• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Người nào lại ngốc đến nổi, sau khi hạ độc xong còn giữ lại chứng cớ trong phòng để người khác lục ra chứ?" Tiểu Nha không đồng ý mở miệng, nếu Lâu Hướng Vãn hạ độc, khẳng định sẽ mang gói thuốc chứa độc vứt đi hết.

"Hỗn láo, Lôi quản gia và Dung Trắc Phi không có lên tiếng, lại đến phiên một tiểu nha hoàn như ngươi ở đây lắm mồm hay sao?" Hoa Thiên Thiên lớn tiếng trách cứ Tiểu Nha, thần sắc nghiêm nghị, đúng phong cách của nha hoàn nhất đẳng, trên người Hoa Thiên Thiên toát ra một ít hình bóng của Lôi quản gia, giận dữ tiến lên, lộ ra uy nghiêm mười phần.

"Thiên Thiên, ngươi mang hai nha hoàn cùng tên nô tài kia đi lục soát Thu Phong Viện, sai người gọi Hồ đại phu tới đây, kiểm tra mẫu thuốc cùng thuốc trong bình." Lôi quản gia cuối cùng cũng lên tiếng, ánh mắt nghĩ ngợi nhìn sang Dịch Quân Hàn một cái, khẳng định độc không phải do Mộc Mộc hạ, hơn nữa có Dịch Quân Hàn ở trong Thu Phong Viện, nơi này bình thường không có người khác lui tới, những gia nhân của Thiên Thiên mang đến để lục soát đã được đưa đến, muốn cài tang vật vào tuyệt đối không có khả năng.

Cả đoàn người đứng yên ở bên ngoài viện, sau khi Hoa Thiên Thiên mang người vào lục soát bên trong viện, Dung Trắc Phi có chút nghi ngờ lo lắng Hoa Thiên Thiên sẽ bao che cho Lâu Hướng Vãn, vì vậy cho Trịnh phu nhân đi cùng vào trong lục soát, xem như có thể nâng cao hiệu quả giám sát.

"Lôi bá, ta là người chính trực không sợ gian tà, a, đau! Người cứ gõ đầu ta hoài sẽ làm ta ngu đó." Lâu Hướng Vãn vuốt vuốt đỉnh đầu, thảm thiết nhìn Lôi quản gia động thủ, "Nếu muốn đánh thì bá bá nên đánh Đoàn Tử mới đúng."

"Đoàn Tử là người hầu của ai?" Lôi quản gia trừng mắt nhìn Lâu Hướng Vãn.

"Là của ta!" Lâu Hướng Vãn xấu hổ cấu chặt đầu ngón tay, gục đầu nhỏ xuống, quả thật là châu chấu hại lúa, Đoàn Tử ngu ngốc là do mình xui xẻo.

"Đây không phải ngọc bội của Văn phu nhân sao? Tỷ tỷ, ngươi xem có phải ta đã nhớ sai rồi hay không? Sao lại tìm thấy được nó ở trong ngăn kéo của Mộc Mộc." Trịnh phu nhân mỉm cười đi ra, sau đó lộ ra vẻ nghi hoặc đưa ngọc bội ở trong tay mình giao cho Dung Trắc Phi.

Khối ngọc bội kia vẫn chưa kịp giao cho Phượng Vân? Lâu Hướng Vãn chột dạ nhìn Lôi quản gia đang nén lửa giận, thân thể theo bản năng thối lui hướng về phía Dịch Quân Hàn, cái này gọi là tai họa bất ngờ, nóc nhà thủng còn gặp mưa suốt đêm! Làm người thật xui xẻo, đã giấu miếng ngọc bội đi mà cũng bị chộp được!

Giờ phút này Lôi quản gia hận không thể đánh Lâu Hướng Vãn nằm bẹp dưới đất, tốt nhất để cho nàng ta đi xuống gặp Diêm vương để đầu thai lại lần nữa. Văn phu nhân là loại người gì? Thế mà nha đầu này lại dám nhận lấy nó.

