Hoắc Tu Viễn thi xong môn chuyên ngành từ hôm qua, hiếm lắm mới có được ngày ngủ nướng. Khi mặt trời đã lên tận ba sào, anh mới lười biếng trở mình, với tay lấy điện thoại chơi game.
Trong thời gian thi cử, Hoắc Tu Viễn tải Pubg về, anh tuân theo nguyên tắc, kỳ thi càng quan trọng thì phải giải trí càng nhiều. Tuần thi cử, anh không ôn tập học hành gì sất, hễ có thời gian rảnh là cầm điện thoại chơi game.
Vài phút sau, trong điện thoại vang lên giọng nữ õng ẹo.
“Anh ơi ~ Anh cho em cái mũ 3 này à ~”
“Ui ya có người bắn em! Anh ơi mau cứu em với!”
“Ban công nhà này có người! Anh ơi, bắn nó đi!”
“Ô ôi ôiii em bị bắn hết máu rồi ~ Anh ơi, anh mau tới cứu em đi!”
“Áaaaa ở đây có mai phục! Anh cứ chạy đi, mặc kệ em!”
Nhân vật của Hoắc Tu Viễn nhanh chóng lao đến, nói: “Tiểu Hạc, em lùi vào tảng đá phía sau lưng một chút, anh ném bom khói rồi chạy qua cứu em.”
Nói xong, Hoắc Tu Viễn thực hiện một loạt thao tác dũng mãnh như hổ, chạy đến cứu “Tiểu Hạc”
“Tiểu Hạc” tên đầy đủ là “Hạc Giữa Bầy Gà”, là cô bạn mà Hoắc Tu Viễn làm quen lúc ghép đôi.
Kể ra cũng lạ, đây là lần đầu tiên anh tiếp xúc với thể loại game bắn súng sinh tồn, mà không ngờ chơi cũng khá quá, lập đội ngẫu nhiên với mười người thì hết tám người muốn kết bạn với anh.
Nhưng anh lại chỉ đồng ý kết bạn với mỗi Hạc Giữa Bầy Gà.
Chẳng có nguyên nhân gì sâu xa đâu, chỉ đơn giản vì giọng người ta nũng nịu dễ thương, trong quá trình chơi nghe vô cùng sướng tai.
Trận đấu vẫn chưa kết thúc, Hoắc Tu Viễn và Hạc Giữa Bầy Gà vào đến vòng bo* cuối.
*Trong giao diện trận đấu sẽ có một bản đồ nhỏ ở góc trên bên phải màn hình. Ở đó sẽ thể hiện các địa điểm, vị trí của toàn đội, điểm có bom rơi, các điểm có thể quy đổi vật phẩm, và vòng bo. Vòng bo là một vòng tròn bị thu hẹp dần trong trận đấu, nhân vật ở trong vòng bo sẽ không bị mất máu, còn nhân vật ở ngoài vòng bo sẽ dần mất máu và có thể chết nếu không kịp thời chạy vào bo hoặc bơm đủ máu. Hehe cái này là kinh nghiệm cắm mặt vào Pubg từ bản Việt đến bản Trung suốt mấy cái mùa hè của Tha đó.
“Ây ya em hết đạn rồi! Anh ơi, anh chia cho em một ít đạn đi ~”
“Oa ~ Anh cho em nhiều thật đấy ~ Cảm ơn anh moah moah ~”
Hoắc Tu Viễn chìm đắm trong trò chơi, hoàn toàn không nhận ra trên chiếc giường phía đối diện có một người đang chầm chậm ngồi dậy.
Mãi cho đến khi một ánh nhìn âm u quét qua, khiến anh chợt rùng mình giữa ngày hè nóng bức, anh mới ngồi dậy nhìn.
“ĐM?!” Hoắc Tu Viễn đè thấp giọng, hỏi, “Sao cậu vẫn còn ở đây?”
Nói rồi cũng không đợi Cố Kỳ trả lời, Hoắc Tu Viễn lại cắm đầu vào game.
Còn lại hai tên, anh nhanh chóng xử lý, thuận lợi ăn gà*.
