Cố Kỳ đứng rất gần, hơi thở anh rất nhẹ nhưng Lục Phán Phán lại cảm giác như có bầu không khí nóng rực đang vây lấy thân mình.
Cô hắt hơi một cái, chân bất giác lùi về sau, tay ôm chặt túi đồ lên trước ngực.
“Chị về đây.”
Lục Phán Phán bước thực chậm, đoạn đường bình thường chỉ mất có hai mươi phút mà cô lại đi đến tận gần bốn mươi phút sau mới về tới nhà.
Hứa Mạn Nghiên đang ngồi trong phòng khách xem phim, thấy cô về liền hỏi: “Hôm nay tăng ca à?”
Lục Phán Phán lắc đầu.
Hứa Mạn Nghiên lại chỉ tay lên bàn: “Tao mới bóc quýt đấy, ăn không?”
Lục Phán Phán thử một múi, quýt chua lè, mà cô cũng chẳng có hứng ăn, thế là đành đứng dậy đi thẳng vào phòng ngủ.
Lúc treo áo của mình lên giá, Lục Phán Phán vô tình nhìn thấy chiếc túi nằm gọn gàng một bên, bên trong là áo của Cố Kỳ.
Cô ngồi xổm xuống, thò tay lấy viên kẹo vị quýt kia ra.
Ma xui quỷ khiến thế nào cô lại xé vỏ, cho kẹo vào miệng.
Cái vị chua chua ngọt ngọt nhanh chóng truyền từ đầu lưỡi đến giữa lồng ngực, Lục Phán Phán nằm trên giường, nhìn trần nhà đăm đăm.
Kẹo đã tan hết từ lâu, mãi đến khi chút vị ngọt cuối cùng trong miệng cũng biến mất, Lục Phán Phán mới bật dậy đi tắm.
Một lúc sau, Hứa Mạn Nghiên gõ cửa.
“Mày tắm bao lâu rồi đấy? Có ra ăn tôm hùm đất không? Dạo này tôm hùm đất con nào con nấy cũng mập ú!”
“Không ăn.” Lục Phán Phán khoác áo choàng tắm trở ra, dọa Hứa Mạn Nghiên giật mình.
“Mày không mở thoát khí đúng không? Mặt đỏ bừng bừng rồi kìa!”
“Do nước nóng quá đấy.” Lục Phán Phán lừ đừ đi về phòng ngủ.
Hứa Mạn Nghiên bám theo, sờ tay lên trán cô.
“Sao mày nóng thế?”
Lục Phán Phán không trả lời, Hứa Mạn Nghiên bèn tìm kẹp nhiệt độ, nhét vào miệng cô.
Vài phút sau, Hứa Mạn Nghiên rút kẹp nhiệt độ ra nhìn lướt qua, dù có đang què một chân cũng phải lôi cô đi bệnh viện cho bằng được.
“Mày bị cảm rồi mà còn không biết hả? Đi khám! Mau!”
*
Chiều ngày hôm sau, Cố Kỳ mặc chiếc áo ngắn tay ngồi ở dãy cuối cùng của phòng học, trên bục giảng có sinh viên đang thuyết trình đề tài, cả lớp phía dưới ngáp ngắn ngáp dài mơ màng buồn ngủ.
Anh cầm một cây bút bi trên tay, thi thoảng lại xoay xoay vài vòng.
Cô gái ngồi bên cạnh âm thầm liếm môi, lấy hết dũng khí hỏi Cố Kỳ: “Cậu có lạnh không? Mấy ngày nay nhiệt độ đã giảm xuống thấp rồi đấy.”
Cố Kỳ ngả người dựa lên lưng ghế, ánh mắt vô tình hữu ý lướt qua ô cửa sổ.
“Không lạnh.”
Đúng lúc này, điện thoại anh rung lên.
[Lục Phán Phán]: Chị đến trường rồi, áo của cậu chị đặt trong tủ đồ cá nhân nhé.
[Cố Kỳ]: Tôi lạnh quá.
[Lục Phán Phán]:?
[Lục Phán Phán]: Cậu đang ở đâu?
Cố Kỳ cầm điện thoại nghĩ một hồi, trên mặt hiện ra ý cười.
[Cố Kỳ]: Tôi ở khu giảng đường A, tầng ba, phòng 304.
[Lục Phán Phán]: ……………
Chưa qua bao lâu đã đến giờ nghỉ giải lao giữa các tiết, ai cũng nằm bò trên bàn, tranh thủ ngủ được chút nào hay chút đó, chỉ mỗi Cố Kỳ là ngồi thẳng lưng, mắt trông về phía cửa lớp.
Bỗng nhiên, trước cửa lớp xuất hiện một đôi giày màu trắng chỉ lộ ra phần mũi giày nhọn nhọn, rồi ngay lập tức rụt về.
Cố Kỳ vội vàng đứng dậy chạy ra thì thấy Lục Phán Phán đang đi về phía cầu thang, trên tay còn xách theo một cái túi.
Anh bước nhanh đến, giữ chặt cô lại.
“Chị đi đâu đấy?”
Lục Phán Phán quay đầu, nhét chiếc túi vào tay Cố Kỳ.
“Của cậu đấy, chị đi đây.”
Cố Kỳ thong dong cầm lấy, “Sao sáng nay chị không đến?”
Lục Phán Phán thấp giọng trả lời: “Có việc.”
Cố Kỳ lôi chiếc áo ra, thò tay vào hai bên túi.
Lục Phán Phán thấy vậy liền cuống cuồng quay người rời đi. Nhưng cô còn chưa kịp bước được bước nào đã nghe thấy tiếng anh hỏi: “Kẹo của tôi đâu?”
Bước chân cô sững lại, không dám quay đầu nhìn Cố Kỳ: “Kẹo? Kẹo gì? Chị không biết gì hết.”
Đúng lúc tiếng chuông báo vào lớp vang lên, Lục Phán Phán vội vàng chớp lấy thời cơ: “Cậu vào lớp đi, chị về đây.”
*
Từ khu giảng đường đến nhà Bóng chuyền phải đi hết một con đường dài rợp bóng cây xanh.
Gió bất chợt quét qua, Lục Phán Phán lạnh đến nỗi phải ôm chặt hai cánh tay nhưng vẫn không kìm được hắt xì thêm mấy cái.
Cô thấy chắc bệnh điên của mình nặng lắm rồi, chỉ vì mỗi câu “Tôi lạnh quá” của Cố Kỳ mà đi cả một đoạn đường dài để đưa áo cho anh.
Hẳn là do đang sốt nên đầu óc mụ mị.
Bỗng có hai nữ sinh bất ngờ rẽ ra từ lối nhỏ, đi ngay sau lưng Lục Phán Phán.
Bốn bề vắng lặng yên tĩnh vô cùng, vậy nên cô mới có thể nghe rõ ràng từng lời mà hai cô gái kia đang nói với nhau.
“Đầu giờ chiều là khoảng thời gian tuyệt vời nhất để ngủ mà cậu lại dùng để đi đưa nước cho bạn trai? Anh ta không có tay không có chân à? Hay là khu giảng đường đó không có máy bán nước tự động?”
“Cậu không có bạn trai nên không hiểu đâu. Cái này gọi là tình thú ~”
Lục Phán Phán lại hắt xì thêm một cái nữa, thuận thế quay đầu nhìn lướt qua hai cô gái phía sau.
Một cao một thấp, một tóc đuôi ngựa, một tóc chấm vai, thoạt nhìn trông cả hai non nớt hệt nữ sinh cấp ba.
“Ừ ừ ừ, chỉ có mỗi cậu hiểu thôi. Nhưng nếu tớ mà có bạn trai, tớ chắc chắn sẽ không như thế này.”
“Đợi đến lúc cậu có bạn trai rồi hẵng nói.”
“Haizzz………”
“Tớ bảo rồi, cậu đừng đặt tiêu chuẩn cao quá, Cố Kỳ của lớp 2 khoa Tài chính đó trông không dễ theo đuổi đâu, người ta lạnh lùng vậy mà. Cậu có biết biết bao nhiêu cô gái dũng cảm trèo lên đỉnh núi cao ôm mộng hái bông hoa kiêu ngạo đó xuống mà ngã không còn mảnh xương luôn không!”
Lục Phán Phán bỗng đứng sững lại.
Ờ…..?
Lạnh lùng??? Kiêu ngạo????
Lục Phán Phán ngoáy ngoáy lỗ tai, để chắc chắn mình không hề nghe nhầm, Cố Kỳ mà họ vừa nhắc đến một trăm phần trăm là “Cố Kỳ” mà cô quen.
