• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâu Hướng Vãn dày vò như vậy, toàn bộ người trong hoàng cung đều biết bên cạnh Phượng vương gia có tiểu nha hoàn không dễ chọc, lá gan quá lớn lại quá mạnh mẽ, Vương hoàng hậu chọc tới, kết quả bây giờ nhìn xem cả Tê Ngô Cung đều có diện mạo như đầu heo. Phủ Tam hoàng tử đụng vào, trực tiếp đánh chết một gã nô tài, tóm lại thanh danh của Lâu Hướng Vãn đã truyền đi ra xa rồi.

Sáng sớm sau khi để Hầu Bảo hầu hạ rời giường, Phượng Kính Dạ đợi hồi lâu, đồ ăn sáng đều đã nguội lạnh, mới phát hiện Lâu Hướng Vãn còn chưa dậy. Mặc dù trước kia từng nói Lâu Hướng Vãn có thể trốn cứ trốn, có thể tránh cứ tránh, làm một nha hoàn tuân thủ bổn phận, nhưng giờ Phượng Kính Dạ cẩn thận quan sát kỹ, trên người Tiểu Mộc đầu chẳng có nửa điểm bóng dáng của kẻ làm hạ nhân.

Không quỳ xuống thỉnh an, nhiều nhất chỉ khom người, phỏng chừng kia cũng là vì muốn cúi đầu che giấu vẻ mặt tinh quái. Nhiều lần gặp phải Minh Dung, trong bóng tối, Phượng Kính Dạ bắt gặp Lâu Hướng Vãn nói ra những lời thấp hèn, nhưng trong ánh mắt lại linh động ngắm nhìn chung quanh, quai hàm nhỏ khẽ động, vừa thấy là biết đang oán thầm cái gì.

Cho dù biết Phượng Kính Dạ canh phòng chặt chẽ, Lâu Hướng Vãn cũng có thể tìm được ngoại viện hùng mạnh giúp đỡ. Không phải lại cùng nhau chen chúc trên một cái giường, lúc này Phượng Kính Dạ mới vừa đi đến ngoài điện, tiếng bước chân kinh động cung nữ vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh, lập tức cung kính hành lễ với Phượng Kính Dạ, “Vương gia, cô nương còn chưa thức dậy.”

“Ng đến giờ?” Phượng Kính Dạ thoáng nhìn thấy mặt trời đã mọc lên cao, ánh mặt trời hừng hực chiếu xuống, chờ một chút là có thể ăn bữa trưa rồi.

“Cô nương tỉnh rồi, nhưng không có dậy.” Cung nữ nhanh chóng trả lời, kính cẩn lễ phép, thân thể đứng thẳng, ánh mắt nhìn chằm chằm mũi chân, đây mới chính là bộ dáng đúng mực của một nô tài, Lâu Hướng Vãn giỏi nhất cũng chỉ là giống vậy.

Thật đúng là có thể ngủ! Chẳng qua hiện giờ nghĩ lại, Mộc Mộc ở tại Thu Phong Viện, ánh mắt trời vừa nhú lên là đã chiếu thẳng vào phòng ngủ, phỏng chừng Mộc Mộc nguyền rủa mình không ít, Phượng Kính Dạ trực tiếp đẩy cửa ra tiến vào trong.

Tuy rằng nói là phòng nhỏ, nhưng trước đó Phượng Kính Dạ đã cho Hầu Bảo bố trí, tuyệt đối thoải mái, mà cách màn lụa màu trắng, Lâu Hướng Vãn cuộn mình ở trên giường, trong tay ôm chăn bông, trong phòng không tính quá nóng nhưng lại ôm chăn bông?

“Không nóng sao?” Ngồi xuống bên giường, Phượng Kính Dạ buồn cười sớm nhìn rõ Lâu Hướng Vãn đã tỉnh dậy, đôi mắt quay tròn nhưng vẫn lười biếng không dậy nổi người nằm ở trên giường, trong mắt có vẻ bất đắc dĩ, bộ dạng này thấy thế nào cũng như một đứa trẻ.

Lâu Hướng Vãn lắc đầu, chăm chú nhìn ánh mặt trời sáng ngời ngoài cửa sổ, lại càng không nghĩ tới, sau khi náo loạn, coi như đã báo thù, Lâu Hướng Vãn cảm giác ở trong cung vẫn nên khiêm tốn làm việc, cho nên sau đó nàng quyết định mỗi ngày ru rú ở trên giường không cần đứng dậy.

“Đau đầu, không đứng dậy.” Thanh âm êm dịu còn ngáy ngủ không giống như âm thanh du dương thường ngày, ngược lại mang vài phần ngây thơ. Lâu Hướng Vãn nhắm mắt lại, trực tiếp xoay người, ôm tấm chăn bông trong lòng lùi vào trong góc giường, đưa lưng về phía Phượng Kính Dạ tiếp tục ngủ nướng.

Phượng Kính Dạ bật cười nhìn Lâu Hướng Vãn ở trước mặt mình co lại thành một cục, bởi vì động tác xoay người, áo lót màu trắng hơi hơi vén lên một ít, lộ ra vòng eo thon nhỏ trắng nõn nhẵn nhụi, lại mơ hồ nghe được âm thanh thầm thì không rõ của nàng, Phượng Kính Dạ chỉ có thể lắc đầu, “Đó là ngươi ngủ nhiều quá nên mới bị đau đầu.”

Trong lúc nói chuyện, dáng người thon gầy cũng lại gần, độ mạnh yếu vừa phải dịu dàng nhấn lên huyệt Thái Dương của Lâu Hướng Vãn, mà Lâu Hướng Vãn vẫn nhắm hai mắt như cũ, thoải mái chỉ muốn học con mèo con kêu hai tiếng a ui, càng không muốn đứng lên.

Nhưng mà nhấn mãi nhấn mãi, di chuyển từ đầu xuống đến cổ, sau đó là bả vai, hai tay Phượng Kính Dạ dần dần có xu hướng trượt xuống, khóe miệng Lâu Hướng Vãn hơi run rẩy, đồng thời bắt được vuốt sói sắp đụng tới ngực mình, xoay một chút liền ngồi ngay ngắn, hung tợn nhìn Phượng Kính Dạ nhân cơ hội muốn chiếm tiện nghi của mình.

“Vương gia, nên dạy dỗ lại bàn tay của người đi, bằng không ta liền giúp người chặt nó.” Nghiến răng nghiến lợi, Lâu Hướng Vãn bóp chặt bàn tay làm càn làm càn đáng ghét của Phượng Kính Dạ.

