Có lẽ là ánh mắt khó hiểu của cô quá chân thật, cũng có thể là sự dè dặt đến tận bây giờ vừa mới thong dong lướt qua đại não của Cố Kỳ, anh sững sờ mất một lúc, sau đó bày ra vẻ mặt không gợn sóng: “Tôi…. dạo gần đây trong lúc huấn luyện tôi luôn cảm thấy cơ bụng căng cứng đau nhức, không biết có phải bị gì rồi hay không.”
Lục Phán Phán lập tức cuống lên.
Cơ bắp bị đau nhức là chuyện lớn, lớn hơn mấy cái trúng gió cảm vặt nhiều.
“Vậy cậu mau về nghỉ ngơi đi, ngày mai chị sẽ mời bác sĩ đến khám xem thế nào.”
Cố Kỳ vẫn giữ khuôn mặt không một gợn sóng ấy mà gật đầu rồi quay người rời đi.
Ngày hôm sau, vừa sáng sớm Lục Phán Phán đã lôi Trọng Gia Nguyệt đến.
Vừa đúng hôm nay là ngày nghỉ phép của Trọng Gia Nguyệt, sau khi kiểm tra cho Cố Kỳ xong cô nói với Lục Phán Phán rằng không có vấn đề gì đáng ngại.
Trọng Gia Nguyệt đã nói vậy thì cô cũng chẳng có gì để lo lắng, thuận miệng trả lời: “Có khả năng là do huấn luyện quá tải nên cơ bắp mới nhức mỏi.”
Nói đến đây, Trọng Gia Nguyệt ngỏ ý có thể giúp các thành viên khám sức khỏe một lượt, rồi lập hồ sơ sức khỏe luôn.
Thông thường nếu một tập thể muốn làm kiểm tra sức khỏe đã không phải chuyện dễ dàng, huống gì đây còn là một đội tuyển trường.
Mọi người vừa nhìn thấy cái gì mà thang thực nghiệm Harvard, rồi thực nghiệm PWC170, là ngay lập tức bị cảm giác nghiêm túc ập thẳng vào mặt.
Trọng Gia Nguyệt tốn mất hai ngày để hoàn thành toàn bộ kiểm tra, cùng lúc đó thì đại học Duẫn Hòa cũng chính thức bước vào kì nghỉ hè.
Ngô Lộc và Lục Phán Phán thương lượng với nhau, sẽ cho toàn đội nghỉ ngơi nửa tháng, đến tháng bảy sẽ tập trung về trường tiếp tục huấn luyện.
Có lẽ là sự có mặt của Trọng Gia Nguyệt đã mang đến cho họ cảm giác gấp rút vô cùng chân thực, nên khi Ngô Lộc thông báo tin này, không một ai nhảy ra phản đối.
Sau khi về đến nhà, Lục Phán Phán đang chuẩn bị gọi cho Hứa Mạn Nghiên thì cô đã gọi tới trước.
“Phán Phán, mày được nghỉ chưa?” Vừa bắt máy, Hứa Mạn Nghiên đã hỏi ngay.
“Mày gọi đúng lúc đấy, hôm nay là tao bắt đầu kỳ nghỉ đây. Chân mày hồi phục thế nào rồi?” Lục Phán Phán nói, “Hay là để tao đến Maldives với mày nhé?”
“Không cần không cần!”
Giọng Hứa Mạn Nghiên nghe có vẻ rất nóng vội, “Tao gọi điện thoại là để thông báo cho mày biết, tao sắp về nước rồi.”
“Hả?” Lục Phán Phán hỏi, “Mày nghĩ thông rồi à?”
Hứa Mạn Nghiên: “Thông cái rắm! Mẹ tao có triệu chứng trầm cảm, bố tao bảo là do bị tao chọc tức, tao còn không chịu về thì trời hành lôi đánh!”
Lục Phán Phán: “Có nghiêm trọng lắm không?”
Hứa Mạn Nghiên: “Tao vẫn chưa rõ, phải đợi về xem thế nào.”
Cúp máy, Lục Phán Phán nhận được thông tin chuyến bay mà Hứa Mạn Nghiên nhắn qua.
Đúng là vội thật.
*
Tối đó, Cố Kỳ quay về ký túc xá lại bắt gặp Hoắc Tu Viễn đang chơi game, bên cạnh là cuốn sách mới đọc được phân nửa.
