Trận chung kết diễn ra vào ngày mai, ông chỉ mong các cầu thủ của mình có thể duy trì được trạng thái hiện giờ.
Vậy nên sau năm giờ chiều, ông thổi còi kết thúc huấn luyện, cho mọi người về nghỉ ngơi sau đó cùng nhau đi ăn tối.
Lúc cả đội đi ra khỏi nhà bóng chuyền thì tình cờ gặp một đội bóng khác.
Bọn họ cũng đến đây huấn luyện, vừa kết thúc xong, quần áo cũng chưa thay, đang cười đùa thoải mái đi về phía bên này.
Lục Phán Phán là người đầu tiên nhận ra họ, vì dù sao cô cũng khá thân với huấn luyện viên bên đó.
“Đội Gia Thực!” Lục Phán Phán nói, “Chúng ta có cần chào hỏi họ một tiếng không ạ?”
Không biết đó có phải là may mắn hay không mà trong suốt mùa giải này, đội Duẫn Hòa chưa lần nào được xếp chung bảng với Gia Thực.
Trong trận bán kết diễn ra vào tuần trước, Gia Thực đã đánh bại Đại học Lạc Hiền với tỉ số 3-2 để tiến vào chung kết.
Nói cách khác, đối thủ mà Duẫn Hòa phải đối mặt vào ngày mai, chính là đội bóng mà họ đã gặp trong trận đấu giao hữu vào năm ngoái, đại học Thể dục Thể thao Gia Thực.
Phía bên kia, đội Gia Thực cũng đã nhìn thấy Duẫn Hòa và đi thẳng đến.
Huấn luyện viên Vương đi đầu, từ đằng xa ông đã phấn khởi vẫy tay với Lục Phán Phán và Ngô Lộc.
Ông chầm chậm chạy đến, bắt tay chào hỏi Ngô Lộc, sau đó mới nói: “Ôi dào, mới đó mà đã già nửa năm rồi, thời gian trôi đi nhanh thật. Lần trước đến Duẫn Hòa chúng ta mới chỉ đấu được một trận giao hữu, không ngờ chớp mắt một cái đã sắp trở thành đối thủ quyết chiến với nhau rồi.”
Nói rồi, ông còn giơ hai ngón tay cái lên, “Đội của ông là đội bóng tiến bộ thần tốc nhất mà tôi từng thấy đấy! Huấn luyện viên Ngô chắc phải truyền thụ cho tôi chút kinh nghiệm chứ hả?”
“Không không không.” Ngô Lộc xấu hổ trước những lời khen của huấn luyện viên Vương, “Đó nào phải là công lao của riêng mình tôi, đều là nhờ có quản lý Lục ra sức vì toàn đội, lại có thêm các thành viên không ngừng phấn đấu đấy chứ.”
Vốn dĩ huấn luyện viên Vương chỉ là nói mấy lời khách sáo, nhưng chẳng mấy chốc câu chuyện lại bị đẩy đưa đi tận đẩu tận đâu.
Những thành viên khác trong đội bao gồm cả quản lý đều thuộc tuýp người không thích bắt chuyện, hơn nữa đội Duẫn Hòa và họ cũng không tính là thân thiết, thế nên chỉ đành đứng một bên đợi.
Mãi cho đến khi Ninh Sính đi vệ sinh ra và bước thẳng về phía Cố Kỳ.
Còn chưa kịp đợi Ninh Sính nói gì, Cố Kỳ đã lên tiếng: “Chúng ta đã gặp lại nhau ở mùa giải mới.”
Ninh Sính ngẩn người một hồi mới nhớ ra đó là lời mà mình đã nói với Cố Kỳ trong trận đấu giao hữu giữa hai đội vào năm ngoái.
Ánh chiều buông nhàn nhạt hắt lên người Cố Kỳ, Ninh Sính nhìn anh, cảm giác người trước mặt bây giờ đã góc cạnh hơn trong trí nhớ của mình rất nhiều.
Chẳng trách có thể thẳng tiến vào chung kết.
“Đúng thế.” Ninh Sính cười nói, “Không ngờ chúng ta sẽ hội ngộ ở trận chung kết đấy.”
Hai người vừa nói được vài câu, huấn luyện viên Vương và Ngô Lộc đã vẫy tay gọi họ lại.
Vừa rồi trong lúc tán gẫu với nhau, hai vị huấn luyện viên đều nói chuẩn bị dẫn các cầu thủ của mình đi ăn, vừa thảo luận một chốc đã quyết định luôn hai đội đi ăn cùng nhau.
Những người khác đương nhiên cũng chẳng có ý kiến gì.
Sau nửa năm, thực lực của hai đội từng cách nhau một trời một vực, vậy mà hôm nay lại cùng gặp mặt nhau trong một trận đấu, điều này đều rất khó tin đối với cả hai bên.
Bên Duẫn Hòa nhộn nhạo kích động, trong lòng hưng phấn không thôi.
Trận đấu giao hữu ấy, họ không có niềm tin rằng họ có thể chiến thắng Gia Thực, chỉ mong có thể giành đủ mấy mươi điểm để được hủy bỏ buổi huấn luyện cuối tuần mà thôi.
Vậy mà bây giờ, bọn họ đang đứng cùng một đường đua, mỗi bên nắm trong tay năm mươi phần trăm cơ hội đoạt được chiếc cúp vô địch toàn quốc.
Như một giấc mộng, nhưng lại chân thực ngay trong tầm tay.
Còn đối với Gia Thực mà nói, họ không thể ngờ rằng, đội tiến vào chung kết năm nay lại là Duẫn Hòa.
Đó đã từng là một đội bóng mà đến cả phối hợp giữa các thành viên với nhau còn không xong.
Thi đấu thể thao trước giờ luôn là thứ khiến người ta bất ngờ không thôi. Bởi chẳng có ai có thể vỗ ngực dõng dạc nói tôi sẽ duy trì phong độ đỉnh cao này mãi mãi, lại càng không một ai có thể quả quyết rằng, ai đó sẽ chỉ có thể ngưỡng vọng bục vinh quang kia cả đời.
Tiềm lực của vận động viên, là vô hạn.
Điều này càng khiến cho đội Gia Thực tăng thêm áp lực.
Nếu như đội lọt vào chung kết là một đội nằm trong top những đội mạnh từ trước giờ thì bọn họ còn có thể biết trước mà chuẩn bị sẵn tinh thần. Còn đội như Duẫn Hòa, tuy rằng chưa từng gặp nhau trong cùng một bảng nhưng họ đã được nghe không ít người kể lại về tình hình thi đấu của bên đó, mọi người đều biết rất rõ làm thế nào mà Duẫn Hòa hết lần này đến lần khác lật ngược thế cờ khi cùng đường, để rồi cùng nhau đi đến tận ngày hôm nay.
Trận chung kết, đối với hai đội đều là đường cùng.
Thắng, trở thành nhà vô địch toàn quốc; thua, sẽ chẳng có ai nhớ đến người về sau.
*
Mọi người đều chọn một nhà hàng Trung gần đó để ăn.
Một bữa cơm cũng không thể làm vơi bớt sự thận trọng của Gia Thực. Đa phần bọn họ đều không phải kiểu người dễ quen thân, cùng lắm thi thoảng nói với nhau đôi ba câu liên quan đến trận đấu, còn đâu thời gian sẽ chỉ ngồi đó nghe Ngô Lộc và huấn luyện viên Vương tán chuyện.
Sau bữa cơm, một nhóm người đứng trước cửa nhà hàng, chuẩn bị ai về nhà nấy.
Trận chung kết đang đến rất gần, hai vị huấn luyện viên là những người phấn khởi nhất, vẫn còn đang khoác vai nhau nói cười không nỡ chia tay.
“Trận đấu ngày mai của hai đội chúng ta bất kể là ai thắng ai thua cũng đều là chuyện đáng mừng!” Lúc ăn cơm huấn luyện viên Vương có uống hơi quá chén, bây giờ men say đã lan lên tận mặt, nói chuyện mà mặt mũi đỏ bừng, “Mấy năm trước còn chẳng có ai thèm để ý đến hai đội chúng ta, năm nay lại có thể cùng nhau đi đến vòng chung kết, điều này có nghĩa là gì?!! Có nghĩa là mỗi một thành viên của chúng ta đều là những hạt giống tốt! Mặc kệ người khác nói gì, chúng ta cứ chứng minh cho họ thấy! Rằng chúng ta có thể đi đến cuối cùng! Và chúng ta đang mạnh lên qua từng ngày!”
Nói rồi, ông quay phắt lại hỏi đám học trò của mình: “Tôi nói có đúng không!”
Đội Gia Thực phát ngại, xấu hổ ậm ừ mấy tiếng cho qua chuyện.
Huấn luyện viên Vương lại gào lên: “Nói to lên xem nào! Chúng ta đang mạnh lên từng ngày! Có đúng không!”
“……”
Mười mấy cậu thanh niên đè nén sự cạn lời trong lòng mình, hô to: “Đúng!”
Lục Phán Phán nhìn mà phì cười, nói: “Huấn luyện viên Vương, đã không còn sớm nữa rồi, cho mọi người về sớm nghỉ ngơi thôi.”
“À ừ, được, nghỉ ngơi thôi, ngày mai cùng đấu một trận cho ra trò.” Huấn luyện viên Vương phất tay, dẫn theo toàn đội Gia Thực rời đi, “Ngày mai chúng ta cùng nhau đọ sức! Đấu một phen phân cao thấp!”
*
Về đến khách sạn đã không còn sớm nữa.
Lục Phán Phán bảo mọi người về phòng nghỉ xong thì đi tắm rửa, lúc đang chuẩn bị sấy tóc, điện thoại cô bỗng vang lên báo tin nhắn đến.
Cô nhìn lướt qua, thấy đó là tin nhắn wechat, đoán chừng không phải chuyện gì quan trọng nên cũng không trả lời ngay.
Sấy tóc xong, cô cầm điện thoại lên, phát hiện wechat nhảy đến tận mười mấy tin nhắn, không phải đến từ cùng một người.
Vì tin nhắn của Cố Kỳ ở ngay trên đầu nên Lục Phán Phán nhấn vào khung trò chuyện với anh trước.
[Cố Kỳ]: Ngày mai là trận chung kết rồi, chuyện em hứa với anh em sẽ thực hiện đó chứ?
Lục Phán Phán nghĩ một hồi, quyết định giả ngốc trêu anh.
[Lục Phán Phán]: Chuyện gì cơ?
[Cố Kỳ]:?
[Cố Kỳ]: Em quên rồi à?
[Cố Kỳ]: Anh từng hỏi em rồi mà!
[Lục Phán Phán]: Ồ, em nhớ ra rồi.
[Lục Phán Phán]: Anh hỏi em có muốn xem múi của anh không.
[Cố Kỳ]: …….
[Cố Kỳ]: Em nói sau trận chung kết sẽ cho anh ra ngoài ánh sáng!
[Lục Phán Phán]:.
[Cố Kỳ]:. là có ý gì?
[Lục Phán Phán]: Em biết rồi, chuyện em hứa với anh em sẽ không quên đâu.
[Cố Kỳ]: Ừm….
[Cố Kỳ]: Thế em có muốn xem không?
[Lục Phán Phán]:?
[Cố Kỳ]: Múi ấy.
Tin nhắn vừa nhận được, Lục Phán Phán còn chưa kịp trả lời đã nghe thấy chuông cửa vang lên.
Lục Phán Phán: “……..”
Cô chạy qua, cách một cánh cửa nói ra bên ngoài: “Em không xem đâu!”
Bên ngoài không đáp.
Lục Phán Phán nghĩ một hồi rồi lại nói: “Về rồi xem sau.”
Bên ngoài vẫn không đáp.
Lục Phán Phán thấy kỳ lạ bèn nhón chân nhìn qua mắt mèo.
“……..”
Người đứng bên ngoài là La Duy.
Lục Phán Phán chỉ đành tiếp tục giả vờ: “…… Ai đấy?”
“À…. Em, La Duy.” La Duy lại nhấn chuông cửa, “Chị Phán Phán, chị đang bận à?”
“À không, chị nói chuyện điện thoại với bạn thôi.”
“Vậy thôi, chị cứ nói đi.”
Sau khi La Duy rời đi, Lục Phán Phán lại cầm điện thoại lên xem, Cố Kỳ vừa gửi thêm một tin nhắn cách đây vài giây.
[Cố Kỳ]: Muốn xem thì khi về sẽ cho em xem.
Lục Phán Phán: “……”
Cô không thèm trả lời tin nhắn Cố Kỳ nữa mà đọc hết những tin nhắn của người khác gửi đến.
Đầu tiên là của Hoắc Đậu.
[Hoắc Đậu]: Chị Phán Phán, chị ngủ chưa?
[Hoắc Đậu]: Chị có rảnh nói chuyện với em một lát không?
Người thứ hai là Nhạc Tòng Gia.
[Nhạc Tòng Gia]: Chị Phán Phán, chị đã ngủ chưa? Chị trò chuyện với em một lúc được không?
Lục Phán Phán lướt xuống xem hết một lượt, thật kỳ lạ, ngoại trừ Cố Kỳ thì dường như tất cả các thành viên trong đội đều gửi tin nhắn cho cô.
Hơn nữa nội dung tin nhắn đều tương tự nhau, đều là muốn trò chuyện cùng cô.
Có lẽ là căng thẳng trước trận đấu.
Nhưng cô không ngờ rằng, họ như đã hẹn nhau từ trước, tất cả cùng tìm cô tâm sự trong một buổi tối, thế thì cô lấy đâu ra thời gian rảnh mà tâm sự chứ?
Vậy nên Lục Phán Phán định sẽ đi tìm Ngô Lộc, tập trung toàn đội mở một cuộc họp nhỏ, giúp mọi người giải tỏa căng thẳng.
Cô gọi điện thoại cho Ngô Lộc, ông không bắt máy.
Thế là cô đành ra khỏi phòng, định sẽ đến thẳng phòng Ngô Lộc.
Nhưng lúc đi ngang qua cửa thang máy, cô bỗng nhìn thấy Ngô Lộc đang đứng trước cửa sổ hút thuốc.
“Huấn luyện viên Ngô, thầy chưa ngủ à?”
Ngô Lộc quay đầu, thấy Lục Phán Phán liền đáp: “Ngủ không được.”
“Không ngủ được?” Lục Phán Phán cười nói, “Chẳng lẽ thầy cũng căng thẳng sao?”
Cô vốn chỉ muốn trêu ông, nào ngờ ông lại vô cùng nghiêm túc đáp: “Ừm.”
“Căng thẳng lắm ấy chứ.” Ngô Lộc nói, “Em cũng biết đấy, thầy dẫn dắt chúng nó đã nhiều năm, nhưng trước giờ còn chưa từng tham dự giải toàn quốc, chứ đừng nói là vào đến tận chung kết.”
Lục Phán Phán lặng đi, không biết nên nói gì.
Điều chỉnh trạng thái tâm lý cho các thành viên thì cô còn làm được, nhưng với huấn luyện viên thì cô hết cách.
Trông thấy cô khó xử, Ngô Lộc liền cười xòa: “Ôi em yên tâm, thầy hút thuốc một lúc là sẽ ổn lại thôi. Cho dù có căng thẳng mấy đi nữa thì khi bước vào trận đấu thầy vẫn phải tập trung tinh thần mà. Chẳng phải chuyện gì to tát đâu, em xem, chẳng phải huấn luyện viên Vương cũng rất căng thẳng đó sao.”
“Vâng, nhưng vấn đề hiện giờ là các cầu thủ của chúng ta cũng căng thẳng lắm.” Lục Phán Phán nói, “Hay là chúng ta mở một cuộc họp nhỏ nhé thầy?”
