"Quân Hàn, Bổn vương đã ra đảm bảo với Dung Trắc Phi, rằng lão bà chết không phải do bị người mình hạ độc, ngươi cần phải nắm chắc mười phần, bằng không Bổn vương sẽ phải làm theo lời của Dung Trắc Phi." Ngồi trên ghế trong sảnh đường, Phượng Kính Dạ lạnh lùng mở miệng, nghe như đang nói đùa nhưng ánh mắt phượng lại đầy sắc bén. Nếu như Dịch Quân Hàn không thể kiểm chứng được gì, Phượng Kính Dạ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.
"Quân Hàn hiểu." Đối với những lời đe dọa của Phượng Kính Dạ, mặt Dịch Quân Hàn vẫn không chút biểu tình, sau đó đem những lời Lâu Hướng Vãn lén lút nói, liền nói ra trong một lần.
Lâu Hướng Vãn liếc thấy sắc mặt Dung Trắc Phi trở nên u ám, độc này ắt do Dung Trắc Phi hạ. Dù sao lúc Đoàn Tử và Quân Hàn đi ra cửa hốt thuốc liền bị người theo dõi, nếu như nói không phải do Dung Trắc Phi, Lâu Hướng Vãn thật sự không nghĩ ra được có người thứ hai nhúng tay vào, nhưng nhìn thấy sắc mặt oán hận của Dung Trắc Phi không thể làm thịt mình, Lâu Hướng Vãn cố giữ bình tĩnh không để mình thất bại, nhưng xem ra Dung Trắc Phi không hề sợ hãi chút nào. Chỉ là phải trong mười hai canh giờ, sâu keo mới có thể ngửi được mùi của hóa cốt thảo.
"Đã vậy, Lôi Bôn hãy phái Long Cửu đi một chuyến đến bãi tha ma bắt một ít sâu keo đến đây." Phượng Kính Dạ cười châm biếng, dường như đối với hóa cốt thảo cùng sâu keo rất có hứng thú, nếu không sẽ không cố ý phái Long Cửu đi đến bãi tha ma bắt côn trùng.
"Tiểu Mộc đầu, tới đây, châm trà cho Bổn vương." Ánh mắt Phượng Kính Dạ đảo một vòng nhìn sang Lâu Hướng Vãn, nếu như vương phủ vẫn yên tĩnh chẳng xảy ra chuyện gì, đoán chừng cả đời này nàng ấy sẽ mãi là Tiểu Mộc đầu.
Có người hạ lệnh yêu cầu, dù Lâu Hướng Vãn không muốn, cũng chỉ có thể hấp ta hấp tấp chạy đến bên cạnh Phượng Kính Dạ, châm trà rót nước cho Vương gia.
"Vương gia, độc không phải do ta hạ." Lúc Lâu Hướng Vãn đưa chun trà lên, nhỏ giọng mở miệng nói lần nữa.
"Bổn vương biết." Phượng Kính Dạ mỉm cười nhận lấy chun trà.
"Cũng không phải do Quân Hàn làm." Lâu Hướng Vãn không ngừng cố gắng nói, nhìn sắc mặt Phượng Kính Dạ từ rạng rỡ chuyển thành rét lạnh, Lâu Hướng Vãn co người lại, thấy sắc mặt hắn chuyển đổi quá nhanh.
"Bổn vương biết." Phượng Kính Dạ khẽ hừ lạnh, liếc xéo nhìn Lâu Hướng Vãn một cái.
"Vương gia nói làm theo Quân Lệnh gì!" Lâu Hướng Vãn thiếu chút nữa bị Phượng Kính Dạ chọc tức đến không thở nổi. Rõ ràng, mới vừa rồi mặt Vương gia còn rất bình thường, nhưng sao tự nhiên nhìn Quân Hàn như hung thủ giết người, còn uy hiếp gì làm theo Quân Lệnh.
"Bổn vương chỉ đang cao hứng." Mắt phượng nhíu lại, Phượng Kính Dạ thản nhiên thưởng thức trà, không bức Dịch Quân Hàn thì người sau lưng hắn sao có thể xuất đầu lộ diện, thật vất vả mới đưa người vào trong vương phủ, đương nhiên sẽ không để cho Dịch Quân Hàn bị đuổi ra ngoài, tất nhiên sẽ phái người đi điều tra lai lịch của hóa cốt thảo, chỉ cần đối phương vừa động, Phượng Kính Dạ mới có thể điều tra rõ ràng.