Anh lật qua hai trang, hỏi: “Dạo gần đây thích chơi game quá nhỉ? Làm hết bài tập rồi à?”
Hoắc Tu Viễn vừa căng thẳng điều khiển nhân vật vừa trả lời: “Mới sáng sớm tôi đã phải rời giường rồi, nên đây gọi là cân bằng giữa làm việc và nghỉ ngơi, hiểu chưa?”
Lúc Cố Kỳ tắm xong trở ra thì Hoắc Tu Viễn đã đánh xong trận game, ngồi một mình với vẻ mặt si ngốc.
“Sao?” Cố Kỳ hỏi, “Lại mơ mộng về em nào à?”
“Cậu mới mơ mộng!”
Hoắc Tu Viễn đứng dậy, đi ra ban công, “Tiểu Hạc cũng là người ở đây, cô ấy nói đợi cô ấy về sẽ hẹn tôi đi ăn một bữa.”
Cố Kỳ đi theo anh, “Sắp hẹn hò offline* rồi à?”
“Vớ vẩn!” Hoắc Tu Viễn cúi người, vốc nước lạnh rửa mặt, “Bọn tôi chỉ là bạn bè bình thường thôi.”
*Trong raw là 奔现, đây là một ngôn ngữ mạng của bên trung, dùng để chỉ quá trình những mối tình qua mạng (online) chuyển đổi thành mối tình đời thực (offline). Ý Cố Kỳ cũng chính là ám chỉ hai người này hành động y hệt người yêu, yêu nhau qua mạng, bây giờ thì hẹn gặp mặt nữa thôi.
Bạn bè bình thường hẹn gặp mà lại khiến cậu phải rửa mặt bằng nước lạnh á?
Với cái sức chịu đựng này của Hoắc Tu Viễn, Cố Kỳ anh khịt mũi coi thường. Nhưng vừa nghĩ đến bản thân mình thì anh lại thấy rất cắn rứt lương tâm.
Tuy rằng bây giờ Hoắc Tu Viễn đã có “Hạc Giữa Bầy Gà”, nhưng vẫn luôn tồn tại một sự thật, đó là cậu ta từng vì Lục Phán Phán mà đau buồn thương tâm một phen.
Nghĩ đến tình cảnh hiện tại, Cố Kỳ cảm thấy mình không xứng đáng làm người cho lắm, bởi vì anh sống quá có lỗi với bạn bè.
Phải đền bù tổn thất, sau này đối xử tốt với cậu ta một chút.
Đang nghĩ ngợi, Hoắc Tu Viễn bỗng với tay tìm khăn bông, Cố Kỳ nhanh nhảu lấy khăn đưa cho bạn mình.
Hoắc Tu Viễn cười khoái chí, cầm khăn lau sạch sẽ mặt mày, nhưng vừa mở mắt ra nhìn thì lại thấy có gì đó sai sai.
“Cố Kỳ, cậu đưa khăn gì cho tôi lau mặt vậy?”
Cố Kỳ: “Hả?”
Hoắc Tu Viễn nhìn trân trân vào chiếc khăn trên tay mình: “Đây chẳng phải là khăn tôi dùng để lau chân sao?”
Cố Kỳ: “…… Đều là cơ thể của chính mình, sao lại phải phân chia cao thấp?”
Hoắc Tu Viễn: “…………”
Đột nhiên cảm thấy lời anh vừa nói cùng có lý.
Cố Kỳ lôi vali của mình ra sắp xếp đồ đạc, Hoắc Tu Viễn đứng một bên nhìn, “Các cậu được nghỉ rồi à?”
“Ừm.” Cố Kỳ nói, “Nghỉ nửa tháng.”
Hoắc Tu Viễn bò lên giường, lầm bầm: “Cậu cũng đi rồi, chỉ còn mỗi tôi ở lại trường, đi ăn không ai đi cùng. Đợi đến lúc cậu quay lại thì chắc tôi cũng trầm cảm luôn mất.”
Bàn tay Cố Kỳ sững lại, ngẩng đầu nhìn Hoắc Tu Viễn.
“Hay là tôi ở lại với cậu?”
Hoắc Tu Viễn ngồi bật dậy: “Thật hả?”
Cố Kỳ cất vali về chỗ cũ, ngồi lên ghế của mình, duỗi chân lướt điện thoại.