“Lần này đã tỉnh, thì mau đứng dậy đi.” Phượng Kính Dạ cười trầm thấp, bàn tay to xoa xoa đầu tóc vốn đã hỗn loạn của Lâu Hướng Vãn, “Nếu mệt, ăn trưa xong lại ngủ tiếp một hồi.”

“Biết rồi.” Bị Phượng Kính Dạ làm loạn một trận như vậy, Lâu Hướng Vãn cũng không còn buồn ngủ gì nữa, vả lại còn có một con sói xảo quyệt đang ngồi bên cạnh, cô cũng không dám ngủ, trực tiếp hung hăng đá văng cái chăn đang ôm ra, kết quả không cẩn thận, đá thẳng lên trời, chân nhỏ lệch khỏi mục tiêu. Nếu như Phượng Kính Dạ biết sẽ bị Lâu Hướng Vãn đá trúng giữa hai chân, hắn tuyệt đối sẽ không ngồi ở bên giường gọi nàng dậy.

Phượng Kính Dạ vặn vẹo khuôn mặt tuấn tú, khom người, mày nhíu lại cùng một chỗ, cho dù Phượng vương gia có mạnh mấy, như bị đá một cước vào bộ vị trọng yếu thì cũng đau đến mặt không còn chút máu.

“Vương gia… Ta thật sự không có cố ý…” Lâu Hướng Vãn chột dạ nuốt nước miếng, trời đất chứng giám, nàng thật sự không có cố ý, đây tuyệt đối là lỡ tay.

“Tiểu Mộc đầu ngươi muốn khiến bổn vương tuyệt tử tuyệt tôn sao?” Cơn đau giữa hai chân hơi dịu đi một chút, Phượng Kính Dạ giận dữ lên nhìn thoáng qua Lâu Hướng Vãn, một cước này đá không nhẹ, cũng may mắn không phải cố ý, nếu là cố ý, hạnh phúc nửa đời sau của Tiểu Mộc đầu đã bị một cước kia đá mất rồi.

“Vương gia, Phượng Vân đã năm tuổi rồi, tuyệt đối không tuyệt hậu đâu.” Lâu Hướng Vãn nhanh chóng trả lời, sau đó nhìn đến khuôn mặt tuấn tú tối đen của Phượng Kính Dạ không ngừng tỏa ra hàn ý, không khỏi giật giật khóe miệng, lộ ra nụ cười gượng ép, đá cũng đá rồi, bản thân còn có thể làm gì sao? Để cho vương gia đá lại hay sao?

Lại nói bản thân mình không có nói sai? Nghĩ đến chuyện này, Lâu Hướng Vãn lập tức ưỡn thẳng eo nhỏ, không biết sợ nhìn về phía Phượng Kính Dạ, sau đó giơ tay lên vỗ vỗ đầu Phượng Kính Dạ, thành khẩn mở miệng,“Vương gia, nói dối đứa nhỏ sẽ bị sói ngậm đi đó.”

“Tiểu Mộc đầu, ngược lại lá gan của ngươi càng ngày càng lớn phải không?” Phượng Kính Dạ cười nguy hiểm, một tay bỗng nhiên kéo lấy eo Lâu Hướng Vãn, dùng sức, trực tiếp kéo người vào trong vòng tay ôm ấp của mình, môi mỏng ghé vào bên tai Lâu Hướng Vãn, cười tà mị đầy uy hiếp, “Bổn vương nói cho ngươi biết, Phượng Vân không phải là nữ nhi của bổn vương.”

Lâu Hướng Vãn cứng ngắc cả người, ngay cả động tay động chân đẩy Phượng Kính Dạ ra cũng quên mất, trợn mắt há hốc mồm nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gan tấc, sau đó đột nhiên lắc đầu, kêu lên, “Vương gia, người bị đội nón xanh rồi!”

Vẻ mặt này, thanh âm này, động tác này, nhìn sao cũng đều là vui sướng khi thấy người gặp họa! Phượng Kính Dạ nặng nề thở dài một tiếng, vì sao Tiểu Mộc đầu không nghĩ về mặt tốt chứ!

Quả thật là gỗ mục không thể đẽo! Phượng Kính Dạ nhìn Lâu Hướng Vãn vì biết được bí mật động trời mà ánh mắt sáng rỡ, trên vầng trán tinh xảo đều là kích động cùng vẻ hưng phấn, trên gương mặt nhỏ nhắn là nụ cười đắc ý. Cuối cùng Phượng Kính Dạ vô lực cúi đầu, hôn lên trên mặt Lâu Hướng Vãn một cái, thở dài, “Này xem như chịu lỗi cho cú đá vào bổn vương.”

Bị hôn một cái, Lâu Hướng Vãn không có để ý, vẫn như cũ tươi cười hớn hở vỗ vỗ bả vai Phượng Kính Dạ, rộng lượng an ủi hắn, “Nhưng mà làm sao vương gia người biết được?”

Chẳng lẽ là trước kia Văn phu nhân đã lén lút tư thông với gian phu kia? Lâu Hướng Vãn chớp chớp mắt, sau đó ánh mắt có chút hoài nghi nhìn về phía giữa hai chân của Phượng Kính Dạ, vương gia sẽ không “không được” chứ, cho nên sau đó Văn phu nhân mới vụng trộm? Nhưng mà cũng không đúng a, trước kia thỉnh thoảng nhìn thấy Tử Thư để lộ cần cổ, lộ bả vai khoe ra những vết hôn, như thế nào cũng không giống như là vương gia không được a.

“Mộc Mộc, đứng lên rửa mặt, rồi ăn sáng đi.” Phượng Kính Dạ vỗ vào cái trán, có chút đau đầu đứng dậy đi tới cửa phòng, lại ở lại, hắn liền thật sự muốn cho Mộc Mộc biết mình rốt cuộc được không! Chẳng qua, hôm nay đoán chừng thật sự không được, vừa rồi mới bị Mộc Mộc đá một cước kia thật đúng là ác độc.

Sau khi ăn điểm tâm, Phượng Kính Dạ uống thuốc khoanh chân ngồi xuống ở trên giường để điều khí, mà Lâu Hướng Vãn cũng quyết định khiêm tốn làm việc, nàng thật sự đúng là sợ sau khi ra Kỳ Lân Điện, bị Vương hoàng hậu phái người giết chết, cho nên cầm lấy một quyển sách ngồi ở cửa sổ, nhìn gió khẽ thổi.

Cùng lúc đó, phủ Minh Thừa Tướng.

Hưu thư được Lôi quản gia tự mình đem đến, Minh thừa tướng giận đến không kiềm chế được, một đêm không ngủ làm vành mắt Minh Dung đỏ hoe, tiều tụy không ít, không thấy chút nào dáng vẻ kiêu ngạo tôn quý lúc trước ở Phượng vương phủ, ngơ ngác nhìn hưu thư, vẻ mặt khi thì thống khổ còn có phẫn nộ, cuối cùng là dữ tợn, rồi biến thành đầy thù hận.

