Sáng sớm sau khi để Hầu Bảo hầu hạ rời giường, Phượng Kính Dạ đợi hồi lâu, đồ ăn sáng cũng đã nguội lạnh, mới phát hiện Lâu Hướng Vãn còn chưa dậy. Mặc dù trước kia từng nói Lâu Hướng Vãn có thể trốn tránh, làm một nha hoàn tuân thủ bổn phận, nhưng hiện tại qua quan sát kĩ lưỡng của Phượng Kính Dạ, Tiểu Mộc đầu chẳng có nửa điểm của bóng dáng kẻ hạ nhân.
Nhiều nhất chỉ khom người không hề quỳ xuống thỉnh an, phỏng chừng kia cũng là vì che giấu đi vẻ mặt tinh quái mới phải cúi đầu. Nhiều lần trong bóng tối gặp phải Minh Dung, Phượng Kính Dạ bắt gặp Lâu Hướng Vãn nói ra những lời thấp hèn, nhưng ánh mắt lại linh động ngắm nhìn chung quanh, quai hàm nhỏ khẽ động, vừa thấy là biết đang oán thầm cái gì.
Cho dù biết Phượng Kính Dạ sai người canh phòng chặt chẽ, Lâu Hướng Vãn vẫn tìm ra được lực lượng ở ngoại viện giúp đỡ, không cần lại phải cùng nhau chen chúc trên một cái giường, lúc này Phượng Kính Dạ mới đi ra ngoài điện, tiếng bước chân kinh động cung nữ luôn canh giữ ở bên cạnh, lập tức cung kính hành lễ với Phượng Kính Dạ, “Vương gia, cô nương còn chưa thức dậy.”
“Ngủ đến giờ?” Phượng Kính Dạ thoáng nhìn thấy mặt trời đã mọc lên cao, ánh mặt trời hừng hực chiếu xuống, chờ một chút nữa có thể ăn luôn cả bữa trưa rồi.
“Cô nương tỉnh rồi, nhưng không có dậy.” Cung nữ nhanh chóng trả lời, kính cẩn lễ phép, thân thể đứng thẳng, ánh mắt nhìn chằm chằm mũi chân, đây mới chính là bộ dáng đúng mực của một nô tài, Lâu Hướng Vãn giỏi nhất cũng chỉ làm giống vậy.
Thật đúng là có thể ngủ! Chẳng qua hiện giờ nghĩ lại, Mộc Mộc ở tại Thu Phong Viện, ánh mặt trời vừa nhú lên là đã chiếu thẳng vào phòng ngủ, phỏng chừng Mộc Mộc nguyền rủa mình không ít, Phượng Kính Dạ trực tiếp đẩy cửa ra tiến vào trong.
Tuy rằng nói phòng nhỏ, nhưng trước đó Phượng Kính Dạ đã cho Hầu Bảo bố trí lại, tuyệt đối khá thoải mái, mà cách màn lụa màu trắng, Lâu Hướng Vãn cuộn mình ở trên giường, trong tay ôm chăn bông. Dù căn phòng không nóng lắm, nhưng sao lại ôm chăn bông?
“Không nóng sao?” Ngồi xuống bên giường, Phượng Kính Dạ buồn cười khi nhìn thấy Lâu Hướng Vãn đã tỉnh dậy, người nằm ở trên giường đôi mắt quay tròn nhưng vẫn lười biếng không dậy nổi, trong mắt có vẻ bất đắc dĩ, bộ dạng này thấy thế nào cũng như một đứa trẻ.
Lâu Hướng Vãn lắc đầu, chăm chú nhìn ánh mặt trời sáng ngời ngoài cửa sổ, lại càng không nghĩ tới sau khi náo loạn, coi như đã báo xong thù. Lâu Hướng Vãn cảm giác ở trong cung vẫn nên khiêm tốn làm việc, cho nên sau đó nàng quyết định mỗi ngày ru rú ở trên giường không đứng dậy.
“Đau đầu, không đứng dậy nổi.” Thanh âm êm dịu còn đang ngáy ngủ không giống như âm thanh du dương thường ngày, ngược lại mang vài phần ngây thơ. Lâu Hướng Vãn nhắm mắt lại, trực tiếp xoay người, ôm tấm chăn bông trong lòng lùi vào trong góc giường, tiếp tục ngủ nướng đưa lưng về phía Phượng Kính Dạ.
