“Tổ chức sớm cũng không sao, nhưng vẫn phải tìm ngày lành tháng tốt để tiến hành, vả lại ban đầu hai bên đã định vào tháng hai. Nếu muốn tổ chức sớm hơn nửa năm thì cần phải suy tính kĩ lưỡng, gần đây có rất nhiều hộ gia đình dựng vợ gả chồng cho con, nên 16 tổ chức hôn lễ thì chỉ còn 8 ngày, việc này không thể nào làm kịp.” Lâu Hướng Vãn ân cần nói Mã phu nhân. Quả thật chuyện này rất kì lạ, cần phải thời gian để tìm hiểu và quan sát thêm.
“Câm miệng, chuyện của Phượng vương phủ không cần một tiện tỳ như người chen miệng vào!” Dung Trắc Phi vỗ lên bàn một cái rầm, mặt giận dữ nhìn Lâu Hướng Vãn. “Còn xía vào nữa thì cút ra ngoài cho bổn phi!”
Trước kia Lâu Hướng Vãn sẽ không gây xung đột với Dung Trắc Phi, mặc dù hiện giờ sắc mặt Lâu Hướng Vãn vẫn còn tái nhợt yếu ớt, nhưng với lúm đồng tiền nho nhỏ cùng gương mặt xinh xắn khi cười khóe môi cong lên, vẫn rạng rỡ như xưa, làm cho người ta có một loại cảm giác tao nhã trầm tĩnh, không dễ dàng bị người khác ức hiếp.
“Nếu như hôn lễ tổ chức nhanh như vậy, Mã gia cứ đi tìm người khác xung hỉ, Thiên Thiên của chúng tôi phải được xuất giá trong niềm hạnh phúc trọn vẹn, bản thân Thiên Thiên là nha hoàn nhất đẳng của Phượng vương phủ, nói trắng ra không hề thua kém các thiên kim Tri Phủ khác, chúng tôi không muốn Thiên Thiên phải chịu uẩn khuất khi xuất giá.”
Lâu Hướng Vãn mở miệng nói không chút kiêu ngạo hay hống hách, giọng điệu không lớn, thậm chí nụ cười vẫn giữ trên khuôn mặt tái nhợt, làm thế nào cũng khiến người ta cảm thấy nàng cao hơn Dung Trắc Phi một bậc.
Mã phu nhân sửng sốt một lúc, tuy bà biết nha hoàn nhất đẳng ở Phượng vương phủ cũng rất nổi tiếng, nhiều người đều muốn đến cửa cầu thân, nhưng Dung Trắc Phi không chỉ là phi tử của Vương phủ, hơn nữa nàng ta còn là thiên kim tiểu thư của Minh Thừa tướng, lại bị một nha hoàn chống đối. Chẳng lẽ người này được Vương gia cực kỳ sủng ái, nghe đồn trong vương phủ có một nha hoàn dám ngồi vào ghế vương phi, là nữ chủ nhân của Phượng vương phủ.
“Lâu Hướng Vãn, ngươi đừng nghĩ chiếm được sự ưu ái của Vương gia mà vô pháp vô thiên, thậm chí dám ở đây chống đối bổn phi!” Bốp một tiếng, chun trà cùng bình trà trên bàn trực tiếp bị hất rơi xuống, Dung Trắc Phi giận run cả người.
“Nô tỳ chỉ cần dựa vào điểm này thôi.” Lâu Hướng Vãn hơi chột dạ cười, nói cho cùng đây là Phượng vương phủ, mình không ỷ vào Vương gia, sao dám “làm xằng làm bậy” như vậy chứ.
“Lâu Hướng Vãn!” Giọng sắc đến mức hất tung cả nóc nhà, nét mặt Dung Trắc Phi liền biến đổi, mặt vô cùng tức giận,. Bờ môi đỏ mọng giận run run, nhưng lại không thể thốt thành lời.
“Dung Trắc Phi không nên nóng giận, đều do Mã gia chúng tôi tự rước lấy phiền toái, mọi người không cần bất hòa với nhau.” Mã phu nhân nhanh chóng đứng dậy, cúi người mỉm cười hướng về phía Dung Trắc Phi thở dài, bất quá xem ra muốn cưới Hoa Thiên Thiên cần phải có sự trợ giúp của Lâu Hướng Vãn mới đạt hiệu quả.
“Mã phu nhân, đây là bổn phi trị gia không nghiêm, làm bà phải chê cười rồi.” Dung Trắc Phi giận đến mặt tái xanh vặn vẹo, bất quá nàng vẫn phải cố bình tĩnh, oán hận nhìn Lâu Hướng Vãn, “Hôm nay vương gia không có ở trong vương phủ, chuyện này sẽ do bổn phi làm chủ.”
Nhắc đến Phượng Kính Dạ, Lâu Hướng Vãn không ngừng nghĩ đến hắn hiện giờ vẫn còn đang ở trong hoàng cung, không biết đã tỉnh chưa, nghĩ đến càng thấy vương gia thật sự quá độc ác, đối với nàng quá cố chấp, còn đối với bản thân lại rất tàn nhẫn. Không từ bất cứ thủ đoạn nào, chỉ muốn giữ chặt nàng không buông, xem ra từ nay về sau phải dây dưa với hắn cả đời rồi, chứ cứ mắc nợ hoài thì đến bao giờ mới trả xong.
“Có thể tổ chức hôn lễ sớm hơn, nhưng 16 thì quá nhanh, hãy để cho ta suy nghĩ lại.” Mặc dù Hoa Thiên Thiên rất cảm động khi thấy Lâu Hướng Vãn ra mặt cho mình, nhưng cùng Dung Trắc Phi công khai đối kháng, Hoa Thiên Thiên lo Lâu Hướng Vãn sẽ chịu thiệt thòi. Dù sao ngoại trừ vương phi, Trắc Phi cũng là một tước vị cao, mà nàng ta còn có Minh gia chóng lưng.
“Cũng đúng.” Mã phu nhân cười nồng nhiệt, ánh mắt lo lắng sốt ruột, bà thật càng nhìn càng thấy thích Hoa Thiên Thiên.
“Thiên Thiên, ngươi tới chỗ bổn phi xem có còn cần chuẩn bị thêm gì không. Phượng vương phủ này sẽ không ai bạc đãi ngươi đâu.” Dung Trắc Phi trợn mắt, lạnh lùng nhìn Lâu Hướng Vãn, vung ống tay áo sải bước rời đi. Nếu như không phải Lôi quản gia là người cai quản vương phủ, mình nhất định sẽ cho Lâu Hướng Vãn kia biết thế nào là phép tắc!
Lâu Hướng Vãn nhìn Mã phu nhân cười cười, Mã phu nhân đảo mắt nhìn qua Dung Trắc Phi có hơi e dè, càng thêm hòa nhã đi tới bên cạnh Lâu Hướng Vãn.
“Thiên Thiên có một tỷ muội tốt như cô nương là phúc của Thiên Thiên, cũng là phúc của Mã gia ta, vòng tay này là vật tổ tiên lưu truyền lại cho ta, hôm nay đã thất lễ, vật này xin tặng lại cô nương coi như làm lễ gặp mặt.” Một mặt Mã phu nhân mỉm cười, một mặt nhanh chóng tháo vòng tay Phỉ Thúy xuống đeo trên cổ tay nàng.
“Phu nhân quá khách khí rồi, nô tỳ làm sao dám nhận.” Lâu Hướng Vãn khước từ, đáng tiếc thân thể nàng vẫn còn suy yếu, vừa rồi còn tranh cãi với Dung Trắc Phi nên đã hao tổn hết sức lực. Mã phu nhân nhân cơ hội này bắt lấy cánh tay nàng, đeo chiếc vòng vào cổ tay nàng, màu xanh biếc của ngọc Phỉ Thúy kết hợp với cánh tay trắng như tuyết càng tăng thêm nổi bậc.
“Cô nương chớ đừng xem thường Mã gia, cứ quyết định như vậy đi, về phần hôn ước, kính xin cô nương thông cảm, thật sự việc này không còn cách nào giải quyết được nữa sao.” Mã phu nhân nắm lấy tay Lâu Hướng Vãn, một mặt không muốn nàng cự tuyệt, một mặt ý muốn nàng giúp đỡ cho bà. Sự nhiệt tình của bà, không ai có thể nào kháng cự, “Trong nhà còn có việc, ta phải về trước.”
Vừa nói dứt lời, Mã phu nhân vỗ lưng Lâu Hướng Vãn đầy cưng chìu, sau đó tức tốc cùng hai nha hoàn của mình rời đi, tốc độ đi cực nhanh khiến Lâu Hướng Vãn căn bản không kịp khước từ.