Trong lúc Lâu Hướng Vãn đi tới Hình bộ tự thú, thấy ở ngoài cửa lớn Hình bộ có một người đi đường đưa cho Tư ngự y lọ thuốc, bên trong đó chắc là thuốc giải truy mệnh tán, “Nhớ kỹ không nhận tội, ta với điện hạ sẽ cố gắng tranh thủ thời gian để dò thám, cố cắn răng chịu đựng một chút đi!”. Nhìn thấy hình bộ thượng thư Trương Đại nhân đi cùng một tên nha soai ra ngoài, Tả Ngôn vẫn như xưa lộ ra vẻ u ám, lạnh lùng mở miệng, “Trương đại nhân, đây chính là tội phạm đang bị hình bộ phát lệnh truy nã, vừa khéo bị bổn quan bắt gặp, nên đem tới Hình bộ, hoàng thượng đã hạ chỉ cho bổn quan trợ giúp Trương đại nhân thẩm tra vụ án này, những người không liên can được quyền thả ra.”
“Làm phiền Tả thượng thư rồi, người đâu đem Lâu Hướng Vãn nhốt vào trong đại lao!” Ngoài mặt Trương đại nhân đang cười nói nhưng trong lòng lại không phải vậy, ra lệnh liền có hai nha soai cầm gông xiềng đi tới bên Mộc Mộc, gông gỗ này nặng 50 cân được đeo vào cổ cùng trên tay, trong giây lát sẽ làm cho người và cổ đau đớn vô cùng, đủ để biết rõ Minh Gia đang suy nghĩ biện pháp hành hạ Lâu Hướng Vãn.
Tả Ngôn nhíu mày lại một chút, nhưng không dám can thiệp, chỉ có thể bình tĩnh đứng nhìn Lâu Hướng Vãn bị đám nha soai đeo gông vào, rồi còng hai tay hai chân lại sau đó áp giải vào đại lao hình bộ.
Bởi vì chưa có ra công đường thẩm vấn phạm nhân, nên tạm thời sẽ không bị giam giữ vào nhà lao nữ riêng, mà được nhốt chung với phạm nhân khác để đợi ngày phán xử, sau khi xét tội xong mới tách riêng ra. Giờ phút này, Lâu Hướng Vãn bị giam ở nhà giam cuối cùng, đầy u ám và hôi thối, đây cũng là nơi dùng để giam giữ tội phạm.
“Vào đi!” Một nha soai mở cửa tù, một tên thô lỗ khác dùng tay đẩy Lâu Hướng Vãn vào, bởi vì trên cổ mang gông xiềng gỗ nặng nề nên mất trọng tâm, Lâu Hướng Vãn té thẳng xuống đất một cái phịch, làm gông xiềng gỗ cắn vào người, hai tên nha soai cười ha hả trông cực biến thái, phạm nhân chung quanh cũng đều cười ha ha, bị giam giữ đã lâu, con người cũng bị quỷ tha hóa, đại lao hình bộ nhốt phạm nhân nữ cũng không nhiều, cho nên những người này vừa thấy Lâu Hướng Vãn bị giam giữ, mặt càng thêm độc ác dâm loạn, những thứ xấu xa dơ bẩn đều lộ ra hết trên mặt, ngoại trừ một ánh mắt cứ luôn nhìn chằm chằm vào Lâu Hướng Vãn.
Cũng không biết khi nào vương gia mới hồi phục lại như cũ, lại còn thêm chuyện hạ độc, đến bao lâu mới có thể tra ra rõ! Lâu Hướng Vãn ngồi vào trong góc xó, tay vòng trên đầu gối, đem gông xiềng gỗ đặt ở trên đầu gối, bình thường sau khi phạm nhân bị đưa vào trong nhà giam, Gông xiềng gỗ đều được tháo ra, nhưng những tên nha soai kia cố tình quên đi để khỏi phải tháo ra cho Lâu Hướng Vãn.
Tả Ngôn rất muốn đi theo Lâu Hướng Vãn, nhưng lại bị Trương đại nhân ngăn lại, giờ đi thẳng tới chiếc xe ngựa được đỗ không xa bên cạnh Hình Bộ, ngồi bên trong chính là Phượng Sở Thiên, sắc mặt Tả Ngôn có chút khó coi, “bị đeo gông gỗ 50 cân”.
“ Trương Minh Hải!” Phượng Sở Thiên cũng lộ vẻ giận dữ, nhưng Hình Bộ là địa bàn của Trương Minh Hải, hiện tại Minh Gia với Vương hoàng hậu đang hợp tác với nhau, bất kể Phượng Sở Thiên hay Tả Ngôn cũng không có cách, gông xiềng gỗ 50 cân, đừng bảo là một nữ nhân, cho dù nam nhân khỏe mạnh cũng chịu đựng không nổi.
“Cho dù chúng ta vào đó giúp đỡ, nhưng sau khi rời đi, thế nào tên Trương Minh Hải cũng sẽ cho đeo gông lại!” Tả Ngôn lộ vẻ u ám, trong đôi mắt đầy ẩn giấu càng tăng thêm âm hiểm, lúc này Tả Ngôn thật sự lo lắng cho Lâu Hướng Vãn, không khỏi hoài nghi, bọn họ đồng ý đưa Lâu Hướng Vãn vào nhà giam vậy có đúng hay không?
Giữa trưa, khi đưa thức ăn vào trong phòng giam, trước mặt mỗi người đều có một cái bát, song cũng chỉ có nửa bát lương thực cùng một cái bánh bao, còn nói đó là thức ăn, bất quá cũng chỉ là một chút rau lá cải cắt nhỏ, sau đó cho nước và muối vào nấu lên, so với đồ ăn cho heo còn tệ hơn nhiều, nhưng lúc đưa cơm đến chỗ Lâu Hướng Vãn, tên nha soai run rẩy làm bát cơm rơi xuống đất, vô tình để bánh bao bị hắn giẫm một đạp, dùng sức xay vài cái, sau đó hài lòng nghênh ngang rời đi.
“ Tiểu cô nương đã đói bụng chưa, lại đây, ta chia cái bánh bao cho ngươi.” Sát cạnh phòng giam, một nam nhân tóc tai bù xù hảo tâm mở miệng nói, được ngăn cách bằng khung sắt, duỗi bàn tay qua, giữa các ngon tay đen kịt là một cái bánh bao.
Lâu Hướng Vãn nhìn bữa trưa của mình, đừng bảo là có độc hay không, cơm vun vẩy trên mặt đất, bánh bao bị chân đạp đen sì, cả phần rau cũng bị cắt bớt luôn, ai bảo bây giờ mình là phạm nhân chứ, nên Lâu Hướng Vãn cũng không quan tâm, liền đến thẳng chỗ nam nhân có lòng hảo tâm cho mình bánh bao.
Nhưng ngay khi Lâu Hướng Vãn bắt lấy bánh bao trong lòng bàn tay của hắn, vừa muốn nói lời cám ơn, thì đột nhiên tên nam nhân kia liền giữ lấy cổ tay của Lâu Hướng Vãn, phát ra tiếng cười dâm tà, mà phạm nhân chung quanh khác cũng cười ha hả điên cuồng, có vỗ cửa lao, có người đung đưa gông xiềng, có kẻ lỗ mãng nguyền rủa, vì sao nữ nhân này không phải ở bên cạnh vách của mình, hắn đã bị nhốt hai năm rồi nên không biết nữ nhân kia dáng dấp như thế nào.
“ Tiểu quỷ, cho đại gia ta sờ đi, cùng ông đây vui vẻ thống khoái, về sau bánh bao đều cho ngươi.” Nam nhân cười vô cùng bỉ ổi, nuốt nước miếng, tuy Lâu Hướng Vãn đang mặc trang phục tù màu trắng, nhưng gương mặt trắng nõn sạch sẽ, tuy rằng mặt mộc không trang điểm, tóc chỉ đơn giản cài qua loa, so với những tên phạm nhân đã gặp qua mỹ nhân cũng không hề kém, đột nhiên sắc tâm nổi dậy, tên nha soai ở cách đó không xa cũng đã nghe thấy, chỉ là giả vờ như không nghe không hỏi không quản gì cả.
Lâu Hướng Vãn bị bắt cổ tay, nhìn nam nhân trước mắt kia nở nụ cười hạ lưu, bỗng nhiên cổ tay chuyển động kỳ la, ánh mắt tên nam nhân trở nên kinh ngạc, đầu ngón tay cái dùng sức, phát ra tiếng cọt kẹt, chỉ nghe tên nam nhân kêu thảm thiết như heo bị làm thịt, xương cốt cổ tay đều bị Lâu Hướng Vãn làm vỡ nát.
Sau một lúc ngắn ngủi, tất cả phạm nhân lại nhốn nháo, bây giờ đều chửi bới cái tên vịt chết tàn tật kia, Lâu Hướng Vãn thẳng thừng cầm bánh bao hướng vào góc xó nhà tù, xé xuống nắm dấu tay đen kịt ở trên bánh bao, sau đó từ từ ăn, còn tên nam nhân kia đang ôm lấy cổ tay kêu gào thống khổ.
“Chuyện gì đã xảy ra? Có chuyện gì hả? Ồn ào cái gì, bộ không còn muốn sống có phải không?” Nha soai không ngờ lại nghe thấy tiếng khóc không mong muốn, cảm giác có gì đó không ổn, dù sao trong phòng giam chỉ có một nữ phạm nhân là Lâu Hướng Vãn, cho nên những tên phạm nhân này làm gì bọn nha soai đều biết rõ, nhưng lạ là chẳng hề nghe tiếng động nào của nàng ta.
“Quan gia, ả tiện nhân này bẻ gẫy tay của ta.” Nam nhân thấy nha soai đi tới, nhanh đến cửa lao kêu khóc, đem tay mình bị bẻ gãy nâng ở trước ngực, để cho nha soai thấy.
“Đồ vô dụng!” đáng tiếc nha soai cũng không phải loại người tốt bụng gì, chán ghét nhìn tên nam nhân, dùng đao trong tay trực tiếp gõ, tuy rằng đao còn ở trong vỏ, nhưng hạ xuống rất mạnh, nam nhân đang còn đau đớn không ngừng vì cổ tay lại bị thêm một đòn nữa, làm đau nhức không ngừng.
“Trong nhà giam cấm đánh nhau, người vi phạm quất 30 roi!” Hai nha soai ác độc đi tới bên Lâu Hướng Vãn, một tên nha dịch lấy chìa khóa mở cửa nhà lao, kéo Lâu Hướng Vãn đi ra ngoài, liếc nàng từ trên xuống dưới, không tin nàng thật sự mới bẻ gẫy tay tên nam nhân kia, nghĩ là nam nhân kia không chiếm được tiện nghi nên làm liều, với bọn nha soai đây chính là cơ hội mà họ đang chờ, vừa có danh tiếng, lại còn có thể danh chính ngôn thuận hành hạ Lâu Hướng Vãn.
Lâu Hướng Vãn bị kéo ra ngoài, ngược lại cũng không có phản kháng gì, từ nhà giam bên này đến phòng xử phạt, bốn phía đều là những dụng cụ tra tấn, một tên thấy Lâu Hướng Vãn bị áp giải tới, cười mở miệng nói, “Mới vào đã gây tội, được được, ta mới vào đây nên cứ để ta đánh cho, các người cứ đi ăn cơm đi?”
“Không cần nương tay, cứ đánh 30 roi, đi, chúng ta đi ăn cơm.” Hai người đem trói Lâu Hướng Vãn lên trên cái giá, sau đó mới rời đi, dù sao bọn họ cũng vẫn chưa ăn cơm trưa.