*Ăn gà: thuật ngữ trong game. Khi trận đấu kết thúc, nếu bồ diệt được hết đối thủ để giành chiến thắng thì các thành viên đã chết sẽ được hồi sinh, cùng nhau nâng cup chiến thắng. Cụm từ trong game là “Winner Winner Chicken Dinner” bên Trung gọi tắt là ăn gà.
“Anh trai giỏi quá đi! Em còn có việc, em off trước đây. Tối chúng ta lại chơi tiếp, anh nhớ phải đợi em nha!”
Sau khi giọng nữ õng ẹo chảy nước kia biến mất, Hoắc Tu Viễn lại nhìn về phía Cố Kỳ.
Cố Kỳ nhìn lại Hoắc Tu Viễn bằng ánh mắt lạnh lẽo, “Vừa nghe cái giọng này là ông đây đã cứng rồi.”
Hoắc Tu Viễn: “…??”
Cố Kỳ nắm chặt tay: “Nắm đấm cứng.”
Hoắc Tu Viễn: “…”
Cố Kỳ xoay người trèo xuống giường: “Loại con gái như này, ông đấm một cái là chết mười đứa.”
Hoắc Tu Viễn cũng trèo xuống giường, “Cậu không hiểu được thú vui khi chơi game cùng các em gái đáng yêu.”
Cố Kỳ cười nhạo: “Không cần biết là vui thú gì, lần sau cậu chơi game với cô ta mà còn không đeo tai nghe thì tôi không dám chắc nắm đấm của tôi có đáp lên người cậu hay không đâu.”
Hoắc Tu Viễn không nói gì, đi ra ban công đứng sóng vai với Cố Kỳ đánh răng.
“Cậu xích qua kia một tí đi, đừng có chèn ép tôi.” Hoắc Tu Viễn đẩy người Cố Kỳ, “Hôm nay không huấn luyện hả?”
Cố Kỳ đang đánh răng, trả lời mơ hồ: “Thi cuối kỳ hết rồi.”
Nghĩ đến mấy ngày qua phải chịu đựng âm thanh ma quỷ của “Hạc Giữa Bầy Gà”, lỗ tai Cố Kỳ lại thấy nhói đau.
Hoắc Tu Viễn đánh răng được nửa chừng, điện thoại bỗng “ting ting” thông báo, anh lấy ra xem thử rồi vội vàng lau sạch tay trả lời.
Cố Kỳ vô tình liếc qua, tên khung chat QQ mà Hoắc Tu Viễn đang trả lời lại là “Tiểu Hạc”.
“Ầy.” Anh súc miệng, thong thả quay sang nhìn Hoắc Tu Viễn, “Dạo gần đây mỗi ngày cậu đều chơi game cùng cô ấy, buổi tối còn trò chuyện với nhau, cái này thì gọi là hiện tượng gì đây?”
Hoắc Tu Viễn: “Hả?”
“Loại hiện tượng này ——” Cố Kỳ nói, “Chúng tôi thường gọi là….. yêu qua mạng.”
Hoắc Tu Viễn đứng hình mất hai giây, lập tức phủ định: “Không phải, không có nhá, cậu đừng có ăn nói linh tinh!”
“Ố ồ ~~”
Cố Kỳ xoay người đi vào phòng, “Thế nào? Có niềm vui mới nên cũng quên được…. Lục Phán Phán rồi?”
Hoắc Tu Viễn chế nhạo: “Cô ta là cái thá gì chứ? Trước mặt tôi là cả một rừng cây rộng lớn, cớ làm sao tôi lại phải treo cổ trên một cành cây chết khô? Sau này cậu đừng có nhắc về cô ta với tôi nữa.”
OK thôi, Cố Kỳ nghĩ, cậu thì hay rồi, giờ thì đi treo cổ trên cành cây chết khô khác. Tôi con mịa nó bị cậu hại chết rồi.
Dù sao cũng ở trong cùng một trường học, hai người sớm muộn gì cũng sẽ chạm mặt nhau.
*
Cuối tuần, Lục Phán Phán đứng trước cổng trường đón đội tuyển đại học Gia Thực.
