Trong phòng khám hiện giờ có hai người, Trọng Gia Nguyệt ngồi trước máy tính, còn một bác sĩ nam thì đang đứng đọc tài liệu ở trước tủ lưu trữ hồ sơ phía sau.
Trọng Gia Nguyệt vừa nhìn thấy Lục Phán Phán dẫn người vào thì không nhịn được mà cười nghiêng ngả: “Đội em làm sao vậy? Sắp thi đấu đến nơi rồi mà còn ngã liểng xiểng tận ba người thế này hả?”
Lục Phán Phán bất đắc dĩ trả lời: “Có hai người thôi, chị mau kiểm tra giúp em đi.”
Vừa dứt lời, bác sĩ nam đứng sau lưng Trọng Gia Nguyệt đột nhiên quay đầu nhìn về phía Lục Phán Phán.
Nhưng cũng chỉ là liếc qua một cái rồi ánh mắt lại quay về tập hồ sơ trên tay ngay.
“Ngồi đi.” Phòng khám của Trọng Gia Nguyệt chỉ có một chiếc ghế cho các bệnh nhân tới khám ngồi, La Duy ngồi lên chiếc ghế đó rồi Tiêu Trạch Khải chỉ đành ngồi tạm xuống chiếc giường ngay cạnh.
Trọng Gia Nguyệt quỳ xuống tiến hành kiểm tra cho La Duy, vị bác sĩ nam kia cũng đi ra sau lưng cô theo dõi.
Trọng Gia Nguyệt: “Sao cậu lại bị thương?”
La Duy: “Lúc đi vệ sinh em trượt chân ngã.”
Trọng Gia Nguyệt lắc đầu nhắc nhở: “Sau này nhớ chú ý cẩn thận, lần này không có vấn đề gì lớn, nhưng nếu nặng hơn một chút nữa thì e là cậu buộc phải rút lui khỏi giải đấu sắp tới rồi.”
Trọng Gia Nguyệt nói xong bỗng nhớ ra điều gì đấy, cô ngẩng đầu giới thiệu với Lục Phán Phán: “À, đây là đàn anh của chị, bác sĩ Vương.”
Lục Phán Phán nhìn vị bác sĩ đứng sau lưng Trọng Gia Nguyệt, khẽ gật đầu một cái.
Bác sĩ Vương không nói gì, tiêu cự của đôi đồng tử sau cặp kính rơi lên khuôn mặt cô, anh im lặng mất mấy giây mới lên tiếng: “Xin chào.”
Lục Phán Phán cứ có cảm giác giọng nói này rất quen thuộc nhưng cô lại không nhớ ra là ai.
“Chào anh.”
Lục Phán Phán lại hỏi Trọng Gia Nguyệt: “Tuần sau có trận đấu, cậu ấy có thể ra sân được không?”
Trọng Gia Nguyệt gật đầu: “Được, nhưng mấy ngày huấn luyện tiếp theo phải chú ý một chút.”
Khám cho La Duy xong, Trọng Gia Nguyệt vừa rửa tay vừa nói: “Bắt đầu từ tháng sau chị được cử đến Thượng Hải giao lưu, ngắn thì một năm, dài thì hai năm.”
“Sao lại đột ngột vậy?” Lục Phán Phán hỏi, “Quyết định từ khi nào vậy ạ?”
Trọng Gia Nguyệt: “Quyết định này là chiếc bánh ú ụ nhân từ trên trời rơi xuống đấy. Vốn dĩ người phải đi là bác sĩ….. mà thôi, tóm lại là nhất thời xảy ra sai sót nên nó mới rơi trúng đầu chị.”
Lục Phán Phán gật đầu: “Cũng tốt, coi như là một cơ hội để trải nghiệm.”
Trọng Gia Nguyệt quay sang nói, “Đàn anh, đây là bạn của em, quản lý của đội tuyển bóng chuyền Đại học Duẫn Hòa, anh xem nếu được thì sau này quan tâm chiếu cố em ấy một chút nhé?”
Cố Kỳ đứng một bên đột ngột liếc qua, nhìn chằm chằm Vương Lạc Trinh.
Lục Phán Phán vội vàng từ chối: “Không cần đâu, không phải phiền phức như thế, công việc của bác sĩ vốn đã rất bận rộn rồi mà.”
Trọng Gia Nguyệt xem như không nghe thấy mấy lời của cô: “Anh ấy tốt tính lắm, mà y thuật và năng lực cũng mạnh hơn chị nhiều, có anh ấy giúp đỡ em thì chị cũng yên tâm hơn.”
Nói rồi cô xoay lưng về phía Vương Lạc Trinh, nháy mắt với Lục Phán Phán.
