Ánh mắt liền bừng sáng, Lâu Hướng Vãn bừng bừng lửa giận đảo mắt nhìn Phượng Kính Dạ, sau đó liền cười híp cả mắt, trên gương mặt nhỏ nhắn hiện ra má lúm đồng tiền lõm xuống, nhưng vì còn tức giận nên gương mặt hơi đỏ bừng, lúc nhìn vào trông rất đáng yêu, “Được, quyết định vậy đi.”
Phượng Kính Dạ liếc mắt đe dọa nhìn Phượng Sở Thiên, nhưng thấy Tiểu Mộc đầu chịu ở lại liền vui mừng, cho nêncũng không thèm so đo với hắn ta.
“Trong ngự thư phòng còn có chút bánh ngọt, hay chúng ta qua đó nếm thử trước đi?” Phượng Sở Thiên khó có dịp vui vẻ như thế, đương nhiên bỏ qua các quy tắc ở trong cung, trực tiếp đi tới chỗ Lâu Hướng Vãn.
“Được, nhưng ngài nên trả lại cây trâm cho ta trước.” Lúc này Lâu Hướng Vãn không muốn nhìn mặt Phượng Kính Dạ, cho nên lập tức đồng ý.
“Trâm bạc này quá bình thường, ở trong ngân khố có rất nhiều trâm tốt, để Hầu Bảo tìm cho ngươi một ít đem về dùng, giờ chúng ta đi thôi.” Phượng Sở Thiên nhìn trâm bạc trong tay một lúc rồi đưa cho Lâu Hướng Vãn, vừa rồi Sở Thiên nghĩ nàng là thích khách phái tới ám hại Kính Dạ, nên ra tay hạ thủ, không ngờ nàng lại không chút tức giận nào, càng khiến Phượng Sở Thiên cảm tăng thêm cảm tình với Lâu Hướng Vãn. Hắn quay đầu nhìn Phượng Kính Dạ nghĩ, bởi bản tính Kính Dạ luôn hành xử kiêu ngạo nên bị người vứt sang một bên là đúng, nhưng nghĩ đến đường tình cảm của Kính Dạ, lại tiếc thương cho hắn khi con đường ấy đi sao đầy khó khăn chông gai như vậy.
Phượng Sở Thiên mỉm cười nhìn Lâu Hướng Vãn rồi cùng nhau rời khỏi nội điện, Phượng Kính Dạ nhíu chặt chân mày, mặt đầy u ám, cười như không cười khiến Hầu Bảo ở bên cạnh cảm thấy rét lạnh khắp cả người, dù Phượng Kính Dạ vẫn còn nằm trên giường, nhưng trông hắn vẫn đầy mê hoặc uy hiếp, “Vương gia, ở đây có mật đạo thông đến Ngự Thư Phòng.”
“Giúp Bổn vương thay quần áo.” Phượng Kính Dạ mở miệng cười, mi mắt khép chặt lộ ra tròng mắt đen như cũ, đuôi mắt thoáng nâng lên, trong ánh mắt chợt lóe lên vẻ mị hoặc. Tiểu Mộc đầu che giấu rất kỹ chuyện mình biết y thuật, thật sự rất giỏi.
Nếu như không phải vì đồ ăn,giờ này nàng đã rời khỏi Kỳ Lân Cung rồi. Ngự Thư Phòng quả thật rất lớn, đây chính là nơi Phượng Sở Thiên dùng để phê duyệt tấu chương, vừa bước vào cửa đã thấy đại điện rộng lớn, ngay phía trên là bàn long án (ghế dài hình rồng), bày đầy đủ giấy và bút mực, trên long án chất không ít tấu chương.
Phía bên trái dùng tấm bình phong tách từng giá sách ra, các kinh thư đều được sắp theo thứ tự, bên phải là bàn ghế đã bày sẵn nước trà cùng bánh ngọt, trong góc bàn đặt một đàn hương, bên trong có một bức rèm, cuối bức rèm là một dãy hành lang. Trong dãy hành lang có bày hai kệ, bên trên kệ có một số món đổ cổ bằng ngọc, phía sau dãy hành lang là gian phòng được Phượng Sở Thiên dùng trong lúc mệt mỏi nghỉ ngơi.
Phượng Sở Thiên mở quyển tấu chương thứ nhất, nụ cười trên mặt trầm xuống, bốp một tiếng đem tấu chương quăng lên trên long án, nhìn sắc mặt lạnh lùng của hắn liền mất hứng.
