Phàn Văn Tinh đứng ở vị trí số bốn đối diện Cố Kỳ, nhìn anh chằm chằm như chim ưng nhìn con mồi.
Chính là người này, người khiến một thành viên của đội tuyển quốc gia như anh có dục vọng phải ra sân thi đấu.
Và điều đặc biệt là, người này đã không khiến anh phải thất vọng.
Lúc này đây, anh không chỉ đơn thuần là muốn ra sân thi đấu nữa, mà hơn hết là đánh thắng tay chủ công khoác áo số bảy đang đứng trước mặt mình.
Bản chất hiếu thắng của đàn ông trước nay thường luôn bị thổi bùng lên chỉ trong một khoảnh khắc. Mặc dù kết quả của trận đấu này đối với Lạc Hiền không mấy quan trọng, nhưng Phàn Văn Tinh vẫn muốn thắng, anh muốn xem thử, khi hai đội bóng thiên về tấn công gặp nhau thì đội nào sẽ mạnh hơn, lại càng muốn xem thử, khi hai tay chủ công có lối chơi mạnh bạo đụng độ nhau thì ai sẽ xứng đáng với danh xưng MVP của trận đấu ngày hôm nay.
Phàn Văn Tinh khom lưng, ngẩng đầu, đợi cú giao bóng từ Cố Kỳ.
Bầu không khí trong sân vận động đã dậy lên mùi mồ hôi, Cố Kỳ lấy lại nhịp thở, quan sát kỹ đối thủ.
Âm thanh bên tai dần biến mất, chỉ còn lại tiếng hít thở của chính mình.
Anh dồn toàn lực bật lên, thực hiện một cú nhảy phát bóng.
Bóng đập rất mạnh, bay cực nhanh, khán giả trên khán đài hầu như đều không nhìn thấy bóng đang ở nơi nào, chỉ thấy Phàn Văn Tinh bỗng tung người dốc sức đỡ bóng, chuyền hai của Lạc Hiền tức tốc di chuyển theo, đẩy bóng đi, phụ công ở hàng sau lao ra nhanh như tia chớp, đập một cú bóng tuyệt đẹp.
Tất cả đều diễn ra quá nhanh, khán giả còn chưa kịp phản ứng thì bóng đã chạm đất.
Cố Kỳ nhìn quả bóng thở hồng hộc, lồng ngực phập phồng dữ dội.
Đội Lạc Hiền quây lại đập tay ăn mừng vì giành được một điểm, Phàn Văn Tinh không nói gì, chỉ gật gật đầu, lúc quay về vị trí anh mới vung nhẹ tay phải của mình.
Mọi người chỉ nhìn thấy anh đỡ được cú phát bóng của Cố Kỳ, nhưng lại chẳng ai biết rằng, vì đỡ cú bóng ấy mà tay phải của anh hiện giờ vẫn còn tê.
Phàn Văn Tinh ngẩng đầu nhìn về phía trước, bàn tay phải chống trên đầu gối lặng lẽ nắm thật chặt rồi thả lỏng ra, làm như vậy liên tục mấy lần mới có thể bình thường lại được.
Vài phút ngắn ngủi tiếp theo, Lạc Hiền giành được hai mươi bốn điểm, mà Duẫn Hòa cũng đuổi theo sát nút. Sau khi điều chỉnh lại hệ thống tấn công – phòng thủ khi đón bóng, Duẫn Hòa ăn liên tiếp năm điểm, đạt được hai mươi ba điểm.
Phàn Văn Tinh hít một hơi thật sâu.
Anh không ngờ, anh đã vào đội tuyển quốc gia đến năm thứ hai rồi mà vẫn cần phải hít thở sâu để điều chỉnh lại trạng thái tại một giải đấu nhỏ giành cho sinh viên thế này.
Chuyền hai hét lên, bóng vừa được đẩy qua.
Phàn Văn Tinh nhắm chuẩn thời cơ bật lên, đập một cú quyết thắng.
