.
Ngô Lộc nhận lấy, nhưng vẻ mặt lại đầy nghi hoặc tiếp tục nhìn Lục Phán Phán với một ánh mắt khác “Cậu ta bị mù mà vẫn có thể lái siêu xe à?”.
Lục Phán Phán: “……”
Hôm nay cô đưa Ngô Lộc đến đây là để “lừa” tiền tài trợ chứ không phải để bồi Kim Hâm diễn trò.
May mà Kim Hâm dù có đam mê diễn xuất vẫn không quên nhiệm vụ quan trọng, nửa giờ sau, anh hào phóng quyết định tài trợ.
Ngô Lộc kích động đứng bật dậy, run rẩy nắm lấy hai bàn tay Kim Hâm: “Cảm ơn, thật sự cảm ơn cậu! Với sự giúp đỡ của cậu và gia nhập liên minh của Lục Phán Phán, đội bóng chuyền chúng tôi chỉ cách ngày tái khởi một ngọn đông phong nữa thôi!”
Kim Hâm cũng bật cười: “Còn cách một ngọn đông phong à? Thế thầy xem còn thiếu gì nữa, nói ra để em giải quyết luôn!”
Ngô Lộc: “Chúng tôi còn thiếu cầu thủ!”
Kim Hâm: “……..?”
Cái này thì em giúp không nổi.
*
Lục Phán Phán theo Ngô Lộc rời khỏi văn phòng, bàn tay cô đặt trên tay nắm, trước khi đóng cửa vào, cô quay đầu nhìn người ngồi trong đó, nói: “Cảm ơn anh nhé.”
Cho dù đó có là một lựa chọn bốc đồng đến thế nào, Kim Hâm cũng sẽ luôn ủng hộ cô, thậm chí anh còn xem tiền bạc như một món đồ chơi, thoải mái đập vào đội bóng mới khi cô cần.
“Em sẽ làm thật tốt, sẽ không khiến anh phải mất mặt.”
“Làm không tốt cũng chẳng sao, dù sao thì anh cũng chẳng thiếu tiền. Ha ha ha ha.” Kim Hâm tháo kính đen xuống, phất tay về phía cô: “Về đi.”
Lục Phán Phán thả lỏng tay nắm cửa, vẫn không kìm được mà nói: “Anh luôn xem em như em gái ruột mà quan tâm chăm sóc, chỉ như vậy thôi em đã cảm thấy cảm kích lắm rồi. Anh đừng dằn vặt bản thân nữa.”
Kim Hâm xoa bên mắt đang sưng tấy của mình, nói chuyện chẳng ăn nhập gì với nhau: “Nhóc con đừng nghĩ nhiều, anh chỉ đơn giản là nhiều tiền không có chỗ tiêu thôi.”
Lục Phán Phán khẽ cười, đóng cửa rời đi.
Ngô Lộc đứng ngoài hành lang đợi cô nhưng toàn bộ sự chú ý đều đang đổ dồn xuống tầng dưới.
Sân bóng vang lên tiếng hò hét không ngớt, Lục Phán Phán cũng nhìn theo, hai mắt sáng như đèn pha.
“Huấn luyện viên, thầy nhìn kìa! Là cậu ấy đấy! Tay chủ công mà em nói với thầy đó!”
“Là cậu ấy?!!”
Ông vốn đã theo dõi anh nãy giờ, giờ lại biết đó chính là người mà Lục Phán Phán luôn nhắc đến, hai bàn tay vô thức nắm chặt lan can.
Ông nhìn chằm chằm người phía dưới, Cố Kỳ đến phiên phát bóng đang ôm bóng đi về phía cuối sân, lướt nhanh từng vị trí của bên đối thủ, sau đó bật lên cao bằng một chân.
——— Cú nhảy đập bóng bổng thẳng chính diện.
Điểm phát bóng càng cao, tốc độ bóng di chuyển càng nhanh, tuy khó nắm bắt được thời cơ phát bóng nhưng lực sát thương lại tăng lên gấp bội.