Đi được vài bước lại nghe thấy tiếng hai cô gái cô vang lên.
“Tớ cũng biết là vậy, haizzz, thôi bỏ đi, hình như gần đây cậu ấy có bạn gái rồi.”
“Thật hả? Là ai? Cô gái bên chuyên ngành Biểu diễn vũ đạo từng xuất hiện trên tivi ấy à?”
“Tớ không biết, thì có một tối tớ về muộn, đúng lúc trông thấy cậu ấy trong trường, khi đó trên tay cậu ấy còn đang cầm áo khoác của con gái, cậu nghĩ thử đi…..”
“Thế thì chắc là thật rồi.”
Lục Phán Phán: “….”
KHÔNG PHẢI ĐÂU EM GÁI ƠI!!!!
*
Giải đấu đến gần, thời gian trôi càng lúc càng nhanh, ngày nào toàn đội cũng phải trải qua những buổi huấn luyện không ngơi nghỉ.
Lục Phán Phán có thể cảm nhận rõ ràng sự căng thẳng của các thành viên, thậm chí có đôi khi họ còn mắc phải những lỗi sai vô cùng cơ bản.
Nhưng loại vấn đề tâm lý này không thể nào khắc phục được trong thời gian ngắn, mà cô tin rằng, với thực lực tăng lên mạnh mẽ của Duẫn Hòa trong vài tháng vừa qua cũng đủ để trấn áp Đại học Khoa học và Công nghệ.
Sau khi đã giải quyết mọi chuyện đâu vào đấy, Lục Phán Phán ngó qua kết quả bốc thăm phân bảng của Khánh Dương. Hai trường đúng thật là không cùng một bảng, Duẫn Hòa và Khánh Dương sẽ không đối đầu với nhau ở vòng này, nhưng trong vòng loại chéo bảng* có khả năng rất cao họ sẽ phải đụng độ một trận.
*Dưới sự phổ cập kiến thức thể thao của bố thì Tha hiểu như thế này. Lấy ví dụ giải đấu có 24 đội chia thành 6 bảng A, B, C, D, E, F; mỗi bảng có 4 đội là a, b, c, d. Vậy vòng đấu loại đầu tiên sẽ đấu theo kiểu vòng tròn, ví dụ trong bảng A sẽ diễn ra trận đấu giữa a-b, a-c, a-d, b-c, b-d, c-d, tức là một đội phải đấu với ba đội còn lại, các bảng còn lại tương tự. Sau đó, họ sẽ dựa trên kết quả thắng-thua-hòa của mỗi trận để tính điểm (đôi khi sẽ phải dựa vào hiệu số bàn thắng nếu có những đội có tổng điểm bằng nhau) và chọn ra hai đội đứng đầu trong một bảng, tức là sau đấu loại vòng tròn sẽ chỉ còn 12 đội bước vào vòng đấu chéo bảng. Ví dụ về đấu loại chéo bảng sẽ là bảng A-C, bảng B-E, bảng D-F, trong đó đội đứng đầu bảng A đấu với đội đứng nhì bảng C, đội đứng nhì bảng A đấu với đội đứng đầu bảng C, các bảng còn lại tương tự. Việc chọn bảng nào sẽ đấu với bảng nào ở vòng này đã được bốc thăm từ trước khi giải đấu diễn ra nhằm đảm bảo tính công bằng cho giải đấu. Đó là toàn bộ những gì Tha được bố phổ cập cho, nếu có sai sót bồ nhớ bình luận nhắc Tha nháaa.
Tuy rằng ngay từ lúc từ chức cô đã nói với bên Khánh Dương rằng trong tương lai có thể họ sẽ gặp lại nhau trên sân đấu với tư cách là đối thủ, nhưng khi ngày ấy đến thật, cô vẫn cảm thấy có chút gì đó thật lạ lẫm.
Ngô Lộc đi tới phía sau Lục Phán Phán, hỏi: “Phán Phán, có phải em và Khánh Dương từng có bất hòa gì không?”
Lục Phán Phán kinh ngạc nhìn ông: “Phùng Tín Hoài nói cho thầy biết ạ?”
Ngô Lộc: “Có nói gì đâu, thầy chỉ nghĩ vậy thôi. Nước chảy chỗ trũng, người tìm chỗ cao, nếu như không phải em có mâu thuẫn gì đó với họ thì sao lại chạy từ Khánh Dương xuống Duẫn Hòa cơ chứ?”
Lục Phán Phán khẽ cười, cô không kể rõ sự tình mà chỉ nói giản lược vài câu, khẳng định đúng thật là hai bên có chút mâu thuẫn.
Ngô Lộc cũng không hỏi thêm nhiều, giải đấu đang đến rất gần, thời gian thì lại eo hẹp, ông cũng chẳng còn hơi đâu mà đi hóng hớt chuyện người khác.
Thật ra thời gian cũng chẳng quá căng thẳng, cái đau đầu chính là, cứ nhằm vào những lúc như thế này sẽ lại có người nhảy ra “hỗ trợ” phát sinh sự cố.
Tối đó Tiêu Trạch Khải đi ăn đồ nướng, không biết là đã ăn phải đồ chưa nấu chín hay như thế nào mà miệng nôn ôn tháo, cả đêm không ngủ được giây nào, cứ chốc chốc lại chạy vào nhà vệ sinh.
Đau bụng tiêu chảy cũng chẳng phải điều gì quá ghê gớm, cái ghê gớm hơn chính là Tiêu Trạch Khải tiêu chảy đến váng đầu hoa mắt, loạng choạng thế nào mà ngã oạch một cái, đến lúc lết được ra ngoài đã thành tên què dở.
Nửa đêm canh ba anh được đưa vào phòng y tế trường, Lục Phán Phán và Ngô Lộc đến sáng hôm sau mới hay tin.
Lúc tập hợp điểm danh không thấy Tiêu Trạch Khải đâu, Lục Phán Phán và Ngô Lộc hỏi ra thì mới biết anh vẫn còn đang truyền nước trong phòng y tế.
Lục Phán Phán vội vàng chạy đi xem thế nào, đến nơi cô thấy Tiêu Trạch Khải đáng thương ngồi trên ghế, mặt mày tái nhợt thoắt trắng thoắt xanh, khiến cô dù có tức đến lộn ruột cũng không thể mắng được, chỉ đành lạnh mặt đi đến bên cạnh, hỏi, “Chuyện là như thế nào?”
Tiêu Trạch Khải không dám ngẩng đầu nhìn Lục Phán Phán, anh dáo dác nhìn trái nhìn phải, trốn tránh câu hỏi: “Chị Phán Phán, sao chị lại đến đây? Ở đây nhiều virus lắm, chị mau về đi.”
Lục Phán Phán khoanh tay đứng trước mặt anh.
“Chị đã từng nói với cậu chưa? Đến sát giải đấu không được ăn uống linh tinh!”
Tròng mắt Tiêu Trạch Khải đảo tứ tung nhưng vẫn không dám nhìn thẳng vào cô: “Em… bạn của em sinh nhật, em chỉ định ăn có một ít thịt nướng thôi, ai mà biết được ông chủ đó bụng dạ toan tính độc ác, cho bọn em ăn cái loại thịt bẩn thỉu, hại cả đám bọn em đều bị đau bụng tiêu chảy cả đêm. Lát nữa em phải tìm ông ta tính sổ mới được.”
Lục Phán Phán lườm cậu, cầm phiếu xét nghiệm lên đọc qua một lượt.
“Ngộ độc thực phẩm…. xem như cậu may đấy.” Lục Phán Phán hất hất cằm, “Chân thì sao?”
Vừa nhắc đến chân, mặt Tiêu Trạch Khải liền biến sắc.
“Em… vẫn chưa kiểm tra.”
Chân anh đến giờ vẫn đang hơi nhức nhưng anh cứ cố nhịn không đi lên khoa chỉnh hình trên tầng hai khám. Thứ nhất là vì Tiêu Trạch Khải muốn ngừng cơn đau bụng trước, còn sau là vì tâm lý có chút lo sợ, sợ lỡ như nếu chấn thương thật thì sẽ ảnh hưởng đến giải đấu. Mà nếu đúng thật là vậy thì thôi, anh đây tình nguyện không khám.
Lục Phán Phán không nói thêm gì, cô rót cho anh một ly nước ấm, đợi anh truyền nước xong thì hỏi: “Có đi được không?”
Tiêu Trạch Khải gật đầu lia lịa: “Được, em đi được!”
Anh vịn vào lan can đứng dậy, hơi khom lưng, nhìn Lục Phán Phán cười lấy lòng: “Chị nhìn đi, em đã bảo là không có vấn đề gì cả mà.”
Lục Phán Phán còn chẳng thèm trợn mắt, cô xoay người, gọi cho Ngô Lộc.
“Huấn luyện viên Ngô, em muốn đưa Tiêu Trạch Khải đến bệnh viện kiểm tra chân.”
Ngô Lộc: “Vậy để thầy bảo một đứa nữa qua giúp em.”
Lục Phán Phán: “Không cần đâu ạ, mọi người cứ tiếp tục luyện tập đi.”
Ngô Lộc: “Thế thì không được! Thằng Tiêu Trạch Khải cao ngồng như thế, lỡ như nó đi không nổi mà cần có người dìu thì phải làm sao? Hơn nữa đến lúc đó phải chạy lên chạy xuống, em cũng vất vả.”
Nói rồi ông liền quay đầu hỏi đám học trò của mình: “Có ai đến phòng y tế giúp một tay không?”
“Vãi….??? Tiêu Trạch Khải bị tiêu chảy thì em giúp được cái gì?” La Duy nghĩ mà thấy sợ, lùi về sau tận mấy bước, “Em không đi đâu.”
Mấy người khác cũng lùi theo.
Hoắc Đậu còn dứt khoát lắc đầu: “Lộc Lộc, hay là thầy đi đi. Còn mảnh giang sơn này, chúng thần nguyện vì người ra sức bảo vệ.”
Ngô Lộc ngó lơ anh, lướt mắt về phía Cố Kỳ đang đứng một bên uống nước, “Cố Kỳ! Cậu đi nhé, Tiêu Trạch Khải cao to như thế, một mình Phán Phán không giải quyết được đâu!”
Cố Kỳ còn đang định gật đầu thì La Duy đột nhiên cười hì hì nhảy ra: “Thôi thầy đừng bảo Cố Kỳ đi nữa, hôm nay cậu ấy là người mệt nhất đội đấy. Dù gì thì cũng phải cho người ta nghỉ ngơi một chút đã chứ. Để em, em vào phòng vệ sinh một lát rồi đi ngay!”
Cố Kỳ: “Nhưng em không mệt.”
La Duy vỗ vỗ vai anh: “Không sao, anh là đội trưởng thì phải quan tâm châm chước cho các cậu chứ. Cậu cứ yên tâm nghỉ ngơi thoải mái đi, tối còn phải huấn luyện tiếp đấy.”
Cố Kỳ: “…..”
La Duy vừa quay người đi về phía phòng vệ sinh, Cố Kỳ đã đặt luôn chai nước khoáng xuống, đi theo ngay sau.
Lời dông dài của Ngô Lộc lại tiếp tục vang lên: “Tôi nhấn mạnh lại một lần nữa! Gần đến giải đấu rồi! Phải cực kỳ chú ý cẩn thận! Không được ăn mấy thứ linh tinh nữa, mấy cái đồ nướng rồi lẩu cay gì gì đó ở ngoài cổng trường, dừng ngay lại cho tôi! Nếu không để tôi thấy lần nào tôi mắng hói đầu lần đấy! Còn nữa! Bình thường đi lại thì chú ý nhìn đường nhìn xá giúp cho tôi nhờ! Đến giờ này rồi mà cứ cậu này ngã cậu kia trượt chân thì chẳng mấy chốc mà tôi bị mấy cậu chọc cho tức chết mất!”
Vừa dứt lời, ông liền nghe thấy mấy tiếng rầm rầm phát ra từ trong phòng vệ sinh.
Mặt ông thoắt trắng bệch, lao đi như một cơn lốc, vào đến nơi thì thấy La Duy đang nằm sõng soài dưới chân cầu thang, nhìn Ngô Lộc khóc không thành tiếng.
Ngô Lộc: “….”
Đúng thật là, vừa nghĩ cái gì là cái đó tới ngay.
“Lại chuyện gì nữa?!!” Ngô Lộc hỏi, “Đang yên đang lành sao lại ngã?”
Cố Kỳ trả lời với khuôn mặt vô cảm.
“Bậc thang có nước, anh ấy đứng không vững nên lăn xuống đây.”
Ngô Lộc vừa nghe thấy chữ “lăn” thì da gà da vịt trên người thi nhau nổi lên.
Phòng vệ sinh ở tầng một nhà Bóng chuyền bị tắc vẫn chưa có ai đến xử lý, vậy nên dạo gần đây mọi người đều đi vệ sinh trên tầng hai, mà lăn xuống kiểu này có không tàn thì cũng tật.
“Sao vẫn còn ngây ra đó?!!”
Ngô Lộc nổi trận lôi đình, “Mau lôi cậu ta đến bệnh viện cho tôi!!!”
*
Lục Phán Phán chật vật dìu được Tiêu Trạch Khải ra khỏi phòng y tế, vừa mới bước xuống bậc thang đã thấy Cố Kỳ đang dìu La Duy tập tễnh đi về phía này.
Lục Phán Phán: “….”
Không biết bây giờ từ chức liệu có kịp không?
Lục Phán Phán không không thèm đi nữa, cô đứng im đó chờ La Duy từ đằng xa chầm chậm nhích từng bước về phía mình.
Đợi đến khi họ đến gần, Lục Phán Phán mới cười lạnh: “Gì đây? Mua một tặng một à?”
La Duy không dám ho he, Lục Phán Phán nói tiếp: “Bình thường các cậu cứ như bao cát, dù có đấm đá quăng quật thế nào cũng chẳng hề hấn gì, mà sao mấy ngày nay lại yếu đuối thế? Ngã một cái là chấn thương ngay?”
Cái đầu La Duy lại càng cúi thấp hơn.
Ánh mắt cô lướt qua Cố Kỳ, thấy vẻ mặt anh điềm nhiên như không cô cũng chẳng nói thêm gì nữa, lôi hết bọn họ lên xe.
Tiêu Trạch Khải là người cao nhất, anh tự giác ngồi lên hàng đầu.
Lục Phán Phán ngồi ghế giữa của hàng sau, lúc Cố Kỳ leo lên xe, hàng sau đã chen ba người chật ních.
Xe lăn bánh chưa được mấy phút, Lục Phán Phán đã thấy có chút ngột ngạt.
Mà cô lại không dám động đậy, cánh tay Cố Kỳ để sát bên người cô, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được cơ bắp rắn rỏi của anh.
Thế là bốn người ngồi trên xe chẳng ai nói với nhau câu nào.
Tiêu Trạch Khải nghĩ Lục Phán Phán vẫn đang tức giận, mấy lần định mở miệng xoa dịu bầu không khí mà không dám.
La Duy thì thôi khỏi nói, còn tay chân lành lặn như Cố Kỳ cũng không ý kiến gì, bầu không khí áp lực vô cùng.
Sau cùng Tiêu Trạch Khải cũng nhịn không nổi nữa phải lên tiếng: “Ầy, đây đã là lần thứ hai em vào viện vì ăn linh tinh rồi đấy.”
Đúng lúc này, Cố Kỳ bỗng nhúc nhích, anh móc ra một cục kẹo.
Trái tim Lục Phán Phán căng thẳng một cách kỳ lạ, xuôi theo tiếng xé giấy gói xột xoạt, lồng ngực cô tựa như có thứ gì đó tuôn ra.
Tiêu Trạch Khải vẫn đang tự kỷ nói chuyện một mình: “Lúc còn nhỏ em cực kỳ thích ăn kẹo, mà bà ngoại cũng chiều em, thế nên trong nhà chẳng bao giờ thiếu đồ ngọt. Sau đó có một hôm em ăn hết sạch kẹo trong nhà, bà ngoại bèn bảo bà sẽ đi siêu thị mua loại kẹo nhập khẩu đắt nhất về cho em ăn, nhưng kết quả là gì mọi người đoán được không? Bà ngoại còn chưa kịp đi mua kẹo thì em đã phát hiện ra răng mình bị lung lay. Mẹ bảo em đã đến tuổi phải thay răng sữa, không cho phép em được ăn đồ ngọt. Thế là mẹ vứt hết toàn bộ kẹo bà ngoại mua về cho em đi. Khi ấy em còn chưa biết kẹo nhập khẩu nó có hình có dạng thế nào luôn ấy!”
Lục Phán Phán và Cố Kỳ đều không lên tiếng, chỉ có mỗi La Duy để ý đến anh chàng.
“Sau đó thì sao?”
Tiêu Trạch Khải: “Sau đó hả? Một người tiếc tiền như mẹ tôi thì làm sao có thể vứt hết đống kẹo đắt khủng khiếp ấy đi được? Thế là một hôm nhân lúc cả nhà đều đi làm, tôi ở nhà một mình thực hiện phi vụ tìm kẹo.”