Vì đây là trận đấu mà Lục Phán Phán và huấn luyện viên Vương bí mật liên hệ với nhau, phía nhà trường lại không cho phép xe lạ ra vào, vậy nên họ phải chia ra đi hai xe công vụ, một xe bảy chỗ một xe bốn chỗ vào trường.
Huấn luyện viên Vương là người đầu tiên xuống xe, Lục Phán Phán nhiệt tình chạy đến đón.
“Thầy Vương, lâu rồi không gặp thầy.”
Huấn luyện viên Vương đứng ngay tại chỗ xoay một vòng cho cô nhìn: “Thế nào? Có phải thầy vẫn phong độ ngời ngời không?”
Trong lúc bọn họ nói cười với nhau, thành viên của Gia Thực cũng lục tục xuống xe.
Lục Phán Phán đếm qua một lượt, có tổng cộng bảy người.
Ừm, cũng đúng, trong mắt Gia Thực, đấu giao hữu với Duẫn Hòa thì cần gì phải huy động toàn quân.
Huấn luyện viên Vương vừa giới thiệu từng đứa học trò của mình với Lục Phán Phán, vừa cùng cô đi về phía nhà Bóng chuyền.
Đội Duẫn Hòa đang đợi ở đó.
Bọn họ có người đứng, có người ngồi, tâm tư mỗi người mỗi khác.
Những ai không muốn phải huấn luyện cuối tuần đều đang nghĩ, nhất được phải lấy được bốn mươi điểm.
Còn những người muốn tăng cường huấn luyện như La Duy thì thậm chí còn đang suy xét đến việc thi đấu tiêu cực.
Nhưng dường như Lục Phán Phán đều nhìn thấu hết tâm tư bọn họ, nên đã cảnh cáo từ trước, cả đội phải chơi bằng hết sức mình, không được phép chơi xấu.
La Duy xuất thân là một vận động viên, anh khinh thường nhất là những hình thức thi đấu tiêu cực, nếu không phải vì tình thế bắt buộc, anh sẽ không bao giờ có những suy nghĩ như vậy.
Nhưng nếu Lục Phán Phán đã nói như thế, vậy thì anh lựa chọn tin tưởng vào cách làm của cô.
Đội Gia Thực đến, hai bên làm quen đơn giản với nhau, Ngô Lộc giao lưu trò chuyện đôi ba câu với huấn luyện viên Vương, còn Lục Phán Phán thì đi theo bên cạnh.
Khoảng nửa giờ sau, trận đấu bắt đầu.
Lục Phán Phán ngồi lên ghế trọng tài, huấn luyện viên Vương và Ngô Lộc đứng trong khu vực tự do.
Lúc khởi động làm nóng người, bên Gia Thực trông có chút nhàn nhã thong thả.
Vì bọn họ không biết rằng đội Duẫn Hòa đang ôm ấp giấc mộng giành lại được những ngày nghỉ đúng nghĩa vào cuối tuần, nên cứ nghĩ đây chỉ là trận đấu giao hữu bình thường.
Nhưng khi thấy bên Duẫn Hòa hăng hái làm nóng người, trong vô thức cũng khiến bọn họ hăng hơn.
Một trận đấu giao lưu học hỏi, chỉ vì màn khởi động này mà nồng nặc mùi thuốc súng.
Lục Phán Phán tung đồng xu, quyền giao bóng thuộc về Duẫn Hòa.
Hai đội đứng vào vị trí của mình, bố trí của Ngô Lộc là hai chủ công La Duy, Cố Kỳ và một chuyền hai Đan Húc Dương, hai phụ công Tiêu Trạch Khải và Thẩm Chu Sơ, cùng với libero Hoắc Đậu và tay đối chuyền Phương Du Lạc.
Trận đầu tiên, La Duy đứng ở vị trí giao bóng, libero đứng về phía sau thay cho Tiêu Trạch Khải.
Tiếng còi vang lên, La Duy bật cao, phát bóng qua lưới.
Đối phương vững vàng đỡ được, đập bóng trở về.
Phương Du Lạc là cầu thủ chuyền hai, sau khi anh đón được bóng thì chuyền về cho Đan Húc Dương, Đan Húc Dương thành công chuyền bóng đến tay Cố Kỳ.
Chưa đầy một giây Gia Thực đã bố trí xong ba người cản lưới, nhưng có lẽ vì đánh giá thấp năng lực của tay chủ công bên đội đối phương nên họ đã quyết định không nhảy lên chặn đường bóng này.
Khi bóng đập xuống khu vực sân Gia Thực, cả hai đội đều sững sờ.
Bên Gia Thực không ngờ, độ cao bật nhảy của Cố Kỳ lại cách xa độ cao cản lưới mà họ dự đoán đến thế, nhẹ nhàng công phá hàng phòng thủ.
Bên Duẫn Hòa cũng không ngờ, lấy được một điểm dễ thế á?
Nhưng dù sao Gia Thực cũng là đội tuyển lọt vào bán kết toàn quốc, vậy nên họ điều chỉnh lại trạng thái rất nhanh.
Đương nhiên, ngay sau đó, bọn họ cũng đặc biệt để ý đến Cố Kỳ.
Khi Cố Kỳ đổi vị trí xuống hàng sau, đội trưởng của Gia Thực bỗng cảm thấy đầu óc của mình được thả lỏng rất nhiều.
Bấy giờ anh ta mới để ý thấy, hóa ra mỗi lần Cố Kỳ tấn công, trong vô thức, thần kinh anh đều sẽ trở nên căng thẳng.
Không phải đội tuyển nào cũng có thể mang lại cho anh cảm giác này.
Lại càng không ngờ, một đội bóng như Duẫn Hòa lại có thể khiến anh tập trung cao độ đến thế.
Lúc này bên Duẫn Hòa cũng hiểu rõ, ngoại trừ Cố Kỳ, Gia Thực không hề xem bất cứ ai trong số họ là mối đe dọa cần phải đề phòng, vậy nên bây giờ họ chỉ muốn quan sát năng lực phòng thủ của Cố Kỳ ở hàng sau như thế nào mà thôi.
Tiếng còi vang lên lần nữa, Phương Du Lạc phát bóng.
Khi bóng được đập ngược về, chuyền hai Đan Húc Dương chờ bóng được Cố Kỳ chuyền cho.
Nhưng, đường bóng này của Cố Kỳ đối với chuyền hai Đan Húc Dương mà nói nó quá dài.
Còn đối với phụ công Tiêu Trạch Khải mà nói, lại quá ngắn.
Trong một khoảnh khắc, đến cả Lục Phán Phán đang ngồi trên ghế trọng tài cũng nắm chặt tay lại.
Cho dù Cố Kỳ có là chủ công, nhưng anh cũng không thể mắc phải sai lầm ngớ ngẩn như vậy ở hàng sau được chứ?
Đội trưởng Gia Thực lúc này cũng đang đứng ở hàng sau, không kìm được mà thở phào nhẹ nhõm.
Thì ra khi đứng ở hàng sau thì năng lực của tên nhóc Cố Kỳ kia cũng chỉ bình bình vậy thôi.
Suy nghĩ này tiếp tục lượn qua lượn lại trong đầu anh, nhưng ngay giây sau, anh lại nhìn thấy Thẩm Chu Sơ nhẹ nhàng đệm bóng qua lưới, quả bóng đáp thẳng xuống khu vực hàng trước của Gia Thực.
Bóng đã chạm đất, toàn bộ sân đấu rơi vào im lặng.
Không ai biết được, pha bóng này là sai sót của Cố Kỳ hay là anh đã nắm bắt tình hình quá chuẩn xác. Biết có ba người cản lưới của đối phương sẽ chặn chết ở hàng trước, vậy nên lúc chuyền bóng đi anh đã tìm ra đúng sơ hở của họ.
Sau cùng, anh chỉ khẽ vặn cổ nhìn đối thủ.
Đội trưởng Gia Thực xoay vòng lên hàng trên, mặt đối mặt với Cố Kỳ.
Hai người không có bất kỳ giao tiếp nào, chỉ nhìn lướt qua nhau, sau đó nhanh chóng trở về vị trí của mình.
