• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngươi đồng ý không gạt ta mà!

Lâu Hướng Vãn không muốn cãi nữa, lẳng lặng nhìn thấy Phượng Kính Dạ vì giận dữ mà mất hết không kềm chế, gương mặt tuấn mỹ nổi giận, lông mi nhíu lại. Ánh mắt lóe lên lửa giận bừng bừng, đâm vào tim Lâu Hướng Vãn từng chút một.

“Được rồi, Bổn vương biết không nên gạt ngươi.” Phượng Kính Dạ thở dài một hơi, che giấu cơn giận, hiện vài phần bất đắc dĩ, ngón tay dài thon như ngọc lần nữa rơi lên trên mặt Lâu Hướng Vãn, ôn nhu vuốt lấy khuôn mặt nàng, “Cho dù không tra được người sau lưng Dịch Quân Hàn, Bổn vương cũng sẽ không làm khó hắn.”

“Độc không phải do Quân Hàn hạ, chẳng lẽ Vương gia còn cho rằng mình làm vậy chính là ban ân cho chúng ta hay sao?” Lâu Hướng Vãn lui về phía sau một bước, tránh né bàn tay của Phượng Kính Dạ, nàng biết Phượng Kính Dạ không yên tâm để người lạ vào Phượng vương phủ.

Mỗi năm, Lôi Bá đều phái một hai người trong vương phủ đi ra ngoài thám thính, cho nên đến tận bây giờ, có thể nói Phượng vương phủ chính là một tòa sắt kiên cố, người bên ngoài căn bản không thể thăm dò tin tức trong vương phủ.

Nhưng khi nghĩ đến chuyện Phượng Kính Dạ che giấu, trong đầu Lâu Hướng Vãn lại xuất hiện chuyện xảy ra ở Dược Vương Cốc, “Oa nhi, từ nay về sau, không nên tin người trong hoàng thất.” Lúc rời đi, sư phụ nắm lấy tay dặn dò cẩn thận, sư phụ từng là phong hoa tuyệt đại, hôm nay thân thể người ốm đau triền miên, gầy yếu đến nhìn không ra hình người, trong mắt tối sầm mất đi ánh sáng.

“Mộc Mộc, Bổn vương không muốn tranh cãi với ngươi.” Phượng Kính Dạ nhíu mày, ánh mắt phức tạp nhìn Lâu Hướng Vãn, vì một Dịch Quân Hàn mới quen mà cãi nhau, Phượng Kính Dạ biết cuộc cãi vã này không có ý nghĩa gì, dù có thắng cũng tổn hại đến tình cảm của hắn với Mộc Mộc. Nếu chịu thua, làm sao Phượng Kính Dạ chấp nhận được, hắn muốn che chở cho nàng, nhưng nàng lại vì một người ngoài mà tranh luận với hắn.

“Vương gia, thả người đi, nếu Vương gia không an tâm, ta với Quân Hàn có thể cùng rời khỏi vương phủ.” Lâu Hướng Vãn cúi đầu, lời nói vừa dứt, trong nháy mắt cảm thấy Phượng Kính Dạ đang thở dốc, sau đó ánh mắt bùng cháy như nham thạch nóng chảy làm bỏng rát khắp người mình.

“Mộc Mộc, những lời này Bổn vương xem như không nghe thấy!” Từng chữ trong kẽ môi mỏng nặn ra, Phượng Kính Dạ nổi giận đùng đùng, cố gắng đè nén lửa giận, đột nhiên trán nổi gân xanh, luồng khí tà ác tản ra quanh quẩn ở chung quanh khiến người ta sợ hãi.

“Vương gia, ngài muốn ta cầu xin ngài sao?” Lâu Hướng Vãn ngẩng đầu lên, nhíu mày chống lại ánh mắt bừng bừng lửa giận của Phượng Kính Dạ, chịu đựng luồng khí u ám làm cho người ta run sợ, Lâu Hướng Vãn không khỏi cảm thấy run lên vì sợ hãi, tuy nhiên nàng vẫn cố chấp như cũ, đứng thẳng người lên chống lại vẻ mặt cuồng nộ giận dữ của Phượng Kính Dạ.

“Thế nào? Tiểu Mộc đầu muốn quỳ xuống cầu xin Bổn vương sao?” Giận quá hóa cười, đôi tay Phượng Kính Dạ nắm thành quả đấm, lạnh lùng cười, tầng sương mù che kín trong tầm mắt nhìn về phía Lâu Hướng Vãn.

Trong nháy mắt im lặng, Lâu Hướng Vãn nhìn Phượng Kính Dạ, bước chân vừa lui xuống, khom lưng quỳ một chân xuống, nhưng thân thể trong nháy mắt lại bị một bàn tay to lớn đỡ lấy, sau đó dùng lực mạnh kéo Lâu Hướng Vãn vào trong lồng ngực mình, nhưng do động tác quá mạnh làm mặt Lâu Hướng Vãn đụng mạnh vào lồng ngực Phượng Kính Dạ.

Lửa giận lan tỏ khắp toàn thân, cơn giận bùng nổ khiến gương mặt tuấn tú của Phượng Kính Dạ trở nên vặn vẹo dữ tợn, cúi đầu nhìn thân thể cứng ngắc của Lâu Hướng Vãn, lực ôm càng mạnh hơn, dường như muốn đem thân thể Lâu Hướng Vãn hòa vào trong thân thể mình, cười lạnh u ám hỏi ngược lại, “Nếu như Bổn vương không muốn thả người ra?”.

Lại không người mở miệng, Phượng Kính Dạ cùng Lâu Hướng Vãn trầm mặc. Ở bên ngoài phòng, Lôi Bôn nhận được tin tức, nhưng thấy trong căn phòng kia toát ra luồng khí quỷ dị làm cho người ta kinh hãi.

“Cố ý chọc giận Bổn vương sao?” Bàn tay Phượng Kính hạ lên trên đầu Lâu Hướng Vãn, ngón tay thon dài chen vào giữa những sợi tóc bóng loáng. Tức giận nhanh chóng biến tan, đành để sự nuông chiều thay thế.

Lâu Hướng Vãn ngẩn ra, đột nhiên từ trong lồng ngực của Phượng Kính Dạ ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi khiếp sợ và chật vật, thật sự nàng muốn chọc hắn giận. Trong lúc nàng cố kéo dài khoảng cách ra, nhưng Lâu Hướng Vãn không nghĩ rằng Phượng Kính Dạ đã nhanh chóng nhận ra.

“Sao hả? Còn muốn dùng mánh khóe nhỏ này với Bổn vương à?” Lửa giận tới mau nhưng đi cũng khá nhanh, Phượng Kính Dạ hừ hừ hai tiếng, môi mỏng cong lên, tao nhã lại tà mị.

Lâu Hướng Vãn không cam lòng liền giãy dụa, muốn rời khỏi lồng ngực Phượng Kính Dạ, đáng tiếc hắn dùng sức ôm chặt, khiến Lâu Hướng Vãn phải dùng hết sức lực, nhưng ngoại trừ giãy dụa, mặt đỏ tai hồng, cố kéo dài khoảng cách lẫn nhau ra vẫn không thể.

“Tiểu Mộc đầu, ngươi cứ giãy dụa nữa, Bổn vương không thể bảo đảm sẽ chỉ thế này thôi không.” Trong thanh âm có hơi chút khàn khàn, hơi thở chìm xuống mấy phần, Phượng Kính Dạ cười nguy hiểm, ánh mắt mờ ám.

Bỗng chốc nổ ầm, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, Lâu Hướng Vãn trợn mắt há hốc mồm nhìn Phượng Kính Dạ giở trò lưu manh, giận nghiến răng, đáng tiếc bộ dáng phong lưu của Phượng Kính Dạ vẫn như trước không mất đi sự oai hùng, khiến Lâu Hướng Vãn hít thật sâu vào, cố gắng khống chế bản thân mình lại.

Lâu Hướng Vãn nhìn khuỷu tay của mình co đến mức không thể cử động, ánh mắt Phượng Kính Dạ tối sầm lại, rốt cuộc nới lỏng cánh tay, nhìn Lâu Hướng Vãn giống như con cá chạch được thoát ra liền chạy nhanh ra ngoài, không nói một câu liền chạy trối chết, Phượng Kính Dạ bất đắc dĩ lắc đầu, “Vào đi Lôi Bôn.”

“Vương gia.” Lôi Bôn nhanh chóng đi vào thư phòng, nhìn thần thái tao nhã bình tĩnh của Phượng Kính Dạ, lửa giận trong nháy mắt liền biến mất, quả thật chỉ có mình Lâu cô nương mới có thể khiến Vương gia bộc lộ cảm xúc của mình, “Chưởng quầy tiệm thuốc đã trốn ra ngoài từ cửa thành phía bắc, ra khỏi ngoài năm mươi dặm đã bị giết chết tại dốc núi Thanh Sơn, còn ngụy tạo thành bị kẻ thù giết chết, nhưng khi nô tài lục soát trên người chưởng quầy thì tìm thấy được một lọ nhỏ, trong đó viết rằng độc dược do Tiểu Nha mua.”

“Xem ra chưởng quầy này còn chưa sử dụng hết thủ đoạn của mình.” Phượng Kính Dạ liếc nhìn qua tờ giấy, sau đó để vào trong ngăn kéo dưới bàn sách, “Tiếp tục phái Long Nhất chú ý hành tung của phủ Minh Thừa Tướng.”

“Dạ.” Lôi Bôn nhìn thấy Phượng Kính Dạ cầm tấu chương lên, lập tức an tĩnh thối lui ra khỏi thư phòng, thế cục hiện nay không ổn định, biên quan rối loạn, hẳn là tạm thời Vương gia sẽ không động thủ với Minh gia.

Cầu xin Vương gia hẳn không được rồi, dám chắc cả Lôi bá cũng không được, nói thế nào thì Quân Hàn cũng là người lai lịch bất minh. Lâu Hướng Vãn dừng bước, sau đó hướng đến biệt viện an tĩnh nhất của Phượng vương phủ, đó là nơi lão Vương phi đang sống, số lần Lâu Hướng Vãn gặp bà cũng không nhiều, đó bởi vì lão Vương phi hàng năm đều đi lên chùa lễ Phật, nên không hề hỏi đến chuyện vương phủ, nhưng Phượng Kính Dạ là đứa con có hiếu, nếu được lão Vương phi chịu mở miệng nói giúp thì chuyện này có thể chuyển biến tốt rồi.

Oan gia ngõ hẹp. Im lặng đi vào viện, lại thấy Dung Trắc phi đang đứng chờ ở ngoài cửa viện, Lâu Hướng Vãn lập tức trợn tròn mắt, sao cứ phải đụng mặt nhau chứ.

“Dung Trắc Phi, Lâu cô nương, vương phi cho mời hai vị.” Cánh cửa bị đẩy ra một cái, Lạc cô cô đi ra, váy màu xám, trên đầu dùng cây trâm gỗ búi tóc lại, dáng vẻ ôn nhu dịu dàng, hàng năm đi lễ Phật khiến cuộc sống bà càng trở nên an tịnh hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK