Lục Phán Phán vừa dứt lời, anh em bốn phía đều nhìn chằm hăm Cố Kỳ, đợi câu trả lời từ anh.
Dù sao cũng là tự Cố Kỳ nói bạn gái mình “không thể nhìn được”, quả thực khiến cho người khác phải phát huy trí tưởng tượng một phen.
Nếu như đúng là cái mà đang họ nghĩ, vậy thì cô bạn gái này của Cố Kỳ cũng cao tay thật, chỉ dựa vào sức mạnh nội tại mà có thể cưa đổ được anh hotboy toàn diện thế này.
Nhưng Cố Kỳ vẫn cứ im lặng.
Mà anh càng im lặng, mọi người lại càng tò mò.
Lục Phán Phán vẫn cứ nhìn anh, nhếch môi cười.
Rõ ràng trên xe có bật điều hòa ấm áp, vậy mà Cố Kỳ cứ cảm thấy sống lưng mình lạnh toát.
Anh hắng giọng, “Người yêu em xinh đẹp quá mức, chỉ cần ai nhìn lướt qua thôi là em đã có cảm giác họ muốn đập chậu tới nơi rồi. Thế còn chẳng phải trông không thể nhìn được à?!”
“……..”
Trầm tư.
Lục Phán Phán sống chết nhịn cười, quay đầu lên.
Câu này mà đổi thành người khác nói, Tiêu Trạch Khải chắc chắn sẽ cảm thấy tên kia đang chém gió phần phật. Nhưng nếu người nói là Cố Kỳ thì anh lại thấy tính chân thực của nó cực kỳ cao.
Nhưng mà cho dù có là vậy thì Tiêu Trạch Khải vẫn cảm thấy Cố Kỳ cứ nói quá.
“Cậu khoác lác vừa thôi, chỉ biết khoe mẽ, tỏ vẻ. Đúng thật là! Có một cô bạn gái xinh đẹp thì ghê gớm lắm à!” Ánh mắt Tiêu Trạch Khải quét qua sau gáy Lục Phán Phán, “Thế có đẹp bằng chị Phán Phán của bọn anh không?”
Hoắc Đậu và Nhạc Tòng Gia cũng chồm qua: “Đúng đấy, anh không cho bọn em xem ảnh thì phải lấy một tiêu chuẩn để bọn em tưởng tượng một chút chứ.”
Lục Phán Phán ngồi lặng thinh trên ghế nhưng hai tai đã sớm vểnh cao, nghe xem Cố Kỳ sẽ trả lời như thế nào.
Cố Kỳ: “Chị Phán Phán là tiên nữ, bạn gái em không có tư cách để so sánh với chị ấy.”
Lục Phán Phán: “…….”
“Ewwwwww ~”
Đám người xung quanh nổi hết da gà.
Tiêu Trạch Khải phải vội nén cơn nổi da gà của mình xuống, nhịn không được nói: “Anh đây chưa từng thấy ai nịnh hót giỏi như cậu, chậc, không thể tiếp tục nói chuyện với cậu được nữa.”
Nhạc Tòng Gia vẫn còn đang run lẩy bẩy, “Tâng bốc đến thế này, em còn tưởng đâu là chị Phán Phán ép anh nói không đấy.”
Từ đầu đến giờ La Duy chỉ ngồi im một chỗ quan sát không nói tiếng nào, lúc này cũng không nhịn được mà đặt ra một câu hỏi tra khảo linh hồn: “Chị Phán Phán, nghe Cố Kỳ khen vậy chị có vui không?”
Lục Phán Phán nở một nụ cười cứng đờ trong nét mặt ngượng ngùng.
“Đương nhiên là vui chứ~”
“Há há há há, chị Phán Phán được khen mà xấu hổ luôn rồi! Khen kiểu này ai không biết còn tưởng cậu đang yêu thầm chị Phán Phán đấy.”
Hoắc Đậu thấy vẻ mặt Lục Phán Phán có chút sượng sùng bèn lên tiếng làm dịu bầu không khí.
Nhưng vừa mới dứt lời, nụ cười trên môi của Lục Phán Phán lại còn cứng hơn lúc đầu.
“Nói linh tinh.”
Lục Phán Phán làm bộ tức giận, ngắt lời Hoắc Đậu: “Chị có bạn trai rồi đấy.”
Bốn bề im bặt.
Bao gồm cả Cố Kỳ.
“HẢ???? Chị Phán Phán cũng có bạn trai rồi á??”
Tiêu Trạch Khải bỗng cảm thấy thực ra mình chẳng hiểu gì về những người xung quanh mình cả. Sao chuyện tình cảm của anh em sớm chiều chung đụng mà anh đều không biết gì hết thế này?
“Có rồi chứ.” Lục Phán Phán nói, “Chị cũng có lớn thế này rồi, có bạn trai kỳ lạ lắm sao?”
“Không lạ, không lạ chút nào.” Tiêu Trạch Khải rồi cả Hoắc Đậu, Nhạc Tòng Gia ngồi ngay cạnh cứ ngơ ngác nhìn nhau, “Sao trước giờ em chưa từng nghe thấy chị nhắc đến anh ấy? Cũng chưa từng thấy anh ấy đến tìm chị luôn?”
Lục Phán Phán vẫn chưa nghĩ ra nên trả lời như thế nào, Tiêu Trạch Khải lại nói tiếp: “Chẳng lẽ chị cũng yêu xa?”
Tiêu Trạch Khải vừa dứt lời đã thấy khóe miệng Lục Phán Phán chầm chậm xụ xuống.
Đối với chuyện tình cảm của Lục Phán Phán, anh dù có hứng thú mấy thì cũng không tiện hỏi nhiều.
Vốn dĩ chủ đề đã có thể dừng lại tại đây, nhưng Lục Phán Phán lại bỗng buồn bã thở dài, “Mấy cậu nói chị mới để ý, đã rất lâu rồi bạn trai không gọi điện thoại cho chị. Mà chị cũng không biết liệu anh ấy có còn nhớ tới chị hay không…..”
Cô không nói thêm nữa, Tiêu Trạch Khải nhìn cô đầy đồng cảm, “Chị à……”
Cố Kỳ: “……”
Ngày nào cũng nhìn thấy mặt nhau, đúng thật là lâu lắm rồi không gọi điện thoại.
Lục Phán Phán mỉm cười miễn cưỡng, “Có lẽ là anh ấy bận quá.”
“Chuyện này……” Tiêu Trạch Khải nói, “Chị Phán Phán……”
La Duy đột nhiên quay đầu qua, giọng nói đanh thép hùng hồn.
“Chị Phán Phán, tay đã không giữ nổi cát, chi bằng rải nó đi.”
Lục Phán Phán nhìn La Duy khẽ cười: “Chị sẽ cân nhắc.”
Cố Kỳ: “………”
Trông thấy vẻ mặt méo xệch của Cố Kỳ, Lục Phán Phán mới cười nói: “Chị đùa thôi.”
“Hả???”
“Em đã nói rồi mà, chỉ là đùa thôi.”
“Àaaa……”
Lục Phán Phán chỉ nói cô đang nói đùa, nhưng lại không nói rõ câu nào là câu nói đùa. Thế là bọn Tiêu Trạch Khải cũng mặc nhiên hiểu tất tần tật những gì cô vừa nói đều là đùa. Mà điều đó cũng đồng nghĩa, chị Phán Phán xinh đẹp của họ vẫn còn độc thân!
Nghĩ đến đây, Tiêu Trạch Khải nói: “Chị Phán Phán, em vô cùng tò mò không biết chị sẽ ở bên một người như thế nào. Chị vừa xinh đẹp lại còn tốt tính, thế thì bạn trai chị cũng phải tuyệt vời lắm chị nhờ? Thế mới có thể khiến chị rơi vào bể tình được chứ, đúng không?”
Lục Phán Phán khẽ gật đầu.
“Ừm.”
Cô chỉ đáp lại bằng một tiếng “Ừm” đơn giản, khẳng định lời của Tiêu Trạch Khải.
Anh bạn trai Cố Kỳ ngồi bên cạnh bỗng cảm thấy, dù có bị gán cho cái danh cặn bã cũng đáng!
*
Sau khi về đến khách sạn, Ngô Lộc tranh thủ thời gian dựng phục bàn.
Nỗi lòng hưng phấn của ông tỏ rõ mồn một, lúc nói chuyện khua tay múa chân lung tung, nước bọt phun đầy mặt mấy cậu chàng ngồi hàng đầu.
Cơ mà cũng chẳng ai dám ý kiến gì.
Dù sao trận đấu hôm nay cũng là một trận đấu toàn quốc, đối thủ của họ là đội hạng ba giải Miền Bắc, lại còn được truyền hình trực tiếp ngay tại hiện trường, độ quan tâm đột ngột tăng cao, khiến cho ông được nở mày nở mặt một phen, đồng thời cũng không ngớt lời khen ngợi toàn đội.
Phục bàn kết thúc, cả đội hào hứng kéo nhau đi ăn tối.
Bởi vì vừa mới thắng trận nên tâm trạng họ rất tốt, dọc đường cứ nhảy nhót ầm ĩ không ngừng.
Trước khi đi, Lục Phán Phán bỗng cảm thấy bụng dưới đau âm ỉ. Cô tính nhẩm, đoán chắc có lẽ là sắp đến kỳ, nên đã nói mọi người đi trước, còn mình thì quay về khách sạn tắm rửa thay đồ.
Xong xuôi, cô uống một ly nước ấm rồi trở ra, lúc này cả đội đều đã đi hết.
Lục Phán Phán đành phải tự đi tìm.
Giang Thành nổi tiếng là thành phố có địa hình phức tạp, cuối cùng cô cũng được trải nghiệm sự nổi tiếng này. Nhà hàng nằm trong một con hẻm, Lục Phán Phán tìm tới tìm lui hết mười phút, rõ ràng cô thấy mình đang đứng ngay trên địa điểm mà mũi tên app dẫn đường chỉ, nhưng lại không nhìn thấy bất cứ bảng hiệu hàng quán nào.
Lục Phán Phán bèn gọi cho Ngô Lộc, nhưng có vẻ ông đang có một cuộc gọi khác, thế là cô đành gửi định vị vào nhóm chat rồi nhờ ai đó qua đón mình.
Cô cố tình gửi tin nhắn này vào nhóm chat mà không gửi cho riêng Cố Kỳ, ý muốn dặn anh không cần đến đón cô.
Mọi người đi thi đấu cùng nhau, ngày thường đều ăn chung ngủ chung, hai người họ nếu có thể tránh tiếp xúc riêng lẻ được lúc nào thì phải cố mà tránh.
La Duy vẫn luôn là người xung phong nhận việc, anh nhắn lại với Lục Phán Phán rằng anh sẽ đến ngay.
Lục Phán Phán đứng trước một cửa hàng tiện lợi, cúi đầu lướt điện thoại.
Cách đó không xa có một nhóm người đi đến, khí thế hùng hổ, tiếng bước chân nặng nề. Cho dù chưa nhìn nhưng Lục Phán Phán vẫn có thể cảm nhận được hẳn là rất đông.