Khi Cố Kỳ đổi về vị trí phát bóng lần nữa, bầu không khí của toàn bộ trận đấu này đã không còn như ban đầu.
Tỷ số lúc này đã là 17:10.
Duẫn Hòa mười điểm, trong đó đã có tám điểm là của Cố Kỳ giành được.
Gia Thực sớm đã nhìn ra, đập bóng và phát bóng đều là thế mạnh của Cố Kỳ, đặc biệt là bật nhảy phát bóng, lực sát thương mạnh đến mức thành viên phòng thủ ưu tú nhất của họ đỡ được cũng phải vã mồ hôi.
Mà bây giờ, âm thanh phát bóng của Cố Kỳ trong tai đội Gia Thực là một thứ âm thanh đầy uy hiếp.
Ngay khi cánh tay anh vung lên, libero của Gia Thực đã vội vã bổ nhào về phía trước, khó khăn lắm mới đỡ được bóng mà hai tay anh ta cũng tê rần.
Hai vị huấn luyện viên không còn ngồi nhàn nhã đàm đạo như ban nãy nữa.
Huấn luyện viên Vương dán mắt lên người Cố Kỳ, ra vẻ thoải mái hỏi Ngô Lộc: “Nhân tài ông vừa chiêu mộ về đấy à?”
“Không.” Ngô Lộc lắc đầu, ánh mắt không giấu được vẻ tự hào, “Sinh viên Văn hóa đấy.”
“Cái gì?” Huấn luyện viên Vương kinh ngạc vô cùng, “Không phải sinh viên Thể thao sao?”
Ngô Lộc hơi nhếch môi: “Không phải.”
Trong lúc hai người hỏi chuyện nhau, tỉ số đã tăng đến 23:15, Gia Thực rất nhanh đã đạt đến điểm mốc.
Ngô Lộc hốt hoảng nhớ lại mục đích của trận đấu ngày hôm nay.
Ông nghiêng đầu nhìn Lục Phán Phán, chỉ thấy cô đang vô cùng tập trung theo dõi tình hình trên sân, không có chút phân tâm nào.
Mười mấy phút sau, hiệp đầu tiên kết thúc, Gia Thực thắng với cách biệt năm điểm.
Năm điểm.
La Duy có nằm mơ cũng không ngờ đội mình lại chỉ thua Gia Thực năm điểm.
Họ là đội tuyển đã lọt vào vòng bán kết giải toàn quốc đó.
Anh biết không phải chỉ có mình anh nghĩ như vậy.
Thời điểm đổi sân, người của Duẫn Hòa rơi vào bầu không khí trầm mặc, đến cả người bình thường hay đùa cợt như Hoắc Đậu cũng im lặng không nói lời nào.
Đúng lúc này, Ngô Lộc đột nhiên lên tiếng.
Ông gọi An Phi Thuận đến, sau đó hét về phía sân bóng: “Thay người! An Phi Thuận thay cho Cố Kỳ!”
Tất cả mọi người, bao gồm cả đội Gia Thực và huấn luyện viên Vương đều nhìn ông đầy khó hiểu.
Tại sao?
Cố Kỳ đang như thế gió giữa đồi cỏ, tại sao lại thay anh?
Nhưng Ngô Lộc không giải thích gì, ông chỉ làm động tác thay người, sau đó đánh mắt về phía Lục Phán Phán.
Cô gật đầu, tỏ ý đã hiểu ý của ông.
Bản thân Cố Kỳ cũng chẳng nói gì, rời khỏi khu vực thi đấu đi uống nước, sau đó đứng sang một bên.
Hiệp đấu mới bắt đầu.
Hiệp thứ hai, đúng như dự liệu của Lục Phán Phán, không có Cố Kỳ, Duẫn Hòa như thiên sứ gãy cánh, à không, là diều hâu gãy cánh mới đúng, lực sát thương lao dốc.
Nhưng tinh thần chiến đấu lại không suy giảm chút nào.
Trong suốt khoảng thời gian tiếp xúc vừa qua, đây là lần đầu tiên Lục Phán Phán thấy bọn họ liều mạng đến vậy.
Hiệp này, Duẫn Hòa thua mười hai điểm.