Ngô Lộc đồng ý.
Hai người gọi toàn đội tập trung đông đủ, cùng ngồi lại trò chuyện với nhau một lúc.
Nhưng bất ngờ là mọi người dường như không hề tỏ ra quá căng thẳng như trong suy nghĩ của Lục Phán Phán, khi cô hỏi họ có điều gì muốn nói ra hay không thì ai nấy đều trả lời rằng sẽ cố gắng hết sức chiến đấu.
Nếu đã như vậy, Lục Phán Phán và Ngô Lộc cũng không chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi của toàn đội nữa.
Toàn đội giải tán, ai về phòng người nấy.
Đi đến cuối hành lang, Nhạc Tòng Gia lén lút kéo Hoắc Đậu lại.
“Anh xem, có phải ý của chị Phán Phán đã rất rõ ràng rồi không?”
Hoắc Đậu buồn chán lắc đầu: “Chắc là vậy rồi, cậu nhớ ban nãy chị ấy đã nói gì không? Gì mà chúng ta phải cố gắng hết sức thi đấu, phải xem như lần ra sân này là trận đấu cuối cùng, còn nói chúng ta có thể đi được đến chung kết là chuyện nằm ngoài dự liệu của chị ấy, chị ấy vô cùng hài lòng, cũng vô cùng vui mừng yên tâm, đội chúng ta rất cừ.”
Nhạc Tòng Gia bổ sung thêm: “Phải đấy, nghe chị ấy nói sao cứ giống như đang thu vén hậu sự…. À không, phỉ phui cái mồm, ý em là, nghe chị ấy nói cứ giống như sắp tạm biệt nhau vậy.”
Hoắc Đậu gục đầu, cảm thấy vô cùng bế tắc: “Anh không nỡ để chị ấy đi.”
“Em cũng không nỡ, nhưng chúng ta cũng không thể bắt chị ấy ở lại đội tuyển trường được.”
“Thôi không nói nữa, về ngủ thôi.”
“Vâng.”
*
Sáng ngày hôm sau, Lục Phán Phán thức dậy trước khi tiếng chuông báo thức vang lên.
Cô trang điểm tỉ mỉ, chải tóc gọn gàng, hệt như một giây nữa thôi cô sẽ được bước lên bục cao nhận thưởng vậy.
Đến khi cô sửa soạn xong xuôi thì các thành viên cũng bắt đầu rục rịch ra ngoài chuẩn bị ăn sáng.
Trong quán ăn sáng, tận mấy người cứ lục tục nhận điện thoại.
Lục Phán Phán thấy thế bèn hỏi: “Sao hôm nay trông các cậu bận rộn thế? Bạn bè gọi điện hỏi thăm sức khỏe à?”
“À không.” La Duy là người nhận điện thoại nhiều nhất, “Em chỉ là gọi hết những thằng bạn hôm nay không có tiết đến Giang Thành thôi.”
Lục Phán Phán: “Hả?”
Nhạc Tòng Gia: “Em cũng gọi nữa.”
“Em cũng thế.”
“Em còn gọi cả mấy đứa bạn cấp ba đang học đại học ở Giang Thành nữa.”
“Em nữa, em cũng gọi.”
“……”
Bọn họ người này một câu người kia một câu, hóa ra đều đã bàn trước với nhau cả rồi, phải gọi cho bằng được bạn bè hôm nay không đi học đến đây xem thi đấu.
“Mấy người các cậu thật là.” Lục Phán Phán cười lạc giọng, “Cũng hay, đông người cổ vũ mới có khí thế.”
Rồi cô nhìn sang Cố Kỳ, “Cậu gọi bạn đến chưa?”
Cố Kỳ hững hờ đáp: “Không gọi.”
Cô biết ngay mà, người như Cố Kỳ chắc chắn sẽ không gọi bạn bè đến.
Ai ngờ ngay giây sau lại nghe thấy anh nói: “Hôm nay mẹ em sẽ đến.”
Lục Phán Phán: “……”
Toàn đội trố mắt nhìn Cố Kỳ.
“Vãi thật!!! Đỉnh thế! Vẫn là cậu ngầu nhất hội! Gọi được cả mẹ đến đây.”
“Không phải.” Cố Kỳ nói, “Mẹ em có việc phải đến Giang Thành, tiện thể ghé xem thi đấu.”
Lục Phán Phán thầm nhíu mày, lầm bầm nói: “Sao chẳng nói sớm gì cả.”
Sớm biết vậy cô đã không mặc áo hoodie quần jeans, ít nhất cũng phải diện một chiếc váy trắng.
“Em cũng mới biết sáng nay.” Cố Kỳ nhìn về phía Lục Phán Phán, “Chị không cần phải quá căng thẳng, cũng chẳng phải lần đầu gặp mặt.”
Anh vừa dứt lời, cả một bàn ngoại trừ Ngô Lộc và Tiêu Trạch Khải ra, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm hai người họ với ánh mắt hiếu kỳ.
Sao cứ có cảm giác, cuộc đối thoại của hai người này….. nó là lạ.
Sau bữa cơm, cả đội quay trở về khách sạn thu dọn đồ đạc rồi đi khởi động.
Huấn luyện trước giờ thi đấu thì không được tính là huấn luyện, mà phải gọi là khởi động.
Lục Phán Phán chẳng có gì cần phải mang theo, chỉ cầm một số giấy tờ lát nữa phải giao cho ban tổ chức rồi đứng ở dưới đại sảnh chờ mọi người.
Chẳng bao lâu sau toàn đội tập trung đã đầy đủ, chỉ có mỗi Ngô Lộc là vẫn chưa thấy đâu.
Lục Phán Phán gọi điện thoại cho ông nhưng ông không nghe máy.
“La Duy, cậu lên gọi huấn luyện viên Ngô đi.” Lục Phán Phán nói, “Chị gọi điện mà thầy không nghe.”
La Duy dạ một tiếng rồi chạy vào thang máy lên tầng.
Một lúc lâu sau, La Duy và Ngô Lộc vẫn chưa xuống, nhưng cô lại nhận được cuộc điện thoại của La Duy.
“Chị Phán Phán, em gõ cửa nãy giờ mà vẫn không có động tĩnh gì, gọi điện thoại cũng không bắt máy, chị hỏi nhân viên khách sạn lấy thẻ phòng mở cửa vào kiểm tra xem.”
“…..”
Trái tim Lục Phán Phán bất chợt đập mạnh một nhịp.
Cô vội vàng đi thẳng đến quầy lễ tân tìm quản lý khách sạn, xuất trình giấy tờ sau đó dẫn anh ta lên tầng.
Những người khác thấy tình hình không ổn cũng chạy lên theo.
Trong thang máy, nhịp tim Lục Phán Phán đập càng lúc càng nhanh.
Cô bỗng nổi lên một dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, khi quản lý khách sạn vừa mở cửa phòng, họ đã nhìn thấy Ngô Lộc nằm sõng soài trên mặt đất, những viên thuốc ông không kịp với tới vẫn đang nằm ngay bên tay.
“Lộc Lộc!”
La Duy và Tiêu Trạch Khải lao vào phòng, quỳ bên cạnh ông mà không biết phải làm sao.
“Làm sao đây? Chuyện gì thế này? Phải làm sao bây giờ?”
Mọi người đều bối rối hoảng sợ, đứng chen chúc trước cửa phòng Ngô Lộc, khiến cho cảnh tượng hỗn loạn vô cùng.
“Các anh gọi 120 đi.” Cố Kỳ vừa nói vừa quỳ xuống trước mặt xem xét tình hình của ông, “Sức khỏe huấn luyện viên Ngô trước giờ không tốt, còn có thêm bệnh cao huyết áp, có khi nào bị nhồi máu cơ tim không?”
“Không, không biết… có khi là…. Anh nhớ ra rồi!” La Duy bỗng hô lên, nhưng giọng nói đã không thể bình tĩnh được nữa, “Thi Hữu Linh từng nhắc tới…. Đúng, nhồi máu cơ tim, có khả năng là nhồi máu cơ tim!”
Lục Phán Phán run rẩy gọi 120, quỳ rạp bên cạnh Ngô Lộc, hỏi: “Có ai biết sơ cứu không?”
Không một ai trả lời.
Cố Kỳ xắn tay áo lên, nặng nề nói: “Anh chỉ có thể thử thôi.”
Tuy nhiên những kỹ năng sơ cứu của Cố Kỳ cũng vô dụng, Ngô Lộc vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
May thay xe cứu thương đã tới.
Cố Kỳ và Tiêu Trạch Khải ở phía sau đỡ Ngô Lộc đặt lên lưng La Duy, sau đó cùng nhau chạy xuống tầng.
Xe cứu thương vừa dừng lại, bọn họ lập tức đặt Ngô Lộc lên cáng, đẩy lên xe.
*
Bệnh viện.
Đã gần mười hai giờ trưa nhưng Ngô Lộc vẫn chưa tỉnh lại.
Ông đã được đưa ra khỏi phòng cấp cứu, bác sĩ nói rằng cơ thể ông mấy năm nay đã có sẵn bệnh nền cao huyết áp, khoảng thời gian gần đây tinh thần lại thường xuyên căng thẳng quá độ, nên mới dẫn đến nhồi máu cơ tim, rơi vào hôn mê.
Các bác sĩ đều đã làm hết những gì có thể, nhưng những trường hợp hôn mê do nhồi máu cơ tim có biến số quá lớn, bệnh nhân sau khi tỉnh lại còn được như bình thường hay không thì không ai nói trước được.
Cả một phòng đầy ắp người nhưng không ai nói câu nào, cái mùi đặc trưng của bệnh viện dường như đã khiến bầu không khí nơi này trở nên bí bách hơn.
Ánh đèn chiếu lên khuôn mặt Ngô Lộc càng lộ rõ vẻ nhợt nhạt của ông.
Tiếng đồng hồ chạy như bị phóng đại lên vô hạn, mỗi giây mỗi phút đều đang nặng nề gõ lên tim từng người ở đây.
Bàn tay phải của Lục Phán Phán nắm thật chặt, che kín miệng, đôi mắt vẫn luôn nhắm.
Cô lúc này không chỉ lo cho bệnh tình của Ngô Lộc mà còn lo cho cả trận đấu.
Thời gian tựa một lưỡi cưa ngoằn ngoèo, nó bắt đầu cứa từng đường từng đường lên trái tim cô. Mỗi một giây trôi qua, lưỡi cưa ấy lại bén thêm một chút.
