Cùng với đó là lời hứa của Kim Hâm, nếu Duẫn Hòa giành được giải quán quân, anh sẽ cải tạo nâng cấp lại nhà Bóng chuyền cho họ.
Chỉ là anh không ngờ, Duẫn Hòa có thể giành được giải quán quân nhanh đến như vậy. Nhưng anh là người nói được làm được, quyết định sẽ thực hiện lời hứa của mình ngay trong kỳ nghỉ hè năm nay.
Những ngày tiếp theo, toàn đội đều được nghỉ phép, ngoại trừ Cố Kỳ.
Ngày anh về trường, vừa lật thời khóa biểu ra xem thì thấy ngay trong tối hôm đó có tiết.
Thế là anh cũng không nghĩ gì đến việc nghỉ ngơi, vội vàng quay về ký túc xá cất đồ đạc rồi lên lớp.
Lục Phán Phán cũng nhân lúc rảnh rỗi trong mấy ngày nghỉ phép mà dọn ra khỏi nhà Hứa Mạn Nghiên.
Ngoại trừ nguyên nhân từ phía bản thân, những hôm video call với nhau, Hứa Mạn Nghiên đã từng nhắc tới, rằng cô và đối tượng xem mắt lần trước đang qua lại tìm hiểu nhau, nếu không có gì bất ngờ, có lẽ sẽ chính thức xác định mối quan hệ.
Nếu đã như vậy thì Lục Phán Phán lại càng không tiện ở cùng Hứa Mạn Nghiên nữa.
Nhưng trong thời gian chọn nhà, cô lại phải đối mặt với tình thế khó khăn hơn.
Từ sau khi cô và Cố Kỳ công khai mối quan hệ, các thành viên trong đội không ai tỏ thái độ hay có biểu hiện phản đối gì, thậm chí họ còn thấy thích thú vui vẻ vì cô và Cố Kỳ có thể đến với nhau.
Nhưng dù Duẫn Hòa có tốt đến mấy thì sau cùng đó cũng chỉ là đội tuyển trường.
Mà Cố Kỳ đã nhận được lời mời huấn luyện thử ở câu lạc bộ Kim Châu, tương lai anh ấy sẽ trở thành vận động viên chuyên nghiệp, sẽ vươn đến những giải đấu tầm cỡ.
Lục Phán Phán không muốn bản thân lại chỉ làm quản lý cho một đội bóng cấp trường, cô cũng muốn đi đến nơi cao hơn.
Sau khi mùa giải kết thúc được vài ngày, cô liên tục nhận được những cành ô liu từ khắp các câu lạc bộ khác gửi đến.
Lục Phán Phán nhất thời chưa thể quyết định ngay được, Kim Hâm thấy cô do dự như vậy, cuối cùng cũng nói hết những suy nghĩ kìm nén trong lòng mình ra.
Nếu cô đã muốn đến một câu lạc bộ chuyên nghiệp nào đó, vậy tại sao lại không cân nhắc một chút về câu lạc bộ của anh?
Các câu lạc bộ vươn cành ô liu cho Lục Phán Phán đều nằm rải rác ở các thành phố khác trên khắp cả nước, bất kể là cô chọn nơi nào, cũng đều phải xông pha ra nơi đất khách.
Mà câu lạc bộ Kim Hâm đang chuẩn bị đã lấy được giấy phép, rất nhanh sẽ bắt đầu đưa vào hoạt động, nếu Lục Phán Phán gia nhập, cô sẽ trở thành một trong những thành viên đầu tiên của câu lạc bộ, đồng thời cũng có đầy đủ quyền ngôn luận.
Mà quan trọng hơn cả, là Kim Hâm cũng đang rất cần một người đáng tin cậy giúp đỡ anh vượt qua thời kỳ khó khăn nhất của giai đoạn đầu.
Nghe anh nói vậy, Lục Phán Phán cảm thấy đây cũng là một sự lựa chọn.
Những năm qua Kim Hâm giúp đỡ cô rất nhiều, vậy nên vào lúc anh cần cô nhất, cô không thể nào từ chối được.
Hơn nữa, như vậy cô cũng sẽ không cần phải rời xa quê hương chạy đến một thành phố xa lạ khác.
Vấn đề về nơi ở nhờ đó mà được giải quyết nhanh chóng.
Lục Phán Phán đương nhiên sẽ chọn ở một nơi gần với câu lạc bộ của Kim Hâm nhất.
Thế là cô tranh thủ thời gian nghỉ phép của toàn đội, dọn nhà luôn.
Đồ đạc của cô không nhiều, nên chỉ cần gọi một công ty dịch vụ chuyển nhà, lại vừa hay hôm đó Cố Kỳ không có tiết, cũng đến phụ cô một tay.
Công ty vận chuyển đặt những thùng đồ của cô vào nhà rồi rời đi luôn, thế là Lục Phán Phán và Cố Kỳ lại phải bận rộn sắp xếp lại đồ đạc một phen.
Đây là một căn hộ chung cư có một phòng khách và một phòng ngủ, không gian có phần chật chội, lại thêm đủ loại thùng to nhỏ khác nhau nên lúc đi cứ phải va chỗ chỗ này chạm chỗ kia.
Cố Kỳ bê chậu hoa rỗng trong phòng khách ra chỗ khác, mở một thùng giấy, lấy lần lượt từng món đồ trong đó ra.
“Em nghỉ một chút đi, để đó anh dọn cho.” Cố Kỳ nói.
Lục Phán Phán thấy mệt thật, lại thêm thời tiết càng ngày càng nóng, từ lúc chạng vạng đến khi tối hẳn hai người đều chưa ăn gì, cả người Lục Phán Phán lúc này đã đầy mồ hôi, cô nhoài người lên mép bàn ngắm Cố Kỳ làm việc.
“Cố Kỳ.”
Cố Kỳ “Ừm” một tiếng, “Sao vậy?”
Lục Phán Phán vắt chéo chân, trong mắt chan chứa ý cười: “Cuối tuần này bố mẹ sẽ đến đây thăm em, anh sang nhà em ăn cơm nhé?”
Động tác của anh dừng lại, quay đầu nhìn cô.
“Được.”
Lục Phán Phán đi đến bên cạnh anh, ngồi xổm xuống: “Thật ra bố mẹ đặc biệt đến để chấm điểm anh đấy. Mấy hôm trước em đã nói với bố mẹ rồi, anh phải thể hiện cho xuất sắc vào đó.”
Cố Kỳ: “…”
“Anh phải thể hiện thế nào?”
Lục Phán Phán nghĩ ngợi một hồi: “Thì cứ phát huy như bình thường thôi.”
Lục Phán Phán không cho anh biết rằng, lúc cô nói với bố mẹ Cố Kỳ nhỏ hơn cô năm tuổi, đầu dây bên kia đã im lặng thật lâu.
Nhưng cho dù bố mẹ có không chấp nhận thì cô cũng sẽ không giấu giếm che đậy.
Bởi cô biết, bố mẹ mình không phải là những người bảo thủ, chỉ cần chuyện đó hợp tình hợp lý thì họ sẽ không phản đối quá lâu.
Và cô cũng tin rằng, đợi đến khi bố mẹ đã thân quen hơn với Cố Kỳ, họ chắc chắn sẽ chấp nhận anh.
“Em tin tưởng anh vậy cơ à?” Cố Kỳ cười nói, “Anh là kiểu người “người gặp người yêu” sao?”
Lục Phán Phán vẫn cứ ngồi xổm trước mặt Cố Kỳ, hai tay chống cằm nhìn anh.
“Anh nghĩ nhiều rồi, chỉ có em gặp em yêu thôi, còn bố mẹ em là yêu ai yêu cả đường đi.”
Cố Kỳ: “Ồ? Vậy em yêu được bao nhiêu?”
Lục Phán Phán chớp mắt: “Anh muốn nghe gì nào?”
Cố Kỳ: “Anh không muốn nghe.”
Lục Phán Phán: “Hả?”
Cố Kỳ áp sát vào người cô, “Anh muốn em thể hiện bằng hành động thực tế.”
“Ồ ~ vậy à…..”
Lục Phán Phán ôm lấy cổ anh, hôn một cái thật kêu lên má.
Hôn xong, gò má cô cũng đỏ hây hây.
“Rồi đấy, em đi sắp xếp quần áo đây.”
Cô xỏ đôi dép lê, chạy thẳng về phòng ngủ như đang bỏ trốn.
Mới chạy được nửa đường, Lục Phán Phán lại không nhịn được mà quay đầu xem thử phản ứng của Cố Kỳ thế nào.
Nhưng cô quên mất là mình vừa mới chuyển sang nhà mới, còn chưa thông thuộc không gian nơi này. Vậy nên cô vừa quay đầu một cái là hoàn toàn không nhìn thấy bậc thềm nhỏ ở ngay ngưỡng cửa.
Tiếng thét chói tai vang lên, Lục Phán Phán ngã sấp mặt.
Lục Phán Phán: “…”
Cố Kỳ: “…”
Còn chưa kịp hồi tưởng lại hương vị cái thơm má của cô, Cố Kỳ đã phải vội vàng chạy qua bế cô lên sofa.
“Đụng ở đâu?”
Lục Phán Phán chỉ xuống cẳng chân.
Chỉ bị trầy da một chút xíu.
Ấy mà tư thế Cố Kỳ ôm cô qua đây ban nãy, người nào không biết còn tưởng cô ngã gãy chân hay gì rồi.
“Nhà em có thuốc không?” Cố Kỳ hỏi.
Lục Phán Phán gật đầu: “Có oxy già, em để ở trên bàn ăn trong phòng bếp ấy.”
Cố Kỳ đứng dậy đi lấy oxy già, sau đó dùng bông gòn nhẹ nhàng lau qua miệng vết thương của cô.
Anh khom lưng, ánh đèn chiếu lên sườn mặt.
Lục Phán Phán nhìn đến mê mẩn.
Bạn trai của cô sao mà lại đẹp trai thế cơ chứ, sao mà lại chu đáo thế cơ chứ, sao mà lại dịu dàng thế cơ chứ!
Cảm nhận được ánh mắt của Lục Phán Phán trên đỉnh đầu, Cố Kỳ vứt miếng bông đi, trêu cô: “Có phải bây giờ anh nên đỏ mặt một chút để xứng đáng với ánh mắt của em không?”
“Mới vậy mà đã đỏ mặt?” Lục Phán Phán thu chân về, ngả người lên sofa, “Thế nếu em nhìn cơ bụng của anh thì anh sẽ thế nào?”
Cố Kỳ nghe vậy, hai tay anh nắm lấy vạt áo dưới, kéo ngược lên trên, biểu thị một cách vô cùng đường hoàng đứng đắn rằng anh cho cô nhìn.
“Em cứ nhìn đi, anh đảm bảo sẽ không đỏ mặt.”
Anh không đỏ mặt thì thôi chứ em thì đỏ mặt rồi đấy.
Hơn nữa trong đầu cô lúc này rõ ràng đang có hàng ngàn con ong kêu ù ù, ấy vậy mà cơ miệng lại không chịu sự khống chế của mình: “Anh nhích lại đây, cho em sờ một chút.”
Cố Kỳ nhích lại thật.
Tay của Lục Phán Phán cũng không nghe lời đại não nữa, cứ thế với qua, sờ từ cơ bụng lên đến tận trên ngực.
“Cảm giác thế nào?”
“Cứng chết đi được, không đã tay chút nào.” Cô còn lầm rầm, “Còn không đã tay bằng của em.”
“Vậy cho anh sờ một chút.”
Cố Kỳ chỉ muốn nói đùa, không ngờ Lục Phán Phán lại ngẩng đầu lên nhìn anh chằm chằm.
Sắc hồng hào dần nhuộm cả khuôn mặt, ngón tay trắng trẻo chậm rãi cởi từng cúc áo.
Cô mở hai cúc áo dưới cùng, vòng eo mềm mại lộ ra.
“Sờ đi.”
Khoảnh khắc bàn tay anh tiếp xúc với vùng da thịt mềm mại ấy, bầu không khí trong căn nhà đã thay đổi.
Bên ngoài cửa sổ gió m khẽ thổi, tấm rèm cửa nhẹ nhàng phất phơ.
Những ngón tay chầm chầm di chuyển lên trên, mở thêm cái cúc thứ ba, cúc thứ tư.
Nhịp tim Lục Phán Phán xuôi theo từng động tác của anh mà tăng dần.
“Thình thịch thình thịch” như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cố Kỳ cúi đầu, hai người môi lưỡi triền miên, nhịp thở dồn dập.
Từ giây phút mở cúc áo đầu tiên, Lục Phán Phán đã cảm nhận được sự thay đổi ở nửa người dưới của anh.
Bàn tay của vận động viên to dày lại mảnh khảnh, lòng bàn tay còn có một lớp vết chai mỏng.
Lục Phán Phán thậm chí còn cảm nhận được ở mỗi nơi mà bàn tay anh đi qua từng tấc da tấc thịt của cô đều khẽ run lên, như ngọn lửa cháy lan ra cả cánh đồng, càng lúc càng bùng lên dữ dội.
Không gian chật chội trên sofa khiến cơ thể hai người dán sát lại gần nhau, quần áo không còn một mảnh.
Cơ thể bất giác căng chặt, bầu không khí cũng có chút tế nhị, cô chỉ cảm thấy khí huyết toàn thân đang cuồn cuộn chảy, cả người gần như mềm nhũn.
Đôi mắt đen xa xôi không thấy đáy của Cố Kỳ không rời khỏi khuôn mặt cô, động tác tay cũng chưa từng dừng lại.
Đôi bàn tay to dày du ngoạn quanh rốn, đi hết vòng eo, sau đó nhảy qua bộ phận quan trọng, cuối cùng dừng lại trên đòn quai xanh mảnh mai tinh tế của cô, dịu dàng vuốt ve.
Đúng lúc này, Cố Kỳ bỗng dưng dừng lại.
Anh vùi đầu ở hõm cổ cô, bởi vì kích động mà cả làn da đều ửng hồng.
Lục Phán Phán mở mắt, nhìn vào mắt anh, đột nhiên cô hiểu ra vì sao anh lại dừng lại.
“Ngăn kéo của vali trong phòng ngủ có.” Lục Phán Phán lí nhí nói, “Anh đi lấy đi.”
Cố Kỳ ngẩng đầu đầy kinh ngạc: “Em còn chuẩn bị cả cái này?”
Lục Phán Phán vuốt ve bờ vai anh, âm thanh nhỏ như tiếng muỗi vo ve.
“Mỗi lần nhìn thấy anh, em đều cảm thấy mình cần phải chuẩn bị cái này.”
Cố Kỳ sững sờ.
Bỗng, Lục Phán Phán cảm nhận dưới thân mình có một dòng nước ấm áp.
Lục Phán Phán: “…”
Cố Kỳ: “…”
Thật ngại quá, trai tân đương khí huyết sôi trào không kháng cự được mấy lời yêu đương âu yếm.
Hai người im lặng một lúc lâu, bầu không khí dường như đã đóng băng.
Cố Kỳ đột nhiên đứng bật dậy, nói: “Bền gan vững chí, mãi không thối lui! Nào, lại lần nữa!”
*
Đến thứ năm, Lục Phán Phán cuối cùng cũng đã sắp xếp nhà mới đâu vào đấy. Cô mua thực phẩm tươi về, loay hoay bận rộn trong phòng bếp cả một buổi chiều, chuẩn bị sẵn sàng khi bố mẹ đến cô sẽ chiêu đãi hai người bằng một bàn đồ ăn thật hoành tráng.
Bốn giờ chiều Lục Dục Thành và Tô Hòa Thuận mới xuống sân bay, đến khu chung cư Lục Phán Phán ở đã là gần sáu giờ.
Lúc nhận được điện thoại của hai ông bà, Lục Phán Phán còn đang dở tay xào nghêu không thể đi được, nên cô đành bảo Cố Kỳ xuống cổng chung cư đón hai người.
“Anh từng gặp bố em rồi.” Lục Phán Phán nói, “Anh còn nhớ không? Không nhớ thì em nhắn số điện thoại của bố qua cho anh.”
“Không cần đâu.” Cố Kỳ đi về phía huyền quan, “Anh nào dám quên.”
“Lục Phán Phán gọi với theo: “Thể hiện cho tốt vào đấy!”
“Rõ rồi.”
Cố Kỳ cầm theo chìa khóa ra khỏi nhà, đi về phía cổng chung cư, lúc anh đến nơi thì Lục Dục Thành và Tô Hòa Thuận cũng vừa xuống taxi.
Lục Dục Thành kéo một chiếc vali cỡ nhỏ, Tô Hòa Thuận thì xách một hộp thịt muối bà tự tay làm cho Lục Phán Phán.
Đôi vợ chồng ngẩng đầu nhìn tên của khu chung cư, sau đó băng qua vạch kẻ đường đi về phía này.
Cố Kỳ nhận ra Lục Dục Thành, đi đến phía ông.
Khi hai bên chỉ còn cách nhau ba bốn mét, Lục Dục Thành cũng nhận ra Cố Kỳ.
Ông không ngờ có thể gặp được Cố Kỳ ở đây, từ phía xa đã vẫy tay với anh, sau đó cầm tay Tô Hòa Thuận dẫn bà đi về phía Cố Kỳ.
“Chàng trai, trùng hợp quá!”
Cố Kỳ ngẩn người, vội cúi đầu chào: “Cháu chào hai bác.”
Tô Hòa Thuận ngờ vực nhìn Cố Kỳ.
Lục Dục Thành liền lên tiếng giải thích với bà: “Cậu ấy chính là chàng trai đã đưa tôi đến trạm y tế lúc tôi bị ngất vì hạ đường huyết ở Giang Thành đấy!”
Tô Hòa Thuận nghe vậy lập tức nói: “Ôi cảm ơn cháu nhé, thực sự cảm ơn cháu nhiều lắm, lần đó nếu không có cháu, không biết ông nhà bác sẽ xảy ra chuyện gì nữa.”
Mặc dù nhịp tim bây giờ đang đập rất nhanh, nhưng Cố Kỳ vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh: “Nên làm mà ạ.”
“Đấy đấy, bà nghe thấy không!” Lục Dục Thành bị một câu “Nên làm mà ạ” của Cố Kỳ làm cho rưng rưng vì cảm động, “Giữa cái xã hội ngày càng ích kỷ, biết phải đi đâu mới tìm được một chàng trai tốt như vậy? Ai ai cũng càng ngày càng trở nên thờ ơ bàng quan, mà cho dù họ có lòng tốt đi chăng nữa thì cũng sớm bị hoang mang lo sợ bởi đủ loại tin tức tiêu cực. Những người trẻ tuổi lương thiện, tốt bụng như cháu bây giờ không nhiều, chắc chắn là gia đình đã giáo dục cháu rất tốt.”
Cố Kỳ: “……..”
Tô Hòa Thuận vỗ vai Lục Dục Thành, còn lườm ông một cái, “Ông đừng chỉ đứng đây phát biểu cảm nghĩ nữa.”
Rồi bà quay sang nói với Cố Kỳ, “Chàng trai à, cháu xem khi nào cháu có thời gian rảnh, hai bác mời cháu một bữa cơm cảm ơn? Không thì cháu cho hai bác phương thức liên lạc, sau này nếu cháu có gì cần nhờ hai bác giúp đỡ, chỉ cần là việc có thể làm được, hai bác nhất định sẽ không chối từ.”
“Đúng đúng đúng.” Lục Dục Thành lấy điện thoại ra, “Chỉ cần cháu nói một tiếng, chuyện mà bác có thể làm được bác nhất định sẽ giúp cháu.”
Cố Kỳ mấp máy môi, nhưng lại không biết nên nói gì.
Mãi sau, anh mới lên tiếng: “Không cần đâu ạ, việc nhỏ thôi ấy mà, hai bác không cần phải để trong lòng đâu ạ.”
Lục Dục Thành và Tô Hòa Thuận lại được thêm một phen cảm động.
Dễ gì mà gặp được một chàng trai tốt bụng như thế này.
“Thôi thì cháu cứ cho hai bác phương thức liên lạc đi, tuy rằng hai người chúng ta không phải quyền cao chức trọng gì, nhưng cũng có không ít mối quan hệ, sau này ra ngoài xã hội nếu cháu gặp phải bất kỳ khó khăn gì, biết đâu hai bác lại có thể giúp đỡ?”
Cố Kỳ cũng không từ chối thêm nữa, đưa số điện thoại của mình cho hai người.
Đúng lúc này, Lục Phán Phán gọi điện cho anh. “Anh đón được chưa?”
Cố Kỳ chỉ “Ừ” một tiếng.
Lục Phán Phán nói: “Vậy được, mau lên nhà đi, đồ ăn đã xong hết rồi.”
Cố Kỳ tắt máy, Lục Dục Thành và Tô Hòa Thuận đưa mắt nhìn nhau, hỏi: “Cháu có việc bận sao? Vậy chúng ta không làm phiền cháu nữa, cháu cứ đi đi.”
Rồi, ông lại quay sang nói với Tô Hòa Thuận: “Sao Phán Phán còn chưa xuống đón chúng ta nữa, để tôi gọi điện cho con bé.”
Cố Kỳ đột nhiên nói: “Để cháu đưa hai bác lên đó.”
Tô Hòa Thuận ngẩn người: “Cháu biết Phán Phán nhà bác sao?”
Không đợi Cố Kỳ trả lời, Lục Dục Thành đã lên tiếng: “Thằng bé là thành viên đội bóng của Phán Phán.”
“Ồ….” Tô Hòa Thuận gật đầu, “Vậy thì lại làm phiền cháu rồi.”
Cố Kỳ vươn tay ra: “Để cháu xách đồ giúp hai bác.”
“Ôi thôi, thế thì mệt lắm, cứ để chúng ta tự cầm.”
“Không sao ạ, để cháu.” Cố Kỳ nói, “Dạo gần đây thời tiết nóng nực hai bác nhỉ?”
Thái độ của anh rất kiên quyết, Lục Dục Thành và Tô Hòa Thuận cũng ngại phải đưa đẩy từ chối, bèn đưa vali của mình cho anh, còn những đồ khác ông nhất định tự mình cầm.
Cố Kỳ dẫn hai người đi đến tòa chung cư Lục Phán Phán ở.
Nhìn Cố Kỳ bước vào thang máy cùng mình, tim Tô Hòa Thuận bỗng đập mạnh mấy nhịp.
Bà kéo áo Lục Dục Thành, Lục Dục Thành nhìn sang mới bất ngờ nhận ra.
Cho dù anh có là thành viên đội bóng mà Lục Phán Phán đang quản lý nhưng làm sao anh biết được nhà cô ở đâu?
Trong đầu đôi vợ chồng già bắt đầu nảy ra một suy nghĩ táo bạo, tự dọa bản thân mình hoảng loạn một phen.
Thế nên hết đoạn đường còn lại, cả hai đều im lặng không nói năng gì.
Ra khỏi thang máy, Lục Phán Phán không đóng cửa nhà, mùi thức ăn thơm nức mũi bay khắp hành lang.
“Bố mẹ, sao mãi hai người mới lên đến đây, nóng quá nên mệt ạ?” Lục Phán Phán vươn tay cầm lấy đồ đạc trên tay Lục Dục Thành, còn Cố Kỳ thì đã quen đường quen nẻo, kéo vali vào nhà, đặt trong góc phòng khách.
Hai ông bà sững sờ không nói nên lời.
Lục Dục Thành vẫn chưa chịu chấp nhận, sau khi nhìn quanh phòng khách mà không thấy người nào khác, ông mới hỏi: “Ờ…. Bạn trai của con đâu?”
Cố Kỳ vừa xoay người, Lục Phán Phán chỉ vào anh “Anh ấy đấy ạ.”
Lục Dục Thành: “…..”
Tô Hòa Thuận: “…..”
*
Bữa cơm này, nói thế nào nhỉ? Là trong sự viên mãn có lộ ra phần ngượng ngùng, trong sự ngượng ngùng có lộ ra phần hài hòa.
Kỳ thực, Lục Dục Thành và Tô Hòa Thuận rất không đồng ý với việc cho Lục Phán Phán yêu đương qua lại với một người bạn trai nhỏ tuổi hơn cô, hơn nữa, trước khi đến đây hai người họ đã bàn bạc kỹ, nhất định phải tra xét quan sát kỹ bạn trai của con gái mình.
Nếu người đó tính cách trưởng thành hơn Lục Phán Phán, bọn có thể tự hạ thấp tiêu chuẩn xuống một chút.
Nhưng nếu người đó tính cách trẻ con hơn Lục Phán Phán, vậy thì họ chắc chắn sẽ không nhịn được mà phóng to hết cỡ những khuyết điểm của người đó lên.
Cơ mà trước khi bước chân vào căn nhà này, Lục Dục Thành đã dùng hết những lời hay ý đẹp mà ông từng được học để khen ngợi con người Cố Kỳ mất rồi.
Ông còn có thể nói Cố Kỳ có điểm nào không tốt sao? Nói thế thì có khác gì tự vả vào mặt mình không?
Trên bàn ăn, không một ai nhắc gì đến mối quan hệ bạn trai bạn gái, chỉ nói về những chuyện vặt vãnh, chuyện nhà chuyện cửa.
Lục Dục Thành cảm thấy chính những chuyện nhỏ này, đặc biệt là khi nói đến chuyện của người khác, đàn ông sẽ rất dễ để lộ ra khuyết điểm.
Nhưng đáng sợ hơn là, sau khi ăn xong một bữa cơm, ông lại càng cảm thấy Cố Kỳ còn tốt hơn so với lúc đầu.
Chàng trai này, ông không tìm ra chút lỗi nào cả.
Hơn nữa anh còn cứ luôn tay gắp đồ ăn cho Lục Phán Phán, xới thêm cơm cho cô, ăn xong lại còn tự giác đi rửa bát.
Hai vợ chồng Lục Dục Thành cảm thấy, hôm nay hai người ra trận đã thua không còn một mảnh giáp.
Sau bữa cơm, Lục Phán Phán và Cố Kỳ đưa Lục Dục Thành và Tô Hòa Thuận đến khách sạn.
Cố Kỳ giúp họ làm thủ tục nhận phòng, Lục Phán Phán đứng cùng bố mẹ ngoài sảnh chờ.
Hai ông bà im lặng một lúc lâu, mãi mà chẳng ai nói gì.
Lục Phán Phán đứng ngồi không yên, nhưng cũng lại không biết nên mở lời thế nào.
“Bố, mẹ, con….”
“Con nói đi.”
Lục Phán Phán: “Tuy rằng Cố Kỳ nhỏ hơn con năm tuổi, nhưng con…..”
“Nhưng con rất thích thằng bé?”
Lục Phán Phán gật đầu.
Lục Dục Thành và Tô Hòa Thuận lại càng im lặng.
Mãi sau, Tô Hòa Thuận mới lên tiếng: “Ban đầu mẹ hy vọng con có thể tìm cho mình một người lớn tuổi hơn con một chút, có công việc cuộc sống ổn định, nhưng bố mẹ không thể kiểm soát được con sẽ thích ai. Ngày trước mẹ sốt ruột bắt con đi xem mắt, vì hy vọng con có thể sớm ổn định cuộc sống của mình, nhưng bây giờ…. Thôi thì con đừng quá nóng vội, cứ suy nghĩ thật kĩ trước nhé.”
“Ừm, phải đấy.” Lục Dục Thành nói, “Bố mẹ cũng không ép em phải gả cho người khác ngay lập tức, chỉ là em cũng biết đấy, bố mẹ sinh em muộn, không ở cùng ngưỡng tuổi với những ông bố bà mẹ của bạn bè em, nhưng với tình hình bây giờ, bố mẹ không thể bắt em làm gì được, bố cũng hiểu tính cách của em, em sẽ không răm rắp nghe theo lời bố mẹ. Bố chỉ mong em đừng quá nóng vội, cứ quan sát thêm, suy nghĩ kỹ, cho dù là sai mất vài năm, còn hơn là sai cả cuộc đời.”
Lục Phán Phán trịnh trọng gật đầu: “Con hiểu rồi.”
Nói xong câu này, Cố Kỳ cũng đi đến.
Anh cầm thẻ phòng và chứng minh thư đưa cho Lục Dục Thành, “Hai bác, cháu đã làm xong thủ tục nhận phòng rồi ạ, để cháu xách vali vào giúp hai bác luôn nhé?”
“Không cần đâu.” Lục Dục Thành tự cầm lấy vali của mình, “Không còn sớm nữa, Phán Phán sợ tối, cháu đưa con bé về trước đi.”
*
Lục Dục Thành đúng là nói cái gì, cái đó tới.
Lúc Cố Kỳ đưa Lục Phán Phán về nhà, hai người gặp phải con hẻm bị mất điện.
Đen kịt một mảnh, Lục Phán Phán không thể nhìn thấy gì cả.
Cô ôm chặt lấy cánh tay Cố Kỳ, bước đi càng lúc càng chậm.
Đi được nửa đường, cô đột nhiên nhớ ra trong túi của mình có chiếc đèn pin nhỏ mà Cố Kỳ đưa cho cô.
“Đợi em một chút.” Lục Phán Phán nói, “Em lấy đèn pin ra, đèn pin điện thoại yếu quá.”
Trong lúc cô đang lục tìm đèn pin trong túi, Cố Kỳ bỗng nhiên ngồi xổm xuống trước mặt cô.
“Đừng tìm nữa, cái đó là để em dùng khi không có anh bên cạnh. Còn giờ thì lên đi, anh cõng em.”
Lục Phán Phán bật cười, lập tức nhào lên lưng anh.
Đoạn đường rất tối, cũng rất dài.
Lục Phán Phán tựa lên vai Cố Kỳ, cô như một chú mèo nhỏ dụi mặt vào cổ anh.
“Còn sợ không?”
Lục Phán Phán lắc đầu: “Không sợ nữa.”