“Nương Nương, chúng ta không cần phải nói vòng vo, mười vạn đại quân đổi lấy sự an toàn của Mộc Mộc.” Phượng Kính Dạ nâng ly trà lên nhấp một ngụm, sau đó nói rõ điều kiện của mình, liền thấy tay Vương hoàng hậu run lên, thiếu chút nữa ly trà rơi xuống đất, trên mặt Phượng Kính Dạ xẹt qua vẻ khinh thường, chắc bọn họ không nghĩ tới mình lại dám làm như vậy.
“Vương gia nói thật sao?” Tim Vương hoàng hậu đập thình thình, thậm chí làm mất luôn dáng vẻ uy nghi, mười vạn đại quân mang ý nghĩa gì, Vương hoàng hậu liền hiểu, chẳng qua bà thật không ngờ Phượng Kính Dạ chỉ vì một nữ nhân dám đưa ra quyết định như vậy. Vương hoàng hậu cơ hầu cảm giác Phượng Kính Dạ hiện tại là do người khác cải trang, vì thứ tình cảm ngu ngốc mà từ bỏ quyền lợi, nam nhân như vậy sao có thể làm Phượng vương gia của vương triều Tố Nguyên.
Năm đó tại biên quan, Phượng Kính Dạ chỉ mới mười sáu tuổi, với Thập Bộ Sát Nhất Nhân và Thiên Lý Bất Lưu Hành, uy danh liền lan xa, thống soái tam quân, khoác trên người lớp áo giáp, bốn tháng sau cỡi ngựa hồi kinh, theo sau là một đại đội kỵ binh, đi tới đâu bách tính reo mừng tới đó. Sau việc này liền có nhiều nam tử tình nguyện tòng quân, cũng chỉ vì một người là Phượng Kính Dạ, nhưng hiện nay hắn vì một tiện tì bỏ đi mười vạn đại quân, điều này khiến cho Vương hoàng hậu cứ tưởng mình đang nằm mơ.
“Bất quá còn có điều kiện.” Phượng Kính Dạ mở miệng lần nữa, cười, ”Hoàng hậu nương nương không cần lo lắng, kỳ thật điều kiện này rất đơn giản, để Minh Dung chịu tội trảm lập quyết!”
Lúc Phượng Kính Dạ nói dứt câu, trong mắt phát ra nụ cười chết chốc, Minh Dung dám cả gan lén hạ độc người bằng dược, còn hại Mộc Mộc bị nhốt vào trong ngục tù, mối thù này Phượng Kính Dạ không thể không báo, cho nên hắn dùng mười vạn đại quân để đổi lấy cái chết của Minh Dung.
Phượng Kính Dạ đưa ra yêu cầu Minh Dung phải chết, Vương hoàng hậu vẫn không dám đáp ứng, dù sao Minh thừa tướng đã ở trong triều nhiều năm, tay chân rất nhiều, nếu chỉ cần một mình Minh Dung chết, thì Vương hoàng hậu có rất nhiều biện pháp để ép Minh thừa tướng lựa chọn, chỉ cần có mười vạn đại quân trong tay, thiên hạ này chắc chắn thuộc về Tam Hoàng tử, Minh thừa tướng chỉ có thể dùng Minh Dung để đổi lấy an toàn lớn nhỏ trong Minh Gia.
Cho nên không cần phải do dự nữa, Vương hoàng hậu cười khanh khách đồng ý yêu cầu của Phượng Kính Dạ, sau đó liền tiễn Phượng Kính Dạ ra khỏi Tê Ngô Cung, tiếp theo cho thân tín của mình trong hoàng cung truyền tin này đến phủ đệ Tam hoàng tử, đây là tin tức tốt nhất trong ngày hôm nay, chẳng khác nào rớ được miếng thịt béo bỡ, thực không thể ngờ chỉ vì một Lâu Hướng Vãn mà đổi lấy mười vạn đại quân, xem ra Phượng Kính Dạ quả thật đã sập bẫy rồi!
Vài nhà vui mừng, vài nhà sầu, Phượng Sở Thiên chưa từng oán trách quyết định này của Phượng Kính Dạ, nhưng hắn cùng Tả Ngôn phải mất một đêm không ngủ, để sắp xếp lại nhiều chuyện, chờ đến ngày mai, thế cục sẽ biến động đến long trời lở đất.
Tam hoàng tử Phượng Tiêu cùng Lương Viên nhận được tin của Vương hoàng hậu liền cả đêm không ngủ, bắt đầu tưởng tượng sau này đăng cơ làm hoàng đế sẽ hưởng nhiều vinh hoa phú quý, không cần phải nhìn sắc diện của bất cứ kẻ nào.
Còn đám người Minh Gia cũng đang vui mừng mơ tưởng, chờ sáng ngày mai, lão hoàng đế Phượng Đạt hạ chỉ chém đầu Lâu Hướng Vãn, lấy lại được danh dự uy tín cho Minh Gia, cũng báo thù chuyện Phượng Kính Dạ hưu thê.