Bất giác, bàn tay cuộn chặt nãy giờ đã run lên.
Bên trong phòng bệnh không cho phép ở quá nhiều người, bên ngoài hàng lang, có người thì ngồi thụp xuống dựa vào vách tường, người thì đứng mãi không yên.
Trong phòng bệnh, La Duy và Tiêu Trạch Khải người đứng người ngồi.
Cố Kỳ ngồi bên cạnh Lục Phán Phán, nắm thật chặt bàn tay của cô.
Lại thêm nửa giờ trôi qua, cách thời gian bắt đầu trận đấu một tiếng rưỡi.
Theo như quy định, đội tuyển tham gia thi đấu phải có mặt trước giờ vào sân một tiếng.
Cả bên ngoài và bên trong phòng đều bắt đầu lo lắng sốt ruột.
Nếu họ ở lại đây, đồng nghĩa với việc sẽ từ bỏ trận đấu.
Còn nếu họ đi thi đấu…. nhưng tình hình của Ngô Lộc vẫn chưa rõ thế nào.
Tiêu Trạch Khải bỗng ngồi thụp xuống, anh ôm chặt đầu, những âm thanh nghẹn ngào vang lên.
La Duy vẫn luôn nhìn Ngô Lộc nằm trên giường bệnh, hốc mắt đỏ hoe.
Đã đến thời khắc không thể không đưa ra quyết định.
Lục Phán Phán đột nhiên đứng dậy, cô hít một hơi thật sâu rồi nói: “Đi thi đấu hay ở lại đây?”
Mọi người trong phòng đều quay đầu nhìn cô, nhưng không một ai có thể đưa ra câu trả lời.
Lục Phán Phán bước ra hành lang, lặp lại y nguyên câu hỏi vừa rồi.
Bên ngoài phòng bệnh cũng không ai trả lời cô.
Lại năm phút nữa trôi qua.
Năm phút này, là năm phút giày vò nhất mà Lục Phán Phán phải trải qua trong cuộc đời mình.
May thay, Ngô Lộc đã tỉnh lại.
Lúc đầu, mọi người trong phòng không ai chú ý, y tá đứng bên giường nhìn thấy số liệu trên máy cảm biến có thay đổi mới kịp thời nhận ra Ngô Lộc đang dần khôi phục lại ý thức, cô lập tức nhấn chuông gọi bác sĩ.
Trong chớp mắt, cả đội đã đứng vây kín giường ông.
Trước khi bác sĩ đến, Ngô Lộc chầm chậm mở mắt ra.
Ông không nói lời nào, chỉ khó nhọc quay đầu nhìn về phía đồng hồ trên tường nhà.
Sau đó, ánh mắt rã rời của ông dần tập trung về một điểm.
Mười hai giờ ba mươi lăm phút.
Ngô Lộc mấp máy môi nhưng lại không phát ra được tiếng nào, mãi lâu sau ông mới cố gắng thốt lên: “Sao còn ở đây?”
Lúc này, cả phòng đều sững sờ.
“Trận đấu…. trận đấu….” Ngô Lộc rất sốt ruột nhưng sức khỏe hiện giờ chỉ cho phép ông phát ra những âm thanh đứt quãng, “Đi thi đấu….”
Tiêu Trạch Khải đỏ mắt, “Lộc Lộc, bọn em lo cho….”
Bác sĩ mau chóng có mặt, vừa nhìn thấy trong phòng bệnh nhiều người như vậy bèn lập tức đuổi ra.
“Các cậu đứng đông đen thế này thì lấy chỗ đâu cho chúng tôi đứng, mau đi ra đi, chúng tôi phải kiểm tra cho bệnh nhân.”
Lúc này lời của bác sĩ có sức nặng hơn lời của Ngô Lộc, toàn đội lập tức rời đi.
Nhưng không phải là rời khỏi bệnh viện.
“Đi thi đấu!” Ngô Lộc giãy dụa cố gắng nói, “Bảo chúng nó đi thi….”
Ông còn chưa nói xong đã bị bác sĩ đã cắt ngang, bảo ông phải giữ sức.
Cánh cửa phòng bệnh ngay trước mặt, La Duy đột nhiên đứng lại, anh quay đầu, đôi mắt đỏ hoe dặn dò: “Lộc Lộc, thầy cứ yên tâm nghỉ ngơi, bọn em sẽ đi lấy cái cúp kia về đây cho thầy pha trà uống.”
*
Lúc đội Duẫn Hòa chạy vào tới sân đấu đã muộn mười phút.
Lục Phán Phán đi đến phía Ban tổ chức giải trình lý do, đồng thời họ cũng phải đối mặt với một vấn đề lớn hơn.
Duẫn Hòa không có huấn luyện viên.
Không có huấn luyện viên đồng nghĩa với việc không có ai đứng ra chỉ huy chiến thuật, cũng như không có ai kiểm soát nhịp độ trận đấu.
Đặc biệt là những bộ môn thể thao mang tính tập thể như bóng chuyền, trong tình huống Gia Thực có huấn luyện viên mà Duẫn Hòa lại không có, thì việc Duẫn Hòa thua trận là điều hiển nhiên.
Những chuyện này khoan hãy nói, tình hình quan trọng trước mắt là nếu không có huấn luyện viên, đội hình của Duẫn Hòa được xem như là không hoàn chỉnh, đồng nghĩa với việc từ bỏ thi đấu.
“Bên em có trợ lý huấn luyện viên không?” Người phụ trách trận đấu hỏi.
Lục Phán Phán lắc đầu.
Thành tích đội bóng chuyền nam của Duẫn Hòa trước nay luôn trong tình trạng không ngóc đầu lên nổi, những giáo viên bóng chuyền khác trong trường cũng mỗi người mỗi việc, chẳng có ai phân bổ trợ lý huấn luyện viên cho họ.
Nếu đã như vậy thì người phụ trách trận đấu cũng hết cách.
“Trước đây cũng đã từng xảy ra trường hợp huấn luyện viên vì đột ngột ngã bệnh mà vắng mặt, em là quản lý dẫn đội cũng có thể đảm nhận vị trí này.” Người phụ trách nói, “Nhưng mà… nó cũng không có ý nghĩa gì mấy, cho dù em có đảm nhận chức vụ này thì đội của em vẫn đồng nghĩa với việc từ bỏ quyền chỉ đạo.”
Đúng vậy, dù sao Lục Phán Phán cũng không xuất thân từ chuyên ngành thể thao, cô cũng chưa từng học qua bất kỳ khóa huấn luyện bóng chuyền chuyên nghiệp nào.
Tuy rằng cô đã tham gia vào rất nhiều trận đấu trong những năm qua, nhưng mỗi thứ đều có chuyên môn riêng của nó, bảo cô ra sân chỉ huy trận đấu là một điều không thể, huống gì đây lại còn là trận chung kết toàn quốc.
Nhưng rồi Lục Phán Phán vẫn kí tên.
Bởi trong cuộc sống của cô, không tồn tại hai chữ “bỏ cuộc”.
Ngoài biên bản thay thế huấn luyện viên, Lục Phán Phán còn phải kí đủ loại tài liệu khác trước trận đấu.
Người phụ trách nhìn bàn tay thoáng run lên của cô, không khỏi an ủi đôi câu: “Em về dặn dò các thành viên trong đội, trong thi đấu thể thao luôn đầy rẫy những điều bất trắc ngoài ý muốn. Quan trọng là chúng ta đã tham dự, đừng nên tạo quá nhiều áp lực tâm lý.”
Lục Phán Phán cảm ơn ông rồi rảo bước khu vực khởi động.
Cô vừa đi đến giữa sân, huấn luyện viên Vương phía bên kia đã chạy sang.
“Huấn luyện viên Ngô của đội em đâu? Sao giờ vẫn chưa tới?”
Vừa trông thấy ông, mọi cảm xúc trong lòng cô đột nhiên như vỡ òa không thể kìm nén, đôi mắt đỏ hoe.
“Sáng nay huấn luyện viên Ngô đột nhiên lên cơn đau tim rồi ngất xỉu. Thầy ấy vừa được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, bây giờ vẫn đang nằm trong bệnh viện.”
Huấn luyện viên Vương nghe vậy thì sững sờ, không biết phải nói gì.
“Cái gì? Sao….. sao lại như thế? Chẳng phải tối qua ông ấy vẫn còn khỏe mạnh sao?”
Lục Phán Phán không còn tâm trạng trò chuyện thêm với huấn luyện viên Vương nữa, cô khịt mũi, rồi lại tiếp tục đi về khu vực khởi động.
Mọi người đều đang làm tập trung nóng người.
Vẫn là khởi động trước khi ra sân như mọi lần, nhưng lần này, ai nấy đều im lặng, nét mặt nặng nề.
Lục Phán Phán hít một hơi thật sâu, sau khi đã bình tĩnh lại, cô nói: “Có chuyện này chị phải nói rõ với mọi người. Hôm nay đội chúng ta buộc phải từ bỏ quyền chỉ đạo, mặc dù chị đã kí tên thay thế huấn luyện viên nhưng chị phải nói rõ, rằng chị không biết chỉ đạo trận đấu.”
Trong lúc cô nói, toàn đội dần tập trung về.
Cô vẫn còn nhiều lời muốn nói, nhưng lúc này cô không cách nào sắp xếp từ ngữ trật tự được.
Mọi người đợi một lúc lâu nhưng chỉ thấy Lục Phán Phán đặt tay ra, cô dõng dạc nói: “Hôm nay mọi người chỉ có thể tự dựa vào chính mình, cùng quyết chiến một trận. CỐ LÊN!”
“CỐ LÊN!”
“CỐ LÊN!”
Âm thanh quyết tâm vang dội như muốn xuyên thủng nóc nhà Bóng chuyền.
Lúc này, khán giả đã bắt đầu lục tục vào sân.
Hôm nay là trận chung kết nên khán giả tới xem khá đông, chiếm phần lớn là đại diện của các đội trong các vòng đấu trước và các bên truyền thông.
Trong chốc lát, nhà Bóng chuyền ồn ào huyên náo hẳn, bên Gia Thực còn có một nhóm nữ sinh giăng băng rôn, cổ vũ riêng cho họ.
Lục Phán Phán bảo toàn đội tiếp tục khởi động, còn cô thì đi về phía hàng ghế dự bị.
Vừa quay đầu lại, cô bỗng trông thấy phía bên hàng ghế này cũng có một nhóm người đang giăng băng rôn khẩu hiệu Đại học Duẫn Hòa.
