Cô cũng đã thương lượng việc này với Ngô Lộc, vì bên Kim Hâm không vội, vậy nên cô sẽ tiếp tục làm việc ở đây cho đến khi quản lý mới nhậm chức.
Mọi người không tỏ ra quá bất ngờ đối với tin tức Lục Phán Phán sắp từ chức, vì dù sao họ cũng đã sớm đoán ra rồi. Chỉ là họ không ngờ cô không chọn đầu quân cho Kim Châu, mà lại chọn cùng Kim Hâm bắt đầu từ con số không, xây dựng một đế chế cho riêng mình.
Có hợp rồi sẽ có tan, họ cũng chẳng phải là trẻ con nữa, dù thật lòng không nỡ, nhưng họ lại càng trân trọng những ngày tháng cuối cùng được sát cánh cùng nhau nhiều hơn.
Trong khoảng thời gian này, Lục Phán Phán còn tranh thủ đến Liên đoàn Bóng chuyền một chuyến.
Cô giao những chứng cứ vụ việc Phùng Tín Hoài và Du Minh Húc thuê người cố ý đả thương các cầu thủ đội Duẫn Hòa nhằm phá hoại trận tranh tài vừa rồi của họ cho bên đó. Nhưng có vẻ hiệu suất làm việc của Liên đoàn không được cao, phải đến cuối tháng sáu mới có kết quả xét xử.
Du Minh Húc bị cấm thi đấu trong hai năm, Phùng Tín Hoài bị đuổi cổ khỏi vị trí huấn luyện viên của đội Khánh Dương.
Ngày có kết quả, Lục Phán Phán vừa hay đang ở nhà Bóng chuyền Duẫn Hòa bàn giao công việc cho quản lý mới.
Mọi người đều đang hăng say tập luyện, khung cảnh vô cùng yên bình, cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng ồn ào náo động.
Ngô Lộc và Lục Phán Phán đều nhận ra giọng của Phùng Tín Hoài.
“Các cậu tiếp tục tập đi, tôi ra xem thế nào.” Nói rồi ông và Lục Phán Phán cùng đi về phía cửa lớn.
Vừa rồi La Duy ra ngoài nghe điện thoại, từ phía xa đã thấy Phùng Tín Hoài hằm hằm đi đến, thế là trong vô thức anh đã cản ông ta lại.
Phùng Tín Hoài muốn vào nhà Bóng chuyền của Duẫn Hòa, La Duy đương nhiên không cho, hai người cứ thế mà xảy ra tranh cãi.
Mãi cho đến khi Lục Phán Phán và Ngô Lộc xuất hiện, Phùng Tín Hoài mới chịu dừng lại.
“Có chuyện gì sao chú em?” Ngô Lộc hỏi.
Phùng Tín Hoài phẫn nộ trừng mắt với Lục Phán Phán, “Thứ vong ơn bội nghĩa nhà mày! Ban đầu tao đã bồi dưỡng dạy dỗ mày như thế nào hả? Bây giờ mày làm ra loại chuyện này, mày không thấy có lỗi với Khánh Dương sao!”
Đã có La Duy cao to đứng chắn ngay trước mặt, Lục Phán Phán chẳng việc phải sợ.
Cô bình tĩnh đáp: “Người đã bồi dưỡng dạy dỗ tôi là huấn luyện viên Nhậm huấn luyện viên Chu, không phải ông. Tôi đương nhiên vẫn có tình cảm đối với Khánh Dương, nhưng nếu cứ để ông tiếp tục ở lại phá hoại Khánh Dương thì tôi mới đúng là kẻ vong ơn bội nghĩa.”
Phùng Tín Hoài vẫn chửi bới móc mỉa không ngừng, Ngô Lộc không muốn nhiều lời, quay người vẫy tay.
Chẳng mấy chốc, cả đội đều đứng dàn hàng ngay trước cửa.
“Chú em à, chúng tôi còn phải huấn luyện, chú về trước đi.” Ngô Lộc nói, “Đừng để đến lúc tôi phải gọi bảo vệ, như vậy thì không đẹp mặt lắm đâu.”
Phùng Tín Hoài mức muốn bốc hỏa.
Mày không gọi bảo vệ mà lại gọi mười mấy thằng vận động viên ra đây là có ý gì? Muốn dọa tao à?
Phùng Tín Hoài nghiến răng nghiến lợi, chửi rủa: “Lục Phán Phán, con đĩ đi…..”
Còn chưa kịp nói hết câu, Cố Kỳ đã lao ra, đấm một cú vào giữa mặt ông ta, nổ đom đóm mắt.
“Ông giữ cái miệng của mình cho sạch sẽ vào.” Cố Kỳ xách cổ ông ta lên, giọng nói lạnh lẽo cùng cực.
Phùng Tín Hoài ngồi bệt trên mặt đất, bị đấm rách cả môi.
Ông ta còn định nói gì đó nhưng đã bị Lục Phán Phán phớt lờ, cô xoay người đi thẳng vào nhà Bóng chuyền.
Giọng mắng chửi gớm ghiếc của Phùng Tín Hoài dần biến mất phía sau lưng, Lục Phán Phán còn chẳng buồn nghe.
Duyên phận giữa cô và Khánh Dương đã kết thúc từ một năm trước rồi.
Ngày ấy cô vì những lời khích bác của Phùng Tín Hoài mới nên chạy đến Duẫn Hòa hòng muốn chứng minh bản thân, bây giờ cô đã thành công viên mãn, không cớ gì phải dông dài với ông ta thêm nữa.
Phải mất hết một năm cô mới ngộ ra rằng, không đáng, những loại người như vậy không đáng chút nào.
Nhưng nếu không có ông ta, cô sẽ không gặp được Cố Kỳ, cũng sẽ không gặp được những thành viên của đội bóng Duẫn Hòa.
Lãng phí thời gian đôi co với một kẻ như Phùng Tín Hoài, còn không bằng dành thời gian đó để hoàn thành nốt những công việc cuối cùng của cô tại nơi đây.
Tháng bảy, trước kỳ nghỉ hè một ngày, Lục Phán Phán chính thức nộp đơn từ chức.
Cũng vào chính ngày này, Cố Kỳ phải khởi hành đến Kim Châu bắt đầu huấn luyện thử.
Lục Phán Phán muốn về nhà nghỉ ngơi vài hôm nên cũng ra sân bay cùng Cố Kỳ.
Ngô Lộc dẫn cả đội cùng tiễn hai người.
Đến sân bay, Lục Phán Phán và Cố Kỳ làm thủ tục nhận vé xong cũng đã gần đến giờ phải qua cửa kiểm tra an ninh.
Những lời muốn nói sớm đã nói hết trên xe khách cả rồi, nhưng đến lúc này, họ vẫn không nhịn được mà nhắc lại lần nữa.
“Đến Kim Châu rồi phải cố lên đấy nhé, đừng làm mất mặt Duẫn Hòa chúng ta đấy.” La Duy ôm lấy Cố Kỳ, “Hy vọng chẳng bao lâu sau bọn anh sẽ được nhìn thấy cậu ở Thế vận hội Olympic.”
Nhạc Tòng Gia cũng tiến lên ôm lấy Cố Kỳ, “Mùa giải năm sau kết thúc em chắc chắn sẽ đến Kim Châu. Anh cứ đến đó do thám tình hình trước, sau này còn phải che chở cho em đấy.”
Cả đội mười mấy người đều ôm Cố Kỳ một lượt, khiến anh cũng chẳng biết nên nói gì.
“Được rồi được rồi, có phải em đi luôn đâu, em vẫn là sinh viên của Duẫn Hòa mà, em còn phải về hoàn thành chương trình học nữa chứ.”
Cả đội lại nhìn về phía Lục Phán Phán.
Tiêu Trạch Khải giấu tay sau lưng, đi đến trước mặt cô, sau đó lấy ra một hộp quà to bằng hộp khăn giấy rút.
“Chị Phán Phán, cái này tặng cho chị.”
“Tặng chị?” Lục Phán Phán nhận lấy hộp quà, bên trên có một dải lụa đỏ được thắt thành hình nơ bướm.
“Tặng chị đó.” Tiêu Trạch Khải nói, “Món quà này do tự tay bọn em làm đấy, chị mở ra xem đi.”
Lục Phán Phán rút cánh nơ, chiếc hộp đột nhiên mở bung ra bốn phía, chồng chồng lớp lớp.
Ở phía bên trong, mỗi một mặt đều dán một tấm ảnh có thể lấy ra được.
Cô đứng bên cửa sổ văn phòng quan sát cả đội.
Cô cầm nhật ký ghi chép huấn luyện dạo quanh sân bóng.
Cô uống rượu trong buổi liên hoan đỏ bừng mặt mày.
Cô đứng giữa Tiêu Trạch Khải và La Duy, chụp một tấm ảnh với biểu cảm sụp đổ.
Cô và Ngô Lộc đứng ngay ngưỡng cửa thì thầm to nhỏ, không biết đã bị ai chụp trộm.
Cô dẫn cả đội đến Giang Thành, đứng ở ngay trước cổng lớn của Trung tâm Thể dục Thể thao Giang Thành chụp ảnh tập thể.
Ngày diễn ra trận chung kết, tấm ảnh được nhóm ký giả chụp lại, ở một góc nhỏ có bóng dáng của cô.
Tổng cộng có bốn mươi tám bức ảnh, tất cả đều là những dấu vết nhỏ nhặt mà cô lưu lại cùng Duẫn Hòa trong suốt một năm qua.
Khóe mắt cô cay cay, suýt chút nữa đã bật khóc.
“Mọi người phải tiếp tục cố gắng.” Lục Phán Phán nói, “Chúng ta núi non không dời, nước xanh chảy mãi*.”
*Núi non không dời: ý chỉ tình bạn hay ý chí sẽ không thay đổi lung lay.
Nước xanh chảy mãi: ý chỉ sự kiên trì không ngừng nghỉ, kéo dài vĩnh viễn.
Hai câu này ám chỉ đến hai ý nghĩa. Một là tình đồng đội giữa những thành viên của đội bóng chuyền nam Duẫn Hòa sẽ không thay đổi và sẽ luôn còn đó. Hai là dù có mỗi người mỗi hướng đi khác nhau nhưng ý chí của họ dành cho bóng chuyền, dành cho giấc mơ là không thay đổi và họ sẽ mãi kiên trì cùng giấc mơ đó.
Tiễn quân vạn dặm, chung quy vẫn phải từ biệt. Bước qua cửa kiểm tra an ninh, Lục Phán Phán và Cố Kỳ quay đầu vẫy tay với Duẫn Hòa, đến khi ấy họ mới thực sự quay đầu rời khỏi sân bay.
Mà lúc này, Lục Phán Phán và Cố Kỳ không ngồi cùng một chuyến bay, không thể ngồi chung một sảnh chờ.
Lục Phán Phán dang rộng hai tay, nói: “Ôm em đi.”
Cố Kỳ ôm lấy cô.
“Anh đến Kim Châu phải luyện tập chăm chỉ, nhớ mỗi ngày đều phải gọi điện thoại cho em, à không, mỗi ngày đều phải gọi video cho em, em muốn được nhìn thấy anh.”
Những lời này sáng nay cô đã nói rất nhiều lần, lần nào Cố Kỳ cũng vô cùng nghiêm túc gật đầu đồng ý.
“Em cũng phải cố lên.” Cố Kỳ nói, “Nhưng khi mệt quá thì có thể dừng lại nghỉ ngơi một chút, phía sau em vẫn còn có anh.”
Loa phát thanh bắt đầu phát thông tin lên máy bay.
Cố Kỳ phải đi rồi.
“Đi đi.” Lục Phán Phán nói, “Em cũng phải lên máy bay thôi.”
Cố Kỳ hôn lên trán cô thì thầm.
“Anh sẽ thật cố gắng.”
Rồi anh xoay ngời bước về phía trước.
Lục Phán Phán nhìn theo bóng lưng anh, ánh mắt không hề di chuyển.
Lúc phát hiện ra Cố Kỳ muốn quay đầu nhìn mình, Lục Phán Phán hét lên: “Anh không cần quay đầu, em vẫn luôn ở đây!”
Nói rồi cô cũng xoay người đi về phía cổng lên máy bay.
Tại nơi đây, mỗi người họ đều hướng đến một nơi khác nhau, tiến vào cuộc hành trình mới của cuộc đời.
Nhìn cứ ngỡ đó là chạy ngược lối, nhưng Lục Phán Phán hiểu rõ, hai người họ càng đi sẽ càng gần.
Cố Kỳ đã kìm được không ngoái đầu trông theo bóng lưng của Lục Phán Phán.
Bước chân anh thoáng sững lại, sau đó lại càng kiên định tiến về phía trước.
Anh lại đang bước trên con đường thi đấu thể thao này một lần nữa.
Dần rời xa sự che chở của em, để tiến đến những sân đấu rộng lớn hơn thế.
Anh sẽ vĩnh viễn không quên lời em đã từng nói.
Bền gan vững chí, mãi không thối lui.
HOÀN CHÍNH VĂN