Quả thật, lúc ngẩng đầu lên, cô thấy có mười mấy người đang cùng đi vào con hẻm này.
Dù rằng trời đã tối, những ngọn đèn trong hẻm cũng không sáng mấy, nhưng chỉ vừa liếc mắt một cái là Lục Phán Phán đã nhận ra đám người đó ngay.
—— Đội Bóng chuyền nam đại học Khánh Dương.
Dẫn đầu là Phùng Tín Hoài, hơn nửa năm không gặp, ông ta lại mập hơn, cúc áo vest đã chẳng thể cài nổi, sau lưng có mười mấy người đi theo, hàng trên đều là người quen cũ của Lục Phán Phán, còn mấy gương mặt lạ lẫm phía sau chắc là thành viên mới được chiêu mộ trong năm nay.
Lúc này có một anh chàng vóc người cao ráo đi bên cạnh Phùng Tín Hoài, người nọ mặc áo khoác rằn ri, trông có vẻ nhỏ tuổi, khá gần gũi với Phùng Tín Hoài, mà thái độ của người này đối với Phùng Tín Hoài không giống như những thành viên khác trong đội.
Thấy bọn họ đi về phía này, Lục Phán Phán im lặng, đứng yên một góc.
Phùng Tín Hoài là người đầu tiên nhìn thấy cô, vốn dĩ ông ta đang định đi về phía đối diện, nhưng vừa liếc mắt thấy cô thì lại chậm rãi đổi hướng.
Phùng Tín Hoài đi sang bên này, những người khác cũng nhìn theo, có vài người nhận ra Lục Phán Phán đang đứng ở đó đều lên tiếng chào hỏi.
Bây giờ Lục Phán Phán có muốn đi cũng không đi được, chỉ đành miễn cưỡng gật đầu đáp lại, trong lúc đó thì Phùng Tín Hoài đã đứng ngay trước mặt cô rồi.
“Các em cũng ăn ở đây à?” Phùng Tín Hoài hỏi thăm, làm như hai người họ thân thiết lắm.
Lục Phán Phán phớt lờ ông ta, vừa hay nghe thấy tiếng La Duy đang gọi tìm mình, thế là cô quay đầu đi luôn.
Phùng Tín Hoài đột nhiên kéo cánh tay Lục Phán Phán lại: “Tôi đang nói chuyện với em đấy! Cái thái độ gì vậy?”
Lục Phán Phán cố giãy ra nhưng không được.
“Ông già này là ai thế? Buông tôi ra.”
Mùi thuốc súng nồng nặc, đám đội viên đi theo sốt sắng đứng ngồi không yên, định bụng chạy qua kéo ông ta về, thì Phùng Tín Hoài lại quay đầu nói: “Đi ăn trước đi, tôi sẽ lên sau.”
Những người từng huấn luyện dưới thời của Lục Phán Phán đều cố lên tiếng nói đỡ vài câu nhưng lại bị Phùng Tín Hoài cau mày quát, “Tôi bảo các cậu đi ăn trước đi! CÓ NGHE THẤY KHÔNG!”
Trong đội bóng, ông ta nói một là một hai là hai, vậy nên khi đã lặp lại câu nói kia đến lần thứ hai thì người của Khánh Dương cũng chỉ đành quay đi trong lo lắng.
Lục Phán Phán đã thấy La Duy đi ra từ con hẻm phía bên kia nhưng anh thì vẫn chưa nhìn thấy cô.
“Bị điên hả!” Lục Phán Phán dọa dẫm, “Còn không buông ra, tôi hét lên đấy.”
“Chúng ta nói chuyện một chút đi mà.” Phùng Tín Hoài thả lỏng cánh tay cô ra, nhưng lại nhanh nhẹn đứng chắn trước mặt cô, “Thành tích năm nay của Duẫn Hòa cũng tạm được đấy, nhưng bọn nó đã nát đến thế rồi, em xem, vẫn nên là quay về Khánh Dương đi.”
Từ sau khi Lục Phán Phán rời đi, Khánh Dương lại tuyển thêm một quản lý mới, giới tính nam, hơn ba mươi tuổi, xuất thân từ câu lạc bộ chuyên nghiệp.
Mới đầu Phùng Tín Hoài còn chắc cú người này sẽ giỏi giang tài cán hơn Lục Phán Phán, trong lòng tràn đầy mong đợi và kỳ vọng ở người ta. Nhưng ai mà có ngờ, tên đó lại chỉ là một con cáo lõi đời, hắn ta đến Khánh Dương đơn giản chỉ là để kiếm chút tiền, ngay cả các cầu thủ trong đội cũng không ưa hắn, cứ cách đôi ba ngày là cãi nhau ỏm tỏi một trận.
Phùng Tín Hoài cũng đã bắt đầu cảm thấy tên quản lý kia như của nợ vướng chân, ngay cả nhật ký ghi chép huấn luyện mà còn viết sai liên tục, đến tận lúc này hắn mới nhận ra Lục Phán Phán còn được việc chán.
Mà mùa giải năm nay, đội Khánh Dương thi đấu vô cùng chật vật. Trông cái thành tích hạng bốn giải Miền Nam thì có vẻ cao đấy, nhưng cũng chỉ có bọn họ tự biết năng lực của mình thế nào. Được một vài trận là thắng sít sao, tận mấy trận ăn may, gặp trúng lúc đối thủ phạm lỗi không thì đối thủ bị chấn thương, mới có thể giữ được thứ hạng này.