Cú này, nhất định phải ăn điểm!
Nhưng khi xúc cảm trên tay Phàn Văn Tinh còn chưa tan hết, thì Cố Kỳ, người đang đứng ở hàng cản lưới ngay phía đối diện đã thực hiện một cú úp bóng thật mạnh——
Phàn Văn Tinh không tin nổi nhìn chằm chằm quả bóng.
Cmn cậu ta cũng có thể thực hiện phản đòn trên lưới?!!!!
Ngay khoảnh khắc anh ta đập bóng, bóng chỉ vừa đi qua lưới, Cố Kỳ đã mạnh mẽ bật lên đập bóng ngược trở về sân đối thủ.
Cú đập của Cố Kỳ xảy ra chóng vánh đến nỗi, cả Phàn Văn Tinh và Cố Kỳ đều đáp đất cùng một lúc.
Khán đài như bùng nổ, không phải bởi tiếng hò reo cổ vũ, cũng không phải tiếng hoan hô rầm trời, mà đó là những âm thanh xuýt xoa kinh ngạc.
Số lần phản đòn trên lưới xuất hiện tại các sân đấu không nhiều, kiểu đập bóng này có tốc độ rất nhanh, điểm đập bóng lại gần, hơn nữa nó phải được thực hiện trong tình huống cả hai bên cùng chuẩn bị tấn công mà đối phương chưa kịp bố trí phòng thủ. Nhưng thời điểm đập bóng phải được nắm bắt cực kỳ chuẩn xác, nếu bóng vẫn chưa qua lưới mà đã đập thì sẽ bị tính là phạm quy, còn nếu như để bóng qua lưới quá sâu, vậy thì cú đập này có đập cũng vô dụng.
Vậy nên để thực hiện được cú phản đòn trên lưới, yêu cầu chủ công không chỉ phản ứng nhanh, phán đoán chuẩn, mà còn phải thật dứt khoát.
Hàng ghế dự bị của Duẫn Hòa chỉ có vỏn vẹn vài ba người nhưng cũng không ngăn được tiếng hô hào cổ vũ không dứt của họ.
Cố Kỳ xoay người đập tay cùng đồng đội, lúc quay đầu lại thì phát hiện Phàn Văn Tinh đang nhìn mình chằm chằm.
La Duy cười nói: “Cái cậu đội tuyển quốc gia đó ghim cậu rồi đấy.”
Duẫn Hòa san bằng điểm số, 24:24, hai đội lại bắt đầu bước vào màn giành giật điểm một lần nữa.
Lúc phát bóng, Phàn Văn Tinh thầm nghĩ: Hai điểm, nhiều nhất là hai điểm nữa thôi, mình phải kết thúc hiệp đấu này.
Tuy nhiên, điểm số sau đó của hai đội lại không được như anh ta mong đợi.
25:25
26:26
27:27
Cầu thủ đội tuyển Quốc gia như anh mà lại bị một đội tuyển đại học bốn lần liên tiếp bắt kịp điểm số ngay trong cùng một hiệp đấu.
Họ hệt như một con sói đói đuổi mãi không tha, mắt đỏ ngầu mà truy bắt, muốn ép anh đến sát vách núi dốc liều sống chết một phen.
Lần này đến lượt La Duy phát bóng.
Lục Phán Phán ngồi bên sân thấp thỏm không yên.
Đây đã là hiệp đấu thứ tư rồi, thể lực hai bên đều đã bị đẩy đến cực hạn, thậm chí cô còn có thể nhận ra có vài cầu thủ đã mệt đến độ không thể kiểm soát được lực đập.
—— Bốp!
Điều Lục Phán Phán lo sợ đã xảy ra, La Duy phát bóng lỗi, bóng vẫn chưa qua lưới, lại tặng không cho Lạc Hiền một điểm.
Cú phát bóng cuối cùng.
Phàn Văn Tinh nghiến răng, đây nhất định phải là cú phát bóng cuối cùng, bằng không sẽ bị Duẫn Hòa san bằng điểm số tận năm lần, đó chẳng khác nào một sự sỉ nhục.
Lối phát bóng của Phàn Văn Tinh và Cố Kỳ giống hệt nhau như từ cùng một lò luyện ra.
Khi quả bóng lao thẳng về phía sân Duẫn Hòa, Hoắc Đậu dùng hết sức tung người vọt lên cứu bóng, cả người va chạm với sàn nhà vang lên những tiếng rầm rầm, nhưng vẫn không tạo được cơ hội, Tiêu Trạch Khải lại cứu bóng một lần nữa, đây đã là cú đỡ bóng thứ hai rồi mà họ vẫn không thể chuyền đến cho tay đập khác, bóng bay thẳng về phía Nhạc Tòng Gia.
Trong lúc bay về phía Nhạc Tòng Gia, đường đi của bóng đã lệch hẳn, nhưng cậu không thể điều chỉnh lại đường chuyền bóng nữa, chỉ có thể đập sang sân đối phương.
Khoảng thời gian đội Duẫn Hòa cố hết sức cứu bóng, bên Lạc Hiền đã bày xong đội hình phòng ngự, Nhạc Tòng Gia vừa đập bóng qua, bọn họ đã lập tức đỡ bóng rồi đánh một cú chốt hạ.
Bóng rơi xuống đất, đội Lạc Hiền đập tay ăn mừng.
Phàn Văn Tinh vẫn đứng im tại chỗ, nhìn sàn nhà thở dốc.
29:27
Thân là chủ công của đội tuyển quốc gia, vậy mà lại bị một đội tuyển đại học đuổi đến tận hai mươi chín điểm mới có thể thắng.
Hai mươi chín, anh sẽ ghi nhớ con số này cả đời.
Phàn Văn Tinh ngẩng đầu, nhìn Cố Kỳ đang đi về phía mình.
Hai đội tiến hành đổi sân.
Lúc đi ngang qua nhau, Phàn Văn Tinh đột nhiên giữ vai Cố Kỳ lại.
“……”
Mình làm gì thế này?
“…..”
Mình đang định nói gì nhỉ?
Hai người cứ nhìn nhau như vậy mà không nói tiếng nào.
Phàn Văn Tinh thả tay ra, hỏi: “Cậu ăn cái gì để lớn vậy?”
Cố Kỳ ngẩn người mất một lúc, sau đó mới đáp: “Cornetto.*”
Phàn Văn Tinh: “……”
“Tôi còn tưởng cậu ăn rau chân vịt*.”
*Cornetto: một hãng kem ốc quế. Hãng kem này từng có những chiến dịch quảng cáo trở thành hiện tượng một thời. Có thể kể đến như quảng cáo khi xé lớp vỏ sẽ có tiếng nhạc đi kèm. Quảng Cáo Kem Cornetto
*Rau chân vịt: thủy thủ Popeye ăn rau chân vịt. Nhân vật hoạt hình thủy thủ Popeye nổi tiếng yêu thích món rau chân vịt và đây chính là bí mật để anh có được thể lực sung mãn đấu lại anh chàng cao to Bluto.
Sau màn giao lưu ngắn ngủi, hai người tách ra đi về phần sân của đội mình.
Bên đội Duẫn Hòa chỉ có mỗi Cố Kỳ là còn tâm trạng cười đùa với Phàn Văn Tinh, những thành viên khác chẳng ai còn sức để nói chuyện nữa.
Ngô Lộc bình tĩnh nói: “Tôi biết thể lực của mọi người đều đang ở mức báo động, nhưng đội đối thủ cũng chẳng khá hơn là bao. Giờ là ván quyết định, khi phòng thủ các cậu nhớ để ý chặn đường bóng chéo của đối phương, tự tạo cơ hội tạo ra những đường bóng thẳng cho đội mình.”