La Duy: “Rồi có tìm thấy không?”
“Còn phải hỏi!” Tiêu Trạch Khải vỗ đùi bôm bốp, mặt mày hớn hở kể tiếp: “Tôi tìm thấy nó trong tủ quần áo!”
La Duy: “Được đấy người anh em!”
Cố Kỳ ngậm kẹo trong miệng, hững hờ lên tiếng: “Hai anh kẻ tung người hứng ăn ý nhỉ?”
Tiêu Trạch Khải quay đầu nhìn Lục Phán Phán, biểu cảm của cô vẫn cứng ngắc, làm cho bầu không khí sinh động anh cố gắng tạo ra nãy giờ đổ vỡ tan tành, thế là anh lại lí nhí nói: “Nhưng mà…. sau này em mới biết, thì ra hôm đó thứ em ăn không phải là kẹo mà là long não, nên phải cấp tốc đưa đi bệnh viện rửa ruột.”
La Duy: “…”
Lúc không khí trên xe như đông đặc lại, Lục Phán Phán bỗng nhiên bật cười, cô cúi đầu, đỡ trán.
Bác tài xế cũng cười theo.
Tiêu Trạch Khải thở phào, anh quay đầu, dí sát xuống hàng ghế sau: “Chị Phán Phán, chị hết giận chưa?”
Lục Phán Phán cười ngặt nghẽo đẩy đầu cậu ra: “Cậu sống được đến bây giờ cũng không dễ dàng gì nhỉ.”
Cố Kỳ đột ngột duỗi tay đẩy cái đầu uốn éo của Tiêu Trạch Khải quay về chỗ cũ.
“Anh ngồi im đi.”
Tiêu Trạch Khải: “Cậu đang ăn gì đấy? Cho anh ăn với.”
Cố Kỳ móc từ trong túi ra một viên kẹo đưa cho Tiêu Trạch Khải, Tiêu Trạch Khải vừa nhìn lướt qua đã tỏ vẻ ghét bỏ: “Cậu đáp ứng khách hàng cũng nhanh đấy, nhưng thật đáng tiếc, bây giờ tôi đã là một người đàn ông trưởng thành. Tôi không thích ăn kẹo nữa.”
Cố Kỳ ngó lơ Tiêu Trạch Khải, quay sang hỏi Lục Phán Phán: “Chị ăn không?”
Lục Phán Phán mất tự nhiên mà ngoảnh mặt đi: “Chị không thích ăn kẹo.”
Cố Kỳ: “Ồ, vậy sao?”
Giọng anh rất nhỏ như thổi gió bên tai, bầu không khí phảng phất hương kẹo ngọt.
Đúng lúc này, bác tài dừng xe, Lục Phán Phán lập tức chuyển đề tài, “Các cậu xuống xe thì nhớ để ý cẩn thận, đừng lại vấp chỗ này đập chỗ kia nữa.”
Cố Kỳ lặng thinh, xuống xe đầu tiên.
Lúc mở cửa, thấy động tác Lục Phán Phán có hơi hấp tấp, thế là anh chặn tay dưới thành xe ngay trên đỉnh đầu cho cô.
Lục Phán Phán vốn đang gấp lại không mấy để ý, lúc xuống quả nhiên đụng đầu vào trần xe, nhưng cô lại chỉ có cảm giác mềm mềm.
Lục Phán Phán ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Cố Kỳ đang duỗi tay, nắm lấy cánh tay cô, đỡ cô ra ngoài.
Vừa mới đứng vững là Lục Phán Phán đã cuống cuồng rụt tay về, cũng chẳng để ý mấy người phía sau, cứ thế cắm đầu chạy thẳng vào bệnh viện.
La Duy chỉ còn dựa vào được một chân, anh nhích người ra đến cửa xe, vẫy vẫy tay với Cố Kỳ, nhưng lại thấy Cố Kỳ quẳng lại cái cửa để mở rồi cũng sải bước đi mất.
La Duy: “…”
Anh mày mới là người bị thương cơ mà!!!!
Tác giả: Mấy người đừng có nghĩ điên nữa!!!! Không phải Phú Quý Nhi đẩy La Duy đâu!!!! Mà là báo ứng!!!