"Ta không có tham ô!" Mặt luôn thiết diện vô tư của Lôi quản gia giờ trở nên vặn vẹo, Lâu Hướng Vãn nhanh chóng mở miệng, đây là vấn đề nguyên tắc cần phải nói rõ ra.

Hừ! Lôi quản gia tức giận nhìn chằm chằm Lâu Hướng Vãn, chỉ vì hiện tại không thể răng dạy lại cho nàng hiểu rõ.

"Ta quả thật xui xẻo." Đối với tình huống trước mắt, Lâu Hướng Vãn tóm gọn lại vấn đề một chút. Từ khi bị Lưu Thẩm đánh hơn mười roi thì bắt đầu gặp xui xẻo, không đúng, phải bắt đầu nói từ khi bị Vương gia dụ dỗ đi thẩm vấn chuyện Tiểu Hà vụng trộm.

Không có chuyện Tiểu Hà, làm sao có chuyện Văn phu nhân vụng trộm, rồi xuất hiện chuyện của Lưu Thẩm, cho nên tổng kết lại mọi chuyện, Lâu Hướng Vãn quay đầu nhìn về hướng hoàng cung, hung hăng nguyền rủa trong lòng, đều do Vương gia hại mình.

"Hóa ra là biển thủ thật! Vương gia tin tưởng ngươi, để ngươi đi kê biên tài sản viện Văn phu nhân, không ngờ tới, ngươi lại muốn kiếm lợi đem tiền bỏ vào túi riêng của mình. Lâu Hướng Vãn ngươi thật sự quá to gan, còn không chịu quỳ xuống nhận tội cho ta!" Dung Trắc Phi bốp một tiếng, ném ngọc bội trong tay lên trên mặt đất làm vỡ ra thành hai phần, mặt lạnh khiển trách Lâu Hướng Vãn.

Người trong vương phủ đều biết, Lâu Hướng Vãn rất nhẹ dạ, lại có lòng lương thiện, chuyện nào rơi vào trong tay nàng đều có thể lớn hóa nhỏ. Mà Lâu Hướng Vãn ở trước mặt Phượng Kính Dạ luôn cung kính trăm phần trăm, có thể nói là một nô tỳ ngoan ngoãn tuyệt đối.

Nhưng người người ở vương phủ đều biết, Lâu Hướng Vãn chưa từng quỳ xuống trước mặt Phượng Kính Dạ, mà Phượng Kính Dạ cũng dường như chưa từng để ý đến chuyện này chút nào, tất cả mọi người bao gồm cả Dung Trắc Phi cũng không thể không xem thường việc này, cho rằng Lâu Hướng Vãn là một nha hoàn thấp kém, nhưng lại cực kỳ ranh ma.

Lôi quản gia nhíu mày một cái, nhìn về phía Dung Trắc Phi đang kiếm cớ bắt nạt Lâu Hướng Vãn, chỉ cần xem việc Dung Trắc Phi bắt Lâu Hướng Vãn quỳ xuống, rõ ràng biết Dung Trắc Phi đã ngấm ngầm hãm hại người Vương gia nâng đỡ, lại còn nói Mộc Mộc là người không biết phép tắc cần phải trừng phạt. Lúc trước, Lôi quản gia không biết Phượng Kính Dạ đã nói gì với Dung Trắc Phi, khi rời đi nhìn thấy sắc mặt Dung Trắc Phi tái nhợt, tựa hồ giống như bị dọa sợ, qua sự việc lần đó tất cả mọi người đều không còn dám nhắc đến nữa.

Lâu Hướng Vãn đã đồng ý giúp Văn phu nhân đưa mảnh ngọc bội kia cho Phượng Vân. Nếu bây giờ bản thân nói việc này ra cũng sẽ không ai tin, cho dù có tin đi nữa thì chính mình cũng đã phạm vào phép tắc vương phủ, dù cho đó là vật riêng của Văn phu nhân, thì Lâu Hướng Vãn xem như tội càng thêm tội, thế tự mình tự nhận tội đi cho rồi.

"Lôi quản gia, không tìm thấy bất kỳ độc dược nào trong phòng." Hoa Thiên Thiên không phải không nghe được cuộc đối thoại trong viện, bởi lúc đầu nàng đã nhắc nhở Mộc Mộc về khối ngọc bội kia, muốn nàng ta đem bỏ đi, nhưng Mộc Mộc luôn nói sẽ tìm cơ hội giao cho Phượng Vân, nói dù Phượng Vân còn nhỏ thì đây vẫn là đồ của phụ mẫu để lại, thế nên nó có ý nghĩa rất trọng đại. Mộc Mộc chưa tìm được cơ hội giao ngọc bội thì chuyện đã bị quậy tung thành như vậy rồi.

"Lôi quản gia, mẩu thuốc trong bình thuốc không có độc." Hồ đại phu là đại phu ở trong vương phủ, thường ngày mọi người có bệnh ít hay nhiều, đều tới chỗ Hồ đại phu chẩn đoán, dĩ nhiên các chủ tử có gì không thoải mái, đều phải mời ngự y trong cung tới xem mạch.

"Chỉ sợ chứng cứ phạm tội đều bị Mộc Mộc đem tiêu hủy rồi?" Dung Trắc Phi kiêu ngạo cười lạnh, liếc Lâu Hướng Vãn một cái, ánh mắt ác độc sắc lạnh, "Lưu Thẩm bị giết bằng độc dược, là vì ngày đó Lưu Thẩm đánh Lâu Hướng Vãn hơn vài roi, cho nên Lâu Hướng Vãn sinh lòng oán hận, muốn trả thù Lưu Thẩm, dĩ nhiên, cũng có thể do ngày đó Lâu Hướng Vãn kê biên tài sản viện cầm đi ngọc bội, bị Lưu Thẩm bất ngờ nhìn thấy, nên mới muốn giết người diệt khẩu. Mà thuốc lại do Đoàn Tử đem đến đưa cho Lưu Thẩm uống, chung quy không có người khác nhúng tay vào, nên độc này không phải do Đoàn Tử làm thì chính do Lâu Hướng Vãn làm!"

Nghe Dung Trắc Phi trình bày động cơ giết người, khiến Lâu Hướng Vãn cứ tưởng rằng mình thật sự đã giết chết Lưu Thẩm bằng thuốc độc.

Lôi quản gia trừng mắt nhìn chằm chằm Lâu Hướng Vãn, mặt nghiêm khắc như cũ, "Người đâu, phong tỏ Thu Phong Viện lại, tất cả người trong Thu Phong Viện không được đi ra ngoài, chờ Vương gia trở về định đoạt”.

"Lôi quản gia, ngươi đây muốn bao che cho Lâu Hướng Vãn sao? Mặc dù Vương gia chưa về, nhưng với chứng cớ xác thật dù không đưa Lâu Hướng Vãn đến quan phủ, ít nhất cũng nhốt vào trong ngục giam của vương phủ!" Mặt Dung Trắc Phi âm lạnh, thanh âm cất cao vài phần, không hài lòng đáp án Lôi quản gia đưa ra.

Lôi quản gia muốn bao che cho ả ta ư, không dễ như vậy đâu. Diện mạo xinh đẹp toát ra vẻ lạnh lùng, Dung Trắc Phi dùng tư thế vương phi nói. "Ở tại vương phủ, bản phi có quyền định đoạt mọi chuyện. Người đâu, đem Lâu Hướng Vãn cùng Đoàn Tử và cả Dịch Quân Hàn kia, đem nhốt hết vào trong địa lao!"

Chân mày Lôi quản gia cau lại, dù sao cũng phải cân nhắc kĩ, mình chỉ là một quản gia, Dung Trắc Phi lại là chủ tử trong vương phủ này. Ngoại trừ lão Vương phi ra thì nàng ta là người có quyền lực cao nhất tại nơi đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK