Ngô Lộc lúc này vẫn đang dặn dò mọi người tập trung tăng cường tấn công nhằm phá vỡ hàng phòng thủ lưới của đội đối thủ, nhưng hầu như không ai đáp lại lời ông, hoặc cũng có thể nói, là họ không mấy tán đồng với cách sắp xếp này.
Chỉ mỗi Cố Kỳ uống một hớp nước và giữ im lặng như vậy nãy giờ.
Đây là trạng thái mỗi khi tham gia thi đấu của anh, không cần biết hiệp đó thắng hay thua, một khi đã rời khỏi sân, anh sẽ không để cảm xúc của mình bị trận đấu chi phối, nhưng chỉ cần vào trận, ánh mắt ấy sẽ lập tức lộ rõ khát vọng chiến thắng mãnh liệt.
Lục Phán Phán đứng một bên, bàn tay nắm chặt chai nước khoáng đã đổ mồ hôi ròng ròng.
Sắc mặt Tiêu Trạch Khải và La Duy không tốt cho lắm, thậm chí hai người họ còn chẳng nói lời nào.
Đây là lần đầu tiên trong mùa giải năm nay họ thua liên tiếp hai hiệp đầu.
Đội Lịch Châu ở phía đối diện đã điều chỉnh trạng thái xong xuôi, chuẩn bị sẵn sàng cho hiệp thi đấu thứ ba.
Lục Phán Phán nhìn về phía đó, quả nhiên, tinh thần của họ buông lỏng thoải mái, không hấp tấp cũng không nóng vội.
“Xuyên thủng phòng thủ lưới của họ quá khó.” Giọng nói của Đan Húc Dương đã lôi sự chú ý của Lục Phán Phán về lại, “Hơn nữa bọn họ còn có ưu thế về chiều cao, lúc cùng kết hợp chặn lưới thì chẳng khác nào bức tường lớn kín gió, trông vô cùng đáng sợ, còn chúng ta thì đã thua liên tiếp hai hiệp rồi, muốn trở mình……..”
“Cậu sai rồi!”
Lục Phán Phán sợ cậu nói ra những lời nản lòng gây ảnh hưởng đến tinh thần toàn đội, “Đại học Lịch Châu đúng thực là chuyên gia về phòng thủ, ở những tình huống thông thường, khi đối thủ đã thua liên tiếp hai trận, bọn họ hoàn toàn nắm chắc phần thắng.”
Cả đội hướng ánh mắt về cô.
“Và trong những tình huống như vậy, đội đối thủ của Lịch Châu thường sẽ vì không đủ sức để thay đổi chiến thuật nên bắt đầu quay ra tập trung vào phòng thủ. Nhưng chắc chắn rằng, thể lực và kinh nghiệm trên phương diện phòng thủ này của họ sẽ không thể nào sánh bằng Lịch Châu được.”
La Duy chầm chậm ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Lục Phán Phán.
Ngô Lộc điên cuồng gật đầu, ông là người không giỏi biểu đạt, vào những lúc căng thẳng như thế này hễ cứ mở miệng ra là ông lại nói năng không lưu loát, vậy nên ban nãy mọi người mới không hiểu được ý định của ông.
“Thế nên chúng ta vẫn phải tiếp tục đẩy mạnh tấn công, đến hiệp thứ ba thể lực của Lịch Châu chắc chắn đã không còn được như hai hiệp đầu nữa.” Lục Phán Phán đưa tay ra, nói rõ ràng từng từ từng chữ, “Đã đến lúc bùng nổ sức mạnh và cho sức bền xung trận. Ba hiệp tiếp theo, đội nào càng liều mạng, đội nào bùng nổ sức mạnh càng lâu, thì đội đó thắng!”
Cố Kỳ là người đầu tiên đặt tay lên tay cô.
“Ừm.”
Anh chỉ “Ừm” một tiếng, nhưng lại vô cùng mạnh mẽ kiên định.
Sau đó, bàn tay thứ hai, tay thứ ba, thứ tư, thứ năm… toàn đội bước đến chụm tay vào, mạnh mẽ ấn xuống.
“Tiến lên!”
Lục Phán Phán quay về khán đài, hiệp thứ ba bắt đầu.
Tiếng còi vừa vang lên, những âm thanh bàn luận xung quanh cô cũng biến mất.
Nhạc Tòng Gia là cầu thủ dự bị, anh ngồi bên cạnh Lục Phán Phán, lắp bắp nói: “Trong vòng loại trực tiếp này, thực ra cả Đại học Khánh Dương và Đông Thể đều mạnh hơn Lịch Châu. Nếu như bọn em thua trước Lịch Châu, đồng thời Khánh Dương cũng thua trước Đông Thể, vậy có phải bọn em bắt buộc phải thắng Đại học Khánh Dương thì mới có thể tiến vào top mười hai đội mạnh nhất giải Miền Nam đúng không chị?”
Lục Phán Phán căng thẳng theo dõi trận đấu trên sân, cô không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Nhạc Tòng Gia hít vào một hơi thật sâu, “Không, chúng ta nhất định phải thắng! Lần rút thăm này phải may mắn lắm chúng ta mới rút trúng Đại học Lịch Châu, nếu như rút phải hai đội còn lại, chúng ta căn bản còn……”
Bỗng, cả khán đài vỡ òa trong tiếng hò reo, cắt ngang lời Nhạc Tòng Gia nói.
Cậu lập tức nhìn lên sân đấu nhưng chỉ kịp thấy bóng chết ngay trong đường biên của Đại học Lịch Châu, còn Cố Kỳ thì xoay người lại, tay trái vẫn giơ cao trên không trung, dáng vẻ phô trương cao ngạo. Toàn đội đang phấn khích tột độ, lao hết về phía anh đập tay bá cổ.
Mà Cố Kỳ lại chỉ nhìn về phía cô, ý cười trên môi nhàn nhạt nhưng ánh sáng từ đáy mắt lại rực rỡ như mặt trời ban trưa.
“Sao thế?! Sao thế?? Chuyện gì vậy?” Nhạc Tòng Gia cuống quýt hỏi Lục Phán Phán, “Vừa xảy ra chuyện gì vậy chị?!”
“Tay trái!”
Lục Phán Phán kích động đứng bật dậy, nhào nửa người về phía trước, hệt như muốn lao luôn ra sân đấu.
“Tay trái! Cố Kỳ vừa đập bóng bằng tay trái!”
Mà toàn cảnh đó, tất cả đều đã thu hết vào tầm mắt của cô.
Khi bóng vừa chạm đến tay chuyền hai Đan Húc Dương, đối phương đã bố trí sẵn sàng hàng phòng thủ lưới kiên cố hệt như những lần trước, không gì có thể xuyên thủng.
Trong lúc bọn họ tập trung toàn bộ sự chú ý lên chủ công La Duy mang áo số 4, thì số 6 Cố Kỳ bất ngờ lao đến, tay trái anh vung lên đánh một đường bóng cực dứt khoát, khiến cho đối phương không kịp phòng bị.
Đập bóng bằng tay trái và đập bóng bằng tay phải có thời gian không gian hoàn toàn khác nhau, sẽ gây ra những ảnh hưởng đáng kể đối với thời cơ và vị trí của hàng phòng thủ lưới. Những cầu thủ bên Lịch Châu lúc bấy giờ nhất thời không thể thích ứng kịp với đường tấn công này của anh.
Đập bóng bằng tay trái trên sân đấu là một kỹ thuật rất hiếm gặp, nó chỉ cần xuất hiện một lần thôi thì cầu thủ thực hiện sẽ ngay lập tức được phong là “Tay trái vàng”!
Cũng chính vì lý do đó, mà cho dù người đến xem hầu hết đều là sinh viên của Đại học Lịch Châu, nhưng những tiếng hò reo vẫn cứ vì cú đập bóng bằng tay trái của Cố Kỳ mà vang dội khắp khán đài.
“Vãi thật!!” Nhạc Tòng Gia nhảy cẫng lên gào, “Lại lần nữa!!! Thêm lần nữa đi!!! Em muốn xem!!!!”
Lục Phán Phán hé miệng thở dốc, bàn tay nắm chặt nãy giờ cuối cùng cũng được thả lỏng, không biết nên diễn tả nỗi kích động của mình bằng cách nào.
Trước giờ cô nào có hay, thì ra độ linh hoạt và sức mạnh của tay trái Cố Kỳ cũng chẳng thua kém gì tay phải!
Đến cả cô còn không biết thì làm sao các cầu thủ của đội đối phương có thể lường được!
“Áaaaaaaaaaaaaa! ĐM! ĐM! ĐM!!!! Chủ công của Duẫn Hòa là thần thánh phương nào vậy hảaaaaa!!!!”
“Đã thua hai trận liên tiếp rồi mà còn có thể đánh được đường bóng như này! Sao có thể giữ vững tâm lý được vậy chứ!!!!”
Ngồi giữa những tiếng bàn tán xôn xao mà Lục Phán Phán không tài nào áp chế nổi nỗi phấn khích trong lòng, cô dứt khoát đứng bật dậy theo dõi trận đấu.
Trọng tài thổi còi, cuộc tranh tài lại tiếp tục.
Đội Lịch Châu dường như vẫn chưa kịp hoàn hồn sau cú đập bóng bằng tay trái vừa rồi, lần tấn công thứ hai ập đến, bọn họ hoảng loạn, không kịp thời điều chỉnh hàng phòng ngự —— tròn mắt nhìn Cố Kỳ thực hiện cú đập bóng sau vạch 3m đầy uy lực.
Bức tường phòng thủ kiên cố của Đại học Lịch Châu bị….. Cú! Đập! Bóng! Sau! Vạch! 3m! Phá vỡ tan tành!!!!
“Cố Kỳ!!!”
Tiếng hét chói tai vang vọng, Lục Phán Phán thẳng tay vứt laptop qua một bên, khàn giọng gào, “Tiếp tục!!!!”
Cố Kỳ quay đầu, khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, anh hơi hất cằm, khóe môi khẽ cong lên.
Hô hấp Lục Phán Phán như ngừng lại, cả thế giới bỗng chốc chìm trong tĩnh lặng.
Chỉ còn mỗi Cố Kỳ đang rực rỡ như nắng gắt trong mắt cô.
Điểm số nhanh chóng chạm đến 16:17, huấn luyện viên Đại học Lịch Châu lập tức xin tạm dừng trận đấu.
Tiếc là bọn họ chưa từng gặp cầu thủ nào thay đổi lối đánh tay trái ngay phút cuối như Cố Kỳ, chỉ vài phút tạm dừng ngắn ngủi, cơ bản chẳng có cách nào điều chỉnh lại trạng thái thi đấu cho hàng phòng ngự.
Trận đấu tiếp tục, và Duẫn Hòa chỉ tốn chưa đến mười phút đồng hồ để đạt đến điểm mốc.
Cú giao bóng cuối cùng là do Cố Kỳ thực hiện, thế mạnh của anh là bật cao đập bóng thẳng vào điểm chí tử —— Khoảnh khắc bóng chạm đất, Lục Phán Phán còn nghe thấy mấy cô gái phía sau kinh ngạc đến mức vô thức hít sâu một hơi.
“Thắng rồi!!!!!” Nhạc Tòng Gia kích động lao vào giữa sân đấu, “Chúng ta thắng hiệp này rồi!!!”
Lục Phán Phán đứng giữa khán đài, cắn chặt răng.
Cố Kỳ bị mọi người vây quanh, nhưng anh chỉ quay đầu nhìn cô, sau đó xoay người đi về phía đó.
Xuôi theo từng bước chân thong dong của Cố Kỳ, mấy cô gái đứng sau lưng Lục Phán Phán nhao nhao rì rầm, rồi bỗng ánh đèn chợt lóe lên.
Đèn flash, có người đang chụp lén.
Cố Kỳ bị ánh đèn chiếu thẳng phải khẽ nheo mắt lại, nhưng anh cũng không tỏ ra bực bội khó chịu, chỉ nhanh chóng nghiêng đầu đi, lúc đứng trước mặt Lục Phán Phán, hơi thở vẫn đang rất dồn dập, “Chị thấy được không?”
Lục Phán Phán nắm chặt tay, cô nhìn vào mắt Cố Kỳ, căng thẳng đến mức cắn chặt răng.
Cố Kỳ: “Chị phải tổng kết một câu đi chứ.”
“Tốt.” Lục Phán Phán không kìm được mà cười rạng rỡ.
Khiến cho nụ cười trên môi Cố Kỳ cũng đậm hơn, anh phất tay, xoay người trở về sân đấu.
Hiệp thứ tư diễn ra hoàn toàn không nằm trong dự liệu của đối thủ, Cố Kỳ sử dụng kỹ thuật đập bóng bằng tay trái tới tấp.
Những cú đập bóng bằng tay trái của anh hoàn toàn bất ngờ và không có quy luật, nó khiến cho hàng phòng thủ của Lịch Châu phải choáng váng đầu óc.
Duẫn Hòa thắng hiệp thứ tư là chuyện đã được đoán trước.
Trận đấu diễn ra cho đến bây giờ, thế trận đã nghịch chiều, Đại học Lịch Châu là bên đang phải hoảng loạn.
Hiện giờ tỷ số chung cuộc đang là 2 – 2, nếu như Cố Kỳ tiếp tục tấn công như vậy, hiệp thứ năm Duẫn Hòa sẽ cầm chắc phần thắng.
