Tiếng nha hoàn thét chói tai, cùng đám nô tài hoảng sợ với máu tươi bắn tung tóe. Mặc dù bọn thị vệ đã bắn tín hiệu pháo hoa cầu cứu, nhưng địch nhiều ta ít vẫn rơi vào tình thế nguy hiểm. Lúc này mặt Lâu Hướng Vãn không còn chút máu, lần đầu tiên hối hận khi tự mình phong bế nội lực, trở thành một nha hoàn bình thường như bây giờ.
“Vương phi, chạy mau đi!” Lâu Hướng Vãn nhanh chóng nắm lấy tay Hách Liên lão Vương phi, không để ý tôn ti lễ nghĩa liền kéo người chạy nhanh vào trong rừng, Dịch Quân Hàn cầm Thanh Sương Kiếm bảo hộ trái phải.
“Vương phi, người cùng Lạc cô cô hãy chạy về bên trái đi!” Y phục Lâu Hướng Vãn dính đầy bụi, tóc xốc xếch, bởi vì chạy trốn nên trên mặt đều toàn mồ hôi, mặt đỏ bừng lo lắng. Tuy nhiên nàng ta lại không hề sợ chút nào, thậm chí còn rất bình tĩnh phát hiện bọn người này đều nhắm về phía mình, cho nên sau khi đẩy Vương phi đi qua trái, còn mình chạy như điên về phía bên phải.
Bóng dáng mảnh mai chật vật chạy sâu vào trong rừng, dù cho tốc độ chạy nhanh, thì cũng bị váy làm vướn bận, lại còn đang ở trên đường lên núi đến miếu Quan Âm, lại còn thêm không ai đến đây săn bắn, vì thế khu rừng rậm này rất tốt dùng cho việc lẫn trốn.
“Mộc Mộc……….” Hốc mắt Lạc cô cô hơi ửng hồng, nhưng cuối cùng không dám mở miệng chỉ biết nhắm chặt mắt lại, sau đó kéo lão Vương phi cũng có sắc mặt phức tạp giống bà, cứ như vậy chạy về phía bên trái.
“Tiểu thư, hãy cố bám sát vào ta!” Dịch Quân Hàn không cách nào vận hành nội lực, bởi lúc trước Lâu Hướng Vãn đã từng châm kim vào người hắn, ngăn cản một ít huyệt đạo. Nên khi Dịch Quân Hàn chuyện bóng dáng cứ đảo nhìn xung quanh, dùng trường kiếm ngăn cản tất cả các đường kiếm tấn công về phía Lâu Hướng Vãn.
“Hãy cố chống đỡ trong vòng một khắc!” Lâu Hướng Vãn đứng sau lưng Dịch Quân Hàn, sắc mặt trầm xuống, dù nói rằng cố chống cự trong một khắc nhưng giờ phút này khắp người Dịch Quân Hàn đều có nhiều vết tích bị kiếm đả thương, chỉ là Dịch Quân Hàn không biết rằng vẻ mặt hắn hiện giờ đã không còn chút máu, nhưng vẫn cứ cố dùng bóng lưng vững chắc và quyết tâm phải bảo hộ Lâu Hướng Vãn ở sau lưng mình, dùng sức nắm lấy tay nàng, siết chặt lấy cổ tay Lâu Hướng Vãn đến bầm tím.
Nội lực bị phong bế, cho nên người trong Phượng vương phủ đều không ai biết Lâu Hướng Vãn biết võ công, cũng vì vậy muốn khôi phục nội lực nhanh nhất cũng cần mất một canh giờ, nhưng hiện tại có hơn bốn mươi tên sát thủ bao vây tấn công bọn họ.
“Dạ, thuộc hạ tuân mệnh!” Dịch Quân Hàn mở miệng, ánh mắt đen như sao sáng, Thanh Sương Kiếm đột nhiên phát ra hàn quang sắc bén, bóng kiếm gào thét, cho dù không có nội lực cũng kiên quyết ngăn cản bốn mươi tên sát thủ tấn công mình.
Mùi máu tươi càng ngày càng nồng nặc, trên đất đã có bốn năm thi thể, một ít máu tươi chảy xuôi xuống trên mặt đất, một ít bắn tung tóe lên cành lá thân cây, y phục màu xanh trên người Dịch Quân Hàn đã bị máu tươi nhiễm đỏ, hô hấp dồn dập. Trong khi đó tên sát thủ cầm trong tay thanh trường kiếm nặng ngàn cân tấn công, Dịch Quân Hàn liền dùng thanh trường kiếm đâm tới cổ sát thủ, một ngụm máu tươi phun trào ra ngoài, trong lúc đó lại có một thanh kiếm khác xỏ xuyên qua hông của hắn, khiến thân thể Dịch Quân Hàn chống đỡ không nổi liền ngã xuống trên đất.
Tiểu thư! Dịch Quân Hàn quay đầu nhìn Lâu Hướng Vãn ở sau lưng mình, hắn đã không còn cách nào bảo vệ chu toàn cho tiểu thư, trái tim hắn chợt co rút đau đớn, vẻ mặt không cam lòng khiến ánh mắt Dịch Quân Hàn biến đỏ.
Nhưng trong nháy mắt, trường kiếm trong tay Dịch Quân Hàn rơi xuống lại bị một người phía sau cầm lấy, bóng dáng mảnh khảnh dùng tốc độ điên cuồng lướt nhanh từ sau lưng Dịch Quân Hàn.
Tất cả mọi người chấn động, kẻ địch định cho Dịch Quân Hàn thêm một nhát trí mạng nên không hề nhận thấy sự bất ổn, cổ họng chợt lạnh, trên cổ họng có một vệt mỏng do bị chém, máu tươi liền bắn ra từ động mạch cổ. Nếu như không phải máu bắn ra, những người khác sẽ không cảm nhận được tình hình hiện tại.
Dịch Quân Hàn nằm trên mặt đất, vết thương bên hông vẫn không ngừng chảy máu, hơn nữa cổ độc trong thân thể chi phối làm ánh mắt hắn tan rã chợt mở lớn, mơ hồ thấy Lâu Hướng Vãn cùng thanh kiếm hòa làm một, Thanh Sương kiếm lướt tới đâu máu tươi bắn ra ba thước tới đó, nàng giết người cực kỳ nhanh gọn.
Chủ tử! Dịch Quân Hàn không hiểu tại sao trong tầm mắt hiện ra bóng dáng thân quen như vậy, giống người bạn nho nhã cao quý đã từng làm bạn với hắn trong suốt hai mươi năm trước, thế nhưng hiện giờ hắn đã không còn cách nào nhìn thấy mặt chủ tử, hiện giờ hắn chỉ mong tiểu thư có thể tự bảo vệ cho chính mình, dù hắn có chết cũng không tiếc.
Dịch Quân Hàn đã không thể chống cực trong vòng một khắc, Lâu Hướng Vãn lau đi vết máu ở khóe miệng, do chân khí bị đảo lộn, khiến nội lực trong thân thể nàng như dã thú không ngừng gào thét điên cuồng, khi giải quyết xong người cuối cùng, khắp người Lâu Hướng Vãn hiện ra năm sáu vết thương do kiếm đâm.
Nhưng vẫn dùng một tay còn lại nắm lấy cổ tay Dịch Quân Hàn, mạch đập yếu đến nổi không thể cảm nhận được, Lâu Hướng Vãn cầm trường kiếm nhuộm đầy máu tươi nhìn Dịch Quân Hàn, khổ sở cười một tiếng. Nếu như kẻ địch kéo tới đây, nàng thật không còn cách nào xoay chuyển tình thế được nữa rồi.
Tay dính máu đặt lên ngực Dịch Quân Hàn, Lâu Hướng Vãn giật mình, sắc mặt liền biến đổi, nàng đem chân khí của mình chuyển vào trong cơ thể Dịch Quân Hàn, chỉ vì muốn cứu lấy tánh mạng của Dịch Quân Hàn nên phải đem chân khí của mình áp chế cổ độc trong thân thể hắn.
Một ngụm máu tươi nôn ra từ trong miệng, thân thể Lâu Hướng Vãn lảo đảo ngã xuống, mặt trắng bệch, ánh mắt hơi rời rạc nhưng cánh tay vẫn không di chuyển xuống mà cố duy trì áp ở trên ngực Dịch Quân Hàn.
Trong khu rừng yên lặng, khắp nơi đều là thi thể, mùi máu tươi tràn ngập, Lâu Hướng Vãn ngất đi, cả người ngã lên trên người Dịch Quân Hàn, nàng đã hao tổn hết chân khí, khiến cho huyết mạch bị chấn động mạnh trở nên rối loạn, so với mặt xám tro của Dịch Quân Hàn, thì mặt Lâu Hướng Vãn giống như người đã chết.
“Vương gia……” Lôi Bôn nói với người bên cạnh, Phượng Kính Dạ như mất đi khống chế, khắp người đầy sát khí, làm nội lực Lôi Bôn không thể áp chế nổi khiến máu huyết trong người không ngừng dâng trào.
Phượng Kính Dạ không hề nghĩ rằng, sáng sớm người đó vẫn còn nhốn nháo với mình, giờ phút này, đột nhiên ngã trên vũng máu yên lặng đến vậy, sắc mặt tái nhợt,mắt nhắm chặt, thậm chí ngay cả bờ môi ửng hồng cũng tái nhợt, Tiểu Mộc đầu của hắn sẽ không chết, làm sao nàng có thể chết chứ?
Sắc mặt Phượng Kính Dạ biến đổi, không nghe không thấy, cứ vậy bước từng bước đi tới vũng máu đỏ tươi, bước qua các thi thể nằm ở trên đất thẳng tới chỗ Lâu Hướng Vãn.
Lôi Bôn cùng Long Vệ đứng nghiêm trang sát bên cạnh Phượng Kính Dạ, ngày thường Phượng Kính Dạ ở trên triều đình hay tại vương phủ, đều mang đến cho người ta cảm giác tà mị bất cần, thế nhưng đằng sau vẻ tà mị ưu nhã của nam nhân này lại chính là sự tàn bạo hung ác kinh người. Long Vệ không biết rõ nếu như Lâu Hướng Vãn thật sự chết đi, Vương gia sẽ như thế nào đây?
Nhìn bờ môi mỏng có máu tươi chảy ra, sau đó thấy bóng dáng Phượng Kính Dạ chuyển động, vẫn như cũ đi tới bên cạnh Lâu Hướng Vãn. Lôi Bôn lo lắng nhìn Phượng Kính Dạ đã mất đi khống chế nội lực, bàn tay nắm chặt đứng bất động, không người nào dám mở miệng, không người nào dám đi chọc giận Phượng Kính Dạ đang nổi cơn thịnh nộ.