Lần đổi sân cuối cùng, bọn họ không còn mang theo bầu không khí trầm mặc nữa, thay vào đó là những âm thanh rì rầm vang lên.
Với vai trò đội trưởng, La Duy cũng nhân lúc giải lao trao đổi nhấn mạnh lại những điểm cần lưu ý.
Bước vào hiệp thứ ba, lòng bàn tay Lục Phán Phán đã bắt đầu đổ mồ hôi.
Khoảnh khắc tiếng còi vừa vang lên, phía dưới bỗng chồi lên một chai nước.
Lục Phán Phán cúi đầu nhìn xuống, thấy Cố Kỳ đang đưa chai nước lên cho cô, lại còn nhìn cô chằm chằm.
Cô khom người nhận lấy, chai nước đã được mở nắp sẵn rồi.
Hiệp thứ ba, vẫn không ngoài dự đoán của Lục Phán Phán, Duẫn Hòa tiếp tục thua, nhưng chỉ thua cách biệt mười điểm.
Kết thúc ba hiệp, kết quả trận đấu đã rõ.
Duẫn Hòa thua 0-3 trước Gia Thực, nhưng tổng điểm đã đạt bốn mươi tám điểm.
Lục Phán Phán nhanh chóng trao đổi bằng ánh mắt với Ngô Lộc rồi trèo xuống ghế trọng tài.
Người của hai đội lần lượt bắt tay nhau, nhưng mỗi một thành viên của Gia Thực khi bắt tay Cố Kỳ đều cố ý nắm thật chặt.
Có lẽ đó chính là cách đối xử đặc biệt dành riêng cho người đặc biệt.
Đội trưởng Gia Thực đứng ở cuối hàng, khi đến lượt mình bắt tay Cố Kỳ, anh bỗng hỏi: “Cậu là Cố Kỳ?”
Cố Kỳ nhìn anh ta.
“Tôi là Ninh Sính.” Anh nói tiếp: “Không biết liệu chúng ta có gặp lại nhau ở mùa giải sau hay không?”
Ngụ ý chính là, tôi rất hi vọng sẽ được tranh tài cùng cậu trong mùa giải mới.
Ánh mắt điềm nhiên, Cố Kỳ đáp: “Sẽ gặp.”
Ninh Sính mỉm cười, buông tay ra.
“Được rồi, chúng tôi đi trước đây.” Huấn luyện viên Vương nói, “Chuyến này tôi có nhiệm vụ đưa đám thanh nhiên này đi giao lưu học hỏi, ngày mai vẫn còn một trận giao hữu khác, tôi không nán lại lâu nữa nhé.”
Lục Phán Phán, Ngô Lộc và La Duy tiễn đội Gia Thực, dọc đường họ cứ luôn miệng cảm ơn, đồng thời ngỏ ý nếu có cơ hội, lần sau sẽ hẹn đấu một trận giao hữu khác.
Huấn luyện viên Vương đi đằng trước, chỉ tay về phía nhà Bóng chuyền phía sau lưng Ngô Lộc.
“Tay chủ công số 7 của ông.” Ông bật ngón cái, “Khá lắm đấy.”
Sau khi tiễn đội Gia Thực đi, nhóm Lục Phán Phán cùng quay về nhà Bóng chuyền.
Toàn đội đang nghỉ ngơi trong bầu không khí trầm mặc, không giống với những gì La Duy tưởng tượng.
Anh cứ nghĩ mọi người chắc phải đang mừng phát điên lên vì cuối tuần không cần phải huấn luyện nữa, nhưng hình như không phải vậy.
La Duy bất an nhìn về phía Lục Phán Phán, lại thấy cô tung tăng vui vẻ vỗ tay.
“Chúc mừng mọi người giành được hơn bốn mươi điểm! Vậy là không cần phải huấn luyện cuối tuần nữa rồi!”
Tác giả: Phú Quý Nhi, cậu tự kiểm điểm lại đi, tại sao một người họ Lục nào đó còn có thể ôm nữ minh tinh về nhà còn cậu thì chỉ có thể ngày đêm tơ tưởng nữ thần thế?