Lục Phán Phán: “Em…….”
Trọng Gia Nguyệt: “Hay là hai người kết bạn wechat với nhau đi? Lỡ như đi thi đấu xa nhà mà xảy ra chuyện gì thì còn có thể kịp thời liên lạc.”
Lục Phán Phán: “……….”
Vương Lạc Trinh vốn đang trầm mặc kiệm lời nãy giờ đột nhiên rút điện thoại ra, đặt lên bàn: “Ừm.”
Trọng Gia Nguyệt đã nói đến mức đấy, người ta cũng chủ động đặt điện thoại lên bàn luôn rồi, Lục Phán Phán chỉ đành thuận theo. Cô mở điện thoại quét mã wechat của Vương Lạc Trinh, đồng thời không quên lườm Trọng Gia Nguyệt một cái.
Trọng Gia Nguyệt đáp lại cô bằng điệu cười ranh mãnh.
Ngay lúc Lục Phán Phán đã đi đến gần chiếc bàn, Tiêu Trạch Khải đang ngồi trên giường bỗng nhiên hét lên đầy đau đớn.
Lục Phán Phán lập tức quay đầu lại, “Sao vậy?”
Tiêu Trạch Khải ôm cẳng chân, nhìn chằm chằm Cố Kỳ bằng ánh mắt nghi ngờ nhân sinh.
Cố Kỳ lại lần nữa trưng ra vẻ mặt không cảm xúc trả lời cô: “Anh ấy đau chân.”
Lục Phán Phán lo sốt vó, gạt chuyện kết bạn qua một bên, cuống cuồng gọi Trọng Gia Nguyệt kiểm tra cho Tiêu Trạch Khải.
“Không phải cậu ngã đập đầu gối à?” Lục Phán Phán hỏi, “Sao lại ôm cẳng chân?”
Tiêu Trạch Khải: “Em…….”
Anh lại nhìn lên Cố Kỳ, còn Cố Kỳ thì mặt không đổi sắc, lạnh lùng vô cảm, không màng sự đời, nhìn thẳng về phía trước.
Trọng Gia Nguyệt kiểm tra đầu gối cho Tiêu Trạch Khải, bảo anh phải đi chụp phim, thế là Lục Phán Phán và Cố Kỳ đỡ anh đến phòng chụp X-quang.
Vừa mới ra khỏi cửa, Trọng Gia Nguyệt đã đuổi theo, khoác tay Lục Phán Phán.
“Chị nói em nghe, đàn anh này trước kia là một nhân vật có sức ảnh hưởng trong trường chị đấy, học vấn cao, ngoại hình xuất chúng, các cô gái theo đuổi anh ấy nhiều cực kỳ. Mà quan trọng là, năm nay anh ấy được cử qua đây trao đổi, phù sa không chảy ruộng ngoài đâu!”
Lục Phán Phán nhìn thấy rõ ràng bước chân của Cố Kỳ ở phía trước đã hơi sững lại.
“Ồ……” Lục Phán Phán nói, “Gia Nguyệt, em hiểu ý tốt của chị, nhưng thật sự là dạo gần đây em không có tâm trạng để ý đến chuyện đó.”
Trọng Gia Nguyệt nhìn thẳng vào mắt Lục Phán Phán: “Nghiêm túc hả?”
Lục Phán Phán không dám đối mắt với cô: “Ừm.”
Trọng Gia Nguyệt lại hỏi: “Không yêu đương thật á?”
Lục Phán Phán: “……. Ừm.”
Trọng Gia Nguyệt thở dài thườn thượt, ủ rũ nói: “Tiếc thế không biết. Vốn dĩ chị thấy nghề nghiệp hai người rất hợp nhau, hơn nữa những điều kiện khác cũng khá phù hợp, mà vừa hay anh ấy chỉ lớn hơn em có ba tuổi, chị còn đang định làm mai cho em. Chẳng phải em bảo em thích mẫu người nho nhã lịch thiệp sao? Chị thấy anh ấy cũng nho nhã lịch thiệp lắm mà, anh ấy…..”
“Chị đừng nói nữa.” Lục Phán Phán buột miệng thốt lên, rồi mới chợt nhận ra mình nói có phần nặng giọng, cô liền nhỏ nhẹ lại, “Sinh viên của em còn đang ở đây mà.”
Trọng Gia Nguyệt liếc sang Cố Kỳ và Tiêu Trạch Khải một cái, lập tức tắt đài.
Nhân lúc Trọng Gia Nguyệt và Lục Phán Phán không chú ý gì đến mình, Tiêu Trạch Khải trợn to mắt, đè thấp giọng chất vấn: “Ban nãy sao cậu lại nhổ lông chân của anh, hả???”