Nhưng ngay vài phút trước khi hiệp năm bắt đầu, Lục Phán Phán đã nhìn thấy Cố Kỳ xoa xoa tay trái.
Đó chỉ là một động tác vô thưởng vô phạt, nhưng lại khiến tâm trạng cô thoáng bất an.
Cô cứ cảm thấy…….
Quả nhiên, ở hiệp đấu thứ năm, Cố Kỳ không còn dùng tay trái đập bóng nữa.
Anh trở về với lối đánh thông thường, cũng chính vì vậy mà Đại học Lịch Châu tìm lại được phong độ từ đầu trận.
Hai bên giằng co từng điểm một, đồng thời thể lực cũng đã tiêu hao đến mức báo động.
Điểm đạt 10:11.
Khi Lịch Châu dẫn trước ba điểm, Cố Kỳ lại lần nữa đi đến vị trí giao bóng.
Anh xoay bóng trên tay lâu hơn bình thường.
Lục Phán Phán biết rõ, thể lực của anh lúc này đã giảm đi rất nhiều.
Mà không chỉ có mình anh, tất cả thành viên trên sân hiện giờ đều như vậy, vừa rồi Đan Húc Dương cũng chính vì không đủ sức bật ra đỡ bóng nên mới làm mất một điểm.
Nhưng thể lực trung bình của Đại học Lịch Châu cao hơn Duẫn Hòa một chút, nếu cứ tiếp tục như vậy, Duẫn Hòa sẽ không thể nào thắng nổi.
Ngay chính lúc Lục Phán Phán còn lo lắng không thôi, Cố Kỳ bỗng tăng tốc chạy đà, rồi anh bật lên thật cao đập bóng bổng về phía chính diện.
Cố Kỳ thở dốc, lực phát bóng còn bùng nổ hơn cú ở hiệp một!
Anh lại chọc thủng khu vực sau vạch 3m của đối phương. Ngay khoảnh khắc bóng vừa đập xuống sàn, anh đã ung dung xoay người, mạnh mẽ vẫy tay với các đồng đội.
Đây là một động tác vừa thể hiện sự tự tin lại vừa đầy tính thách thức, ý Cố Kỳ muốn nói, là ngay khoảnh khắc phát bóng đi, anh đã biết chắc đội bên kia không thể nào đỡ được.
Mà động tác này, dường như đánh đã sập phòng tuyến tâm lý của đối thủ.
Bầu không khí khán đài lại lần nữa được đường bóng này đẩy lên cao, Lục Phán Phán bóp bẹp chai nước khoáng trong tay, nắp chai bật ra bắn thẳng vào trán Nhạc Tòng Gia, cậu kêu đau oai oái nhưng cô nào còn tâm trạng mà nghe.
Nhờ có cú đánh bóng bùng nổ của Cố Kỳ mà toàn đội Duẫn Hòa lại hăng sức trở lại, trong thời khắc chốt hạ của hiệp đấu mang tính quyết định này, họ liên tiếp lấy được thêm bốn điểm.
Một điểm nữa thôi.
Lông tơ của Lục Phán Phán dựng hết lên, hơi thở cũng dồn dập căng thẳng.
La Duy đi đến vị trí giao bóng.
Anh không phải kiểu cầu thủ bùng nổ sức mạnh, mà lực đập bóng cũng không mạnh như Cố Kỳ, đối phương có thể đỡ được rất dễ dàng.
Bóng đập trở lại, Đại học Lịch Châu quyết không để cho Duẫn Hòa có cơ hội trở mình, vậy nên đường bóng này rất ác, rất mạnh, Hoắc Đậu hoàn toàn không đỡ nổi.
Chỉ cần bóng chạm đất, bầu không khí nơi đây sẽ lập tức bị bóp chặt đến nghẹt thở
Đúng lúc này, Đan Húc Dương không biết từ đâu lao ra, anh đập người xuống sàn, mạnh đến nỗi những cầu thủ đứng trên sân còn cảm thấy sàn đấu vừa rung lên, nhưng lại thành công đẩy bóng đi.
Đối chuyền Phương Du Lạc phản ứng mau lẹ, ngay trước khi bóng chạm đất, anh kịp thời nhoài người chuyền sang cho La Duy.
La Duy lúc này không có thời gian để phản ứng, tất cả chỉ đơn thuần dựa vào kí ức cơ bắp mà thực hiện đập bóng.
“BỊCH!”
“BỊCH!”
“BỊCH!”
Bóng chạm đất.
Không gian tĩnh tuyệt đối, chỉ còn nghe được những tiếng hít thở nặng nề của các cầu thủ trên sân.