“Thế nào? Có ai dâng tấu chương kiện ngài sao?” Vốn buổi trưa Lâu Hướng Vãn vẫn chưa ăn gì, lại còn bị Mã gia quấy nhiễu, sau đó đi tới hoàng cung, nên bụng rất đói, mới vừa bưng bánh ngọt lên ăn, lại nghe tiếng tấu chương, quay đầu thấy mặt lạnh của Phượng Sở Thiên, ngồi im lặng trên long y.
“Đúng là chuyện bé xé to. (Câu chính là: cầm lông gà mà cứ nghĩ là lệnh tiễn).” Phượng Sở Thiên cười lạnh, Lâu Hướng Vãn đi đến bên cạnh cầm tấu chương mở ra xem. “Người vương gia luôn có mặt ở khắp mọi nơi.”
“Nếu điện hạ muốn mắng chửi hoàng hậu thì cứ mắng đi.” Lâu Hướng Vãn nhét miếng bánh táo đỏ làm bằng gạo nếp vào trong miệng, cười híp mắt nhìn sắc mặt buồn bực của Phượng Sở Thiên, bộ dạng của nàng trông y như một tiểu hồ ly giảo hoạt. Nếu đem hoàng hậu ra mắng chửi sẽ mang tội bất kính.
“Nói vậy bổn điện hạ cần phải giết người diệt khẩu, tiêu diệt cả nhân chứng.” Trời sanh tính tình Phượng Sở Thiên rất thẳng thắng, không chút câu nệ tiểu tiết nói thẳng đều mình nghĩ. Nhưng hiện giờ nhìn ánh mắt híp lại cùng nụ cười nguy hiểm của Lâu Hướng Vãn, làm hắn không ngừng nhớ tới Phượng Kính Dạ, thật không ngờ hai người này lại rất giống nhau.
“Điện hạ, người nên xử lý chuyện chánh sự trước đi.” Lâu Hướng Vãn trợn trừng mắt giận dữ, hừm, đúng là chỉ biết cậy mạnh hiếp yếu, nếu vì nói không lại mà lấy quyền lực ra uy hiếp thì mình cũng không sợ?
Ngày đó, Dịch Quân Hàn bị thương, Phượng Kính Dạ vì ép buộc Lâu Hướng Vãn không trốn chạy tình cảm của hắn, nhất quyết để chính mình truyền chân khí cho Dịch Quân Hàn. Khi Phượng Sở Thiên nhận được tin tức hắn truyền chân khí cho người xa lạ, giục ngựa chạy điên đến Phượng vương phủ. Trên đường đi đụng phải người, lúc đó Phượng Sở Thiên chỉ lo lắng Kính Dạ, phái thị vệ của mình đem bạc đến cho người bị thương mà không hề để ý tới, thế nên chuyện này lại tới tai đám người ủng hộ Tam hoàng tử Phượng Tiêu.
Vương Trọng Sơn là tên quan đứng đầu ngự sử, ở trong triều hắn có không ít môn sinh, mà sách hắn đọc toàn năng cao đạo đức, là một vị quan văn bát đẩu cao điển hình. Lời lẽ trong tấu chương đều sắc bén nhắm thẳng vào ngôi vị thái tử của Phượng Sở Thiên, là người biết pháp lại phạm pháp, giết người bừa bãi, không tài không đức.
“Điện hạ đã đụng chết người, rồi ném vài lạng bạc cho xong chuyện sao?” Lâu Hướng Vãn bỏ bánh ngọt trong tay xuống, cau mày, lạnh giọng nói.
“Ngày đó ta đi quá vội, cho dù người không bị đụng chết, nhưng đến tay Vương gia nhất định phải chết (edit: đây đang ám chỉ Phượng Tiêu, kẻ tranh ngôi với Sở Thiên), chẳng cần nghi ngờ làm gì.” Phượng Sở Thiên không nghĩ sẽ đụng chết người, nhưng nghĩ đến chuyện lọt tay Vương gia, sợ rằng đây là hất nước bẩn vào người, nhất định lâm triều ngày mai sẽ gây ra nhiều xôn xao dư luận.
Nói nửa ngày, cũng không nghe thấy câu trả lời của Lâu Hướng Vãn, Phượng Sở Thiên ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cùng lông mày cau chặt, dường như nàng đang suy nghĩ đến chuyện gì đó. Trong ánh mắt sáng rực đang lan tỏ khắp khuôn mặt, Phượng Sở Thiên cảm thấy dáng vẻ nàng trông rất uy nghi. Thật sự Lâu Hướng Vãn rất lương thiện, nhưng nếu muốn sống trong hoàng gia này tuyệt đối không thể.
“Chỉ cần một mồi lửa nhỏ liền thiêu cả cánh đồng to lớn, nếu bị Vương gia bố cáo khắp nơi, điện hạ sẽ mất sạch thanh danh, chi bằng chúng ta cứ xuất cung một chuyến đến đó xem thử?” Phượng Sở Thiên đang trầm tư, Lâu Hướng Vãn mở miệng nói, dáng vẻ nhu nhược lúc trước đã hoàn toàn biến mất, giờ trong ánh mắt chỉ còn lại sự thông minh tài trí.
Vốn cho rằng nàng ta là người lương thiện hay mềm lòng, nhưng nhìn sắc mặt lúc này, khiến những suy nghĩ lúc trước hoàn toàn sụp đổ. Phượng Sở Thiên hắng giọng cười một cái, không muốn suy nghĩ thêm nữa, “Được, chúng ta xuất cung một chuyến, vừa lúc Mộc Mộc có y thuật cao cường vậy, hãy ngươi giúp ta xem kẻ bị đụng kia, rốt cuộc chết như thế nào?”
Nói tới chỗ này, gương mặt anh tuấn của Phượng Sở Thiên lộ vẻ sự lạnh lùng nghiêm nghị, Phượng Kính Dạ vừa từ mật đạo đi tới, cách lớp bức rèm nhìn Lâu Hướng Vãn bưng đĩa bánh ngọt vừa ăn vừa lo cho Phượng Sở Thiên, so với khi đối diện mình luôn trốn tránh, khiến gương mặt mị hoặc như hồ ly của Phượng Kính Dạ lộ vẻchua xót đau lòng.
“Mộc Mộc, sao cả chút phép tắc cũng không biết hả?” Đứng nửa ngày, không ai quay đầu lại nhìn mình một lần, Phượng Kính Dạ thở dài, lúc này mới lên tiếng nói.
Trên người khoác cẩm bào màu trắng, mái tóc dùng trâm ngọc cài lên, gương mặt tuấn mĩ tái nhợt, môi mỏng cong lên, toát lên sức hấp dẫn mãnh liệt tôn quý của hoàng thất, lại còn thêm bộ dáng ôn hòa lười biếng khiến người ta không thể dời mắt.
"Không sao, ta với Mộc Mộc là bằng hữu."
“Không sao, ta với điện hạ là bằng hữu.” Trăm miệng một lời, Lâu Hướng Vãn và Phượng Sở Thiên nói xong liền nhìn nhau cười. Cảm thấy tâm tình của mình rất tốt, Phượng Sở Thiên giơ tay lên vỗ vào bả vai Lâu Hướng Vãn. Một khi Lâu Hướng Vãn đã quen thân với ai sẽ rất thân thiết với người đó, mà Phượng Sở Thiên lại là người rất sảng khoái thẳng tính, không hề có bộ dáng của thái tử cao quý, nên cả hai rất dễ dàng thân thiết.
“Vậy sao?” Phượng Kính Dạ nhíu mày, giọng điệu cực kỳ khó chịu, sắc mặt lại rất khó coi, quan sát cẩn thận Phượng Kính Dạ, mặt Phượng Sở Thiên càng tăng thêm vui vẻ, thu hồi lại cánh tay đặt trên vai Lâu Hướng Vãn lại.
“Vương gia, vết thương của người còn chưa lành, nên về nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Lâu Hướng Vãn còn tức chuyện Phượng Kính Dạ đã dối gạt mình, ngoài miệng nói không lừa nhưng vẫn cứ luôn tìm cách bày mưu để lừa gạt mình, bất kể là lý do gì, lừa vẫn là lừa. Lâu Hướng Vãn cười lạnh nhạt, thần sắc chẳng còn chút dáng vẻ hèn mọn như xưa.
Phượng Kính Dạ không ngờ Lâu Hướng Vãn lại phát giác chuyện nhanh như vậy, hắn cứ đinh ninh rằng mình không làm sai, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt xa cách của Lâu Hướng Vãn, Phượng Kính Dạ liền xụ mặt xuống, lộ ra sự hối tiếc.