Huấn luyện viên của Duẫn Hòa không xuất hiện, huấn luyện viên của Gia Thực lại từ bỏ quyền chỉ đạo, vậy chẳng phải trận đấu này sẽ không có huấn luyện viên chỉ đạo hay sao?
Nhưng đây là trận chung kết đó!!!
Cách thời gian thi đấu chính thức còn vài phút, Lục Phán Phán đi đến khu vực khởi động, cô muốn nói vài lời với các thành viên.
Nhưng vẫn giống hệt như ban nãy, cô không phải là huấn luyện viên, không hiểu gì về chiến thuật, trước trận đấu cô chẳng biết mình nên nói gì.
Đúng lúc này, Ninh Sính dẫn theo đồng đội của mình cúi người chui qua lưới, đi thẳng về phía họ.
Mọi người đều nhìn chăm chăm Ninh Sính, nhìn anh từng bước từng bước tiến lại gần.
Hai đội bóng đứng đối diện nhau, mỗi bên mang theo mỗi cảm xúc khác.
La Duy là đội trưởng, anh đứng ngay đầu hàng, cảm kích nói: “Các cậu…. sao các cậu lại làm vậy?”
Ninh Sính là đội trưởng của Gia Thực, anh không trả lời ngay mà nghiêng đầu nhìn về phía đài trao giải.
Ở đó đặt một chiếc cúp vàng, phần thưởng và rất nhiều giấy chứng nhận.
“Chẳng phải bọn tôi thương hại các cậu đâu.” Ninh Sính nói, “Hôm nay huấn luyện viên của các cậu không thể đến, lỡ như chúng tôi thua các cậu thì mọi người sẽ mắng chúng tôi là có vậy mà cũng để thua, nếu thế thì bọn tôi mất mặt lắm.”
La Duy sững sờ.
Sao Ninh Sính có thể thốt ra lời này một cách thoải mái như vậy? Hệt như đó chỉ là một câu bông đùa ngày thường.
Mà ngay giây sau, biểu cảm của Ninh Sính đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Anh nói: “Nhưng chúng tôi sẽ không thua đâu.”
Ninh Sính nói tiếp: “Trận đấu ngày hôm nay, ai cũng đều biết huấn luyện viên của các cậu vắng mặt. Cho dù chúng tôi có thắng thì mọi người cũng sẽ chỉ chú ý đến năng lực của huấn luyện viên. Và cho dù thực lực của chúng tôi có mạnh đến thế nào thì mọi người cũng sẽ cho rằng chúng tôi thắng là vì đội các cậu không có huấn luyện viên, sự chú ý và cả quan điểm đó sẽ che khuất năng lực thực sự của chúng tôi. Thậm chí…. chính chúng tôi cũng không thể tự thuyết phục bản thân rằng, chúng tôi thắng trận này là do chúng tôi đang trở nên ngày một mạnh hơn, hay là do đội các cậu thiếu mất huấn luyện viên.”
Đoạn, anh chỉ về chiếc cúp quán quân trên bục thưởng, “Tôi không muốn bất cứ ai nói rằng chúng tôi giành được chiếc cúp danh giá đó là nhờ vào may mắn.”
Nghe những lời này, Lục Phán Phán chợt cảm thấy, có lẽ chính Duẫn Hòa mới là đội gặp may.
Dẫu rằng thi đấu thể thao luôn cạnh tranh vô cùng tàn khốc, cũng tồn tại không ít những góc tối và chiêu trò dơ bẩn, nhưng vẫn luôn có những người gìn giữ sự ngay thẳng thuần khiết nhất, theo đuổi sự công bằng chính trực, hướng đến một trận đấu trong sạch.
Gặp được một đối thủ như vậy, Duẫn Hòa đã may mắn nhường nào.
La Duy quệt ngang mặt, chìa tay về phía Ninh Sính.
“Tôi không có gì để nói cả, chúng ta cố lên.”
Hai đội bắt tay nhau trước trận đấu.
Trước khi về sân, Ninh Sính nhìn sang Cố Kỳ, nhướng mày: “Sáng nay tôi có nghe mọi người nói rằng cú phản đòn trên lưới của cậu rất ngang tàng?”
Cố Kỳ xoay cổ tay, khóe môi cong lên thoáng ý cười, “Lát nữa sẽ cho anh có dịp làm quen.”
*
Tiếng còi vang lên, trận đấu bắt đầu.
Đối chuyền của Gia Thực đứng ở vị trí số một giao bóng.
Lục Phán Phán ngồi trên hàng ghế dành cho huấn luyện viên, là nơi quan sát toàn cảnh trận đấu tốt nhất, rõ ràng nắm rõ tình hình trên sân nhưng cô lại chỉ có thể lo lắng suông.
Đúng như những gì cô dự đoán, hai bên đều không có huấn luyện viên chỉ đạo nên nhịp độ trận đấu vô cùng hỗn loạn, trạng thái hai đội cũng rất thất thường.
Trải qua hai hiệp đầu, mỗi đội giành về cho mình một điểm, hiệp thứ ba bắt đầu, cả Gia Thực và Duẫn Hòa cuối cùng cũng tìm lại được trạng thái vốn có.
Hiệp thứ ba, Cố Kỳ phát bóng, liên tiếp đánh được ba cú ACE, tiếng hò reo của sinh viên Duẫn Hòa tiếng sau vang hơn tiếng trước.
Nhưng đến quả thứ tư thì lại bị libero của Gia Thực đỡ được.
Tiếp sau đó là màn phản công của đội bạn.
Trận đấu diễn ra vô cùng căng thẳng, điểm số của hai bên đuổi bắt sát sao. Cứ hễ một đội dẫn trước hai ba điểm, thì đội kia cũng sẽ nhanh chóng bắt kịp.
Trong chớp mắt, Gia Thực dẫn trước với số điểm 19:18.
Với tư cách là đội trưởng, La Duy hô lên xin tạm dừng trận đấu.
“Đẩy nhanh tốc độ lên lưới!” Anh nói với Cố Kỳ, “Chúng ta tuyệt đối không được để thua tranh bóng trên lưới!”
Rồi anh quay lại nói với những đồng đội khác: “Phòng thủ chú ý theo sát, giải phóng Cố Kỳ để cậu ấy tập trung tấn công!”
Ba mươi giây sau, trận đấu tiếp tục.
Cố Kỳ thả lỏng những ngón tay, ánh mắt ghim chặt lên quả bóng mà đối phương chuẩn bị đập sang.
Cú bóng bổng mà đội bên kia phát qua có trình độ rất cao, đợi đến khi Hoắc Đậu đón được bóng, Nhạc Tòng Gia chuyền sang cho Cố Kỳ, thì họ đã bày xong hàng cản lưới như tường đồng vách sắt rồi.
Tấn công gần lưới, bài kiểm tra lực cánh tay hoàn hảo dành riêng cho chủ công.
Nhưng anh đã không còn thời gian để điều chỉnh nữa rồi, cú bóng này là tên đã lên dây, không thể không đập!
Cho dù đối phương đã đoán ra được đường tấn công của mình, Cố Kỳ vẫn phải cắn răng thực hiện!
Khoảnh khắc bàn tay anh bắt đầu phát lực, đội hình cản lưới đã chuẩn bị sẵn sàng, tất cả mọi người đều mở to mắt nhìn quả bóng rơi vào tay đối phương như một cú cho điểm.
Nhưng cũng ngay tại khoảnh khắc đó, ngay khi Cố Kỳ vẫn còn đang treo người giữa không trung, anh không hề thả tay xuống, mặc cho bóng rơi vào vùng kiểm soát của đối phương.
Rồi bất thình lình anh đẩy mạnh bóng qua lưới!