Trong lúc nói chuyện, dáng người thon gầy bước lại gần, độ mạnh yếu nhấn nhẹ lên huyệt Thái Dương của Lâu Hướng Vãn, mà Lâu Hướng Vãn vẫn nhắm hai mắt như cũ, vui vẻ học theo kiểu con mèo con kêu hai tiếng meo meo, càng không muốn đứng lên.
Nhưng mà nhấn mãi nhấn mãi, di chuyển từ đầu xuống đến cổ, sau đó là bả vai đến hai tay, Phượng Kính Dạ dần dần có xu hướng trượt xuống, khóe miệng Lâu Hướng Vãn hơi run rẩy, đồng thời bắt được vuốt sói sắp đụng tới ngực mình, xoay một chút liền ngồi ngay ngắn, hung tợn nhìn Phượng Kính Dạ nhân cơ hội muốn chiếm tiện nghi của mình.
“Vương gia, nên dạy dỗ lại bàn tay của người đi, bằng không ta liền giúp ngươi chặt nó.” Nghiến răng nghiến lợi, Lâu Hướng Vãn bóp chặt bàn tay đang làm càn đáng ghét của Phượng Kính Dạ.
“Lần này đã tỉnh, thì mau đứng dậy đi.” Phượng Kính Dạ cười nhạt, bàn tay to xoa xoa đầu tóc vốn đã hỗn loạn của Lâu Hướng Vãn, “Nếu mệt, ăn trưa xong lại ngủ tiếp thêm một lúc.”
“Biết rồi.” Bị Phượng Kính Dạ làm loạn một trận như vậy, Lâu Hướng Vãn đã không còn buồn ngủ nữa, vả lại có một con sói xảo quyệt đang ngồi bên cạnh, nàng thực không dám ngủ, trực tiếp hung hăng đá văng cái chăn đang ôm ra, kết quả không cẩn thận, đá thẳng lên trời, chân nhỏ lệch khỏi mục tiêu. Nếu như Phượng Kính Dạ biết sẽ bị Lâu Hướng Vãn đá trúng giữa hai chân, hắn tuyệt đối sẽ không ngồi ở bên giường gọi nàng dậy.
khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo, Phượng Kính Dạ khom người, mày nhíu lại cùng một chỗ, cho dù Phượng vương gia có mạnh mấy, bị đá một cước vào bộ vị trọng yếu thì cũng đau đến mặt không còn chút máu.
“Vương gia… Ta thật không có cố ý…” Lâu Hướng Vãn chột dạ nuốt nước miếng, trời đất chứng giám, nàng thật sự không có cố ý, đây tuyệt đối là lỡ tay.
“Tiểu Mộc đầu, ngươi muốn bổn vương tuyệt tử tuyệt tôn sao?” Cơn đau giữa hai chân hơi dịu đi một chút, Phượng Kính Dạ giận dữ ngước lên nhìn thoáng qua Lâu Hướng Vãn, một cước này đá không nhẹ, cũng may mắn không phải cố ý, nếu là cố ý, hạnh phúc nửa đời sau của Tiểu Mộc đầu đã bị một cước kia đá mất rồi.
“Vương gia, Phượng Vân đã năm tuổi rồi, tuyệt đối không tuyệt hậu đâu.” Lâu Hướng Vãn nhanh chóng trả lời, sau đó nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Phượng Kính Dạ tối sầm lại không ngừng tỏa ra hàn ý, không khỏi giật giật khóe miệng, lộ ra nụ cười gượng ép, đá cũng đá rồi, bản thân còn làm gì được? Chẳng lẽ để vương gia đá lại hay sao?
Mà mình không có nói sai? Nghĩ đến chuyện này, Lâu Hướng Vãn lập tức ưỡn eo nhỏ lên, không biết sợ nhìn về phía Phượng Kính Dạ, sau đó giơ tay lên vỗ vỗ đầu Phượng Kính Dạ, thành khẩn mở miệng,“Vương gia, hài tử nói dối sẽ bị sói ngậm đó.”
“Tiểu Mộc đầu, lá gan của ngươi ngược lại càng ngày càng lớn phải không?” Phượng Kính Dạ cười nguy hiểm, một tay bỗng nhiên kéo lấy eo Lâu Hướng Vãn, dùng sức, trực tiếp kéo người vào trong vòng tay ôm ấp của mình, môi mỏng ghé vào bên tai Lâu Hướng Vãn, cười tà mị uy hiếp, “Bổn vương nói cho ngươi biết, Phượng Vân không phải nữ nhi của bổn vương.”
Lâu Hướng Vãn cứng ngắc cả người, ngay cả động tay động chân đẩy Phượng Kính Dạ ra cũng quên mất, trợn mắt há hốc mồm nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gan tấc, sau đó đột nhiên lắc đầu, kêu lên, “Vương gia, người bị đội nón xanh rồi!”
Vẻ mặt này, thanh âm này, động tác này, nhìn sao cũng đều là vui sướng khi thấy người gặp họa! Phượng Kính Dạ nặng nề thở dài một tiếng, vì sao Tiểu Mộc đầu không nghĩ về mặt tốt chứ!
Quả thật gỗ mục không thể đẽo! Phượng Kính Dạ nhìn Lâu Hướng Vãn vì biết được bí mật động trời mà ánh mắt sáng rỡ, trên vầng trán tinh xảo đều là kích động cùng sự hưng phấn, trên gương mặt nhỏ nhắn là nụ cười đắc ý. Cuối cùng Phượng Kính Dạ vô lực cúi đầu, hôn lên trên mặt Lâu Hướng Vãn một cái, thở dài, “Này xem như chịu lỗi cho cú đá bổn vương.”
Bị hôn một cái, Lâu Hướng Vãn cũng không để ý đến, cứ cười hớn hở vỗ vỗ bả vai Phượng Kính Dạ, rộng lượng an ủi hắn, “Nhưng vì sao vương gia lại biết được?”
Chẳng lẽ trước đó Văn phu nhân đã lén lút tư thông với gian phu kia? Lâu Hướng Vãn chớp chớp mắt, sau đó ánh mắt có chút hoài nghi nhìn về phía giữa hai chân của Phượng Kính Dạ, vương gia sẽ không “không được” chứ, cho nên sau đó Văn phu nhân mới vụng trộm? Nhưng mà cũng không đúng a, trước kia cũng thỉnh thoảng hay nhìn thấy Tử Thư để lộ cần cổ, lộ bả vai khoe ra những vết hôn, như thế nào cũng không giống như vương gia không được a.
“Mộc Mộc, đứng lên rửa mặt, rồi ăn sáng đi.” Phượng Kính Dạ vỗ vào cái trán, có chút đau đầu đứng dậy đi tới cửa phòng, hắn thật sự muốn Mộc Mộc biết mình rốt cuộc được không! Chẳng qua, hôm nay đoán chừng thật sự không được, mới vừa rồi bị Mộc Mộc đá một cước kia thật đúng là ác độc.
Sau khi ăn điểm tâm, Phượng Kính Dạ uống thuốc khoanh chân ngồi xuống ở trên giường để điều dưỡng khí, mà Lâu Hướng Vãn cũng quyết định nghiêm túc làm việc, nàng thật sự sợ sau khi ra Kỳ Lân Điện, bị Vương hoàng hậu phái người giết chết, cho nên cầm lấy một quyển sách ngồi ở cửa sổ, nhìn gió khẽ thổi.
Cùng lúc đó, phủ Minh Thừa Tướng.
Hưu thư được Lôi quản gia tự mình đem đến, Minh thừa tướng giận đến không kiềm chế được, một đêm không ngủ làm vành mắt Minh Dung đỏ hoe, tiều tụy không ít, không thấy chút nào dáng vẻ kiêu ngạo tôn quý lúc trước ở Phượng vương phủ, ngơ ngác nhìn hưu thư, vẻ mặt thống khổ kèm theo phẫn nộ, cuối cùng là dữ tợn rồi biến thành lòng thù hận.
“Phượng vương gia khinh người quá đáng” Minh Lam là người đầu tiên không kiềm được phẫn nộ tức giận mắng, nhìn hưu thư sỉ nhục phủ Thừa Tướng kia, “Dù gì Minh gia ta cũng đường đường là phủ Thừa Tướng, người của phụ thân ta trải đầy khắp triều đình cùng dân chúng, Phượng Kính Dạ lại dám làm như thế sao!”