“Để tôi hoàn vé.”
“Mọe…..” Hoắc Tu Viễn nhỏ giọng, “Đúng là tình nghĩa anh em cảm động thấu trời xanh ………”
*
Lục Phán Phán nghỉ được ba ngày thì đến sân bay đón Hứa Mạn Nghiên.
Cái người này ở nước ngoài có mấy tháng mà xách về tới tận bảy tám cái vali, thậm chí còn gọi cho một công ty dịch vụ chuyển nhà đến sân bay, còn mình thì cầm cây nạng đứng chỉ huy.
Quay cuồng đến tận chạng vạng mới sắp xếp xong mọi thứ, cả hai cùng nhau ra ngoài ăn tối.
“Mày không về nhà ở à?” Lục Phán Phán nói, “Mẹ mày ốm mà mày không về chăm sao?”
“Tao về nước đã là sự thỏa hiệp lớn nhất rồi đấy, hiểu chưa?” Hứa Mạn Nghiên nhanh nhẹn nhảy xuống xe taxi, “Hơn nữa, chính vì mẹ tao ốm nên tao mới không dọn về nhà ở, không khéo còn chọc bà bệnh nặng thêm.”
Cô chống cây nạng lộc cộc trên mặt đường: “À mà mày nhìn tao xem, chắc mẹ tao chắc sẽ không bắt tao đi xem mắt với bộ dạng này đâu ha?”
Lục Phán Phán chỉ cười không đáp, đỡ cô đi vào Haidilao.
“Ôi nhớ chết mất.” Hứa Mạn Nghiên cầm iPad chọn một đống thức ăn, “Trăng ở nước ngoài rất tròn, nhưng lẩu ở nước mình thơm hơn.”
Lục Phán Phán: “Tao thấy mặt trời ở nước ngoài rất năng suất thì có! Biết tao sợ bóng tối mà mày còn phơi cho đen xì thế này? Định dọa chết tao đấy à?”
Hứa Mạn Nghiên trợn trắng mắt: “Mày thì hiểu cái gì! Tao phải đặc biệt đi nhuộm da đấy, chứ cứ trắng như nước sơn như mày không sợ phản quang mù mắt người khác hả?”
Chọn xong món, Hứa Mạn Nghiên bắt đầu thao thao bất tuyệt đủ thể loại chuyện mà cô gặp khi đang ở nước ngoài, cái miệng liến thoắng không ngừng nghỉ. Dù Lục Phán Phán nghe vô cùng nhập tâm nhưng cô vẫn để ý thấy phía cửa có một người vừa đi vào, à không, là hai người.
Liếc mắt một cái cô nhìn thấy anh ngay.
Có những người đi đến đâu cũng như đang phát ra hào quang, thu hút sự chú ý của người khác trong âm thầm.
Sau đó, Lục Phán Phán mới nhìn thấy người đi cùng Cố Kỳ là Hoắc Tu Viễn.
Hai người này…. quen nhau à!!??
Cô cúi thấp đầu gặm dưa, cầu trời khấn Phật đừng để hai người kia ngồi gần bàn mình.
Sớm biết Hoắc Tu Viễn và Cố Kỳ quen biết nhau thì ngay từ đầu cô đã không vì hóa giải cái ngượng ngùng bé tí kia mà đi nói dối rồi!
Trầy trật vất vả lắm mới xây dựng được hình tượng người quản lý tận tâm khổ cực trước mặt các thành viên đội bóng, chớp mắt thấy hình tượng ấy sắp sụp đổ tan tành, trong vô thức, Lục Phán Phán nhích người về phía Hứa Mạn Nghiên, đầu vẫn cúi thấp, trong lòng thầm cầu nguyện không ai thấy tôi, không ai thấy tôi hết.
Tiếc là ý trời không theo ý người, nhân viên dẫn Cố Kỳ và Hoắc Tu Viễn đi về phía cô.
Khi khoảnh cách rút ngắn lại chỉ còn sáu bảy mét, Cố Kỳ cũng nhìn thấy cô.
Lục Phán Phán hơi cúi đầu, mái tóc rủ xuống che đi nửa khuôn mặt, không còn là dáng vẻ luôn tươi cười niềm nở, tự tin thu hút như ngày thường nữa.
Giờ cô cứ giống như đang trốn ai vậy, đến cả đầu cũng không dám ngóc lên.
Bước chân anh lập tức sững lại, nghiêng đầu nhìn Hoắc Tu Viễn đi theo phía sau.
Hoắc Tu Viễn đang cúi đầu nghịch điện thoại, nên cứ thế tông thẳng vào Cố Kỳ đứng trước mặt.
“Gì đấy, cậu…….”
Hoắc Tu Viễn đột nhiên im bặt, anh cũng đã nhìn thấy cô gái đằng trước.
Ánh mắt lúng liếng như mang theo câu lấy hồn người, mỗi cái nhíu mày mỗi một điệu cười đều tựa một phân cảnh điện ảnh quay chậm đặc tả.
Ngoại trừ làn da sậm màu hơn một chút thì cô gái kia dường như chẳng có gì thay đổi.
Cố Kỳ hắng giọng, “Đột nhiên tôi không muốn ăn lẩu nữa, hay chúng ta đổi chỗ khác nhé?”
“Không.” Hoắc Tu Viễn ưỡn thẳng lưng đi tiếp, “Hôm nay tôi nhất định phải ăn lẩu.”
Ông đây cũng không phải là kẻ bội tình bạc nghĩa, sao lại phải chạy!
Cố Kỳ và Hoắc Tu Viễn ngồi vào bàn ngay phía sau bàn của Hứa Mạn Nghiên và Lục Phán Phán.
Họ ngồi đối diện với Hứa Mạn Nghiên, còn Lục Phán Phán xoay lưng về phía họ.
“Ầy……” Lục Phán Phán thở một hơi không dài cũng không ngắn.
May mà ngồi sau lưng mình, chắc là sẽ không chú ý đâu ha?
Đang mải nghĩ ngợi, Hứa Mạn Nghiên ngồi phía đối diện bỗng húng hắng ho đánh tiếng, rồi cúi đầu nhỏ giọng thì thầm: “Phán Phán, tao nói với mày chuyện này, nhưng mày tuyệt đối đừng quay đầu lại nhá.”
Lục Phán Phán: “Ừ?”
Hứa Mạn Nghiên len lén liếc sang bàn đối diện một cái, đúng lúc chạm phải ánh mắt Hoắc Tu Viễn, cô lập tức di dời tầm mắt, nhìn chằm chằm vào cái bát của mình.
“Mày còn nhớ cậu nhóc chưa thành niên ở Madives mà tao kể với mày không? Cậu ta đang ngồi sau lưng mày đấy.”
Hơi thở Lục Phán Phán bỗng dồn dập.
“Người…. người nào?”
Hứa Mạn Nghiên mím môi không đáp, cô đang tìm từ để hình dung.
Hứa Mạn Nghiên: “Mày có để ý thấy anh chàng rất đẹp trai vừa bước vào không? Cái người cao cao ấy.”
Lục Phán Phán bất giác nắm chặt đôi đũa trong tay.
“Ừm…. thấy.”
Hứa Mạn Nghiên cau mày: “Là người đeo kính đi bên cạnh anh chàng đó.”
Lục Phán Phán thở phào một hơi đầy khó hiểu.
Nhưng ngay giây sau, cô lại đột nhiên căng thẳng trở lại.
“ĐM…..”
Thế còn kinh khủng hơn…….
Là Hoắc Tu Viễn hả?!!!
“Có phải không đấy?” Lục Phán Phán nói, “Có khi nào mày nhận nhầm không? Sao lại trùng hợp như vậy được?”
“Tao còn có thể nhận nhầm à?” Hứa Mạn Nghiên hỏi ngược lại, “Suýt chút nữa là tao đã lột sạch người ta ra rồi mà còn nhận nhầm được à?”
Lục Phán Phán: “….”
Lục Phán Phán lườm cô cháy mặt, một lời khó nói.
Phía bên kia, Cố Kỳ chọn xong món thì đưa iPad cho Hoắc Tu Viễn nhưng anh chàng lại chẳng động đậy.
Cố Kỳ đã biết rõ rồi nhưng vẫn cố hỏi: “Nhìn gì đấy?”
Hoắc Tu Viễn cười lạnh: “À, nhìn người đẹp.”
Cố Kỳ: “Đừng nhìn nữa, đã qua cả rồi.”
Hoắc Tu Viễn: “Cậu đoán ra được à?”
Cố Kỳ không đáp.
Hoắc Tu Viễn: “Trông tôi lộ liễu lắm hả?”
Cố Kỳ: “Cũng….tạm.”
Hoắc Tu Viễn tự buồn bực, Cố Kỳ thông minh thật, mới thế mà đã đoán ra.
Hai người trầm mặc một lúc lâu, Cố Kỳ lại nói: “Chẳng phải cậu cũng có Hạc Giữa Bầy Gà rồi sao? Chuyện đã qua rồi thì cứ để nó qua đi.”
Hoắc Tu Viễn cúi đầu nghĩ: “Cũng đúng, ấy, không đúng! Tôi và Tiểu Hạc không có gì cả, cậu đừng ăn nói linh tinh!”
Hai bàn ăn lẩu trong bầu không khí trầm mặc.
Hơn một tiếng trôi qua, Lục Phán Phán luôn cảm thấy rất mất tự nhiên, nồi lẩu này cũng mất hết hương vị, thấy Hứa Mạn Nghiên có vẻ không khá hơn mình là bao, cô bèn nói: “Hay là bọn mình về đi? Mày vừa về nước, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Hứa Mạn Nghiên rút giấy lau miệng: “Cũng được.”
Nhưng ngay khoảnh khắc cô nhấc chiếc nạng của mình lên thì bàn phía đối diện cũng vừa đứng dậy.
Ánh mắt hai người có một giây chạm phải nhau, rồi cả hai đều làm như đối phương là không khí mà hất mặt quay đi.
“Mày/Cậu đi thanh toán đi, tao/tôi ra ngoài đợi.”
Tuy Hứa Mạn Nghiên và Hoắc Tu Viễn cách nhau khá xa nhưng lại vô cùng ăn ý mà nói cùng một câu với Lục Phán Phán và Cố Kỳ.
Vậy nên, Hứa Mạn Nghiên đang đứng bên ngoài nhà hàng đã vô cùng kinh ngạc khi thấy Hoắc Tu Viễn cũng đi ra đây đợi bạn.
Hai người đứng cách nhau thật xa, chẳng ai ngó ngàng đến ai.
Phía bên này Lục Phán Phán và Cố Kỳ lại xếp hàng thanh toán cùng lúc.
Cô có thể cảm nhận được Cố Kỳ đang đứng ngay sau lưng và nhìn chằm chằm xuống đỉnh đầu cô với ánh mắt sáng quắc.
“Ha ha.” Lục Phán Phán cười gượng hai tiếng, “Khéo thế.”
Giọng nói phía sau lưng truyền đến mang theo ý cười đầy khó hiểu: “Đúng là khéo thật.”
Lục Phán Phán cấp tốc thanh toán, đến cả một câu “Tạm biệt” cũng chẳng nói mà co giò chạy luôn.
“Về mau về mau.” Lục Phán Phán lôi Hứa Mạn Nghiên xềnh xệch, “Tao tức bụng quá, mày nhấc nhanh cái nạng lên.”
Nhưng Hứa Mạn Nghiên đang phải chống nạng, tốc độ di chuyển có hạn, khi bọn họ vừa đến trước thang máy, Hoắc Tu Viễn và Cố Kỳ cũng vừa đến nơi.
Lục Phán Phán và Hứa Mạn Nghiên mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cửa thang máy vừa mở ra, Hứa Mạn Nghiên có vẻ đã dùng nạng thuần thục hơn, nhảy tót vào trong góc.
Cố Kỳ và Hoắc Tu Viễn vào sau, đứng trước mặt họ.
Vài giây ngắn ngủi trong thang máy như hàng mấy năm dày vò.
Cửa thang máy mở ra lần nữa, Hoắc Tu Viễn là người bước ra ngoài đầu tiên, Cố Kỳ đi ngay theo sau. Trước khi đi, anh còn quay đầu nhìn Lục Phán Phán với ánh mắt đầy thâm ý.
Lục Phán Phán: “….”
Mọe nó sao lại nhìn chị như thế hả! Chị và nó không phải vật họp theo loài, người chơi theo nhóm đâu nhá! Chị đây vẫn là chị gái quản lý xinh đẹp mỹ lệ lại thông minh cơ trí của em mà em trai!
Tác giả: Cố Kỳ: Tôi không nghe tôi không thấy tôi không biết những gì cô ta đang lừa dối.