Tiêu Trạch Khải uống nước ừng ực rồi nói: “Số chín kia kinh khủng quá, chặn đường bóng chéo của cậu ta khó chết đi được.”
Ngô Lộc: “Khó mấy cũng phải chặn!”
Ông quét mắt nhìn một vòng các thành viên, giọng điệu đã buông lỏng: “Sao vậy? Các cậu không tự tin với hiệp thứ năm này à?”
Không một ai đáp lại, Ngô Lộc cũng chẳng biết phải nói thêm gì nữa.
Lục Phán Phán thở dài, tiếp lời ông: “Thành viên đội tuyển quốc gia đó đúng là rất đáng sợ, nhưng có đáng sợ hơn nữa thì cũng chỉ có một mình cậu ấy là thành viên đội tuyển quốc gia. Năng lực của chúng ta đâu hề thua kém những tuyển thủ khác, phòng không được chủ công thì chúng ta phòng phụ công, đỡ không nổi cú đập bóng của cậu ấy thì chúng ta tranh thủ ghi điểm ở mỗi lần phát bóng, chẳng phải bọn họ cũng không đỡ nổi những cú phát bóng của chúng ta đó sao?”
Trận đấu lại sắp sửa tiếp tục, Lục Phán Phán không còn lời nào để nói nữa, sau cùng cô chỉ dặn: “Thua không đáng sợ, từ bỏ mới đáng sợ. Mọi người ngẩng đầu lên đi.”
Toàn đội nghe theo lời Lục Phán Phán, ngẩng đầu nhìn tấm biểu ngữ treo bên trên sân bóng.
“Bền gan vững chí, quyết không thối lui.” Lục Phán Phán nhấn mạnh từng chữ một, “Bất kể cậu ấy có là thành viên tuyển tỉnh hay tuyển quốc gia, ngày hôm nay chúng ta đứng chung trên một sân đấu đã nói rõ rằng, chúng ta hoàn toàn có đủ tư cách trở thành đối thủ của cậu ấy. Còn bây giờ thì ra sân thôi.”
Hiệp năm bắt đầu.
Ở hiệp đấu quyết định này, điều mà hai đội đấu với nhau chính là trạng thái, là tâm lý. Dường như ai cũng có thể nhìn ra trạng thái của Lạc Hiền có phần nhỉnh hơn, vì dù sao thì bên họ còn có một Phàn Văn Tinh.
Bên Duẫn Hòa trông không được bình tĩnh lắm, nhưng ít ra cũng không để mất liên tiếp sáu điểm ngay đầu hiệp như ở hiệp vừa rồi.
Điểm số truy đuổi gắt gao, ngay lúc Lạc Hiền vươn lên dẫn trước với số điểm 12:11, cả Ngô Lộc và huấn luyện viên Lạc Hiền đều đồng thanh xin tạm dừng trận đấu.
Với tình hình hiện giờ, huấn luyện viên của Lạc Hiền không dám chắc họ sẽ giành chiến thắng.
Ngô Lộc lại còn lo lắng hơn, vì dù sao đội Lạc Hiền cũng sắp đạt đến điểm mốc rồi.
Khi trận đấu được tiếp tục, trạng thái của Lạc Hiền còn tốt hơn ban nãy.
Đỡ bước một tạo ra một đường bóng đẹp, chuyền hai thực hiện đường chuyền ngược, đẩy bóng đến tay Phàn Văn Tinh, tạo cơ hội cho anh làm cú dứt điểm ở vạch một mét.
Với cú đập này, Duẫn Hòa hoàn toàn không có cơ hội cứu bóng.
13:11
Phàn Văn Tinh nhìn lên bảng tính điểm, chỉ còn một điểm nữa thôi là bọn họ có thể một lần nữa đạt đến điểm cách biệt.
Cú bóng tiếp theo vẫn như vậy, Phàn Văn Tinh phát một cú ACE, đạt đến điểm cách biệt, cả đội hoan hô ăn mừng.
Nhưng Phàn Văn Tinh lại không vui chút nào, anh vẫn còn nhớ rất rõ nỗi hoảng sợ khi điểm cách biệt cứ bị san bằng hết lần này đến lần khác.
Chỉ cần hiệp đấu vẫn chưa kết thúc thì anh vẫn không thể nào thực lòng vui mừng được.
Quả nhiên, sau khi chuyền hai tạo đường bóng tấn công nhanh ở vạch ba mét, Lạc Hiền cho rằng cú bóng này sẽ kết thúc trận đấu của ngày hôm nay, thì libero bên Duẫn Hòa lại cứu bóng thành công.
Ngay sau đó, bóng được chuyền sang cho Nhạc Tòng Gia.
Cú bóng được cứu trong tình thế cam go, góc chuyền vô cùng hiểm hóc, Nhạc Tòng Gia không có thời gian để quan sát vị trí của Cố Kỳ, chỉ có thể dồn toàn bộ sức lực đỡ bóng.
Giây phút bật người lên, cậu thậm chí còn chẳng biết Cố Kỳ đang đứng ở nơi nào.
Khoảnh khắc tay chạm bóng, Nhạc Tòng Gia nhắm mắt nhắm mũi đoán đại vị trí của Cố Kỳ rồi chuyền bóng qua.
Bóng bay đi, Nhạc Tòng Gia đáp đất.
Cậu vội vàng xoay ngoắt người lại, lúc bản thân mình thậm chí còn chưa xác nhận được bóng đã bay theo hướng nào thì cậu đã thấy Cố Kỳ tìm ra chính xác đường đi của bóng, bật mạnh lên, dưới hàng phòng ngự nghiêm ngặt của đội đối thủ, anh mạnh mẽ dứt điểm.
Bốp!
Một điểm về tay.
Các thành viên cản lưới của Lạc Hiền đưa mắt nhìn nhau, dường như đang muốn hỏi đồng đội của mình: Hãy nói cho ông đây biết cú này phải đỡ kiểu gì? Điểm đập bóng còn cao hơn cả tay ông nữa?
Cmn khác quái gì úp rổ? Bộ ông đây chặn được hả?
Mãi đến khi cú đập bóng này xuất hiện, khán đài mới thực sự bùng nổ trong tiếng hú hét, đến cả huấn luyện viên Lạc Hiền còn lao ra vỗ tay nhiệt liệt.
Đến lúc đã vỗ đỏ cả tay rồi ông mới nhận ra cú bóng đó là do đội đối thủ thực hiện, bèn ngượng ngùng thu tay về.
Lục Phán Phán kích động đến nỗi hất bay laptop xuống sàn, bên tai là âm thanh tách tách từ màn trập máy ảnh của nhóm sinh viên tác nghiệp, hòa chung với tiếng bàn luận sôi nổi từ tất thảy hàng ghế khán đài.
13:12
Lòng bàn tay Phàn Văn Tinh đổ mồ hôi lạnh.
Anh có linh cảm, điểm cách biệt sẽ lại bị san bằng.
Quả thật, cú bóng tiếp theo, Duẫn Hòa tiếp tục giành được một điểm.
13:13
Ngay sau đó, Lạc Hiền lần nữa chạm đến điểm cách biệt.
Mười bốn điểm rồi, Phàn Văn Tinh hít một hơi thật sâu, anh không tin lần này họ vẫn có thể đuổi kịp điểm!
Lần phát bóng này, Phàn Văn Tinh cứ ngỡ như mình vừa mới uống chất kích thích, lực đập mạnh mẽ trước nay chưa từng có, khiến cho Hoắc Đậu lúc đỡ bóng đã phải lao thẳng về phía khán đài, đập người lên hàng ghế. Bóng vừa được cứu nhưng rất nhanh lại đối mặt với nguy hiểm rơi ra ngoài biên, Thẩm Chu Sơ lần nữa lao ra đỡ bóng, trước khi ngã xuống sàn đấu, anh đã kịp thời đẩy bóng lên cho Nhạc Tòng Gia.
Cơ hội đến rồi!
Dường như toàn đội Lạc Hiền đều nghĩ như vậy.
Nhạc Tòng Gia hoàn toàn không có đủ thời cơ để điều chỉnh đường chuyền, cậu bắt buộc phải tấn công, mà lực tấn công của cậu lại không mạnh, cản dễ như trở bàn tay.
Mà tất cả mọi người đều không ngờ rằng, đúng là Nhạc Tòng Gia đã tấn công thật, nhưng cú bóng ấy đã được cậu xử lý vô cùng khéo. Cậu cố ý nhắm thẳng vào bàn tay của người cản lưới đội đối thủ mà đập, tạo nên một đòn đánh trả ngược về sân Duẫn Hòa, biến nó thành cách điều chỉnh tấn công cho đội mình. Trong nháy mắt, đến cả Tiêu Trạch Khải đứng cạnh còn chưa kịp nhìn rõ thì Cố Kỳ đã bật lên, thực hiện một cú tấn công cực nhanh ngay khi đối thủ chưa kịp phòng bị. Dứt điểm!
Bóng dội xuống sân đấu, hành động đầu tiên của Cố Kỳ là quay đầu nhìn về phía Nhạc Tòng Gia.
Nhạc Tòng Gia giơ tay làm thành động tác chơi nhạc rock: “Ngầu đét!”
Cú bóng ban nãy, Nhạc Tòng Gia căn bản còn chẳng đưa ra bất kì tín hiệu nào cho Cố Kỳ, thậm chí cái cách điều chỉnh tấn công đó cũng chỉ vừa bất chợt nảy ra trong khoảnh khắc cậu đang treo mình lơ lửng giữa không trung.
Còn vì sao Cố Kỳ có thể thực hiện cú đập bóng dứt điểm đó, thì nó lại hoàn toàn dựa vào sự ăn ý trời sinh giữa anh và Nhạc Tòng Gia.
Toàn đội Duẫn Hòa lập tức vây lại, hào hứng đập tay ăn mừng.
Lục Phán Phán cũng ước gì mình có thể chạy ra sân ăn mừng cùng họ, những ngón tay cô run lên vì căng thẳng hồi hộp, không hề hay biết Kim Hâm đã đứng sau lưng mình từ khi nào.
Ở phía bên kia tấm lưới, Phàn Văn Tinh đã dựng hết tóc gáy.
14:14, điểm số giữa hai đội lại trở về trạng thái cân bằng.
Điểm số vẫn thay đổi thần kỳ như vậy, cứ hễ Lạc Hiền nhích lên được một điểm là Duẫn Hòa sẽ lại đuổi theo sát sao. Giống hệt như những gì Phàn Văn Tinh đang nghĩ, đây nào chỉ là lang là sói, đó phải là một con sói với lực cắn cực chặt, chặt đến nỗi mặc cho răng lợi của anh đã vỡ nát cũng nhất quyết không buông.
Nhưng khi đến lượt Duẫn Hòa phát bóng, tình huống của hiệp trước lại tái diễn y hệt.
Áp lực lớn, thể lực không đủ, phát bóng lỗi, đối thủ hưởng không một điểm.
Nhờ có nó mà Lạc Hiền được thở phào, nhanh chóng tổ chức tấn công, ngay lúc Duẫn Hòa vẫn đang bị cú phát bóng lỗi quẩn quanh, dục vọng chiến thắng trong lòng Phàn Văn Tinh bỗng chốc như núi lửa phun trào, anh tiến hành tổng tiến công. Bóng phát đi với một lực cực kỳ mạnh, đập thẳng xuống vạch ba mét của phần sân đối diện, cho dù cả Hoắc Đậu và Tiêu Trạch Khải đều lập tức bổ nhào ra cứu bóng nhưng cũng vô ích.
16:14, trận đấu cuối cùng cũng kết thúc.
Phàn Văn Tinh là người đầu tiên ngồi phịch xuống sàn.
Quá mệt.
Thật sự là mệt lắm rồi, đánh giải thế giới còn chẳng mệt thế này.
Ngoài đường biên, Lục Phán Phán cũng thở phào.
Dù họ thua, nhưng trước giờ cô chưa từng nghĩ tới, Duẫn Hòa lại có thể ép Lạc Hiền, một đội hạng một giải Miền Nam, lại còn sở hữu cả thành viên đội tuyển quốc gia đến mức này.
Vừa nghĩ đến đây, Lục Phán Phán lại vô cùng kích động, dòng nước mắt nóng hổi không tự chủ mà chảy dài.
Đội Đan Húc Dương ngồi trên hàng ghế dự bị đã nhào ra sân tập hợp cùng anh em từ lâu, Lục Phán Phán quệt nhanh nước mắt, chầm chậm bước đến.
Ngô Lộc vốn đang định nói vài câu, nhưng vừa quay đầu liền thấy Lục Phán Phán thế này thì giật bắn người.
“Ối mẹ ơi, sao em lại khóc! Chỉ là thua một trận thôi mà, nào phải chuyện gì to tát đâu, đội chúng ta cũng đâu có bị loại.”
Các thành viên vốn đang chìm trong nỗi thất vọng vì thua cuộc, nhưng vừa nhìn thấy Lục Phán Phán khóc họ đều rối rít quay ra an ủi cô.
Cố Kỳ bước đến trước mặt Lục Phán Phán, anh khom lưng tiến lại gần hơn, ngón tay lau đi giọt nước vương trên khóe mắt, nhẹ nhàng hứa: “Đừng khóc nữa, trận sau sẽ thắng mà.”
Lục Phán Phán khẽ nghiêng đầu, dụi má vào lòng bàn tay anh.
Cố Kỳ nói tiếp: “Lát nữa còn có người chụp ảnh đó, khóc nữa thì xấu lắm.”
Giọng anh ấm áp, trong mắt đong đầy xót xa, ngặt nỗi khi ấy ai ai cũng chỉ để ý đến Lục Phán Phán đang rấm rứt khóc nên chẳng ai cảm nhận được cớ vì sao mà Cố Kỳ và Lục Phán Phán lại thân thiết đến vậy.
“Không phải chị buồn đâu.” Cuối cùng Lục Phán Phán cũng điều chỉnh lai được cảm xúc của mình, nhưng sau đó lại là màn cười toe toét không màng hình tượng bản thân, “Chị đang vui quá đó. Tuy rằng chúng ta đã thua, nhưng các cậu thực sự rất cừ, ép Lạc Hiền suýt chút nữa thì phát điên lên.”
Rồi cô chỉ tay về phía trước, “Đó, mọi người nhìn đi, anh chàng tuyển quốc gia đó bị chúng ta đánh cho đứng không nổi rồi kìa.”
Mọi người cùng nhìn theo hướng tay Lục Phán Phán chỉ, Phàn Văn Tinh không vui vầy ăn mừng cùng đồng đội mà vẫn đang mệt mỏi kiệt quệ ngồi bệt trên sân một mình, hai chân mở rộng, ngửa mặt nhìn trần nhà.
Nhưng bỗng chốc có quá nhiều người nhìn mình, Phàn Văn Tinh mau chóng cảm nhận được một vài, à không, một chùm ánh mắt đang hội tụ về đây.
Anh ngẩng đầu nhìn lướt qua, rồi lập tức đứng dậy phủi mông, đi về phía các đồng đội.
Vì để chứng minh là mình không hề mệt chút nào, anh còn màu mè bật nhảy hai cái, hú lên: “Oh yeah!”
Cả đội Lạc Hiền đã ăn mừng xong từ lâu, đồng loạt đần mặt nhìn anh.
Người anh em, cậu có ổn không đấy?