Cố Kỳ hững hờ đáp: “Thấy ngứa mắt.”
Tiêu Trạch Khải: “……….?”
Lông chân của tôi chọc giận cậu à?
*
Bận rộn cả một buổi sáng, Lục Phán Phán dẫn Tiêu Trạch Khải và La Duy rời khỏi bệnh viện.
La Duy thì vẫn ổn, không có vấn đề gì, nhưng đầu gối của Tiêu Trạch Khải thì cần phải nghỉ ngơi một thời gian, giải đấu lần này chắc anh phải bỏ lỡ rồi.
Lục Phán Phán tức thì tức thật, nhưng sự cũng đã rồi, cô chẳng thể thay đổi được hiện thực, chỉ có thể yêu cầu bọn họ muốn làm gì cũng cẩn thận một chút.
Lúc họ đang đứng ở sảnh bệnh viện đợi xe, Trọng Gia Nguyệt cũng vừa hết ca trực, thay thành bộ đồ thường ngày tan làm, thấy Lục Phán Phán vẫn chưa đi cô bỗng hưng phấn chạy ào tới.
“Em vẫn còn ở đây à?!” Trọng Gia Nguyệt kéo Lục Phán Phán sang một góc nói chuyện nhưng âm thanh lại chẳng nhỏ chút nào, “Chị bảo em nghe này, đàn anh của chị ngày trước là đóa hoa kiêu ngạo của viện Y bọn chị đấy, bây giờ làm ở bệnh viện này anh ấy cũng là tay thiện xạ hạ gục biết bao trái tim thiếu nữ của những nữ bác sĩ y tá đó, chị nói……..”
“Gia Nguyệt!” Lần này Lục Phán Phán tức giận thật, “Chẳng phải vừa nãy em đã nói với chị rồi sao? Hiện giờ em thật lòng không có ý định yêu đương.”
Trọng Gia Nguyệt ngẩn ra, vội vàng xin lỗi: “Chị xin lỗi, chủ yếu là do đàn anh mới vừa tìm chị hỏi xin wechat của em, chị thấy khả năng cao là anh ấy có ý với em rồi, nên chị mới sốt sắng như thế.”
Trọng Gia Nguyệt vừa dứt lời, Lục Phán Phán đã vô thức nhấn vào wechat xem thử, đúng thật là có một lời mời kết bạn.
Trọng Gia Nguyệt bình tĩnh lại, nói tiếp: “Nhưng mà chị cũng mới chỉ đoán mò thôi, bao nhiêu cô gái cứ người trước ngã xuống người sau xông lên mà vẫn chưa có ai “xử” được anh ấy. Mà anh ấy lại cũng chẳng phải kiểu người hay đi xin wechat người khác, có khi là vừa rồi chị nhờ anh ấy giúp đỡ chiếu cố em, anh ấy ghi nhớ lời nhờ vả này trong lòng, nên mới hỏi xin wechat.”
Lời này nghe cũng có lý.
Vương Lạc Trinh trẻ tuổi tuấn tài, chân dài dáng cao, ngũ quan tuấn tú, cả người toát lên khí chất cấm dục lạnh lùng, áo blouse trắng khoác trên mình lại càng gây thương nhớ cho bao nhiêu cô nàng, vậy nên chuyện người ta kết bạn wechat chắc cũng chỉ là vì đáp ứng lời nhờ vả của Trọng Gia Nguyệt mà thôi.
“Ừm, em biết rồi.” Lục Phán Phán đồng ý lời mời kết bạn, “Cảm ơn chị nhé.”
“Chúng ta không nói chuyện này nữa.” Trọng Gia Nguyệt chuẩn bị đi về phía bãi đỗ xe, cô nói với Lục Phán Phán, “Tuần sau là chị phải bay đến Thượng Hải rồi, trước khi đi chúng ta tụ tập một bữa nhé!”
Xe taxi đã đến.
Lục Phán Phán đứng bên đường đánh mắt về phía Cố Kỳ.
Anh đứng ngay sát mặt đường, mặt mày khoan khoái dễ chịu, nhưng trong mắt lại ẩn hiện ảo não bực bội.
Không biết có phải cô nhìn nhầm hay không, mà sau khi Cố Kỳ là người lên xe cuối cùng, cánh cửa xe nặng nề đóng sầm lại.
Lục Phán Phán lặng lẽ yên vị, trong lòng cũng nổi lên những suy tư kỳ lạ.
Cả đoạn đường cô không nói lời nào, chỉ chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tiêu Trạch Khải nhịn cả nửa ngày, cuối cùng vẫn phải nói: “Chị Phán Phán, chị đừng giận nữa mà, em biết em sai rồi, sau này em chắc chắn sẽ không ăn lung tung nữa, em…….”
“Không sao.” Lục Phán Phán ngắt lời anh chàng, “Chị không giận cậu.”
Cố Kỳ bỗng nhiên ngẩng đầu, thông qua chiếc gương chiếu hậu mà nhìn lướt qua cô.
Tiêu Trạch Khải trước giờ là một người thẳng tính, anh nghĩ gì là nói đó.
“Vậy chị đang tức giận chuyện gì vậy?”
“Chị………..”
Cô vốn đang định nói “Ai nói với cậu là chị đang tức giận?” nhưng nghĩ lại thì hình như đúng thật là cô đang không vui.
“Không có gì. Đến trường rồi, xuống xe nhớ chú ý một chút.”
Lần này Lục Phán Phán ngồi ở góc trong cùng bên trái, vậy nên cô cũng là người cuối cùng xuống xe.
Tiêu Trạch Khải và La Duy đều đang đứng bên đường, hai người tự giác đỡ vai nhau tập tễnh đi vào.
Lục Phán Phán thấy Cố Kỳ đứng bên cạnh xe, liếc mắt qua chỗ cô một cái.
Rõ ràng chỉ là cái nhìn thoáng qua, nhưng cô lại có cảm giác cái liếc mắt này có hàm ý gì đó, hơn nữa còn là cái ý mà không thể để lộ ra trước mặt người khác.
Lục Phán Phán do dự trong thoáng chốc rồi cũng xuống xe.
Cô cắm đầu cắm cổ đi thẳng về phía trước, nhưng lại bị người đứng sau kéo tay về, cơ mà chuyện này đã nằm sẵn trong dự liệu của cô rồi.
“Tôi còn chưa giận thì thôi, chị giận cái gì?”
Lục Phán Phán muốn giằng tay ra nhưng giằng mãi không được, cô cũng không dám giằng quá mạnh, chỉ đành xoay người lại đối mặt với anh, che hai cái tay này lại, không để cho La Duy và Tiêu Trạch Khải nhìn thấy.
“Ai nói với cậu là tôi giận!”
“Thế à?” Cố Kỳ nhướng mày cười ngả ngớn, “Vậy sao trên xe chị lại không nói tiếng nào?”
“Chẳng phải cậu cũng không nói sao?” Lục Phán Phán hếch cằm lên nhưng cũng chỉ đứng tới cằm anh, cảm giác khí thế của mình không đủ đành phải gằn giọng, “Cậu lên xe xong còn đóng cửa rầm rầm mà dám nói mình không giận?”
“Ồ……” Cố Kỳ cố ý kéo dài âm đuôi, đột nhiên anh khom lưng, cúi sát vào cô, đến cả hơi thở cũng gần trong gang tấc, “Chị cũng nhìn ra là tôi đang giận sao?”
Lục Phán Phán câm nín.
“Còn chị? Chị đang giận chuyện gì?”
Lục Phán Phán nhìn chằm chằm đôi mắt anh, hơi thở càng lúc càng dồn dập.
Giận chuyện gì?
Cô không biết.
Nói một cách chính xác thì cô không hề giận, chỉ là có chút phiền não, ấy thế mà biểu hiện lên mặt lại thành ra tức giận.
Nhưng mà cô cũng chẳng biết rốt cuộc là mình đang phiền não chuyện gì.
“Đi đây.” Lục Phán Phán nhân lúc Cố Kỳ lơ là liền vùng tay, quay người chạy đi.
Không ngờ Cố Kỳ lại không kéo tay cô nữa, anh trực tiếp sải đôi chân dài, đứng chặn trước mặt cô.
“Được. Tôi hỏi chị câu khác vậy.”
Cố Kỳ lại khom lưng xuống, “Chị bảo chị không muốn yêu đương, hay là chị không muốn yêu đương với anh ta?”
Lục Phán Phán biết ẩn ý của câu hỏi này là gì.
Vậy nên ngay lúc này đây, khuôn mặt cô bỏng rát.
Cô đã lớn đến ngần này, đã gặp qua không biết bao nhiêu người theo đuổi, nhưng cô chưa từng gặp người nào thẳng thắn như Cố Kỳ, đã vậy lại còn mặt dày nữa chứ.
Nhưng rồi cô bỗng phát hiện ra, cô không cách nào nói ra cái câu “Tôi không muốn yêu đương” kia được.
Trầm mặc mất hai giây, Lục Phán Phán cảm giác tim mình đập càng lúc càng nhanh.
“Chuyện của cậu à?”
Tác giả: Lông chân rốt cuộc đã làm sai điều gì?