“Lại gần đây, bổn vương nói cho ngươi biết.” Phượng Kính Dạ thấp giọng, phượng mâu nửa khép, cười như không cười, thần thái lười nhác, lại tỏ ra vài phần thần bí.
Lâu Hướng Vãn thật sự rất hiếu kỳ, cho nên không để ý trong ngoài Kỳ Lân Điện này còn có Long Vệ canh gác, trực tiếp đưa khuôn mặt nhỏ nhắn đến gần, muốn biết rốt cuộc Phượng Kính Dạ có biện pháp gì.
Nhìn dung nhan gần trong gang tấc, ngũ quan tinh xảo mảnh khảnh, da thịt trắng noãn, nhất là đôi mắt long lanh tràn đầy vẻ tò mò, giọng nói Phượng Kính Dạ hơi khàn khàn, “Mộc Mộc.”
Tiếng nói vừa ngừng trong nháy mắt, môi mỏng nở nụ cười trực tiếp hôn lên trên má Lâu Hướng Vãn. Trong phút chốc, Lâu Hướng Vãn giống như bị đóng đinh, ngơ ngác nhìn Phượng Kính Dạ trộm đậu hũ thành công. Sau đó mới kịp phản ứng, trực tiếp xù lông, giận dữ lui ra ba bước, bàn tay nhỏ bé dùng hết sức lau bờ má bị Phượng Kính Dạ hôn, do dùng quá sức nên gương mặt trắng nõn lập tức bị cọ đến đỏ bừng một mảng.
“Tiểu Mộc đầu!” Ngay từ đầu tâm tình của Phượng Kính Dạ vẫn không tệ lắm, hôn trộm thành công, lại thưởng thức bộ dáng ngây ngốc kia của Lâu Hướng Vãn. Nhưng đến lúc nhìn thấy nàng cau mày, chán ghét xoa gò má đến đỏ bừng, Phượng Kính Dạ thấy một dòng âm hỏa âm ỉ đột nhiên bốc cháy lên bừng bừng, nàng ghét bỏ sao?
“Cái gì!” Lâu Hướng Vãn tức giận đáp lại một câu, sau đó mới phát hiện dường như Phượng Kính Dạ tức giận không nhẹ, điều này làm Lâu Hướng Vãn không khỏi cảm thấy một trận gió rét lạnh ở sau lưng, nuốt nuốt nước miếng, không hiểu cũng không biết vì sao bản thân lại chột dạ, “Vương gia, người bị đùa cợt là ta mà!” Cho nên, nếu nói muốn giận thì phải để bản thân mình tức giận mới đúng chứ!
“Phải không? Bổn vương nhường cho tiểu mộc đầu ngươi khinh bạc lại đó?” Phượng Kính Dạ cười gian, ngồi ngay ngắn nghiêng gương mặt tuấn mỹ xuống, “Đến đây đi, bổn vương tuyệt đối không chiếm tiện nghi của ngươi đâu.”
“Vương gia, người có thể vô sỉ thêm được nữa sao?” Lâu Hướng Vãn trợn mắt, bất quá nhìn sắc mặt Phượng Kính Dạ vẫn không vui, dù tức giận mấy thì khuôn mặt kia vẫn anh tuấn. Nhưng nhìn thấy sắc mặt Phượng Kính Dạ vẫn cứ tái nhợt như lúc trước, Lâu Hướng Vãn thở dài một tiếng, quả thực mình vẫn quá mềm lòng.
“Vương gia, người vẫn nên nằm nghỉ đi, thân thể vẫn chưa có khôi phục lại.” Hao tổn chân khí sẽ tổn hại đến sức khỏe rất nhiều, cho nên bây giờ bản thân Lâu Hướng Vãn vẫn còn chưa khỏi hẳn, càng không cần nói đến Phượng Kính Dạ. Đi đến bên giường đỡ người nằm xuống, Lâu Hướng Vãn càng nghi hoặc, sao vương gia lại không hỏi vì sao mình biết y thuật nhỉ.
Có lẽ hiếm được thấy Lâu Hướng Vãn dịu dàng thế, Phượng Kính Dạ cũng có chút mệt mỏi, ánh mắt nhìn thoáng qua Lâu Hướng Vãn, lúc này mới thở dài một tiếng, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Nam nhân này sao có thể xinh đẹp đến như vậy chứ! Đầu lông mày tinh xảo, gương mặt đẹp như nữ tử nhưng không mang nửa điểm âm nhu, tuấn mỹ mà tao nhã, lại kế thừa khí chất cao quý uy nghi của hoàng tộc. Chỉ tiếc khi vừa mở mắt ra chính là bộ dáng giảo hoạt của hồ ly, chính mình chưa bao giờ biết được vương gia đang nghĩ cái gì.
Ngay từ đầu, Lâu Hướng Vãn không phải không biết, Vương gia vẫn luôn dung túng mình, bất quá chỉ có thể giả ngu cho rằng mình không phát hiện ra, nên có thể trốn liền trốn thật xa, cố gắng làm tròn bổn phận của một nha hoàn. Đáng tiếc vẫn bị người buộc nhìn nhận rõ mọi chuyện.
Trên đường đi, Hầu Bảo đưa dược tới, Lâu Hướng Vãn kiểm tra một chút, thật sự là thuốc tốt, đánh thức Phượng Kính Dạ còn đang ngủ, uống thuốc xong, sau đó cùng nhau ăn cơm tối, do trong thuốc có chứa thành phần giúp an thần nên Phượng Kính Dạ lại ngủ, Lâu Hướng Vãn lẳng lặng ngồi ở trên bậc thềm bên ngoài Kỳ Lân Điện, nhìn đại điện hoàng cung nguy nga lộng lẫy.
Thoáng một cái đã hơn mười năm, nghĩa phụ, có phải giờ người đã hối hận rồi hay không? Hối hận lúc trước đã làm như vậy! Lâu Hướng Vãn dựa vào cột đá sau lưng, ngửa đầu lên, từng trận gió lạnh của mùa hè thổi đến. Lâu Hướng Vãn không biết con đường sau này nên đi thế nào đây?
Ngày thứ hai, ánh mặt trời vẫn chưa chiếu xuống, Lâu Hướng Vãn mở mắt ra, ngáp một cái, quả thực rất mát mẻ, so với Thu Phong Viện của mình thì ở đây tốt hơn rất nhiều.
Bởi vì vào trong cung để chăm sóc Phượng Kính Dạ, cho nên Lâu Hướng Vãn được an bày ở phòng bên cạnh, lúc này nghe được tiếng động trong phòng ngủ, vội vàng mặc y phục rồi rời giường.
“Vương gia, người thức dậy rồi à?” Lâu Hướng Vãn kinh ngạc thấy Phượng Kính Dạ đã ăn mặc chỉnh tề, hắn mặc trên người một thân cẩm bào màu trắng, mái tóc đen được buộc lên, tôn lên gương mặt anh tuấn tà mị lại lộ ra nhiều phần suy yếu.
“Buổi lâm triều đã bắt đầu, bổn vương phải đi qua đó nhìn xem.” Phượng Kính Dạ cười nhìn mái tóc rối tung của Lâu Hướng Vãn, bộ dạng ỉu xìu như còn chưa tỉnh ngủ, so với dáng vẻ thường ngày cứ cố giả vờ hèn mọn thì giờ trông có vẻ thuận mắt đáng yêu hơn rồi.
“Vương gia, người làm sao vậy?” Y thuật của Lâu Hướng Vãn rất giỏi, lúc này tự nhiên phát giác sắc mặt Phượng Kính Dạ so với hôm qua còn kém hơn, không khỏi bước lên một bước, cầm cổ tay Phượng Kính Dạ, bắt mạch một lúc, lập tức lộ vẻ hung ác, ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn nụ cười sản khoái của Phượng Kính Dạ, “Người phong bế huyệt đạo!”
“Khổ nhục kế luôn cần hy sinh một chút.” Phong bế huyệt đạo, tạo thành khí huyết không thông, cộng thêm vết thương còn chưa lành. Phượng Kính Dạ còn hao tổn chân khí nghiêm trọng nên nếu nhẹ thì hộc máu, nặng thì làm kinh mạch bị tổn thương.
Bất quá nhìn dáng vẻ tức giận của Lâu Hướng Vãn, kèm theo vài phần hung hãn, Phượng Kính Dạ cong bờ môi mỏng lên, một tay nắm lấy tay của Lâu Hướng Vãn, một tay vén sợi tóc kéo ra sau man tai của nàng, mắt phượng nhìn chằm chằm Lâu Hướng Vãn, thành khẩn mở miệng nói, “Tiểu Mộc đầu, đây là hoàng cung, đương nhiên thua một bước sẽ trả bằng máu.”
Phượng Sở Thiên lỡ tay làm chết người, đây là do Phượng Sở Thiên quá lo lắng nên không cẩn thận bị Tam hoàng tử bắt được nhược điểm, cho nên Phượng Kính Dạ cần phải dùng khổ nhục kế để cởi bỏ vấn đề nan giải này.
Vì thế mà bản thân mới chán ghét hoàng cung, chán ghét chuyện đấu đá mưu hại lừa gạt lẫn nhau! Bỗng nhiên Lâu Hướng Vãn hơi đau lòng, đã quen nhìn phong thái phóng túng không kềm chế của Phượng Kính Dạ, đột nhiên nhìn thấy hắn phải dùng khổ nhục kế để đi ứng phó người của Vương gia, trong lòng chua xót lại có chút bực bội.
“Không cần lo lắng, giúp bổn vương chuẩn bị một ít thức ăn, một hồi bổn vương hộc máu trở về, cần phải ăn để bồi bổ lại.” Phượng Kính Dạ mỉm cười không thèm quan tâm đến, bàn tay to ấm áp xoa xoa lên trên đầu Lâu Hướng Vãn, tiếp đó là nét mặt ôn hòa, “Hầu Bảo, nghe lệnh, mau lại đỡ bổn vương đi Kim Loan Điện!”
“Dạ, Vương gia.” Giọng nói Hầu Bảo ở ngoài cửa lập tức vang lên, cấp tốc đẩy cửa ra, sau đó hành lễ với Phượng Kính Dạ, rồi đỡ Phượng Kính Dạ đang suy yếu rời đi.