Năm nay Duẫn Hòa đột ngột vươn lên ở vị trí hạng sáu giải Miền Nam, chỉ thấp hơn so với Khánh Dương hai bậc. Ngay khi trận đấu ngày hôm nay vừa kết thúc, trong giới huấn luyện viên cũng đã bắt đầu bàn luận xôn xao về nhân tố mới xuất hiện này, khiến cho Phùng Tín Hoài càng lúc càng cảm thấy khó chịu.
Lục Phán Phán cười giễu, cô chẳng thèm tiếp lời ông ta.
Mà La Duy lúc này cũng đã nhìn thấy Lục Phán Phán và đang đi về phía cô, Lục Phán Phán không muốn tranh cãi với Phùng Tín Hoài trước mặt thành viên trong đội, cô phớt lờ ông ta, xoay người đi đến chỗ La Duy.
Ấy vậy mà Phùng Tín Hoài lại hét với theo: “Em suy nghĩ kỹ lại đi, trình độ của Duẫn Hòa như thế nào chẳng phải em rất rõ sao? Cứ tiếp tục ở lại đó thì có ích gì? Năm nay Khánh Dương đã hợp tác với câu lạc bộ chuyên nghiệp, có đủ tiềm lực để tiến cử nhân tài lên đội tuyển tỉnh, thậm chí là tuyển quốc gia, đây cũng xem như là một nấc thang có thể đưa em đến những vị trí cao hơn, ở Duẫn Hòa thì làm gì có chuyện tốt như thế!”
Giọng ông ta không quá to, nhưng lại làm như vô cùng khí thế, La Duy đang đi đến trước mặt Lục Phán Phán vừa hay nghe được rõ ràng.
Anh đứng sững lại, nhìn về phía Phùng Tín Hoài, mọi lời nói đều nghẹn lại.
Đến khi Lục Phán Phán đến gần, La Duy mới cúi đầu hắng giọng, dưới góc khuất của ánh đèn, nét mặt anh nhanh chóng trở lại bình thường.
“Nhà hàng ở trong hẻm kia, chúng ta đi thôi.”
“Ừm.” Lục Phán Phán đang bực, cũng chẳng có tâm trạng để ý đến biểu cảm của La Duy, cứ đi theo anh vào sâu con hẻm.
Dọc đường La Duy chẳng nói lời nào, mãi đến khi đã vào trong nhà hàng, anh mới hỏi: “Người vừa rồi là ai vậy chị?”
Lục Phán Phán: “Huấn luyện viên Khánh Dương.”
La Duy do dự một lúc rồi lại hỏi tiếp.
“Ông ta bảo chị về lại Khánh Dương à?”
“Thằng cha lại lên cơn đấy.” Lục Phán Phán nói, “Chị còn chẳng thèm để ý, đồ thần kinh.”
La Duy khẽ gật đầu, im lặng dẫn Lục Phán Phán lên tầng hai.
Mọi người đều đã ngồi vào bàn, thức ăn cũng đã được dọn lên hòm hòm.
Tổng cộng có mười bốn người, ngồi vừa đủ hai bàn. Lục Phán Phán vừa bước vào thì thấy có một ghế trống ngay bên cạnh Cố Kỳ, bên bàn kia cũng có một cái.
Trong nửa giây cô lưỡng lự, La Duy đã ngồi luôn ở ghế trống bên bàn kia.
Lục Phán Phán chỉ có thể ngồi ở bên cạnh Cố Kỳ.
Lúc cô đến gần, Cố Kỳ đang ngả người tựa lên lưng ghế, vẻ mặt thờ ơ chăm chú lướt điện thoại, làm như không thấy cô.
Nhưng Lục Phán Phán vừa ngồi xuống, dưới tấm khăn trải, một bàn tay lén lút thò qua.
Bàn tay thô ráp ấm áp, thích thú vân vê từng ngón tay thuôn dài mềm mại, rồi đôi bàn tay ấy đan chặt vào nhau.
Đây là điều duy nhất mà Cố Kỳ có thể làm để được gần gũi thân mật với Lục Phán Phán ngay trước mặt toàn đội.
Ngặt nỗi ngay lúc hai người cho rằng mọi chuyện vẫn còn đang diễn ra theo đúng kế hoạch thì có một sự việc bất ngờ xảy ra.
—— Tiêu Trạch Khải đánh rơi đũa xuống sàn.
Bằng sự nhanh nhạy của một vận động viên, chiếc đũa vừa chạm đất là Tiêu Trạch Khải đã kịp luồn xuống nhặt nó.
Vậy nên, cho dù Lục Phán Phán có rút tay nhanh đến cỡ nào, thì hình ảnh mười ngón tay đan chặt kia vẫn bị người dưới gầm bàn trông thấy rõ mồn một.
Ba giây trôi qua, Tiêu Trạch Khải vẫn chưa ngồi dậy.
Hoắc Đậu ngồi cạnh vỗ lên vai anh, “Ơ này, trật eo rồi hả?”
Tiêu Trạch Khải chầm chậm ngồi thẳng lại, khuôn mặt không cảm xúc nhìn mặt bàn.
Hoắc Đậu: “Đũa cậu đâu?”
Tiêu Trạch Khải mặt không cảm xúc nhìn sang Hoắc Đậu, rồi lại mặt không cảm xúc khom lưng, nhặt chiếc đũa vô cảm kia lên.
Lục Phán Phán trông theo cái bộ dạng đó của Tiêu Trạch Khải, trong lòng nhấp nhổm một phen.
Thôi xong.
Cố Kỳ trông theo cái bộ dạng đó của Tiêu Trạch Khải, trong lòng cũng nháo nhào một phen.