“Đại ca, này không nên trách vương gia, đều do lỗi của tiện nhân Lâu Hướng Vãn. Nếu không phải nàng quyến rũ, mê hoặc vương gia, thì làm sao vương gia có thể hưu ta chứ!” Từng chữ từng chữ một, rít từ trong kẽ răng ra, ánh mắt Minh Dung đầy âm độc, gương mặt dữ tợn lộ ra nụ cười thị huyết, nhất định phải đem Lâu Hướng Vãn ra lóc thành từng miếng thịt.
“Được rồi, chuyện này cần phải bàn bạc kỹ hơn!” Minh thừa tướng vẫn luôn duy trì vẻ bình thản, tuy rằng vẫn tức giận, gương mặt đầy nếp nhăn, nhưng không ngờ Minh Lam lại giận đến mất khống chế, “Trước đó lợi dụng hôn sự Mã gia để buộc Lâu Hướng Vãn ra khỏi hoàng cung, giờ thì không được rồi.”
“Phụ thân, chúng ta có rất nhiều cao thủ, hơn nữa với địa hình quen thuộc của hoàng cung, nếu thật sự không được, liền dùng chút tiền mời sát thủ của Sát thủ lâu đến động thủ, còn không sợ không làm thịt được tiện nhân Lâu Hướng Vãn kia à!” Tuổi trẻ khí thịnh (ý nói tuổi trẻ thì háo thắng,hấp tấp), Minh Lam nói theo, ánh mắt sâu hút âm độc, tiện nhân này tốt nhất đừng để rơi vào tay mình!
“Thủ vệ Hoàng cung canh giữ nghiêm ngặt, há lại để cho sát thủ dễ dàng lẻn vào như vậy, huống chi còn là Kỳ Lân Điện, ngoài ra còn có cao thủ của Phượng vương gia, giờ muốn đưa Lâu Hướng Vãn ra cung quả không dễ, bất quá nếu Phượng vương gia ra khỏi hoàng cung, Lâu Hướng Vãn nhất định cũng sẽ rời khỏi hoàng cung theo.” Minh thừa tướng trầm tư mở miệng, trong lòng đã có tính toán, “Dung nhi, ngươi trở về Phượng vương phủ một chuyến, xem như bái biệt lão Vương phi, lần trước đi miếu Quan Âm bị thích khách làm kinh hãi, lão Vương phi vẫn luôn bị ốm, ngươi đi làm tròn hiếu đạo, có lão Vương phi mở miệng, hưu thư của Phượng vương gia sẽ không tính.”
Phượng Kính Dạ hưu Minh Dung căn cứ vào hai điều trong thất xuất là ghen tị và phụ đức (cái đức của người làm vợ ^^), nhưng ở triều đại Tố Nguyên lấy chữ hiếu làm đầu, chỉ cần lão Vương phi mở miệng, Minh thừa tướng biết chuyện nhất định còn có đường sống để cứu vãn, về phần Lâu Hướng Vãn? Trong ánh mắt Minh thừa tướng tràn đầy sát khí, một tiện tì như thế dám làm nhục phủ Thừa Tướng, hẳn không thể nghi ngờ người phải chết!
Từ xưa đến nay, hoàng cung đều có mật đạo thông ra ngoài, nếu xảy ra nguy hiểm, hoàng đế có thể theo mật đạo đào tẩu, mà ở Kỳ Lân Điện có mật đạo thông đến Ngự Thư Phòng, đi thông qua mật đạo có thể ra ngoài, ngoại trừ hoàng đế, không có người khác biết, này cũng là vì an toàn bảo đảm cho đế vương.
Vào đêm hôm sau, Phượng Kính Dạ cùng Phượng Sở Thiên liền bắt đầu thảo luận sách lược nguy cơ ở biên quan, tuy rằng nói hiện thời Phượng Sở Thiên là thái tử, nhưng chung quy cũng không phải là hoàng đế, mà hoàng đế Phượng Đạt lại say mê luyện đan, hao phí nhiều tiền tài không nói, xao lãng triều chính, việc này làm cho quốc khố hàng năm đều trống rỗng.
Cả Vương hoàng hậu cùng Tam hoàng tử một phe, Phượng Sở Thiên một phe, Minh gia một phe, các đại thần trong triều đình cũng thế, cho nên tạo ra thế chân vạc, mà Hộ bộ thương thư là người của Vương gia, là phụ thân của Vương hoàng hậu, cho nên quốc khố càng cạn kiệt hơn, tham ô nghiêm trọng, để xuất binh chinh chiến thì hao phí chính là nhân lực, vật lực cùng tài lực.
Lâu Hướng Vãn không muốn tham dự vào, chuồn ra Kỳ Lân Điện, chậm rãi đi dạo hoàng cung trong đêm, bỗng nhiên có một bóng dáng nhanh chóng lướt qua, bởi vì Lâu Hướng Vãn đứng ở trong bụi hoa, hô hấp ép xuống cực thấp nên không bị người phát hiện.
Chẳng lẽ lại là đi tìm Vương hoàng hậu gây phiền toái? Nhìn hắc y nhân đang chạy như bay về phía Tê Ngô Cung, Lâu Hướng Vãn chớp chớp mắt, sau đó khôi phục lại một nửa chân khí, bóng dáng cũng nhanh chóng đuổi theo.
Hắc y nhân đối với địa hình trong hoàng cung khá quen thuộc, mà Lâu Hướng Vãn cũng quen thuộc, nếu bị những người khác thấy chỉ sợ sẽ khiếp sợ, địa hình hoàng cung lại có người ngoài biết rõ, nơi nào có thị vệ tuần tra, chỗ nào có ám trang (giống như các cơ sở ngầm ấy), bằng không dù thân thủ cao tới đâu cũng sẽ bị phát hiện.
Đến gần Tê Ngô Cung, Lâu Hướng Vãn không có cách nào lại gần thêm chút nữa, thân thể dừng lại ở trên cành cây cao rậm rạp nhất, ở chỗ rất xa nhìn về phía cung điện, bởi vì lúc trước Lâu Hướng Vãn gây chuyện, nơi ở của Vương hoàng hậu được canh gác càng thêm nghiêm ngặt, nhưng mà Hắc y nhân có thể đi vào được, này chứng tỏ không phải tìm Vương hoàng hậu gây phiền toái.
Uổn phí theo một đường! Lâu Hướng Vãn ngáp một cái, tựa vào trên cây, vừa rồi quá nóng vội, nên nội lực chỉ khôi phục một nửa, thân thể vẫn có chút không chịu đựng nổi, nên lúc này tâm trạng rất chán nản, tựa vào trên cây nhìn về phía Tê Ngô Cung.
Mà hai Long Vệ âm thầm đi theo, đang ở rất xa phía sau Lâu Hướng Vãn, dù sao Lâu Hướng Vãn không thích có người đi theo, nên trước đó nàng ở trong bụi hoa bên cạnh gần một bụi trúc Nam Thiên hơn hai thước, Lâu Hướng Vãn dùng lá xanh rậm rạp che khuất bóng dáng, gió thổi làm cho cành lá lay động phát ra âm thanh xào xạc, cho nên Hắc y nhân không có chú ý đến Lâu Hướng Vãn, hai Long Vệ cũng không có chú ý tới Lâu Hướng Vãn, sau khi phát hiện ra lúc này mới kinh sợ, một người đi về bẩm báo với Phượng Kính Dạ, một Long Vệ nhanh đứng dậy tìm kiếm bốn phía.
“Minh Tuyên Quốc phái ngươi tới?” Trong phòng, hai cung nữ thân cận Dao Quang cùng Tuyền Ki đều không có mặt, Vương hoàng hậu ngồi ở ghế tựa nhìn về phía Hắc y nhân lẻn vào.
“Vâng.” Thanh âm của Hắc y nhân có vẻ hơi quỷ dị, khàn khàn như cố ý thay đổi giọng nói, trên mặt dùng vải đen che kín không kéo xuống, chỉ để lại một đôi mắt lạnh như băng giống như không phải mắt người, từ trong lòng lấy ra một tờ giấy đưa cho Vương hoàng hậu.
Vương hoàng hậu nhìn chữ viết trên giấy không mở miệng, Lâu Hướng Vãn trầm tư, mặc kệ Vương gia có chủ ý gì, cũng chỉ muốn bảo vệ tốt cho mình, nhưng còn Vương hoàng hậu là địch nhân chung của Vương gia và Minh gia, nếu không diệt trừ, cái gai trong đầu bọn họ, ngày đêm không thể yên lòng.
Vương hoàng hậu đứng dậy đi về cái tủ bên cạnh, cọt kẹt một tiếng, một tấm ván gỗ trong ngăn tủ lún xuống, lộ ra bên trong một không gian khoảng một thước vuông, từ bên trong Vương hoàng hậu lấy ra một cái bình sứ màu trắng, sau đó ném cho Hắc y nhân.
“Nói cho Minh Tuyên Quốc, dược được lấy từ nơi này của ta, sai Minh Dung động thủ, mọi người cố hạn chế.” Vương hoàng hậu khoát tay, ý bảo Hắc y nhân lui ra.
Hắc y nhân cất bình dược đi, mũi chân chuyển, bóng dáng nhanh chóng từ cửa sổ vút đi ra ngoài, cực nhanh, trong đêm tối, lại còn trang phục màu đen, làm cho người ta căn bản không thể nhận thấy được.
Lâu Hướng Vãn lại tới, vốn muốn nhìn xem Hắc y nhân đến cùng là ai. Từ xa xa ở hoàng cung, thấy Long Vệ ở xa tìm tới, liền biến sắc, lần này phiền toái rồi!
Nếu tăng tốc tránh đi cuộc tìm kiếm của Long Vệ, thì khoảng cách lại kéo gần, thế sẽ làm cho Hắc y nhân phát hiện ra, nhưng trái lại sẽ khiến Long Vệ thấy mình, mà đội tuần tra thị vệ hoàng cung cũng đã đi tới bên cạnh, ba mặt bị bao vây, không cho phép Lâu Hướng Vãn suy nghĩ nhiều liền nâng cao nội lực tăng nhanh tốc độ hơn, trong tay ngân quang chợt lóe, tìm một thanh đoản kiếm sắc bén cắt một chút làn váy, lấy mảnh vải che kín mặt, Hắc y nhân cũng lẻn vào hoàng cung, cho nên dù bị phát hiện, tất cả mọi người đều là lén lén lút lút, so với bị Long Vệ bắt gặp mình thì vẫn tốt hơn.
Quả thực giống như Lâu Hướng Vãn phỏng đoán, nàng tăng tốc, tránh được Long Vệ cùng thị vệ tuần tra, Hắc y nhân ở phía trước phát hiện, xoay người thấy một trận chưởng phong mạnh mẽ đánh lại.
Nội lực thật thâm hậu, ánh mắt Lâu Hướng Vãn trong nháy mắt trở nên chăm chú, bóng dáng nhanh chóng tránh được chưởng phong đánh tới như lợi kiếm (lợi kiếm = kiếm sắc bén), đồng thời chủy thủ trong tay cũng nhanh chóng đâm về phía Hắc y nhân.
Thanh chủy thủ sắc bén chém sắt như chém bùn, tay cầm vừa phải, không quá ba tấc, phiếm quang hắc ám, ở trong bóng đêm, hai tay Hắc y nhân giơ lên dùng nội lực cố ngăn cản, nhưng không nghĩ nội lực kia lại thâm hậu giống như áo giáp sắt không chống lại được, chủy thủ hướng đến, dồn thẳng đến ngực Hắc y nhân.
Trong khoảng thời gian ngắn, Hắc y nhân biết gặp cao thủ, nhất thời nửa khắc không có khả năng giết chết Lâu Hướng Vãn rồi rời đi, cho nên lập tức liền nảy sinh ý muốn rút lui, mà Lâu Hướng Vãn vẫn chờ đúng thời cơ, lại phát động thế công mạnh mẽ, chủy thủ vung lên lóe hàn quang, bao phủ Hắc y nhân.
Xoảng một tiếng, tiếng vỡ thanh thúy vang lên, ánh mắt Hắc y nhân đột nhiên âm độc, Lâu Hướng Vãn vẫn thở dài, cơ hội tốt như vậy lại để mất rồi! Không ngờ trong ngực Hắc y nhân có một cái bình sứ, mà sau khi bị chủy thủ đâm vỡ thì Lâu Hướng Vãn cũng mất tiên cơ, Hắc y nhân nhân cơ hội một tay chụp lấy mảnh vải trên mặt Lâu Hướng Vãn.
Chết tiệt! Thân hình Lâu Hướng Vãn nhanh chóng lui về phía sau, sau đó nhanh chóng bay vút về phía bên kia, Hắc y nhân không ham chiến, tuy rằng không thấy rõ mặt, nhưng có Long Vệ ở gần, Hắc y nhân cũng lập tức vút về hướng ra khỏi hoàng cung.