Hóa ra là nhóm bạn mà La Duy gọi đến.
Đồng thời ở nơi góc cuối hàng ghế ít ai để ý đến, Lục Phán Phán còn nhìn thấy một người phụ nữ rất quen mắt.
Bà mặc một bộ quần áo trắng giản dị, ánh mắt yên tĩnh nhìn xuống sân bóng.
Lục Phán Phán biết, đó là mẹ của Cố Kỳ.
Nhìn chếch sang phía bên cạnh một chút, sẽ thấy vẫn có không ít sinh viên đang nối đuôi nhau vào sân, tất cả đều là sinh viên của Duẫn Hòa.
Dù tâm tình có đang tệ đến mức nào, nhưng khi thấy những sinh viên đã đặc biệt ngồi tàu hỏa mấy tiếng đồng hồ đến Giang Thành để tiếp lửa cho đội mình, cô cũng cảm thấy được an ủi phần nào.
Thời gian thong dong trôi qua, Lục Phán Phán ngồi xuống ghế giành cho huấn luyện viên.
Lúc vừa ngồi xuống cô vẫn cảm thấy có chút thấp thỏm bất an, nhưng sau vài phút, tâm trạng cô cũng đã dần yên ả trở lại.
Việc đã đến nước này, có sốt ruột nóng lòng thêm cũng chẳng có ích gì.
Nhưng cô vẫn không nhịn được quan sát tình hình bên Gia Thực.
Huấn luyện viên Vương đang nói gì đó với các cầu thủ của mình, mà tất cả bọn họ đều nhìn hết về phía Duẫn Hòa với ánh mắt kinh ngạc chấn động.
Lục Phán Phán không nghe rõ họ nói chuyện gì, cô chỉ có thể đoán đại khái huấn luyện viên Vương đang kể cho họ về sự việc bất ngờ xảy ra với Duẫn Hòa ngày hôm nay.
Câu chuyện kết thúc, dù có bất ngờ hay chấn động đến mấy thì họ vẫn phải tiếp tục đi khởi động.
Nhưng chưa được vài giây, Ninh Sính đang khởi động bỗng nhiên dừng lại, rồi lại nhìn sang phía Duẫn Hòa một lần nữa.
Sau cái quét mắt ấy, anh quay sang nói với những đồng đội bên cạnh mấy câu, ngay sau đó huấn luyện viên Vương lại chạy đến trao đổi cùng bọn họ.
Đâu đó chừng mười phút trôi qua, bên Gia Thực vẫn đang đứng tụm lại bàn bạc.
Tâm trạng khó khăn lắm mới bình tĩnh lại của Lục Phán Phán bỗng chốc lại rối bời hết cả.
Với tư cách là đối thủ của Duẫn Hòa, trận đấu này Gia Thực quả thật đã được thần May Mắn phù trợ.
Duẫn Hòa không có huấn luyện viên, họ dường như chỉ cần làm sao phá vỡ được chiến thuật và nhịp độ của Duẫn Hòa, như vậy trận đấu hôm nay Gia Thực tất thắng.
So với liều mạng để thắng thì cách này là cách nắm nhiều phần thắng hơn cả.
Vài phút nữa trôi qua, bọn họ vẫn chưa tản ra.
Lục Phán Phán đã hoàn toàn mất bình tĩnh.
Cô cúi thấp đầu, hít thở thật sâu, không dám nhìn về phía Gia Thực nữa.
Cho dù Gia Thực có tiến hành áp dụng chiến thuật nào thì cũng đều hợp lệ, bởi theo sự thực khách quan mà nói, tuy Duẫn Hòa đã không còn quyền chỉ đạo, nhưng Gia Thực vẫn còn.
Lục Phán Phán nắm chặt hai tay, cố gắng vỗ êm tâm trạng mình hết lần này đến lần khác.
Đột nhiên, phía người phụ trách trận đấu và cả tình nguyện viên ở bên cạnh hàng ghế giành cho huấn luyện viên bùng lên âm thanh nhốn nháo.
Lục Phán Phán quay đầu, thấy họ đang chụm đầu ghé tai nhau bàn luận sôi nổi, hình như đang nói về huấn luyện viên gì đó.
Lục Phán Phán vội vàng kéo một cô gái tình nguyện viên vừa đi ngang, hỏi: “Cho chị hỏi, bên đó có chuyện gì vậy?”
Cô gái tình nguyện viên ôm một chồng giấy tờ trên tay, gấp gáp vội đi, “Dạ? À, bên đại học Thể dục Thể thao Gia Thực vừa từ bỏ quyền chỉ đạo.”
“Cái gì?”
Lục Phán Phán sửng sốt, cứ ngỡ mình đã nghe nhầm, “Em vừa nói cái gì?”
“Em nói, đại học Thể dục Thể thao Gia Thực đã từ bỏ quyền chỉ đạo!”
Nói xong, cô gái đó không đợi Lục Phán Phán có thời gian phản ứng lại đã vội vàng chạy đi mất.
Lục Phán Phán mở to mắt, chầm chậm xoay người.
Đội Gia Thực phía bên kia vẫn đang tự khởi động vô cùng bình thản.
Nhưng huấn luyện viên Vương của họ thì lại cầm một chai nước khoáng trên tay, đi thẳng về phía hàng ghế khán đài.