Cái này không trách anh được đâu nhé.
Mà đương sự Tiêu Trạch Khải vẫn đang giữ nguyên vẻ mặt không cảm xúc, cúi đầu ăn hết thức ăn trong bát.
Có câu nói thế nào ấy nhở? Hai người yêu xa, bốn người vui?
Ôiiii!!!!!
Đồng đội của anh và quản lý của anh đang tay trong tay tiến vào con đường sai trái mất rồi!!!
Chẳng trách hôm nay Cố Kỳ lại cố tình hạ thấp bạn gái mình để tâng bốc chị Phán Phán! Thì ra là cố ý lấy lòng người đẹp!
Nhưng mà anh có thể làm gì được bây giờ?
Một bên là chị quản lý lớn tuổi hơn mình, anh không có tư cách đi dạy dỗ người ta.
Bên kia là đồng đội tài giỏi hơn mình, anh cũng chẳng có năng lực đi dạy dỗ người ta nốt.
Ôi đành thôi vậy, cứ xem như mình chưa nhìn thấy gì, chỉ cần âm thầm khấn bái trong lòng cho hai người đó mau mau chia tay là xong.
Nghĩ tới đây, Tiêu Trạch Khải cuối cùng cũng khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, anh khua đũa gào: “Mọi người ăn nhiều lên! Mai vẫn phải đấu tiếp đấy! Đừng để bị đói!”
Bàn tay cầm đũa của Lục Phán Phán thoáng run lên, nhất thời không biết có nên tiếp tục gắp thêm hay không.
Cô đánh mắt về phía Cố Kỳ, Cố Kỳ tỏ ý đã hiểu.
Sau bữa cơm, mọi người cùng nhau quay về khách sạn.
Cố Kỳ không về phòng ngay mà đứng ở cuối hành lang, thấy mọi người đã về phòng hết anh mới gửi tin nhắn riêng cho Tiêu Trạch Khải, gọi anh ra ngoài.
Vài phút sau, Tiêu Trạch Khải lò dò xuất hiện.
Anh đứng phía xa xa nhìn Cố Kỳ, thở dài thườn thượt, nặng nề bước về phía đó.
Đoạn, Tiêu Trạch Khải đứng nghiêm chỉnh trước mặt Cố Kỳ, khi thấy anh chàng đã chuẩn bị tốt tâm lý, Cố Kỳ mới lên tiếng, nhưng lại Tiêu Trạch Khải giơ tay chặn lại, “Đừng hỏi gì hết, anh thấy cả rồi.”
Cố Kỳ: “Em….”
“Anh hiểu mà.” Tiêu Trạch Khải lại cướp lời, “Cậu đẹp trai, chị Phán Phán lại đẹp gái, hai người đều đang hừng hực sức trẻ, đây là lẽ dĩ nhiên.”
Cố Kỳ: “Anh…..”
“Anh sẽ không nói với ai đâu.” Tiêu Trạch Khải bổ sung thêm, “Anh biết hai người có điều khó nói.”
Cố Kỳ không ngờ Tiêu Trạch Khải lại thấu hiểu lòng người đến thế, chưa gì đã nói hết sạch những lời anh muốn nói.
Bây giờ thì Cố Kỳ hoàn toàn không biết mình nên nói gì thêm nữa.
Hai người trầm mặc một hồi, Tiêu Trạch Khải đột nhiên vỗ vai Cố Kỳ.
“Tuy rằng anh cảm thấy như vậy là không hay, nhưng anh vẫn sẽ giữ bí mật cho hai người. Nhưng nếu để người khác biết được, không chắc họ đã lí trí được như anh đâu, vậy nên hai người……..”
Tiêu Trạch Khải cẩn thận ngẫm lại, lưỡng lự chọn từ ngữ, “Tốt nhất là đừng để bị phát hiện.”
Cố Kỳ lại càng trầm mặc hơn.
Đột nhiên anh cảm thấy, sự lo lắng của Lục Phán Phán là đúng.
Tuy anh cho rằng anh và Lục Phán Phán trai chưa vợ gái chưa chồng ở bên nhau là chuyện vô cùng bình thường, nhưng trong mắt người khác, một người là quản lý, một người là cầu thủ, sâu bên trong là mối quan hệ không thể tỏ rõ bằng đôi ba lời nói, không phải ai cũng có thể tiếp nhận được chuyện này.
Ví như Tiêu Trạch Khải, dù anh bảo anh hiểu cho hai người, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy chuyện tình này không thích hợp để công khai.
Cố Kỳ: “Ừm, em biết rồi.”
Tiêu Trạch Khải lại thở dài thườn thượt, trước khi đi còn nói thêm một câu.
“Yêu đương ấy mà, ai cũng chẳng dễ dàng gì, cậu…. tốt nhất là phải xử lý chuyện này cho đáng mặt đàn ông.”
Mình phải kết nghĩa anh em với anh Tiêu Trạch Khải!
Sao cả hai có thể có suy nghĩ giống hệt nhau như vậy được?
Phải xử lý chuyện này cho đáng mặt đàn ông! Vậy nên anh nhất định phải giành được cúp quán quân mang về cho Lục Phán Phán, phải khiến cho tất cả mọi người tâm phục khẩu phục, để xem còn ai dám dị nghị về tình yêu của họ nữa!
“Em biết rồi.”
Về phòng, La Duy đang tắm.
Cố Kỳ nằm trên giường, gửi tin nhắn cho Lục Phán Phán.
[Cố Kỳ]: Đã xong, khóa miệng thành công.
Lục Phán Phán nhận được tin nhắn này nhưng vẫn không thấy yên tâm.
Thế nên Tiêu Trạch Khải mới vừa tắm xong, đang chuẩn bị đi ngủ thì lại Lục Phán Phán gọi ra ngoài.
Tiêu Trạch Khải chính thức gục ngã.
Anh thậm chí còn đang hậm hực nghĩ, tại sao người gặp phải chuyện này không phải là La Duy? Như vậy thì anh sẽ không phải chịu cảnh đàm phán khóa miệng đến từ cả hai phía thế này rồi!
Cố Kỳ còn đỡ, anh còn có thể nói chuyện thẳng thắn như hai người đàn ông với nhau. Nhưng mà Lục Phán Phán gọi anh ra, anh thực lòng không biết phải làm sao cả.
Vậy nên lúc nhìn thấy Lục Phán Phán đứng cuối dãy hành lang, Tiêu Trạch Khải lập tức mím chặt môi không nói lời nào, vừa đi đến đã bắt chéo hai ngón trỏ ngay trước miệng mình.
“Chị Phán Phán, chị yên tâm, em sẽ không nói cho ai biết đâu.”
Lần này Lục Phán Phán rất tin tưởng tính giác ngộ của Tiêu Trạch Khải, tâm lý cũng buông lỏng hơn nhiều.
“Chị biết có lẽ cậu nhất thời chưa thể tiếp nhận nổi chuyện này, đợi đến khi giải đấu kết thúc, chị sẽ tìm cơ hội thích hợp nói rõ với toàn đội.”
Tiêu Trạch Khải im lặng gật đầu, nhưng trong lòng lại đang nghĩ: Gì mà nhất thời chưa thể tiếp nhận nổi chứ! Em đường đường là một thanh niên ưu tú có xuất thân tốt, tư tưởng cao đẹp, tương lai xán lạn*, cả đời này cũng không thể chấp nhận nổi chuyện này đó chị biết không! Hai người như thế này là suy đồi đạo đức, tâm lý vặn vẹo!
Thấy Tiêu Trạch Khải không nói gì, Lục Phán Phán vỗ vỗ vai cậu, “Cảm ơn cậu đã thông cảm cho chị, cậu về phòng ngủ sớm đi, trận thi đấu ngày mai phải cố gắng hết sức đấy nhé!”
*Căn chính miêu hồng (根正苗红): chỉ những người có xuất thân gia đình tốt, là một cách nói trong thời kỳ cách mạng văn hóa. Đây là một từ ngữ chính trị thường thấy trong thời Mao Trạch Đông, cũng là cách nhấn mạnh xuất thân gia đình “đỏ hay không đỏ”, “chính hay không chính” trong thời kỳ chính sách cực tả hưng thịnh. “Căn chính” nghĩa là xuất thân tốt, ví dụ như công nhân, bần nông và hạ trung nông, con em của quân nhân hoặc liệt sĩ, cho rằng con cháu của những gia đình như vậy nhất định sẽ tốt, nhất định sẽ theo cách mạng. “Miêu hồng” nghĩa là “sinh ra trong thời kỳ nhà nước mới, lớn lên dưới lá cờ đỏ”, không chịu ảnh hưởng bởi tư tưởng cũ. (Nguồn: mieutocthieunu.wordpress.com)
Tiêu Trạch Khải: “….. Vầng.”
Lục Phán Phán yên tâm quay về phòng.
Cô biết Tiêu Trạch Khải ngày thường trông cà lơ phất phơ vậy thôi, nhưng thực ra anh lại rất giống La Duy, là một người vô cùng đáng tin, nếu không thì hai người họ đã không thân thiết với nhau đến vậy.
Nhưng có một điều mà cô không hề hay biết, đó là mãi cho đến trước ngày hai người công khai chuyện này với toàn đội, sáng nào thức dậy, Tiêu Trạch Khải cũng sẽ tự hỏi: “Hôm nay chị Phán Phán và Cố Kỳ đã chia tay chưa?”
*
Sáng hôm sau, Ngô Lộc và Lục Phán Phán dẫn toàn đội đến Trung tâm Thể dục Thể thao huấn huyện nhẹ nhàng. Sau khi ăn trưa nghỉ ngơi, hai người lại dẫn toàn đội tiến về địa điểm thi đấu.
Trận đầu của vòng bảng thắng quá đẹp, lấy được trọn ba điểm, đảm bảo cho áp lực của những vòng sau được giảm đi rất nhiều.
Thành tích của mỗi đội sẽ được tính dựa trên số điểm tích lũy, chiếu theo tình hình của những năm trước, chỉ cần Duẫn Hòa lấy được thêm ba điểm nữa, là họ đã có thể vững vàng tiến vào top mười hai toàn quốc.
Theo những thông tin mà Lục Phán Phán cung cấp cho Ngô Lộc, hiện giờ Duẫn Hòa phải thắng Khánh Dương, mà xác xuất này lại không cao. Những đối thủ còn lại của Duẫn Hòa là đội hạng một và hạng năm giải Miền Bắc và đội hạng hai giải Miền Nam. Tổng kết hết lại, thì việc giành được ba điểm trong trận đấu với Khánh Dương và với đội hạng năm giải Miền Bắc là điều vô cùng quan trọng, vậy nên Ngô Lộc đã rất để tâm đến trận đấu ngày hôm nay.
Vẫn còn một điểm mấu chốt khác, đó là Lục Phán Phán cực kỳ am hiểu Khánh Dương.
Mặc dù các đội bóng đều sẽ thay máu mỗi năm, nhưng chiến thuật huấn luyện và cả lối chơi tổng thể vẫn sẽ không đổi.