“Phượng vương gia khinh người quá đáng” Minh Lam là người đầu tiên nhịn không được phẫn nộ tức giận mắng, nhìn hưu thư sỉ nhục phủ Thừa Tướng kia, “Dù gì Minh gia ta cũng đường đường là phủ Thừa Tướng, người của phụ thân ta trải đầy khắp triều đình cùng dân chúng, Phượng Kính Dạ cũng dám làm như thế sao!”

“Đại ca, này không nên trách vương gia, đều là lỗi của tiện nhân Lâu Hướng Vãn. Nếu không phải nàng quyến rũ, mê hoặc vương gia, thì làm sao vương gia có thể hưu ta chứ!” Từng chữ từng chữ một, rít từ trong kẽ răng ra, ánh mắt Minh Dung đầy âm độc, gương mặt dữ tợn lộ ra nụ cười thị huyết, nhất định mình phải đem Lâu Hướng Vãn ra lóc thành từng miếng thịt.

“Được rồi, chuyện này cần phải bàn bạc kỹ hơn!” Minh thừa tướng vẫn luôn duy trì vẻ bình thản, tuy rằng vẫn tức giận không nhẹ, gương mặt đầy nếp nhăn, nhưng không ngờ Minh Lam giận đến không kềm chế được như vậy, “Trước đó lợi dụng hôn sự Mã gia làm Lâu Hướng Vãn ra khỏi hoàng cung, giờ thì không được rồi.”

“Phụ thân, chúng ta có rất nhiều cao thủ, hơn nữa quen thuộc địa hình hoàng cung, thật sự nếu không được, liền dùng chút tiền mời sát thủ của Sát thủ lâu đến động thủ, còn không sợ sẽ không làm thịt được tiện nhân Lâu Hướng Vãn kia à!” Tuổi trẻ khí thịnh (ý nói tuổi trẻ thì háo thắng,hấp tấp), Minh Lam nói theo, ánh mắt sâu hút âm độc, tiện nhân này tốt nhất đừng để rơi vào tay mình!

“Thủ vệ Hoàng cung canh giữ nghiêm ngặt, há lại để cho sát thủ dễ dàng lẻn vào như vậy, huống chi còn là Kỳ Lân Điện, ngoài ra còn có cao thủ của Phượng vương gia, giờ muốn đưa Lâu Hướng Vãn ra cung quả không dễ, bất quá nếu Phượng vương gia ra khỏi hoàng cung, Lâu Hướng Vãn nhất định cũng sẽ rời khỏi hoàng cung theo.” Minh thừa tướng trầm tư rồi mở miệng, trong lòng đã có tính toán, “Dung nhi, ngươi trở về Phượng vương phủ một chuyến, xem như là bái biệt lão Vương phi, lần trước đi miếu Quan Âm bị thích khách làm kinh hãi, lão Vương phi vẫn luôn bị ốm, ngươi đi làm tròn hiếu đạo, có lão Vương phi mở miệng, hưu thư của Phượng vương gia cũng không tính.”

Phượng Kính Dạ hưu Minh Dung căn cứ vào hai điều trong thất xuất là ghen tị và phụ đức (cái đức của người làm vợ ^^), nhưng ở triều đại Tố Nguyên lấy chữ hiếu làm đầu, chỉ cần lão Vương phi mở miệng, Minh thừa tướng biết chuyện nhất định còn có đường sống để cứu vãn, về phần Lâu Hướng Vãn? Trong ánh mắt Minh thừa tướng tràn đầy sát khí, một tiện tì như Thế Âmà dám làm nhục phủ Thừa Tướng, hẳn là phải chết không thể nghi ngờ!

Từ xưa đến nay, hoàng cung đều có mật đạo thông ra ngoài, nếu xảy ra nguy hiểm, hoàng đế có thể theo mật đạo đào tẩu. Tại Kỳ Lân Điện cũng có mật đạo thông đến Ngự Thư Phòng, thông tới ngoài hoàng cung, ngoại trừ hoàng đế, không có người khác biết, này cũng là vì an toàn bảo đảm cho đế vương.

Vào đêm hôm sau, Phượng Kính Dạ cùng Phượng Sở Thiên liền bắt đầu thảo luận chiến lược giải quyết nguy cơ ở biên quan, tuy rằng nói hiện thời Phượng Sở Thiên là thái tử, nhưng chung quy cũng không phải là hoàng đế, mà hoàng đế Phượng Đạt say mê luyện đan, hao phí nhiều tiền tài không nói, xao lãng triều chính, việc này cũng làm cho quốc khố vài năm nay hàng năm đều trống rỗng.

Cả Vương hoàng hậu cùng Tam hoàng tử một phe, Phượng Sở Thiên một phe, Minh gia một phe, cùng các đại thần trong triều đình cũng khác, xấp xỉ tạo thành thế chân vạc, mà Hộ bộ thương thư là người của Vương gia, là phụ thân của Vương hoàng hậu, cho nên quốc khố càng cạn kiệt hơn, tham ô nghiêm trọng, để xuất binh chinh chiến thì hao phí chính là nhân lực, vật lực cùng tài lực.

Lâu Hướng Vãn không muốn tham dự vào, chuồn ra Kỳ Lân Điện, chậm rãi đi dạo hoàng cung trong đêm, bỗng nhiên có một bóng dáng nhanh chóng lướt qua, bởi vì Lâu Hướng Vãn đứng ở trong bụi hoa, hô hấp ép xuống cực thấp nên không bị người phát hiện.

Chẳng lẽ lại là đi tìm Vương hoàng hậu gây phiền toái? Nhìn hắc y nhân đang chạy như bay về phía Tê Ngô Cung, Lâu Hướng Vãn chớp chớp mắt, sau đó là khôi phục lại một nửa chân khí, bóng dáng cũng nhanh chóng đuổi theo.

Hắc y nhân đối với địa hình trong hoàng cung khá quen thuộc, mà Lâu Hướng Vãn cũng quen thuộc, nếu bị những người khác thấy chỉ sợ sẽ khiếp sợ, địa hình hoàng cung lại có người ngoài biết rõ, nơi nào có thị vệ tuần tra, chỗ nào có ám trang (giống như các cơ sở ngầm ấy), cũng biết rất rõ, bằng không thân thủ cao tới đâu cũng sẽ bị phát hiện.

Đến gần Tê Ngô Cung rồi, Lâu Hướng Vãn không có cách nào lại gần thêm chút nữa, thân thể dừng lại ở trên cành cây cao rậm rạp nhất, ở chỗ rất xa nhìn về phía cung điện, bởi vì lúc trước Lâu Hướng Vãn gây chuyện, nơi ở của Vương hoàng hậu được canh gác rất nghiêm ngặt, nhưng mà Hắc y nhân có thể đi vào được, này chứng tỏ không phải tìm Vương hoàng hậu gây phiền toái.

Uổng phí theo một đường! Lâu Hướng Vãn ngáp một cái, tựa vào trên cây, vừa rồi quá nóng vội, nên nội lực chỉ khôi phục một nửa, thân thể vẫn là có chút không chịu đựng nổi, nên lúc này tâm trạng rất chán nản, tựa vào trên cây nhìn về phía Tê Ngô Cung.

Mà hai Long Vệ âm thầm theo ở rất xa phía sau Lâu Hướng Vãn, dù sao Lâu Hướng Vãn không thích có người đi theo, mà trước đó nàng ở trong một bụi hoa bên cạnh bụi trúc Nam Thiên cao mấy thước, lá xanh rậm rạp che khuất bóng dáng Lâu Hướng Vãn, gió thổi làm cho cành lá lay động phát ra âm thanh xào xạc, cho nên Hắc y nhân không có chú ý đến Lâu Hướng Vãn, hai Long Vệ cũng không có chú ý tới Lâu Hướng Vãn, sau khi phát hiện ra lúc này mới kinh sợ, một người đi về bẩm báo với Phượng Kính Dạ, một Long Vệ nhanh chóng đứng dậy tìm kiếm bốn phía.

“Minh Tuyên Quốc phái ngươi tới?” Trong phòng, hai cung nữ thân cận Dao Quang cùng Tuyền Ki cũng không có mặt, Vương hoàng hậu ngồi ở ghế tựa nhìn về phía Hắc y nhân lẻn vào.

“Vâng.” Thanh âm của Hắc y nam nhân có vẻ hơi quỷ dị, khàn khàn như cố ý thanh đổi giọng nói, trên mặt che khăn vải màu đen cũng không kéo xuống, chỉ còn lại một đôi mắt lạnh như băng giống như không phải ánh mắt người, từ trong lòng lấy ra một tờ giấy đưa cho Vương hoàng hậu.

Nhìn chữ viết trên giấy, Vương hoàng hậu không có mở miệng, mà trầm tư, mặc kệ Vương gia có chủ ý gì, là vì tự bảo vệ mình, nhưng đối với Vương hoàng hậu mà nói, Lâu Hướng Vãn là địch nhân chung của Vương gia và Minh gia, không diệt trừ, là cái gai trong đầu bọn họ, ngày đêm không thể yên lòng.

Vương hoàng hậu đứng dậy đi về cái tủ bên cạnh, cọt kẹt một tiếng, một tấm ván gỗ trong ngăn tủ lún xuống, lộ ra bên trong một không gian một thước vuông, từ bên trong Vương hoàng hậu lấy ra một cái bình sứ màu trắng, sau đó ném cho Hắc y nhân.

“Nói cho Minh Tuyên Quốc, dược được lấy từ nơi này của ta, xuống tay khiến cho Minh Dung động thủ, mọi người hạn chế lẫn nhau.” Vương hoàng hậu khoát tay, ý bảo Hắc y nhân lui ra.

Hắc y nhân cất bình dược đi, mũi chân chuyển, bóng dáng nhanh chóng từ cửa sổ vút đi ra ngoài, cực nhanh, trong đêm tối, lại còn trang phục màu đen, làm cho người ta căn bản không thể nhận thấy được.

Lâu Hướng Vãn lại cùng tới, vốn muốn nhìn xem Hắc y nhân đến cùng là ai, trong cung hay là ngoài cung, nhưng mà thấy Long Vệ ở xa đi tìm tới, liền biến sắc, lần này phiền toái rồi!

Nếu tăng tốc tránh đi cuộc tìm kiếm của Long Vệ, thì khoảng cách kéo gần lại, thế sẽ làm cho phát hiện ra, nhưng mà trái lại sẽ khiến Long Vệ thấy mình, mà đội tuần tra thị vệ hoàng cung cũng đã đi tới bên cạnh, ba mặt bị bao vây, không cho phép Lâu Hướng Vãn suy nghĩ nhiều liền nâng cao nội lực tăng nhanh tốc độ hơn, trong tay ngân quang chợt lóe, tìm một thanh đoản kiếm sắc bén cắt một chút làn váy, lấy mảnh vải che kín mặt, Hắc y nhân cũng là lẻn vào hoàng cung, cho nên dù bị phát hiện, tất cả mọi người đều là lén lén lút lút, so với bị Long Vệ bắt gặp mình thì vẫn tốt hơn.

Quả thực giống như Lâu Hướng Vãn phỏng đoán, nàng tăng tốc, tránh được Long Vệ cùng thị vệ tuần tra, Hắc y nhân ở phía trước phát hiện, xoay người thấy một trận chưởng phong mạnh mẽ đánh lại.

Nội lực thật thâm hậu, ánh mắt Lâu Hướng Vãn trong nháy mắt trở nên chuyên chú, bóng dáng nhanh chóng tránh được chưởng phong đánh tới như lợi kiếm (lợi kiếm = kiếm sắc bén), đồng thời chủy thủ trong tay cũng nhanh chóng đâm về phía Hắc y nhân.

Thanh chủy thủ sắc bén chém sắt như chém bùn, vừa phải, không quá ba tấc, phiếm quang mang hắc ám, ở trong bóng đêm, hai tay Hắc y nhân giơ lên dùng nội lực cố ngăn cản, nhưng không nghĩ cho dù nội lực thâm hậu giống như áo giáp sắt vẫn không chống lại được phong mang của đoản kiếm, dồn thẳng đến ngực Hắc y nhân.

Trong khoảng thời gian ngắn, Hắc y nhân biết gặp cao thủ, nhất thời nửa khắc không có khả năng giết chết Lâu Hướng Vãn rồi rời đi, cho nên lập tức liền nảy sinh ý muốn rút lui, mà Lâu Hướng Vãn vẫn chờ đúng thời cơ, lại phát động thế công mạnh mẽ, chủy thủ vung lên lóe hàn quang, bao phủ Hắc y nhân.

Xoảng một tiếng, tiếng vỡ thanh thúy vang lên, ánh mắt Hắc y nhân đột nhiên âm độc, mà Lâu Hướng Vãn vẫn thở dài, cơ hội tốt như vậy lại để mất rồi! Không ngờ đến trong ngực Hắc y nhân có một cái bình sứ, mà sau khi bị chủy thủ đâm vỡ thì Lâu Hướng Vãn cũng mất tiên cơ, Hắc y nhân nhân cơ hội một tay chụp lấy mảnh vải trên mặt Lâu Hướng Vãn.

Chết tiệc! Thân hình Lâu Hướng Vãn nhanh chóng lui về phía sau, sau đó nhanh chóng bay vút về phía bên kia, Hắc y nhân không ham chiến, tuy rằng không thấy rõ mặt Lâu Hướng Vãn, nhưng có Long Vệ ở gần, Hắc y nhân cũng lập tức bay vút về hướng khỏi hoàng cung.

“Cô nương, vương gia nói cô nương đi dạo bao nhiêu đủ rồi, trở về thôi.” rốt cuộc cũng nhìn thấy bóng dáng Lâu Hướng Vãn, có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi, may mắn không gặp phải chuyện gì không may.

“Được, đi thôi.” Lâu Hướng Vãn mở miệng cũng không quay đầu lại, chủy thủ đã thu vào trong, nhanh nên không nhận ra được, sau khi bình sứ bị đâm vỡ trên thanh chủy thủ đã dính phải thuốc bột, mà mảnh vải che mặt của nàng cũng đã bị Hắc y nhân mang đi rồi.

Kỳ Lân Điện.

“Mộc Mộc, đi đâu vậy?” Phượng Sở Thiên biết Lâu Hướng Vãn không có việc gì, nên không lo lắng, cười nhìn về phía Lâu Hướng Vãn đứng ở cửa sổ không đi vào.

“Không có gì, đi dạo vòng quanh thôi.” Lâu Hướng Vãn cười đáp, hơi thở có chút không ổn, dù sao thân thể nàng vẫn chưa khỏi hẳn, so với thương tích của Phượng Kính Dạ lại càng nặng hơn, do thường ngày ẩn giấu nội lực nên vừa mới đánh nhau một phen, trên mặt cũng có chút hồng, thậm chí không chú ý đến trên đỉnh đầu dính phải một chiếc lá cây, “Vương gia, điện hạ, các người cứ tiếp tục, ta trở về phòng nghỉ ngơi.”

Dứt lời, Lâu Hướng Vãn trực tiếp chuồn đi, ở trong phòng, Phượng Sở Thiên nhìn về phía Phượng Kính Dạ híp mắt trầm tư, “Thân phận Mộc Mộc không đơn giản, ngươi đã từng điều tra chưa?”

“Nàng ta ở trong phủ nhiều năm như vậy, nếu như có vấn đề đã sớm nhận ra, huống chi nếu thật sự có tâm tư gì, sẽ không tránh né ta nhiều năm như vậy.” Phượng Kính Dạ đáp, đi về phía cửa, sau đó nhặt chiếc lá rơi xuống trên đầu Lâu Hướng Vãn. Đây là lá Quảng Ngọc Lan, hơn nữa nhìn chỗ nứt của lá cây, không phải tự nhiên rơi xuống, Mộc Mộc leo lên cây ư? Chỉ có thể ở trên tàng cây mới có thể đụng đến lá non, hơn nữa còn dính trên đầu, cho nên bản thân Mộc Mộc không có phát hiện.

Phượng Kính Dạ híp đôi mắt đen, trên tay khẽ dùng lực, dưới nội lực, chiếc lá vốn xanh nhạt lập tức hóa thành bột phấn, Phượng Kính Dạ nhìn gian phòng Lâu Hướng Vãn, chung quy vẫn không mở miệng, mà xoay người trở về.

“Chẳng qua Mộc Mộc trở về vương phủ có một ngày. Trong đêm hôm đó, liền có người đột nhập vào Tê Ngô Cung, nhưng tất cả khăn vải cùng bồn rửa mặt đều dính bột phấn của cẩm hoa, Kính Dạ, điều này không phải người bình thường có thể làm được.” Phượng Sở Thiên không muốn hoài nghi Lâu Hướng Vãn, bởi vì hắn ở trong cung nhiều năm như vậy, kỳ thật rất thích tính tình Lâu Hướng Vãn, bản tính rất thẳng thắng, ở chung với nhau không cần phân thứ bậc, khiến Phượng Sở Thiên cực kì vui vẻ.

Mặc kệ là bằng hữu hay thần dân gì, nếu quá mức để ý đến thân phận thái tử của hắn, Phượng Sở Thiên sẽ cảm thấy thiếu chút gì đó, tại thời điểm ở cùng Lâu Hướng Vãn, Phượng Sở Thiên có thể cảm nhận được nàng tuy rằng biết thân phận tôn quý của hắn, lời nói ra không hề mạo phạm, nhưng cũng sẽ không quá câu nệ.

Dù sao Phượng Sở Thiên ở trong hoàng thất, mà Phượng Kính Dạ cũng thế, trong triều đình và hậu cung, những thứ này khiến Phượng Sở Thiên cùng Phượng Kính Dạ hiểu rõ, không cẩn thận sẽ bị người phản bội bán đứng mình, mà Lâu Hướng Vãn lại che giấu quá nhiều bí mật, vì sao nàng đột nhiên đem Dịch Quân Hàn vào trong vương phủ, cho đến tận giờ, thân phận của Dịch Quân Hàn vẫn còn chưa tra ra.

Quan Âm miếu bị tập kích, chẳng phải do Minh Gia gây ra, vậy do ai để lộ tin tức, an bày nhiều sát thủ như vậy là vì cái gì, cẩm hoa từ đâu mà đến, cao thủ thế nào lại vì trả thù một chuyện nhỏ nhặt mà xâm nhập hoàng cung, đây đều là vấn đề, Phượng Sở Thiên không muốn Phượng Kính Dạ bị tổn thương, mặc kệ thân thể hay phương diện tình cảm.

“Mộc Mộc thật đặc biệt, nàng không muốn nói, ta sẽ chờ đến lúc nàng tự nguyện nói ra.” Phượng Kính Dạ không thèm để ý, môi mỏng khẽ cười, khi nhận thấy được điều kỳ lạ ở Mộc Mộc, Phượng Kính Dạ liền để tâm, mà Phượng Kính Dạ luôn luôn tin tưởng, lúc đầu Lâu Hướng Vãn tránh né, cùng bản tính thật bây giờ, đều là kết quả do mình nỗ lực, cho nên Phượng Kính Dạ không muốn lại bức Lâu Hướng Vãn nữa.

Phượng Sở Thiên không mở miệng, dù sao có thể khiến Phượng Kính Dạ tâm cơ kín đáo như vậy có thể bao dung, hơn nữa đây là chuyện tình cảm riêng tư, Phượng Sở Thiên cũng không muốn nói nhiều, chỉ hy vọng Mộc Mộc không phụ sự tín nhiệm của Kính Dạ.

Từ trong vương phủ mang đến tin, thân thể lão Vương phi không tốt, Phượng Sở Thiên để Tư ngự y qua chẩn đoán, Vương hoàng hậu vừa lúc biết được tin tức, cũng mặc y phục Phượng loan thay thế hoàng đế đi Phượng vương phủ vấn an Hách Liên vương phi, dù sao lão Vương phi chính là công chúa nước láng giềng. Dựa vào lễ nghĩa, Vương hoàng hậu vẫn cần phải lo liệu chu toàn, không để người khác nói vào.

“Mẫu hậu, tuy nô tì đã cẩn thận nhưng lại không thể vượt qua được Lâu Hướng Vãn, vương gia chính vì nghe lời nói mê hoặc của Lâu Hướng Vãn, mới hưu nô tì.” Minh Dung quỳ trên mặt đất, nghẹn ngào, trong một đêm, cả người đều trở nên già đi rất nhiều, ánh mắt đầy tơ máu, trước mắt do ngủ không ngon mà thâm quầng, nhưng lúc nói đến Lâu Hướng Vãn, vẫn căm hận nghiến răng nghiện lợi như cũ.

“Dung trắc phi, thân thể vương phi vẫn chưa khỏe hẳn.” Lạc cô cô cau mày mở miệng, kéo tấm chăn che ở giữa hai chân lão Vương phi, sau đó xoay người qua lấy tách trà, “Còn ấm có thể uống được ạ, một hồi nữa hãy uống thuốc.”

Sắc mặt lão Vương phi có chút tái nhợt, tuy gương mặt vẫn đẹp như lúc đầu, nhưng dù sao năm tháng trôi qua mau làm cho con người già đi, trên tóc đã có vài sợi bạc trắng, nhận lấy tách trà Lạc cô cô đưa qua liền uống mấy ngựm, lúc này mới mở miệng, “Có chuyện gì đứng lên rồi nói, lúc này quả thật Kính Dạ quá hồ đồ rồi.”

“Con khẩn cầu mẫu hậu làm chủ.” Minh Dung cảm thấy có hi vọng, ngày hôm qua luôn luôn ở bên cạnh hầu hạ chăm sóc lão Vương phi, cho dù cả Lôi quản gia cũng không dám sang đuổi người, mà Minh Dung cảm thấy mình hiếu thuận rốt cuộc cũng cảm động được lão Vương phi.

“Vương phi, hoàng hậu cùng vương gia đều đã trở lại,một hồi sẽ đến.” Lôi quản gia phái nha hoàn đi vào thông báo một tiếng, mà Lôi quản gia mang theo người ở tại cửa đợi Vương hoàng hậu, tuy rằng là bí mật xuất cung nhưng xưa nay Lôi quản gia đều  luôn nghiêm khắc với phép tắc, ngoại trừ thị vệ vương phủ ra, tất cả nha hoàn cùng nô tài đều cung kính xếp thành hai hàng chờ đợi.

“Mẫu hậu, vương gia, các người cũng tới rồi.” Lương Viên cười mở miệng, nhanh chóng xuống xe ngựa, tự mình đỡ Vương hoàng hậu xuống xe ngựa, “Nô tì nghe nói lão Vương phi không khỏe, lại biết vương gia ở trong cung, nên mới đến nơi đây để xem có cần nô tì giúp gì hay không.”

“Tiểu Viên quả thực rất hiếu thuận.” Vương hoàng hậu yêu thích vỗ tay Lương Viên, mang nàng đi thẳng vào cửa lớn Phượng vương phủ. Phượng Kính Dạ cùng Lâu Hướng Vãn theo sau đi vào cửa, Tư ngự y cùng thái giám cung nữ còn lại mang theo quà tặng đi theo vào trong.

“Tốt lắm, bản cung tới gặp Hách Liên vương phi, không cần đa lễ, đều đứng lên đi, hãy đi trước dẫn đường.” Vương hoàng hậu xua tay khiến một đám gia nhân đang quỳ xuống thỉnh an đứng lên, đi theo phía sau Lôi quản gia hướng đến viện của lão Vương phi.

“Làm phiền Hoàng hậu nương nương rồi.” Một bên Lạc cô cô dìu đỡ, một bên là Minh Dung, lão Vương phi suy yếu mở miệng, dù sao trên thân phận vẫn kém hơn một bậc so với Vương hoàng hậu.

“Đứng dậy làm gì, nhanh nằm xuống giường đi, bệnh chưa khỏe, đừng để gió lạnh thổi.” Vương hoàng hậu thân thiết mở miệng, tự mình dìu đỡ lão Vương phi đi vào phòng, chăm chú nhìn Minh Dung bên cạnh. “Sắc mặt Minh Dung sao lại kém như vậy?”

“Cả ngày hôm qua ở trong này chăm sóc ta, một đêm không ngủ nên sắc mặt mới kém như vậy.” Lão Vương phi tựa nửa người vào trên giường, đáp lại, ánh mắt từ ái nhìn về phía Phượng Kính Dạ cùng Lâu Hướng Vãn, “Kính Dạ thân thể đã đỡ nhiều chưa?”

“Mẫu hậu, ta không sao, qua vài ngày nữa, sẽ khỏe lại thôi.” Phượng Kính Dạ bước nhanh đến, thấy lão Vương phi gầy yếu, đau lòng không thôi, khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ lo lắng cùng tự trách, “Sao lại lâu như vậy? Tư ngự y, người qua bắt mạch giúp mẫu hậu xem.”

Phượng Kính Dạ ngồi ở một bên, Tư ngự y đi tới bắt mạch giúp lão Vương phi, tuy rằng Lâu Hướng Vãn lo lắng, nhưng cũng không còn cách nào, chỉ có thể đứng ở bên cạnh Lạc cô cô, tuy không có bắt mạch, nhưng Lâu Hướng Vãn cảm thấy thân thể lão Vương phi suy yếu, cộng thêm ngủ không ngon, ăn không nhiều nên mới ốm yếu như thế.

“Không cần lo lắng, vương phi không có việc gì đâu.” Lạc cô cô mở miệng trấn an Lâu Hướng Vãn, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng.

Gật gật đầu, Lâu Hướng Vãn đứng ở một bên, mà ánh mắt Minh Dung vẫn âm ngoan ác độc như trước, trước kia là khinh thường, hiện giờ đã coi Lâu Hướng Vãn trở thành một kẻ thù sống chết.

Vương hoàng hậu ngồi ở thượng vị (ghế chủ tọa, là ghế trên cùng, cao nhất), Lương Viên thân là Tam hoàng phi ngồi phía dưới Vương hoàng hậu, Tư ngự y cẩn thận thay lão Vương phi tra xét, không có gì trở ngại, chính là bị kinh hách, dẫn tới tâm trí không yên, ban đêm lão Vương phi lại bị ác mộng liên tục, không muốn ăn gì. Hiện tại đang là mùa hè nên thân thể mới không khỏe, hơn nữa người quá gầy, cần phải mở cửa phòng ra cho thông thoáng. Lại nói với nhà bếp chuẩn bị dược liệu thức ăn để tẩm bổ, rồi mới lui ra cùng Lôi quản gia đi phòng bếp, cẩn thận dặn dò một số vấn đề quan trọng.

“Vương gia, ta đi ra ngoài xem!” Lâu Hướng Vãn thật sự không muốn ở chỗ này, tuy rằng nàng cũng muốn trò chuyện với lão Vương phi, nhưng đối diện với đám người Vương hoàng hậu, Lâu Hướng Vãn thật sự không thể ở lại, cho nên nháy mắt mấy cái với Phượng Kính Dạ, muốn đi tới chỗ Tư ngự y, xem các loại thức ăn bồi bổ. Bởi Lâu Hướng Vãn tinh thông nhất chính là dược bổ, bởi thân thể sư phụ đều do một tay nàng điều trị.

“Mộc Mộc, đi vào trong nhà bếp xem có dược tốt hay không.” Phượng Kính Dạ mở miệng, thấy Lâu Hướng Vãn nháy mắt, trong lòng giảm bớt lo lắng đối với lão Vương phi.

“Dạ, nô tì cáo lui.” Nhận được mệnh lệnh, Lâu Hướng Vãn nhanh chóng khom người hành lễ, sau đó giống như trong phòng có quỷ, nhanh chóng lui ra ngoài.

“Kính Dạ, bản cung nghe nói ngươi muốn hưu Minh Dung, nàng ấy là do đích thân bản cung chỉ hôn, hơn nữa Minh Dung cũng là thiên kim của Minh thừa tướng, có tri thức lại hiểu lễ nghĩa, ôn nhu hiền thục, Hách Liên vương phi bị bệnh, nàng cũng hiếu thuận hầu hạ mọi điều, có vấn đề gì nghiêm trọng đến nỗi phải hưu thê chứ?” Vương hoàng hậu mở miệng phá vỡ không khí yên lặng, khen Minh Dung một phen, vừa cười vừa nhìn về phía lão Vương phi, “Phu thê vốn là đầu giường đánh nhau cuối giường hòa, hưu nữ nhi thừa tướng đây chính là chuyện đại sự, thế sĩ diện Minh Gia phải biết vứt đi đâu?”

“Đúng vậy đó Kính Dạ, trong vương phủ vốn có một số việc phải do ta quản lý, sau khi Minh Dung vào phủ, đều để nàng gánh vác, Kính Dạ, không nên làm bừa.” Lão Vương phi cười gật đầu với Vương hoàng hậu, trách mắng Phượng Kính Dạ đang ngồi tựa ở bên giường, thấy tuấn nhan vẫn vẻ bướng bỉnh như trước, không khỏi thở dài một tiếng.

“Vương gia, nô tì biết sai rồi, nếu vương gia đồng ý, có thể cưới Mộc Mộc vào trong phủ, nô tì nhất định xem nàng như muội muội mà trân trọng.” Minh Dung nhanh chóng tiếp lời, tuy rằng nàng vẫn như trước hận không thể giết chết Lâu Hướng Vãn, nhưng giờ phút này Vương hoàng hậu cùng lão Vương phi đều ở trong này, Minh Dung biết nàng cần phải tỏ ra yếu đuối để tranh thủ sự đồng tình mọi người, như vậy mới có khả năng quay trở lại trong phủ, như vậy sớm muộn gì nàng cũng sẽ giết chết được Lâu Hướng Vãn!

“Đúng vậy a, vương gia, Dung tẩu tẩu chính là vì quá quan tâm vương gia nên mới ghen tị, chỉ vì ghen tị mới mất phụ đức, giờ Dung tẩu tẩu đã biết sai rồi, vương gia hãy đại nhân đại lượng, đừng so đo với Dung tẩu tẩu, nếu Mộc Mộc không vui, ta sẽ là người hòa giải, đều là thê thiếp, chị em dâu, nào có chuyện không tranh cãi với nhau chứ.” Lương Viên cũng nhẹ nhàng đáp, nắm tay trấn an Minh Dung, “Dung tẩu tâu, sau này đừng ăn dấm chua lung tung nữa, làm tổn hại đến hòa khí phu thê.”

Phượng Kính Dạ vẫn cười nhạt, tà mị lười nhác, khóe mắt hơi nhăn lại, híp mắt phượng nhìn đám người Vương hoàng hậu, thản nhiên mở miệng, ngữ điệu cũng cực kỳ sắc bén, “Chuyện nhà bổn vương khi nào đến lượt người khác phân xử, bổn vương năm mười bốn tuổi đã mang binh xuất chinh, chinh chiến ở chiến trường, giờ lại không biết té ra ở trong mắt hoàng hậu cùng đệ muội, bổn vương lại là người tài trí tầm thường cả chuyện trong nhà cũng không xử lý tốt. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, việc nhỏ nhặt cũng không giải quyết  xong thì lấy gì áp chế thiên hạ, chỉ sợ vị trí tướng quân này của bổn vương phải để cho người tài đức khác rồi.”

Sắc mặt Vương hoàng hậu cùng Lương Viên đều thay đổi, cứng đờ người, thật không ngờ Phượng Kính Dạ lại mở miệng nói như vậy, nhưng Phượng Kính Dạ cố ý đem chuyện Minh Dung dính tới chuyện chính sự triều đình, làm vậy Vương hoàng hậu cùng Lương Viên liền không dám nói gì thêm nữa, đây chính là chụp mũ cả đám. Vương hoàng hậu cũng lo lắng, làm không xong sẽ bị phế tước vị hoàng hậu ngay.

“Kính Dạ, sao con lại nói vậy chứ.” Lão Vương phi vỗ vào tay Phượng Kính Dạ, hài tử này sao lại nói vậy, lão Vương phi thấy thật có lỗi thoáng nhìn qua sắc mặt trắng bệch của Vương hoàng hậu cùng Lương Viên.

Phượng Kính Dạ chống đối lại Vương hoàng hậu, nhưng lại không ngỗ nghịch khi thấy lão Vương phi vì bệnh nặng mà gầy đi rất nhiều, chỉ cười cười, không mở miệng nói gì thêm, nhưng đề tài này cũng dừng lại. Từ lúc vừa mới bắt đầu Minh Dung chỉ chờ đến lúc này, mặt lại xám như tro, không tin được Phượng Kính Dạ lại tàn nhẫn tuyệt tình đến vậy.

“Vương phi, thuốc đã nấu xong.” Lâu Hướng Vãn bưng chén thuốc đi đến, bởi vì biết Vương hoàng hậu ở đây nên các nha hoàn khác ở trong phủ không dám mang thuốc đến, lo sẽ làm mất hình tượng ở trước mặt Vương hoàng hậu, cho nên cuối cùng từng người dùng ánh mắt tội nghiệp cầu xin, Lâu Hướng Vãn không thể không chấp nhận chuyện đưa thuốc nhảm nhí này.

Kỳ thực nàng không muốn nghĩ đến, nhìn thấy ánh mắt ăn người của Dung trắc phi, Tam hoàng phi lúc nào cũng cười, nhưng lại mang cảm giác rất âm hiểm, Vương hoàng hậu càng không cần nói, địa vị hoàng hậu cao quý, dáng vẻ uy nghi chấn nhiếp vẫn có chút dọa người kia. Tư ngự y vẫn đi theo sau, nhưng lại không thể nhờ Tư ngự y đi làm nha hoàn đem thuốc đến, ai biểu mình mới là nha hoàn của Phượng vương phủ chứ!

“Để ta!” Ngay lúc Lạc cô cô muốn nhận lấy chén thuốc, Minh Dung lại giành trước một bước mở miệng, cắn môi, sắc mặt tái nhợt, tuy rằng hận Lâu Hứớng Vãn, nhưng bề ngoài Minh Dung vẫn xem mình mới chính là phi tử của Phượng vương phủ, mới đúng là người có tư cách làm con dâu ở trước mặt lão Vương phi, cho nên căn bản Lâu Hướng Vãn không xứng.

Cảm giác không khí trong phòng không thích hợp lắm, nhất là sắc mặt của Vương hoàng hậu và Lương Viên trông cực kì quỷ dị, khiến Lâu Hướng Vãn không khỏi hoài nghi có phải Phượng Kính Dạ đã làm ra chuyện gì để người người oán trách hay không, mà Minh Dung muốn lấy thì Lâu Hướng Vãn tự nhiên cũng không tranh giành, giao cái khay cho nàng ta, nhanh chóng lui ra khỏi phòng ngủ, chuẩn bị đi xem mặt của Hoa Thiên Thiên có còn sưng hay không, dù sao bản thân đã hoàn thành nhiệm vụ đưa thuốc, Tư ngự y theo phép tắc liền lui sang đứng bên cạnh Vương hoàng hậu.

“Mẫu hậu, uống thuốc thôi.” Ưỡn thẳng người, Minh Dung đi về phía giường, đồng thời Phượng Kính Dạ cũng đứng dậy, trực tiếp tránh Minh Dung, hướng về phía Lâu Hướng Vãn, điều này cơ hồ làm cho Minh Dung giận đến suýt cắn nát môi, ánh mặt tràn ngập lửa giận cùng khuất nhục đan xen vào nhau.

Vốn chờ lão Vương phi uống thuốc, mọi người nói qua nói lại, rồi cũng nên rời khỏi, nhưng biến cố phát sinh trong nháy mắt, chén thuốc trong tay lão Vương phi rơi xuống đất một cái bốp, mặt đau đớn vặn vẹo, một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra.

“Mẫu hậu!” Sắc mặt Phượng Kính Dạ đột nhiên biến đổi, vẻ mặt kinh hãi, nhanh chóng tiến lại, một tay đẩy mạnh Minh Dung đang kinh ngạc ra, ôm lấy lão Vương phi đang ôm bụng co rút đầy thống khổ, vội vàng hô, “Tư ngự y!”

“Vương gia, để vương phi nằm xuống.” Tư ngự y cũng cực kì sợ hãi, thế nào cũng không nghĩ đến lão Vương phi sẽ ở trước mặt mình phun ra một ngụm máu tươi, “Vương phi trúng độc, đem hòm thuốc kia lại đây, vương gia, phong ấn kinh mạch vương phi lại, không để độc tố phát tác!”

Ánh mắt Phượng Kính Dạ mờ mịt thoáng nhìn qua Minh Dung rồi vội vàng nghe theo lời Tư ngự y phong bế kinh mạch lão Vương phi lại, sau đó bắt đầu dùng chân khí bảo vệ tâm mạch của lão Vương phi, đầu tiênTư ngự y đút một viên thuốc cho lão Vương phi, rồi dùng ngân châm tiến hành phong bế các huyệt đạo.

Thương thế Phượng Kính Dạ chưa lành, tuy rằng lúc đầu là che đậy, nhưng quả là bị tổn thương tới bốn phần, mà mạng lão Vương phi như treo lơ lửng, Phượng Kính Dạ căn bản bất chấp chuyện che giấu nội lực, liên tục không ngừng truyền nội lực vào trong thân thể lão vương phi, trợ giúp Tư ngự y cứu người.

Nếu không phải tình thế khẩn cấp, cho dù nội lực ám vệ thâm hậu của vương phủ hay là Lôi Bôn, bọn họ đều có thể chuyển chân khí của mình để bảo vệ tâm mạch cho lão Vương phi, không cần Phượng Kính Dạ đi làm, dù sao thương tổn của hắn vẫn chưa khỏi, giờ phút này theo thời gian trôi qua, khuôn mặt tuấn tú càng ngày càng tái nhợt, mồ hôi từ trên gò má cứ chảy xuống.

“Vương gia, đây là Ngũ tinh truy mệnh tán, phân biệt bằng cách là thương tổn đến tim, phổi, tỳ (lá lách), dạ dày, não, dùng ngân châm để khống chế độc tố lan tràn, cần nhanh chóng hút độc ra!” Sắc mặt Tư ngự y nặng nề dị thường, thật không ngờ lại ác độc đến thế, nếu không phải mình ở nơi này, Phượng vương gia kịp thời ra tay, phong bế lại vài đại huyệt, chỉ sợ cả Đại La thần tiên cũng cứu không được. Thế nhưng thân thể lão Vương phi quá yếu, độc tính của truy mệnh tán rất mạnh, Tư ngự y nghiêm túc nhìn Phượng Kính Dạ.

Giờ phút này, Phượng Kính Dạ căn bản không thể dừng truyền nội lực, bằng không một khi độc tố bộc phát, sẽ không có biện pháp khắc chế, biện pháp duy nhất chính là đem độc tố truyền đến trên người mình. Tư ngự y dùng châm cứu lão Vương phi, Phượng Kính Dạ là người tập võ nên có nội lực thâm hậu, cho dù trúng độc cũng có thời gian để Tư ngự y giải độc cho hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK