"Tỷ tỷ cầu xin lầm người rồi, Vương gia để Mộc Mộc phụ trách, chuyện này phải do Mộc Mộc gật đầu." Lúc này Trịnh phu nhân vẫn giữ nụ cười trên môi, bi thương vỗ vỗ tay Văn phu nhân, ánh mắt quét về phía sau lưng nơi Lâu Hướng Vãn đứng cách đó không xa, tròng mắt chợt lóe lên dự tính.
Văn phu nhân hiểu rõ, cảm kích hướng về phía Trịnh phu nhân gật đầu một cái, ngay sau đó nhanh chóng đi tới Lâu Hướng Vãn, nhìn Văn phu nhân và sau lưng nàng là Trịnh phu nhân, Lâu Hướng Vãn mở to mắt, lập tức có dự cảm không ổn.
"Lâu cô nương, ta cầu xin ngươi, để cho ta gặp Vân Nhi một lần cuối thôi." Nhắc tới nữ nhi mình, thanh âm Văn phu nhân khàn khàn nghẹn ngào, nước mắt không ngừng lăn xuống, càng phản chiếu nét mặt thống khổ và tiều tụy trên mặt của nàng, nhìn Lâu Hướng Vãn cầu khẩn.
"Việc này không được, quy định vương phủ không thể phá." Lâu Hướng Vãn nhướng mày lên, có chút không nhẫn tâm nhìn bộ mặt rơi lệ thê thảm của Văn phu nhân. Trước đó đã gặp Lôi quản gia, Lôi quản gia dặn dò Lâu Hướng Vãn không được làm việc mềm lòng, bị nắm phải nhược điểm mà phá hư quy củ của vương phủ, thì Lâu Hướng Vãn phải tự mình chịu phạt.
"Lâu cô nương, ta biết lỗi của ta, nhưng ta cầu xin ngươi, để ta gặp Vân Nhi một lần cuối cùng đi!” Khóc không thành tiếng, Văn phu nhân cực kỳ bi thương, bỏ hết tôn nghiêm nhìn Lâu Hướng Vãn, phịch một tiếng quỳ gối trước mặt nàng, không ngừng dập đầu.
Nếu như Văn phu nhân phạm vào những chuyện khác bị đuổi ra khỏi vương phủ, có lẽ chính mình và nữ nhi Phượng Vân có thể tạm biệt, nhưng nàng lại vụng trộm, tội này không thể ân xá, càng không nói đến ở Phượng vương phủ. Nên tối qua Phượng Vân liền bị Lôi quản gia phái người mang đi, cấm Văn phu nhân gặp hài tử, dù sao chuyện hồng hạnh xuất tường, Văn phu nhân vụng trộm đã mất đi tư cách làm một mẫu thân.
"Lâu cô nương, ngươi Đại Từ Đại Bi, ta van xin ngươi." Dập đầu vào đá làm rách da, máu tươi chảy ra khóc lem cả mặt, mỗi một tiếng của Văn phu nhân đều rất thê lương, cúi người ở trên mặt đất.
Trịnh phu nhân mang theo hai nha hoàn hầu hạ mình, thần sắc trên mặt đều là lo lắng, trong nháy mắt cúi đầu xuống, làm sao cũng không thể che hết khóe miệng cong lên. Trong quy định vương phủ, người nào phạm vào gia quy sẽ bị Lôi quản gia nghiêm trị, nên đôi khi mềm lòng chính là nhược điểm lớn nhất.
Phịch một tiếng, Thúy Trúc cũng quỳ gối trên đất, hướng Lâu Hướng Vãn dập đầu, những nha hoàn cùng nô tài giờ phút này đều đỏ tròng mắt, mặc dù không dập đầu, nhưng cũng hướng Lâu Hướng Vãn cầu khẩn.
"Nhiều lắm là một khắc đồng hồ!” Thở dài một tiếng, Lâu Hướng Vãn biết mình lại mềm lòng, nhưng khi nhìn Văn phu nhân chợt ngẩng đầu lên, vẻ mặt mừng như điên, thậm chí bởi vì dập đầu mà trên mặt đều là máu tươi. Tuy nhiên trong đôi mắt do khóc mà đỏ lên tràn đầy cảm kích, Lâu Hướng Vãn bỗng nhiên có cảm giác dù mình bị xử phạt cũng đáng lắm.