Vậy nên ngay trước trận đấu, Ngô Lộc đã triển khai chiến thuật đặc thù dựa trên tình hình của Khánh Dương.
Mọi thứ đã sẵn sàng, kỳ thực ông mới là người hưng phấn nhất mà cũng là người căng thẳng nhất.
Trong lòng Ngô Lộc đang vô cùng mong chờ màn đối đầu trực tiếp giữa Duẫn Hòa và Khánh Dương.
Cách giờ diễn ra trận đấu một tiếng đồng hồ, tất cả các thành viên đều ngồi ở khu vực nghỉ ngơi, hai đội ngồi sát cạnh nhau nhưng lại chẳng có bất kỳ giao lưu trò chuyện gì.
Duẫn Hòa từng có hiềm khích với Khánh Dương, họ từng bị xúc phạm xỉ nhục và cũng từng gây hấn đánh nhau, bây giờ hai đội chạm mặt, “chẳng có bất kỳ giao lưu nào” đã là tình huống tốt nhất mà Lục Phán Phán có thể mong đợi.
Suy cho cùng, mấy anh chàng này đều là ngựa non háu đá, cô chỉ sợ lỡ như hai bên xảy ra xung đột ngay trước trận đấu, vậy thì mùa giải năm nay họ sẽ phải dừng chân ở top mười sáu mà thôi.
Vậy nên khi trông thấy hai bên nước sông không phạm nước giếng, Lục Phán Phán an tâm hẳn, chia việc chạy tới chạy lui với Ngô Lộc.
Trước mỗi một trận đấu đều phải kí rất nhiều giấy tờ, Lục Phán Phán mặc áo sơmi phối với quần jean đơn giản, đi qua đi về mấy vòng sân vận động.
Mỗi lần cô lướt ngang qua khu vực nghỉ của Khánh Dương, những đội viên cũ đều định lên tiếng chào hỏi, nhưng thấy cô bận rộn như chẳng nhìn thấy họ, mấy câu chào hỏi đó cũng nghẹn lại, chỉ đành nhìn theo bóng dáng cô chạy tới chạy lui trước mặt mình.
Được một lúc, Du Minh Húc cũng bắt đầu để ý đến.
“Chậc, mấy người nhìn chằm chằm người ta như vậy là đang nhìn cái gì đấy?”
Không có ai đáp lời, Du Minh Húc liền tỏ thái độ khó chịu.
Cậu ta là cháu của chị gái Phùng Tín Hoài, tháng chín năm ngoái vừa vào đại học. Vì có quan hệ với Phùng Tín Hoài mà cậu ta cũng tự cho rằng mình uy hơn các thành viên khác, lại ỷ mình luôn được Phùng Tín Hoài bảo vệ, vậy nên đã ngang ngược thành thói.
Vợ Phùng Tín Hoài từng đến trường làm loạn, cũng chính vì chuyện liên quan đến Lục Phán Phán, vậy nên ông ta chưa bao giờ nhắc đến tên cô trước mặt cậu ta, mà những người khác cũng biết điều, không chủ động nhắc đến cái tên Lục Phán Phán trước mặt cháu trai của Phùng Tín Hoài. Thế nên Du Minh Húc mới không biết Lục Phán Phán là ai, càng không biết cô gái này có quan hệ như thế nào với đội bóng chuyền nam Khánh Dương.
Nhưng lời anh ta nói mà chẳng ai thèm nghe thì lại không được.
Du Minh Húc liếc mắt về phía bóng lưng của Lục Phán Phán, nhếch miệng: “Chẳng phải chỉ là gái đẹp thôi sao? Trông mấy người kìa, cứ trố mắt cả lên, ngày thường chưa từng gặp qua gái đẹp à? Hệt một bầy sói đói.”
Đội trưởng Khánh Dương bất mãn nhưng lại không dám mắng thẳng mặt, “Đừng nói lung tung, đó là quản lý mới nghỉ…. quản lý mới của Duẫn Hòa.”
“Ô yô, ra là quản lý à?”
Du Minh Húc đột nhiên đứng dậy, ánh mắt dán chặt lên bóng lưng Lục Phán Phán.
Lúc này cô đang đi về phía trọng tài.
“Bảo sao năm nay Duẫn Hòa lại mạnh vượt bậc như vậy, hóa ra là tuyển được quản lý cỡ này.”
Ánh mắt cậu ta trượt xuống, nhìn chằm chặp vào cặp mông của Lục Phán Phán, sau đó chạy xuống đường cong bắp đùi, xuôi đến phần cẳng chân thon gọn mảnh mai, còn nhịn không được mà huýt sáo trêu chọc.
“Body gợi hứng đấy, chẳng trách bọn Duẫn Hòa kia tên nào tên nấy cũng đánh bóng như phát điên. Ngày nào cũng có gái ngon lượn qua lượn lại trước mặt thì ai mà chẳng sướng điên lên.”
Đội trưởng Khánh Dương giật người cậu ta ngồi xuống, “Nói cái gì đấy!”
“Ha! Anh nói xem tôi nói cái gì? Tôi chỉ nhìn chân chị ta rồi tiện thể bình luận một chút thôi mà, phúc lợi của đám Duẫn Hòa đấy ngon hơn bên này nhiều đấy. Hôm nào tôi phải bảo cậu tìm cho tôi một quản lý gợi hứng như thế, thể nào đội mình cũng đánh bóng như điên luôn cho xem.”
Cậu ta hoàn toàn không để ý vẻ mặt đen xì của đồng đội, càng nói càng hăng: “Anh có nghĩ là chị gái này thường xuyên mặc mấy cái váy bó sát ngắn cũn cỡn nhảy nhót uốn éo trước mặt đám kia không?”
Đội trưởng Khánh Dương cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa.
“CÂM MIỆNG!”
Du Minh Húc cười giễu: “Lại còn vờ vịt.”
Bên này bắt đầu lục đục ồn ào mà không hề hay biết những lời Du Minh Húc nói ban nãy đều bị người của Duẫn Hòa nghe thấy không sót chữ nào.
Dù sao tên Du Minh Húc đó cũng chẳng có ý định nói nhỏ, cậu ta thậm chí còn cố tình để cho bên Duẫn Hòa nghe thấy.
Đội Duẫn Hòa mặt mày ai nấy cũng đều xám xịt, cơn tức giận đã lên đến đỉnh điểm.
Nhưng họ đều đang cố gắng kiềm chế.
Bởi vì họ biết không thể để phát sinh mâu thuẫn với đối phương vào lúc này được, nếu không, bị cưỡng chế rút lui khỏi cuộc thi thì không nói, có khả năng rất cao họ sẽ còn bị cấm thi đấu vĩnh viễn.
Nhưng điều mà La Duy ngàn lần cũng không thể ngờ được chính là, người đầu tiên mất khống chế lại là Đan Húc Dương.
Anh ném khăn bông, ánh mắt tóe lửa, đá bay ghế, đi thẳng đến chỗ Du Minh Húc.
May mà La Duy và Tiêu Trạch Khải phản ứng nhanh, kịp thời kéo anh lại khuyên can hết lời, mới có thể dằn cơn tức giận trong lòng anh xuống.
Đan Húc Dương ngồi xuống ghế, lạnh mặt nhìn sàn đấu, không nói lời nào.
Không bao lâu sau, Cố Kỳ đi vệ sinh quay về.
Toàn đội vẻ mặt nặng nề, bầu không khí ngột ngạt vô cùng.
“Sao vậy?” Cố Kỳ hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì à?”
Hoắc Đậu nhanh mồm nhanh miệng, lập tức kể lại y nguyên những lời Du Minh Húc nói cho Cố Kỳ nghe.
Mặc dù anh còn chưa kịp nói hết đã bị La Duy và Tiêu Trạch Khải bịt mồm lại, nhưng Cố Kỳ cũng đã hiểu hết được ngọn nguồn sự việc.
Anh nheo mắt nhìn Du Minh Húc ở băng ghế đối diện, ánh mắt sắc lạnh hệt như lưỡi băng.
La Duy nhạy cảm nhận ra bầu không khí xung quanh Cố Kỳ đột ngột thay đổi, vội vàng đứng chắn trước mặt anh.
“Cậu đừng kích động, chúng ta không thể để xảy ra xung đột ngay trước trận đấu được, bây giờ cậu qua đó sẽ bị cho là gây sự trước.”
Cố Kỳ chỉ lạnh lùng nói: “Tránh ra.”
Cả Tiêu Trạch Khải và những thành viên khác đều đang vây quanh cản anh lại, tiếng động ồn ào đến mức bên Khánh Dương cũng bắt đầu chú ý đến.
Du Minh Húc nhìn về phía Cố Kỳ, vừa bắt gặp ánh mắt của anh là cậu ta đã biết những lời mình vừa nói đều đã “được” nghe thấy hết.
Thế nhưng thay vì phải tỏ ra chột dạ, xấu hổ thì cậu ta nhìn anh với ánh mắt khiêu khích, hách dịch.
Ngay trước khi Cố Kỳ đẩy hết những người đang cản mình ra, Lục Phán Phán đã nghiêm mặt đứng chắn ngay trước mặt anh.
“Cố Kỳ, cậu làm gì vậy?”
Ánh mắt Cố Kỳ khóa cứng trên người Du Minh Húc, không nói tiếng nào.
Lục Phán Phán quay đầu nhìn sang, chỉ thấy đối phương là một thanh niên lạ mặt, nhưng cái vẻ phách lối càn quấy kia thì lại y hệt mấy tên côn đồ vô tích sự mà cô thường thấy trên phim truyền hình.
Lục Phán Phán cũng đã đoán ra, chắc hẳn là hai nhóm này lại vừa gây sự với nhau.
Tuy cô không rõ giữa Cố Kỳ và Du Minh Húc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô lại biết rất rõ, rằng có một kẻ từng vì làm phiền Cố Kỳ ăn trưa mà bị anh thẳng tay xách cổ ấn lên tường, tên đó suýt chút nữa còn bị tẩn cho một trận nhớ đời.
Thanh niên trẻ người nóng tính, e rằng sẽ chỉ vì một lời nói mà kéo theo những hệ lụy không đáng có.
Nhất là khi cô cảm nhận rõ ràng khuynh hướng bạo lực đang bao quanh thân anh.
Trước giờ Cố Kỳ chưa bao giờ tỏa ra loại cảm giác này, Lục Phán Phán rất sợ anh sẽ giận quá mất khôn, lao vào đánh nhau với người ta.
“Cậu bình tĩnh lại đi.” Lục Phán Phán nhắc nhở, “Ngồi xuống, trận đấu sắp bắt đầu rồi.”
Cố Kỳ không động đậy.
Lục Phán Phán phải lặp lại một lần nữa, lúc này ánh mắt của anh mới chầm chậm buông lỏng, nhưng khi liếc qua Du Minh Húc, ánh mắt ấy vẫn ngập tràn ý thù địch.
Lục Phán Phán phiền lòng xoa xoa mi tâm.