“Ngươi mạnh như trâu, sâm núi này dùng để kéo dài mạnh sống bị treo ngược của Tiểu Hà, hình phạt vương phủ không phải người bình thường có thể chịu đựng được, trước khi chưa lấy được khẩu cung, người không thể chết.” Hoa Thiên Thiên cười lạnh mở miệng, nàng so với Lâu Hướng Vãn vẫn cao hơn một cái đầu, nhìn Tiểu Hà bị trói trên cao, sắc mặt cực kì ác độc, dám giết Mộc Mộc, nàng muốn xem miệng Tiểu Hà này cứng được bao lâu!
Nghe Hoa Thiên Thiên giải thích, Đoàn Tử lập tức đi xuống kho, lại bị Lâu Hướng Vãn nhanh chóng kéo cánh tay nàng ta lại, dùng sức nháy mắt, Thiên Thiên chỉ hù dọa Tiểu Hà thôi, Đoàn Tử ngu ngốc lại tin là thật.
“Mộc Mộc, mắt ngươi bị sao vậy? Bụi vào hả, sao cứ nhấp nháy không ngừng thế?” Đoàn Tử không hiểu nhìn Lâu Hướng Vãn, sau đó di chuyển cơ thể mập mạp đi tới, “Mộc Mộc, ngươi đừng động đậy, để ta giúp ngươi thổi sẽ không sao đâu!”
Tại sao mình lại có người hầu ngu ngốc như vậy! Lâu Hướng Vãn trợn mắt nhìn lên nóc nhà, không phải mắt nàng đang co giật mà là cả người nàng đều muốn co rút đây, đúng là sắp bị chọc cho tức chết!
Hoa Thiên Thiên mặc kệ hai chủ tớ đứng bên cạnh mình, cánh tay trắng nõn nâng cằm Tiểu Hà lên, lạnh lùng cười một tiếng, “Chỉ đánh có 10 roi đã tái nhợt như vậy, sáng trưa chiều đều đánh 10 roi, chắc phải dùng hết sâm núi mới giữ được cái mạng của ngươi. Tiểu Hà, ngươi cho rằng mình có thể kiên trì tới khi nào hả?”
“Phạt roi làm cái quái gì, Hoa Thiên Thiên, thủ đoạn của ngươi quả là không tiến triển.” Tiếng cười quyến rũ truyền đến, vẫn một thân váy hoa lệ màu tím, mái tóc như hoa, Tử Thư chậm rãi đi vào, vốn dĩ căn phòng tối đen dường như bừng sáng lóa mắt.
So với loại váy vải bông màu xanh nhạt của Lâu Hướng Vãn và Hoa Thiên Thiên, Tử Thư như Hoa Khổng Tước kiêu ngạo, vừa xinh đẹp lại còn mang dáng vẻ mị hoặc quyến rũ, hàng lông mày lá liễu, nhìn Tiểu Hà bị trói, chậc chậc một tiếng cười mở miệng, “Tìm người cầm kềm đến đây, hỏi lần thứ nhất không đáp, liền rút một móng tay. Sau đó dùng Tú Hoa Châm đâm vào lớp thịt trong móng tay, lần thứ hai không đáp liền rút thêm một móng tay, mỗi lần không đáp cứ rút một móng tay ra,kèm thêm hai chân nữa, đoán chừng hai mươi ngày sẽ nói ra tất cả.”
Dung mạo xinh đẹp của Tử Thư hoàn toàn không tương xứng với nét mặt cay độc hiện giờ của nàng, những móng tay sơn đỏ giơ lên vén mái tóc ngắn ở trên trán, ống tay áo rơi xuống lộ ra cổ tay trắng như tuyết. Sau đó móng tay sắc nhọn xẹt qua mặt Tiểu Hà, dùng sức ấn một cái, trên mặt Tiểu Hà lập tức chảy ra một vệt máu.
“Lúc trước ta nghe đám nương nương trong cung chỉ cho một phương pháp, muốn tạo uy danh cho mình, trước tiên tìm những cung nữ hay thái giám không thuận mắt, đào một cái hố trong viện, đẩy người đó xuống, sau đó dùng dao cạo hết tóc ở trên đỉnh đầu, sau khi lộ ra da đầu dùng dao găm khóet miệng đầu theo chữ thập, để cho hai thái giám cùng nhau mở vết thương đó ra, sau đó cho người đổ thủy ngân vào trong miệng vết thương, nghe nói sau khi rót đầy, người đó sẽ đau khổ không ngừng giãy dụa, da thịt bị tách ra đầy đau đớn, cuối cùng người đó sẽ bị biến thành máu, cả hố chỉ còn lưu lại Thủy Ngân và da người.”
Ánh mắt Đoàn Tử trợn trắng, Hoa Thiên Thiên cau mày, ghét nhất nhìn thấy vẻ hưng phấn mỗi khi Tử Thư kể chuyện, cách ác độc như vậy cũng chỉ có nàng ta mới dám nghĩ ra.
Lâu Hướng Vãn hít lỗ mũi, mắt nhìn lên trên nóc, thời điểm Tử Thư nói chuyện đã sớm tịnh tâm khiến tai không nghe được gì. Tiểu Hà cứ luôn mạnh miệng, hiện giờ trên mặt chẳng còn chút máu, tựa hồ trong đầu đang nghĩ đến hình phạt tàn khốc kia, thân thể run lẩy bẩy, ánh mắt đầy sợ hãi.
“Hai người các ngươi thực quá vô dụng, cho nên mới không trị nổi bọn nha hoàn và đám nô tài này, nếu như ta không phải người Kỳ Lân Viện mà là ở ngoại viện, xem thử cả vương phủ này còn ai dám cả gan không tuân thủ quy củ không.” Tử Thư cười, khiến khóe môi đỏ hồng cong lên, khinh miệt nhìn Lâu Hướng Vãn cùng Hoa Thiên Thiên, vuốt vuốt móng tay mình, làm đuôi lông mày nhíu lên, “Tiểu Hà, ngươi có khai ra không, hay muốn thử hình phạt Thủy Ngân lột da đó hả?”
“Ta nói, ta nói.” Thật sự bị hù sợ, thanh âm run rẩy, ánh mắt Tiểu Hà có chút rã rời đáp lại ánh mắt như rắn độc kia của Tử Thư, cả người giật giật, tựa hồ thần trí đã trở về, giọng đứt quãng, “Năm ngoái ta ở bên ngoài có một nam nhân, nhưng người đối phương nhìn trúng chính là tiền tiêu vặt hàng tháng của ta được cấp ở trong vương phủ này. Ta biết hắn chỉ muốn gạt lấy tiền của ta, liền cắt đứt với hắn, nhưng hắn vì muốn gạt lấy mười lượng bạc của ta, nên không ngừng dây dưa, lúc đó bị Văn phu nhân nhìn thấy và ra tay giải vây, cảnh cáo không cho phép hắn quay trở lại vương phủ, bằng không chặt đứt chân của hắn.”
Khi trong miệng Tiểu Hà bật ra ba chữ Văn phu nhân, ngoại trừ Đoàn Tử ở bên ngoài, sắc mặt những người còn lại đều thay đổi, bộ dáng Lâu Hướng Vãn vô cùng căng thẳng, nắm chặt móng tay nhỏ, hận không thể nhét vào trong lỗ tai của mình ngay lập tức, trốn vào nơi xa thật xa. Vương gia nhà mình đúng là độc ác, đem chuyện xấu vứt xuống trên đầu mình, làm muốn tránh cũng không tránh được.
Ánh mắt Hoa Thiên Thiên dần thay đổi, lo lắng liếc mắt nhìn sang bên cạnh, cắn răng nghiến lợi, không ngừng tự thì thầm với Lâu Hướng Vãn về cái gì đó, bất đắc dĩ lắc đầu, phí sức thẩm vấn lại chẳng có chuyện tốt xảy ra, rốt cuộc Mộc Mộc phải làm sao để giữ cái đầu trên người đây.
Tử Thư vẫn cười xinh đẹp như cũ, híp mắt phượng lại, lộ ra nụ cười quyến rũ trên khuôn mặt, ung dung nhìn Tiểu Hà nói, “Sau đó thì sao?”
“Nô tỳ không có vụng trộm, mà là Văn phu nhân, Văn phu nhân nàng ấy nuôi nam nhân!” Rốt cuộc Tiểu Hà cũng nói ra, tựa như không còn điếm xỉa điều gì, chắc nàng ta bị Tử Thư dọa sợ, nên dốc hết sức lực nói ra.
Tiểu Hà không che giấu bất kỳ thứ gì, liền tiếp tục nói, “Người nam nhân kia chính là biểu ca phương xa của Văn phu nhân, sống nương nhờ vào Văn phu nhân, cách năm ngày Văn phu nhân lại đến thăm một lần, làm cuộc sống của hắn càng trở nên tốt hơn nhiều.”