"Vậy muội muội liền đi một chuyến, đem Vân Nhi mang tới." Trịnh phu nhân nói chuyện, cũng bước nhanh đi tới cửa viện, đưa lưng về phía mọi người, trên mặt không đè nén được cười lên.
"Được rồi, kiểm tra tốt lắm, đậy kín rương đưa vào phòng kho." Lâu Hướng Vãn sai nô tài đem ba hòm gỗ lớn niêm phong cất vào kho, ánh mắt quét xuống. Sau đó dừng lại, biểu lộ có chút tránh né, muốn bước nhanh rời khỏi Lưu Thẩm, Lâu Hướng Vãn do dự một chút, sau đó phát hiện mình phải tạo ra uy nghiêm của một nha hoàn nhất đẳng.
"Mới vừa rồi ta đã nói, trước khi đi phải lục soát trên người, Thúy Trúc sẽ đến lục soát từ trên người của ngươi.” Lâu Hướng Vãn hung ác nhìn, Thiên Thiên nói không sai, mình quá mềm lòng, cho nên những thứ người hầu này không sợ mình chút nào, nếu ngày sau xảy ra chuyện, đúng là tự mình xui xẻo!
Lâu Hướng Vãn nghiêm mặt, vẻ mặt nghiêm nghị không cười, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng lạnh lùng, mặc dù chưa đủ uy nghiêm nhưng lại có mấy phần uy thế.
Sắc mặt Lưu Thẩm liền tái nhợt, cúi đầu xuống, thân thể tráng kiện có chút run rẩy, căm hận liếc mắt nhìn Lâu Hướng Vãn, mới vừa rồi Lưu Thẩm tức giận đá Thúy Trúc, Thúy Trúc nhân cơ hội này lục soát cẩn thận, từ trong giầy Lưu Thẩm móc ra một cây Ngân trâm.
"Lưu Thẩm, đây là cái gì?" Lâu Hướng Vãn mặt lạnh, các nô tài khác thật không dám dấu đồ riêng, nhưng Lưu Thẩm lại là người phạm vào quy củ.
"Lâu cô nương, lão nô sai rồi, lão nô biết sai rồi." Biết Lâu Hướng Vãn mềm lòng, Lưu Thẩm quỳ gối trên đất, dùng một tay đánh vào chính mình, "Lần sau lão nô không dám tái phạm nữa.”
"Đứng lên đi." Nhìn Lưu Thẩm dùng tay đánh chính mình, Lâu Hướng Vãn cảm giác lập uy đã nhận được hiệu quả, cũng không muốn trừng phạt Lưu Thẩm nữa.
Bên này vẫn đang chờ Trịnh phu nhân đưa Phượng Vân qua, Lâu Hướng Vãn có cảm giác xấu, thời gian không còn dài, khi nhìn thấy bóng dáng xa xa đi đến, Lâu Hướng Vãn biết cái gì gọi là Ô Nha Chủy (*), tốt thì không linh, xấu thì lại linh.
Ô Nha Chủy (*): Miệng quạ, nói ra đều xấu.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Đã qua buổi trưa, tiện phụ này sao vẫn còn ở trong vương phủ?" Dung Trắc Phi kiêu căng mở miệng, mặc dù ghét Văn phu nhân vụng trộm, tuy nhiên ánh mắt quở trách cùng ngón tay đều hướng về phía Lâu Hướng Vãn. Sau đó lấy dáng vẻ vương phi ra, hung hăng ra lệnh, "Sững sờ cái gì, đem tiện phụ này đuổi ra ngoài vương phủ đi!"
Lần này không phải mình không muốn giúp Văn phu nhân, mà là Dung Trắc Phi đã tới, tự mình muốn giúp một tay cũng không được, mặc dù Lâu Hướng Vãn mềm lòng, nhưng cũng không Thánh mẫu phá hư quy củ vương phủ mà đắc tội với Dung Trắc Phi, vội vàng tới cầu cạnh Văn phu nhân.