Chỉ trong một cái chớp mắt, ngay khi tất cả mọi người đều nghĩ rằng anh sẽ từ bỏ cú đập bóng này, anh lại đẩy bóng đi!
Hơn thế nữa, đôi tay cản lưới của hàng phòng thủ lại không thể địch lại một bàn tay của Cố Kỳ!
Tiếng hú hét trên khán đài như bùng nổ, những tấm băng rôn được căng ra giương cao ngạo nghễ.
Nhưng khán giả chỉ biết cú bóng ấy bất ngờ không bị cản lại, mà không biết rằng đối với Cố Kỳ mà nói, cú bóng ấy là bao nhiêu thách thức về cả sức mạnh và tâm lý.
Vì chỉ cần sơ xẩy một chút, chỉ cần Cố Kỳ khống chế lực có một chút sai sót, tay của anh sẽ chạm lưới, Duẫn Hòa sẽ mất điểm!
Bóng chạm đất, thành viên cản lưới đội Gia Thực nhìn Cố Kỳ với vẻ mặt bàng hoàng.
Họ thở dốc, lau mồ hôi, ánh mắt càng lúc càng tập trung.
Lần này đến lượt La Duy phát bóng.
Vì đang thực hiện chiến lược để Cố Kỳ tập trung tấn công, vậy nên sau khi phát bóng, anh lập tức lùi về sau, chừa lại không gian cho hàng phòng thủ.
Nhưng ngay khoảnh khắc anh vừa xoay người, khoảnh khắc anh cuối cùng cũng cảm thấy được thả lỏng một chút, thì đường chuyền của Thẩm Chu Sơ bị lỗi, anh vốn định chuyền bóng cho Nhạc Tòng Gia, nhưng vì lực quá mạnh mà bóng vượt qua vị trí của Nhạc Tòng Gia, bay thẳng đến sau lưng Cố Kỳ.
Mà ở đó lúc này không có đối chuyền!
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Cố Kỳ – người đang di chuyển đến hàng sau như linh cảm được điều gì đó, anh lập tức xoay người, khi ánh mắt còn chưa xoay đến đúng vị trí cánh tay đã vung ra, đập bóng đi!
Cú bóng đến một cách bất ngờ đến nỗi ngay cả Duẫn Hòa cũng không lường trước được chứ đừng nói là Gia Thực, thậm chí bọn họ còn chẳng kịp bố trí phòng thủ, chỉ có thể tròn mắt nhìn bóng rơi xuống đất.
Cú đập bóng lần này so với cú đẩy bóng ban nãy còn thô bạo hơn gấp nhiều lần, khán giả tại hiện trường đều hiểu rõ điều đó, tiếng hò reo bùng nổ đến đỉnh điểm.
Giữa tiếng hò reo vang trời ấy, sắc mặt Ninh Sính càng lúc u ám.
Anh khom lưng, thủ sẵn tư thế, chờ đợi lần tấn công sắp tới của Cố Kỳ.
Cú bóng vừa rồi, là kỹ thuật mà dù có trải qua bao nhiêu năm khổ luyện cũng không thể đạt đến, là cảm giác bóng bẩm sinh đã có, là món quà mà trời cao ban cho.
Ninh Sính tự nhủ, bản thân mình không phải là thiên tài, nhưng lại có kỹ thuật xuất chúng và tâm lý vững vàng.
Vậy mà cứ hễ anh vừa ổn định lại tâm trạng, bên phía Duẫn Hòa sẽ lại tung ra những thử thách khó nhằn chưa từng xuất hiện trong bất kỳ trận đấu nào trước đây.
Chuyền hai của Gia Thực đã khống chế được bóng, trông thấy Duẫn Hòa đã bố trí xong hàng cản lưới với đội hình ba người vững chắc, anh ta lại không chuyền bóng đến tay phó công, người đang đứng ở vị trí vô cùng thích hợp để tấn công, mà lại đẩy bóng về hàng sau cho Ninh Sính.
Ninh Sính nhanh như chớp, lập tức nhảy lên, đập một cú chéo sân dứt điểm, khiến cho Duẫn Hòa trở tay không kịp.
Không có huấn luyện viên trên sân, đồng nghĩa với việc không có chiến thuật nòng cốt. Khi Gia Thực đối mặt với hàng phòng thủ nghiêm ngặt của Duẫn Hòa, họ không có năng lực tranh chấp bóng trên lưới mạnh như Cố Kỳ, vậy nên đã dứt khoát điều chỉnh chiến thuật, tổ chức các cuộc thay đổi lối tấn công hết lần này đến lần khác!
Đây không chỉ là bài kiểm tra cho riêng người đập bóng, mà còn đang khảo sát năng lực điều phối bóng của chuyền hai, bất luận thế nào, thì đây cũng là điểm mà Duẫn Hòa không thể theo kịp trong thời gian ngắn.
Gia Thực thừa thắng xông lên, ghi liên tiếp ba điểm, chỉ vỏn vẹn vài phút đã đạt đến điểm cách biệt, mà Duẫn Hòa lúc này mới chỉ giành được hai mươi mốt điểm.
Ngay tại chính trận đấu này, Duẫn Hòa cuối cùng cũng cảm nhận được, dưới tình huống không có sự chỉ đạo của huấn luyện viên, khả năng ứng biến giữa Gia Thực và họ là một trời một vực.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, có muốn thắng cũng khó.
Khi đối phương chuẩn bị thực hiện lần phát bóng cuối cùng, không một ai ở đội Duẫn Hòa giữ được vẻ mặt bình thản.
“Bốp!” đối phương thực hiện một cú nhảy phát bóng.
Bóng đi rất nhanh, lực rất lớn, khán giả dường như còn không nhìn rõ bóng.
Những người có thể cứu bóng đều lao ra, nhưng khoảnh khắc bóng bay về phía Tiêu Trạch Khải, anh cúi đầu nhìn xuống chân mình, rồi lập tức chọn không đỡ bóng!
Cú bóng này có khả năng cao sẽ bay ra ngoài biên vì lực phát quá mạnh!
Bóng chạm sàn, Lục Phán Phán ngồi trên hàng ghế huấn luyện viên cũng toát mồ hôi lạnh.
Với góc nhìn này của cô, khi bóng bật ngược lên lại sau khi đập xuống sàn, rất khó xác nhận là bóng có ra biên hay không.
Đội Duẫn Hòa đoán rằng bóng đã ra biên, họ vừa thở phào một hơi quay lại giữa sân, thì bỗng nhiên tiếng còi vang lên, tất cả đều quay đầu nhìn, trọng tài tính điểm cú phát bóng vừa rồi cho Gia Thực.
Hiệp ba kết thúc!
Ngay cả Cố Kỳ cũng nhìn chằm chằm trọng tài bằng ánh mắt khó tin.
Cú bóng ấy……
“Challenge!” Không đợi mọi người có thời gian phản ứng, La Duy đã xoay người về phía trọng tài làm một động tác tay, hô to: “Challenge Video*!”
*Các đội bóng có thể yêu cầu được xem xét lại các hành động chơi bóng (gọi là Challenge) mà họ nghi ngờ có lỗi trong các pha bóng, nhưng trọng tài không thổi còi hoặc có ký hiệu của các giám biên. Các bồ có thể tham khảo thêm tại đây
Cả sân đấu ngước lên xem video quay lại cận cảnh pha phát bóng vừa rồi trên màn hình lớn.
Bóng vừa khéo chạm vạch.
Chỉ thiếu một chút nữa thôi, nhưng vẫn không được tính là ra biên.
Cố Kỳ hối hận siết chặt nắm đấm.
Nếu như vừa rồi không phán đoán sai, có thể anh đã có cơ hội cứu bóng.
Nhưng giờ bóng đã chạm đất, bảng điểm đã được lật, có hối hận cũng vô dụng, hiệp này Duẫn Hòa lại thua rồi.
“Đừng nóng vội.” La Duy gọi hết mọi người lại, “Hiện giờ trạng thái là vấn đề quan trọng nhất, mọi người bình tĩnh, đừng nóng vội.”
Cố Kỳ nhắm mặt điều hòa nhịp thở, khi mở mắt ra lại, ánh mắt anh lướt qua một lượt các cầu thủ phía đối diện: “Tấn công dồn dập!”
*
Duẫn Hòa hiện giờ đã bị tụt lại sau Gia Thực với tỉ số 1-2, áp lực lớn hơn rất nhiều.
Nhưng từ lúc bước vào hiệp thứ tư, dường như tất cả mọi người đều cảm nhận được sức mạnh của Duẫn Hòa như đang bùng nổ, thế tấn công như vũ bão, hai lần đoạt điểm liên tiếp đã không còn là điều hiếm lạ.
Mà Gia Thực cũng không chịu yếu thế, hàng phòng thủ ngày càng nghiêm ngặt.
Vào thời điểm này, người nhỏ tuổi nhất trong số họ, Nhạc Tòng Gia, lại là người bình tĩnh nhất.
Tiếc là cho dù cậu có tìm được đường bóng hoàn hảo đến mấy để chuyền cho Cố Kỳ thì vẫn bị hàng phòng thủ ba người bên kia tấm lưới thành công chặn lại.
Nhưng ngay khi bóng bật ngược về, khi mọi người cứ ngỡ Duẫn Hòa sẽ đón bóng và tổ chức tấn công lần nữa, thì Cố Kỳ đột nhiên nhảy lên tại chỗ, nhân lúc hàng cản lưới của đối thủ còn chưa kịp đáp đất, anh vung tay đập bóng về sân bên kia.
“Bốp!”
Bóng sượt qua đầu của hàng cản lưới, nặng nề nện xuống sàn.
Toàn bộ sân đấu bỗng chốc chìm trong tĩnh lặng, rồi ngay giây sau, bầu không khí lập tức bùng nổ bởi tiếng hò reo rầm trời.
“DUẪN HÒA! DUẪN HÒA! DUẪN HÒA!”
“DUẪN HÒA CỐ LÊN!!! DUẪN HÒA TIẾN LÊN!!”
Một lần nữa, lọt giữa tiếng gào thét chói tai của đám đông, nhịp thở của Ninh Sính càng thêm rối loạn.
Anh đã được nghe nói Cố Kỳ thực hiện phản đòn trên lưới rất thuần thục, nhưng anh không ngờ Cố Kỳ lại có thể thực hiện một cú phản đòn ngay sát lưới chất lượng cao đến vậy.
Hóa ra, cậu ta không chỉ sỡ hữu cảm giác bóng trời cho, mà ngay cả năng lực quan sát biến động cũng xuất chúng đến vậy.
Khi ấy, Ninh Sính bỗng có cảm giác vô cùng bất lực.
Ai cũng nói cần cù bù thông minh, nhưng sự chênh lệch từ trong gen thế này khiến anh thực lòng không biết phải làm sao để bắt kịp người ta.
Nhưng cái cảm giác bất lực ấy chỉ tồn tại trong một khoảnh khắc.
Khi thấy bóng bay về phía mình, máu huyết toàn thân anh lại sôi trào.
Cảm giác bóng là cái quái gì, năng lực quan sát biến động là cái quái gì!
CÚT HẾT ĐI!
Hiệp này, Duẫn Hòa tấn công vô cùng mãnh liệt, mà hàng phòng thủ của Gia Thực cũng không thua kém chút nào!
Khi đối thủ đã phát huy hết khả năng không để mất đi dù chỉ là một điểm, thì Duẫn Hòa có muốn giành điểm cũng vô cùng khó.
Sau ba mươi phút giằng co kịch liệt, cuối cùng Duẫn Hòa cũng chật vật chạm đến điểm mốc.
Ở một đội bóng chuyền theo đuổi cả sức mạnh lẫn tốc độ mà để thời gian một hiệp kéo dài đến tận con số này là rất hiếm thấy.
Trận đấu này mệt mỏi quá.
Từng bó cơ thớ thịt của mỗi cầu thủ như đang co giật, nhưng họ vẫn cố gắng vay mượn chút nghị lực mà đứng vững chiến đấu.
Còn đối với khán giả mà nói, đây là một trận đấu vô cùng, vô cùng đáng xem.
Bọn họ hò reo, bọn họ cổ vũ, rát cổ bỏng họng.
Ấy vậy mà những điều bất ngờ vẫn cứ ập đến không chút phòng bị.
Cú bóng chốt hạ hiệp thứ tư bị Gia Thực chặn thành công, Nhạc Tòng Gia ra sức xoay chuyển tình thế, nhưng khi đầu ngón tay cậu vừa chạm đến bóng thì cậu bỗng trượt chân, cả người chúi về phía trước ngã xuống đất.
Toàn bộ quá trình diễn ra quá nhanh, không ai có thể nhìn rõ là Nhạc Tòng Gia vừa ngã hay cậu vừa thực hiện cứu một pha cứu bóng.
Thế rồi bóng chệch khỏi đường bay, phóng thẳng về phía Cố Kỳ!
Mà Cố Kỳ lúc này đang đưa lưng về phía lưới, chuẩn bị chạy về hàng sau.
Bên Gia Thực ngay lập tức triển khai phòng ngự.
Nhưng họ không ngờ rằng, khoảnh khắc Cố Kỳ cảm nhận được bóng bay lướt qua đầu mình, anh không cả nhìn lưới, vung một tay lên, đập bóng ngược về phía sau.
Phía bên đó lúc bấy giờ không một bóng người, bóng nhẹ nhàng bay qua lưới đáp đất.
Đến trọng tài còn sững sờ mất một lúc.
Không chỉ Gia Thực, mà ngay cả Lục Phán Phán cũng nghĩ rằng tư thế đó của Cố Kỳ là để điều chỉnh đường đi của bóng, không ngờ anh lại đập bóng dứt điểm!
Cảm giác bóng trời sinh đúng là thứ không thể lý giải!
Một tay chủ công giỏi là một tay chủ công mà dù trong bất kỳ hoàn cảnh, bất kỳ vị trí nào anh ta cũng có thể đập bóng.
Tiếng còi vang lên, Lục Phán Phán kích động đứng bật dậy.
Nhưng khi trông thấy huấn luyện viên Vương và quản lý dẫn đội phía bên kia vẫn vững như Thái Sơn, không bộc lộ ra chút cảm xúc nào, cô chỉ đành đứng im tại chỗ.
Lúc này cô bỗng nhìn thấy Nhạc Tòng Gia khó nhọc đứng dậy, bước tập tễnh về phía La Duy.
La Duy hoảng hốt, “Cậu bị làm sao vậy?”
Trên trán Nhạc Tòng Gia đổ đầy mồ hôi, chỉ đứng được bằng một chân, vài giây sau cậu mới lắc đầu nói: “Không ổn rồi anh ạ.”
Cái ngã ban nãy đã khiến cậu trật khớp, bây giờ nó đang đau nhức vô cùng.
Cố Kỳ lập tức hô lên báo xin một đội y tế vào sân, hai vị bác sĩ nhanh chóng chạy đến.
Bấy giờ Lục Phán Phán mới nhận ra là Nhạc Tòng Gia bị thương, khi cô chạy đến đó thì hai vị bác sĩ đã chuẩn bị đỡ cậu rời sân rồi.
Lúc lướt ngang qua người Đan Húc Dương, Lục Phán Phán không quên giục: “Sao còn đứng ngơ ra đó? Đi khởi động mau!”
Đã rất lâu rồi Đan Húc Dương chưa đấu trận nào.
Anh đứng tần ngần, không biết phải làm sao.
La Duy đứng giữa sân gọi: “A Dương! Khởi động đi!”
Đan Húc Dương quay đầu nhìn, sự thôi thúc ánh lên trong mắt mọi người.
“Ừ….” anh gật đầu, âm thanh bé đến nỗi chỉ có mỗi bản thân anh nghe được, “Tôi đến đây.”
*
Khi Lục Phán Phán quay về sân, điểm số lúc này đã là 10:9.
Duẫn Hòa tạm thời bị dẫn trước.
Nhưng đến bây giờ thì Lục Phán Phán đã không còn hoảng hốt lo sợ nữa rồi.
Không như trước đây, mỗi lần dẫn đội đi thi đấu cô đều hi vọng đội của mình sẽ giành chiến thắng, sẽ lấy được cúp vô địch.
Nhưng đến phiên Duẫn Hòa, khi họ đã đi được đến ngày hôm nay, cô lại cảm thấy rằng, kỳ thực thắng hay không đã chẳng còn quá quan trọng.
Nếu cúp quán quân là biểu tượng cho sự cứng cáp trưởng thành của một đội bóng, vậy thì biểu tượng dành cho những kiên cường, nỗ lực, tiến về nơi cao, đoàn kết một lòng, Duẫn Hòa đều đã đạt được.
Họ đã không còn là một đội bóng rời rạc thiếu gắn kết như ngày trước, họ đã bắt đầu từ trận đấu giao hữu đầu tiên với Gia Thực cho đến trận đấu chung kết giải toàn quốc ngày hôm nay, mỗi một thành viên của Duẫn Hòa đều đã thoát xác, trở thành một vận động viên thực thụ.
Bền gan vững chí, quyết không thối lui.
Tinh thần mà mọi cuộc thi đấu thể thao theo đuổi, là điều họ đang từng bước từng bước hướng đến.
Trái ngược với vẻ điềm tĩnh của Lục Phán Phán, tiếng cổ vũ ầm trời từ khán đài Duẫn Hòa mỗi lúc một lớn hơn, hệt như đang battle với khán đài Gia Thực phía đối diện.
Ở một nơi khác, Lục Phán Phán nhìn sang, thấy mẹ của Cố Kỳ không biết từ khi nào đã di chuyển từ hàng ghế sau lên hàng ghế phía trước, cầm chiếc điện thoại trên tay tìm góc để chụp ảnh.
Lực chú ý của cô lại quay trở về sân đấu.
Bóng lúc này vừa được chuyền đến tay Đan Húc Dương, Cố Kỳ nghiêng đầu nhìn, phẩy tay ra hiệu cho anh.
Nhưng khi nhìn thấy động tác chuyền bóng của anh, trái tim Lục Phán Phán lại đập mạnh một nhịp.
Đường chuyền này không hề phù hợp để Cố Kỳ thực hiện tấn công, lẽ nào cậu ấy lại muốn tự mình tấn công?
“Bốp!”
Khi nỗi lo lắng của Lục Phán Phán vẫn còn chưa biến mất, thì Cố Kỳ bỗng bật lên đập bóng bằng tay trái, bóng xuyên qua hàng phòng thủ, cắm thẳng xuống vạch ba mét của sân bên kia.
Lục Phán Phán thở phào.
Hù, nghĩ nhiều, nghĩ nhiều rồi.
Lúc này Lục Phán Phán mới nhận ra, ban nãy Cố Kỳ đã ra hiệu bằng tay trái.
Mà cú đập bóng bằng tay trái đầu tiên Cố Kỳ sử dụng trên sân đấu khi ấy đã được kết hợp cùng với chuyền hai Đan Húc Dương.
Hóa ra anh hiểu được ý đồ của Cố Kỳ.
Cú đập bóng này thành công giúp Duẫn Hòa san bằng điểm số.
Tiếp sau đó, Cố Kỳ hệt như được bơm máu gà, đánh bóng chuyền mà cứ như đang chơi bóng rổ, anh dựa vào ưu thế vượt trội của bản thân khi thực hiện các pha bóng trên không, không ngần ngại “úp rổ” liên tục, khiến đối phương phải sợ hãi rụt tay che mặt.
Điểm số tăng thẳng một đường đến 14:13.
Lại là cặp điểm khiến người ta nhấp nhổm lo sợ.
Nếu Duẫn Hòa để mất điểm, phía đối phương sẽ san bằng điểm số.
Còn nếu Duẫn Hòa lại tiếp tục ghi bàn, vậy thì…….
“AAAAAAAA!!!!!!”
Một trận gào thét vang lên.
Đến từ phía khán đài Gia Thực.
Da đầu Lục Phán Phán tê rần.
Cú bóng vừa rồi đã bị Gia Thực cản thành công, bật ngược trở về, Duẫn Hòa chắc chắn sẽ không kịp trở tay.
Lại bị đuổi kịp rồi.
Nhưng ngay khi Lục Phán Phán còn chưa kịp hồi phục sau khi trải qua cái cảm giác tê dại như bị điện giật thì phía sau lưng cô lại dội lên tiếng hú hét còn mãnh liệt chói tai hơn cả ban nãy.
Nó đến từ phía khán đài của đội Duẫn Hòa.
Lục Phán Phán cảm thấy đầu óc như đang quay cuồng!
Vẫn là cú bóng đó!
Vẫn là cú bóng bị Gia Thực cản thành công đó!
Đội Gia Thực vốn đã tụ hết về trung tâm sân mình chuẩn bị ăn mừng, thì chỉ trong một tích tắc, họ nghe thấy tiếng hú hét đinh tai nhức óc đến từ khán đài của đội bạn —— ngay sau đó, tiếng bóng dội xuống nền.
Không đúng! Sao lại chậm hơn bình thường một giây nhỉ?
Quay đầu lại, họ thấy bóng đang lăn đến chân mình.
???
Cả đội Gia Thực đều nghệt mặt ra.
Họ hướng mắt về phía bảng điểm, điểm của Duẫn Hòa đã nhảy từ 14 lên 15.
Ngoại trừ Ninh Sính, không một ai trong đội Gia Thực nhìn thấy cú bóng đó là như thế nào. Nó đã bị Cố Kỳ ở hàng sau lao nhanh về phía trước, mạnh mẽ đập ngược trở về như một pha phá bóng trong bóng rổ.
Phản đòn trên lưới!
Da gà toàn thân thi nhau nổi lên.
Cố Kỳ nói sẽ cho anh có dịp làm quen, và Cố Kỳ đã thật lòng dùng lần làm quen đó để chiến thắng trận chung kết này, cho anh biết được phản đòn trên lưới thực thụ là như thế nào!
Mà ở phía bên này, cả đội Duẫn Hòa hồ hởi ăn mừng không khác gì những tên điên.
Chúng ta là nhà vô địch.
CHÚNG TA LÀ NHÀ VÔ ĐỊCH TOÀN QUỐC!!
Họ ôm lấy nhau thành một cục giữa sân đấu, ngoại trừ những động tác phô trương ấy, sẽ không còn bất kỳ phương thức nào có thể diễn tả niềm hạnh phúc của họ.
Lục Phán Phán mãi cũng chưa thể đứng dậy.
Cô cảm giác đôi chân mình không cách nào di chuyển được nữa, chỉ ngồi im đó nhìn họ thật lâu, dòng lệ nóng đong đầy trên khóe mắt.