Kết thúc rồi.
Đám đông đang háo hức bỗng chốc cụt hứng, kéo nhau lục tục ra về.
Một lúc sau, quảng trường trở lại vẻ yên tĩnh vốn có.
Lục Phán Phán ngồi trên tượng đá, cô đạp chân lên phần tượng dôi ra, loay hoay mãi vẫn không tìm được tư thế nào phù hợp để trèo xuống.
Cố Kỳ đứng ngay cạnh nhưng lại chỉ nhìn thẳng về phía những tòa thành nhỏ kia.
Cô bèn gọi anh: “Cố Kỳ, cậu……”
Cố Kỳ quay đầu nhìn cô, “Sao vậy?”
Lục Phán Phán bắt đầu nói cà lăm: “Cậu….. cậu đưa chị lên đây…. thì cũng phải có trách nhiệm đưa chị xuống…. chứ.”
Cố Kỳ nghe vậy thì lùi hẳn về sau một bước lớn, anh nghiêm mặt đánh giá tượng đá trước mặt, nhưng ánh mắt lại đang mang theo ý cười.
“Chị muốn xuống thế nào?”
Lục Phán Phán nhích người một chút, “Cậu đỡ chị xuống.”
Cố Kỳ: “Tôi bế chị xuống?”
Lục Phán Phán hết cách.
Thôi bỏ đi.
Cô cẩn thận vịn tay vào một chỗ nào đó mượn lực, chậm rãi nhấc một bên chân lên, đứng trên mép ngoài bức tượng, sau đó thò chân còn lại xuống, dò dẫm khua khoắng tìm một vị trí mượn lực khác.
Ngay lúc cô chậm chạp nhích từng chút một như đang đi trên băng mỏng, Cố Kỳ đột nhiên vươn tay kéo cô vào lòng —— thế giới quay cuồng, gió lạnh lùa vào cổ áo, cô vô thức nhào lên ôm chặt cổ Cố Kỳ, cả người dựa hẳn vào vòm ngực rắn chắc và cái ôm mạnh mẽ của chàng thiếu niên.
Khoảnh khắc mũi chân chạm đất, Lục Phán Phán cảm giác như mặt đất vẫn còn đang xoay mòng mòng.
Lúc cô buông tay, Cố Kỳ cũng buông tay, nhưng cả hai đều không đẩy đối phương ra.
Hai người cứ dựa vào nhau như vậy, áo khoác mùa đông sượt qua phát ra những tiếng “sột soạt” khe khẽ.
“Chị dùng nước hoa gì vậy?” Giọng Cố Kỳ rất nhỏ, giống như đang tự hỏi chính mình.
“Thơm quá.”
“Chị không dùng nước hoa.”
Lục Phán Phán xoay người, đi về phía con phố đi bộ phía trước.
Cố Kỳ đi theo ngay sau, tự lẩm bẩm một mình: “Vậy chắc là tôi sinh ra ảo giác rồi.”
*
Về đến khách sạn, mọi người đều đã ngủ nghỉ hết.
Cố Kỳ rón rén mở cửa phòng, dù anh không bật điện nhưng vẫn đánh thức Đan Húc Dương mới vừa vào giấc.
Đan Húc Dương mở hé mắt, mơ màng nhìn bóng lưng Cố Kỳ, “Vừa đi chơi về à?”
Cố Kỳ gật đầu: “Em làm ồn anh hả? Em xong ngay đây.”
“Không sao.” Đan Húc Dương xuống giường đi vệ sinh, “Có phải cậu vừa chạy đi ăn lẩu đúng không?”
Nghe Đan Húc Dương hỏi vậy, Cố Kỳ liền kéo áo lên ngửi thử.
“Đâu có đâu.”
Trước khi vào phòng tắm, Đan Húc Dương nói: “Vậy thì được, hôm nay Lộc Lộc đã đặc biệt dặn: Lẩu ở đây rất nổi tiếng, nhưng không được phép đi ăn.”
Lẩu ở thành phố này trứ danh thập phương, đồ nhúng tươi ngon, nước lẩu tê cay, rất nhiều người chỉ vì những nồi lẩu ấy nên mới chọn đến thành phố này du lịch. Nhưng có những tiệm vì để thực khách ăn xong không bị đau bụng, nên đã trộn lẫn thuốc giảm đau hoặc Norfloxacin vào trong thức ăn, mà những thứ thuốc này trong bảng thành phần lại có chứa chất kích thích.
Cố Kỳ “Ồ” một tiếng, xoay người đi đến trước giường, kéo rèm ra.
Lần đi thi đấu này kinh phí có hạn, toàn đội đều ở trong khách sạn bình dân, không có ban công lớn bên ngoài, chỉ có mỗi ô cửa sổ không to mà cũng chẳng nhỏ ấy thôi.
Cố Kỳ mở luôn cửa sổ ra, để cho gió lạnh tràn vào phòng.
Rõ ràng là đêm khuya lạnh lẽo, nhưng anh lại cứ thấy cả người nóng bức lạ thường.
Anh nhớ đến mùi hương thoang thoảng trên người Lục Phán Phán, nhớ đến cảm giác mềm mại ngưa ngứa khi sợi tóc cô lướt qua chóp mũi mình, nhớ đến khi cô bối rối chiếc cằm nhỏ đã vô tình chạm phải gò má anh.
Kích động không kiềm chế nổi, Cố Kỳ chỉ muốn ngay lập tức lao ra ngoài chạy vài vòng, không thì đêm nay anh khỏi ngủ mất.
Đan Húc Dương đi vệ sinh xong thì leo luôn lên giường, cũng chẳng ơi hỡi gì mà vùi đầu ngủ tiếp.
Cố Kỳ đứng bên cửa sổ, giữa lồng ngực căng tràn một loại cảm giác thích thú vui vẻ, anh không biết nên miêu tả như thế nào nhưng lại biết mình đang có nhu cầu cực kỳ cấp bách tìm một người để chia sẻ, nếu không nó sẽ quanh quẩn lung tung mãi trong lòng.
Cơ mà người đó lúc trên đường về lại chẳng nói lời nào, đến khách sạn một cái là chạy thẳng lên phòng, cũng chẳng nói được câu tạm biệt chào chúc gì cả.
Nghĩ đến đây, cảm giác hớn hở giữa lồng ngực đã bị thứ cảm giác khác mang tên “đắng lòng” chen ngang.
Anh quay đầu, thấy Đan Húc Dương đã say ngủ.
Ánh mắt lại lần nữa quay về phía ngoài cửa sổ, bỗng Cố Kỳ nhìn thấy hai bóng người vô cùng quen mắt đang lén lén lút lút băng qua vạch kẻ đường.
Anh híp mắt lại, hóa ra là Tiêu Trạch Khải và La Duy.
Cố Kỳ lập tức rút điện điện thoại ra, nhắn tin cho họ.
[Cố Kỳ]: Hai người đi đâu đấy?
[Cố Kỳ]: Sao không dẫn em đi cùng?
Cái bóng đang băng qua đường rất nhanh đã thấy tin nhắn, hai người đứng bên kia ngã tư, quay đầu nhìn về phía khách sạn.
[Tiêu Trạch Khải]: Xuỵt, đang “ngược gió hoan ái”.
[Cố Kỳ]: ……………………….?
[Tiêu Trạch Khải]: Ấy không…. anh trượt tay…. “ngược gió gây án” mới đúng.
[Cố Kỳ]: Chúc hai anh đêm xuân vui vẻ*.
*Hoan ái (做愛): /zuò’ài/
Gây án (作案): /zuò’àn/
Vì hai chữ này gõ pinyin trên bàn phím nhập liệu sẽ gần tương tự nhau, nếu không để ý hoặc trượt tay sẽ gõ từ “gây án” sang “hoan ái”. Vậy nên Cố Kỳ mới cố tình dùng chữ “Hoan ái” để đáp lại câu dưới.
[Tiêu Trạch Khải]:…………
Cố Kỳ biết rõ hai người kia lén trốn đi ăn lẩu, tự nhiên cũng thấy mất hứng, thế là anh tắm rửa sạch sẽ, lúc chuẩn bị đi ngủ còn mở cửa phòng, nhìn cánh cửa của phòng đối diện đang đóng im ỉm kia một hồi.
*
Tiêu Trạch Khải và La Duy đi theo bản đồ chỉ đường nửa ngày trời, cuối cùng mới phát hiện ra nó dẫn mình vòng vèo một hồi rồi lại quay trở về khách sạn.
La Duy còn đang sầu não suy nghĩ không biết có nên tiếp tục kiên trì để có một bữa lẩu ấm bụng giữa đêm đông lạnh lẽo này hay không thì Tiêu Trạch Khải đột nhiên lên tiếng: “Tôi vừa nhìn thấy một người “bất phàm” đang đi về phía bọn mình đấy.”
La Duy: “Hả? Ai?”
Tiêu Trạch Khải: “Chị Phán Phán.”
Phản ứng đầu tiên của bọn họ là lặn đi. Sau khi đã ẩn nấp hoàn hảo trong đại sảnh khách sạn, bọn họ mới dám ló đầu nhìn ra ngoài. Lục Phán Phán lại quay đầu tiếp tục thơ thẩn, hình như ban nãy không phải là cô nhắm đến chỗ bọn họ.
“Ể????” Tiêu Trạch Khải nói, “Hình như chị ấy không thấy bọn mình? Nửa đêm rồi còn không đi ngủ, chị ấy ra đây tắm gió lạnh à?”
La Duy nhìn Lục Phán Phán thật kỹ, cô mặc chiếc áo bông dày, hay tai đút túi, khăn quàng cổ che hết gần nửa khuôn mặt, đầu cúi thấp, bước từng bước chậm rãi quanh bồn hoa, trông giống như đang tản bộ, mà cũng không giống tản bộ.
Tiêu Trạch Khải lầm bầm: “Chị ấy đang chiêm nghiệm nhân sinh hả?”
Anh chàng còn đang định qua đó tìm hiểu thực hư thế nào thì đã bị La Duy lôi về.
“Con gái người ta đang có chuyện cần suy nghĩ mà cậu sấn sổ tới làm gì! Đi, về ngủ, mau!”
*
Lúc Lục Phán Phán một mình đắm trong gió lạnh, Hứa Mạn Nghiên cũng đang đứng hóng gió đông trước cửa nhà.
Chẳng là cô đi xem phim mà quên mang chìa khóa, Lục Phán Phán lại không có ở đây, thế là cô chỉ đành gọi cho bảo mẫu trong nhà, nhờ bà mang chìa khóa cho cô.
Bảo mẫu đang ở nhà họ hàng chơi, phải chạy về nhà bố mẹ cô lấy chìa khóa rồi mới mang qua cho cô được.
Gió đầu tháng mười hai như mang theo vụn băng, từng đợt quét qua khiến mặt cô vừa buốt vừa rát.
Hứa Mạn Nghiên đứng dưới lầu chưa được mười phút thì đã thấy không ổn, cô vừa gọi cho bảo mẫu vừa đi đi lại lại cho đỡ lạnh.
“Chắc để con ra ngoài tìm một cửa hàng ngồi đợi cô vậy, chứ đứng thế này lạnh chết con mất.”
Cửa tiệm hàng quán trước cổng chung cư không thiếu, Hứa Mạn Nghiên chọn bừa một quán trà sữa gần đó nhất.
Vừa giữ ấm, lại vừa tiện ngồi lâu.
Cô đẩy cửa bước vào, chuông gió trên đỉnh đầu rung lên leng keng.
Hứa Mạn Nghiên nhìn menu một lượt, “Xin chào. Cho tôi một ly trà sữa pudding.”
Nhân viên đứng trong quầy pha chế ngẩng đầu lên, khoảnh khắc hai người nhìn nhau, cả hai đều trầm mặc cạn lời.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Hứa Mạn Nghiên mới quay ngoắt mặt đi.
Hoắc Tu Viễn đứng dậy, cúi đầu nhìn xuống máy order, hờ hững hỏi: “Bỏ bao hay mang về?”
Hứa Mạn Nghiên: “……….?”
Hoắc Tu Viễn ngẩn người, ánh mắt lộ ra vẻ cáu kỉnh.
“Uống ở đây hay mang về?”
Hứa Mạn Nghiên: “Mang về.”
Nói rồi cô liền tìm một bàn ngồi xuống, khuôn mặt bình tĩnh không một gợn sóng, lấy điện thoại ra xem.
Hoắc Tu Viễn cũng không nói gì, lập tức xoay người làm trà sữa.
Bàn tay thì thoăn thoắt làm, nhưng biểu cảm trên mặt lại cứ cứng đờ ra.
Ha.
Nữ nhân! Được lắm!
Có tim phổi không vậy! Sao có thể dửng dưng như không mà đến đây mua trà sữa được chứ?
Vài phút sau, Hoắc Tu Viễn đặt trà sữa lên quầy.
“Trà sữa của quý khách đã xong.”
Hứa Mạn Nghiên không nói gì, cứ thế cầm ly trà sữa rời đi.
Mãi đến khi bóng cô đã khuất khỏi quán trà sữa, Hoắc Tu Viễn mới ngẩng đầu lên, hàng mày cau chặt thành hình chữ “xuyên” (川)
Cô ta đúng thật là chẳng có chút biểu cảm gì cả.
Thờ ơ đến cùng cực.
Nghĩ thế, anh lại cảm thấy Tiểu Hạc còn đáng yêu hơn.
Hoắc Tu Viễn nghĩ một hồi rồi lại rút điện thoại ra, không biết có phải tâm linh tương thông hay không mà Tiểu Hạc cũng vừa mới gửi tin nhắn cho anh.
[Hạc Giữa Bầy Gà]: Chịu rồi!!!! Chịu luôn!!! Bái phục thật đấy!!! Thế giới đúng là nhỏ bé!!
[Tìm trên kiếm dưới]: Có chuyện gì vậy?
Hoắc Tu Viễn vừa gửi tin nhắn đi, chuông gió treo trước cửa lại vang lên.
Anh ngẩng đầu nhìn, lại thấy Hứa Mạn Nghiên bước vào quán.
Bóng đêm dày đặc, ánh đèn sáng choang đổ xuống người cô khiến cho ngũ quan với những đường nét rõ ràng ấy đều hệt như được họa trong bức sơn dầu.
Mãi đến khi Hứa Mạn Nghiên ngúng nguẩy đứng trước mặt mình, Hoắc Tu Viễn mới lên tiếng.
“Cô còn quay lại đây làm gì?”
Hứa Mạn Nghiên liếc anh một cái, sau đó xoay người tìm mã QR trên quầy thu ngân, lấy điện thoại ra quét mã.
“Tôi quên trả tiền.”
Vứt lại mỗi một câu đó rồi cô lại rời đi y hệt lần trước.
Cô vẫn phải quay về ngồi trước bồn hoa của tòa chung cư, trong lòng chỉ muốn gõ cho mình một búa chết quách đi cho rồi.
Lục Phán Phán thì gọi mãi không thấy bắt máy, bảo mẫu thì đang trên đường tới đây.
Mà nhìn sang ly trà sữa đặt bên cạnh, cô lại càng bực mình hơn.
Giữa đêm đông giá rét thế này, muốn tìm một chỗ dung thân khó đến vậy sao?
Bực vẫn hoàn bực, Hứa Mạn Nghiên thiết nghĩ vẫn nên tìm cái gì đó để làm mới ổn.
Cô mở điện thoại lên, thấy đối phương đã trả lời tin nhắn từ ban nãy.
[Hạc Giữa Bầy Gà]: Không có gì, vừa rồi gặp chút chuyện xui xẻo thôi, em lạnh quá đi.
[Tìm Trên Kiếm Dưới]: Em không ở trong nhà sao?
[Hạc Giữa Bầy Gà]: Tạm thời vẫn chưa thể về được, anh chơi game với em không?
[Tìm Trên Kiếm Dưới]: Không được rồi, anh vẫn đang đi làm, không chơi thì hơn. Hay là anh trò chuyện cùng em nhé?
{Hạc Giữa Bầy Gà]: Được ạ!
*
Hàng quán bên đường đã lục tục đóng cửa.
Lục Phán Phán vào thang máy đi lên tầng, hành lang ở mỗi tầng của khách sạn đều được trải thảm, đi rất êm chân không phát ra tiếng động.
Cô cầm thẻ phòng trên tay, đang định quẹt thẻ thì phía sau lưng bỗng có âm thanh vang lên.
Lục Phán Phán quay đầu, thấy Cố Kỳ quần áo chỉnh tề đang đứng trước cửa phòng.
Thấy cô nhìn sang, anh bước hẳn ra ngoài, thuận tay đóng luôn cửa vào.
Tiếng đóng cửa vang vọng giữa hành lang dài yên tĩnh, Cố Kỳ trầm giọng hỏi: “Sao muộn vậy rồi mà chị còn ra ngoài?”
Lục Phán Phán: “Vừa rồi có chút chuyện.”
“Có chút chuyện?” Cố Kỳ cong môi, “Tôi thấy rõ ràng là chị đi đi lại lại dưới tầng suy nghĩ về sự đời kia mà.”
Lục Phán Phán: “…..”
Cô không đáp, cứ đứng như vậy chăm chú nhìn Cố Kỳ.
Tôi đâu có suy nghĩ về nhân sinh, tôi suy nghĩ về cậu mà.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Cố Kỳ bỗng thở dài, rồi anh thò tay vào trong túi tìm thẻ phòng của mình.
“Chị đừng nhìn tôi như vậy, dễ chạy vào giấc mơ của tôi lắm.”
Cửa phòng mở ra, anh đưa lưng về phía Lục Phán Phán: “Chị đi nghỉ sớm đi, tôi đi nằm mơ đây.”
Lục Phán Phán chầm chậm nhích người vào phòng.
“Ngủ ngon nhé Cố Kỳ.”
Thanh âm mềm mại nhẹ nhàng, chớp mắt một cái, não Cố Kỳ như tê dại, như có hàng ngàn hàng vạn con côn trùng bò qua.
Anh quay phắt đầu ra sau, cánh cửa phía đối diện đã đóng chặt, nó yên tĩnh hệt như vừa rồi ở đó chẳng có gì diễn ra.
Cố Kỳ cứ đứng ngây người như vậy, thật lâu sau vẫn chưa thể hồi thần.