Cố Kỳ hoàn thành cú phát bóng vô cùng đẹp mắt.
Ngô Lộc cứ nhìn đăm đăm như vậy, cắn chặt răng hàm.
Chỉ với một cú phát bóng mà ông đã có thể nhìn ra được năng lực người này mạnh đến thế nào.
Phía đối thủ hiển nhiên không đỡ được, Cố Kỳ lại tiếp tục phát bóng.
Anh vặn khớp cổ, tung bóng lên không trung.
Lại là một cú phát bóng tuyệt đẹp khác, đối thủ không có khả năng chống đỡ.
“Tiếc quá.” Ngô Lộc tự lẩm bẩm, “Với năng lực này mà lại chỉ ở đây chơi cùng với mấy tay nghiệp dư, chắc cậu ấy chỉ có thể phát bóng mãi vậy thôi.”
Nói rồi ông quay đầu nhìn Lục Phán Phán: “Cậu nhóc này là sinh viên trường mình thật?”
“Vâng.” Lục Phán Phán đáp, “Sinh viên năm nhất chuyên ngành Tài chính.”
Ngô Lộc gật gù không nói gì thêm.
Không ngờ đây đã là trận cuối mà Cố Kỳ chơi trong ngày hôm nay, ông vẫn chưa được xem đủ. Thấy thành viên hai đội đã tản hết, hai người đành đi ra trạm xe buýt.
Dọc đường, Ngô Lộc luôn nghĩ về Cố Kỳ, lúc đứng dưới mái vòm đợi xe ông vẫn không tiếc lời khen ngợi: “Thầy không tin được cậu nhóc này không phải sinh viên Thể thao, biết bao nhiêu năm dẫn dắt bao nhiêu lứa cầu thủ, thầy chưa từng thấy một ai đánh tốt như nó. Với lực bật và sức mạnh kinh người như vậy thì chiều cao một mét tám mươi tám đã không còn là trở ngại với nó nữa rồi. Hơn nữa thằng bé mới chỉ là sinh viên năm nhất, chắc chắn sẽ còn cao thêm.”
Ngày trước còn tỏ vẻ chê bai chiều cao của Cố Kỳ không đủ, giờ thì ông đã tự mình đắm chìm không có lối thoát trong những lời khen ngợi vô tận. Lục Phán Phán nghe đâu còn tưởng Cố Kỳ là một thiên tài hiếm có khó tìm trên đời.
“Nhất định phải mời được cậu ấy về đội bóng của chúng ta.”
Ngô Lộc nói.
“Vâng.” Lục Phán Phán bừng bừng ý chí chiến đấu, hai bàn tay nắm chặt thành quyền, “Cố Kỳ này, em nhắm chắc rồi.”
“………”
Cố Kỳ thu dọn đồ đạc xong xuôi vội vàng chạy ra trạm xe buýt chuẩn bị về trường cho tiết học tối, vừa đến nơi thì nghe được lời nói hùng hồn không sót chữ nào của Lục Phán Phán.
Chiếc túi trong tay anh suýt thì rơi.
Không phải đã nói là không phải lừa đảo sao?
Cố Kỳ tròn mắt nhìn xe buýt vào trạm, Lục Phán Phán và Ngô Lộc lên xe, cửa xe đóng lại, còn anh thì vẫn đứng bất động ở đó.
Trạm này chỉ có một chuyến xe đấy thôi, bác tài xế xuyên qua cánh cửa nhìn về phía anh.
—— Sao đấy? Chê xe của tôi xấu quá hay thế nào?
Cố Kỳ cau mày bước lên xe dưới ánh mắt dò xét của bác tài xế.
Trùng hợp không cơ chứ, trên xe chỉ còn một chỗ trống duy nhất nằm ở hàng ghế cuối, ngay bên cạnh Lục Phán Phán.
Lục Phán Phán và Ngô Lộc đang nói chuyện với nhau và anh chỉ cần nhìn lướt qua một cái đã nhìn thấy cô.
Chuyến xe buýt lúc sáu rưỡi tối, trên xe có những con người mang tấm thân mệt mỏi tan làm trở về nhà, có những cô cậu học sinh trung học vừa tan trường, cũng có những ông bà tay đang dắt đứa cháu nhỏ tíu ta tíu tít. Giữa khung cảnh ngập tràn hơi thở của cuộc sống bình dị bộn bề, Lục Phán Phán lại tựa như một người không vương khói lửa nhân gian.
Cô mặc chiếc áo phông trắng ngắn tay phối với quần bò lửng, đơn giản vô cùng nhưng lại khiến người bên cạnh tự động nhòa đi
Nhất là lúc cô cười, mẹ kiếp, mọi người xung quanh cứ như bị dính hiệu ứng mờ mosaic* vậy.
*Hiệu ứng làm mờ mặt như trên thời sự.
Cố Kỳ thoáng thất thần, cả Lục Phán Phán và Ngô Lộc đều nhìn thấy anh.
Ngô Lộc có cảm giác mình là Bá Lạc còn cậu thanh niên trước mặt chính là Thiên Lý Mã*. Nhưng có lẽ là ông đã quên khuấy mất rằng Bá Lạc và Thiên Lý Mã hiện tại chưa quen biết nhau. Vậy nên khi ông vẫy tay gọi Cố Kỳ sang đấy ngồi, anh đã điềm nhiên như không mà đi một đoạn trên hành lang xe buýt, đứng vững, xoay người, nắm chặt tay vịn trên cao.
*Tương truyền, Bá Lạc sống ở thời Xuân Thu, giỏi xem tướng ngựa. Người xưa dùng tên Bá Lạc để chỉ những người có thể phát hiện và trọng dụng nhân tài. Còn Thiên Lý Mã là giống ngựa tốt, một có thể chạy đến cả ngàn dặm mà không mệt mỏi.
Một loạt động tác vừa rồi lại khiến cho hơi thở của anh giống hệt như vừa mới đánh bóng xong, rất dồn dập.
Anh phải tự căn dặn bản thân: Không được qua đó, tất cả đều là cái bẫy của chị ta.
Một giây sau, Lục Phán Phán vẫy tay về phía anh, cười nói: “Ở đây còn chỗ trống này, cậu qua đây ngồi đi.”
Cố Kỳ: “À được, cảm ơn.”
Cố Kỳ đi đến, ngồi xuống.
Lục Phán Phán nghiêng đầu đánh mắt với Ngô Lộc, ý bảo ông lên tiếng trước.
Ngô Lộc không giỏi ăn nói nhưng lại vô cùng nóng lòng đào được nhân tài về, ông xoa xoa hai bàn tay, nói: “Bạn học này, vừa rồi thầy có xem em đánh bóng, em có hứng thú gia nhập đội tuyển bóng chuyền nam của đại học Duẫn Hòa không?”
Cố Kỳ mím môi lắc đầu: “Thật xin lỗi, nhưng em không phải sinh viên Thể thao, em….”
“Không sao.” Lục Phán Phán lên tiếng: “Không có quy định cứng nhắc nào về việc thành viên đội tuyển bóng chuyền bắt buộc phải là sinh viên Thể thao.”
“Cậu tham gia không?” Lục Phán Phán quyết tâm hỏi đến cùng, “Tôi cảm thấy cậu rất xuất sắc và tôi đánh giá rất cao kỹ thuật đánh bóng của cậu.”
Đừng để rơi vào cái bẫy của chị ta, chị ta đang muốn gần quan được ban lộc thôi.
Cố Kỳ ngoảnh mặt đi, nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, trên tấm kính trong suốt là hình ảnh phản chiếu sườn mặt của Lục Phán Phán.
“Được.”