Tả Ngôn cầm lấy y phục che lại người, y phục rộng thùng thình bao lấy thân thể trần như nhộng, vì không còn sức lực nên chưa buộc dây lưng lại, lại bị thêm một trận đau đớn ở ngực ập đến làm co rút lại, lại lúc trước phun ra một ngụm máu đen thui, nên hiện tại cả lục phủ ngũ tạng đều đau kịch liệt, nhưng tinh thần vẫn khá tỉnh táo.
Khi Lâu Hướng Vãn cùng Phượng Kính Dạ chạy tới, cả người Tả Ngôn ướt đẫm mồ hôi lạnh, áo lót máu trắng dính sát lên người, ngực kịch liệt phật phồng, mặt tái nhợt không còn chút máu, khí lực đã tiêu tán hết, nên chỉ có thể liếc nhìn hai người.
“Vương gia, đặt hắn lên giường đi, Bạch Tô, cho Tả đại nhân uống một viên đi.” Lâu Hướng Vãn nhanh chóng mở miệng, sau đó đem lọ thuốc tùy thân đưa cho Bạch Tô, ngồi xổm xuống quan sát vũng máu đen ở trên mặt đất. Về phía Phượng Kính Dạ, chờ đặt Tả Ngôn lên trên giường xong, giúp hắn buột dây thắt lưng lại, vừa kịp lúc Lâu Hướng Vãn đến bắt mạch cho hắn.
“Không sao, chỉ là bị trúng độc, chu hồng là loại độc mạn tính vô sắc, hương vị có hơi giống thức ăn bị thiu, độc này không mạnh, tựa như có giòi đang chui ở trong xương tỷ làm người ta liên tưởng như bị trúng độc giả, mà độc này sẽ dần dần làm cho thân thể họ bị suy yếu, nhưng lại nghĩ do bị bệnh mà suy yếu, cũng vì độc tính không mạnh, nên không thể nào phát hiện ra.” Lâu Hướng Vãn vừa bắt mạch vừa nói cho đám người Phượng Kính Dạ biết tình hình Tả Ngôn bị trúng độc.
Nghĩ đến là chuyện trong đại lao Hình Bộ dám trộn Chu Hồng vào trong thức ăn đem cho Tả Ngôn ăn. Cũng may độc tính không mạnh, nên không phát hiện ra, nếu càng để lâu, thân thể sẽ càng ngày suy sụp, dù chỉ là một loại độc mãn tính, nhưng chỉ cần một hay hai năm là có thể giết chết người.
Quả là biết chọn lựa thời gian hạ độc Tả Ngôn, bản thân Tả Ngôn dù biết võ công, nhưng khi ở trong Đại Lao Hình Bộ, vẫn sẽ không nhận ra mình bị trúng độc. Khi thân thể hư nhược, cũng chỉ nghĩ do sống ở trong Đại Lao Hình Bộ mà ra, cho dù sau này có phát hiện, độc tính Chu Hồng cũng đã hủy hoại thân thể, khiến hắn hàng năm ốm yếu, chỉ biết im lặng để mặc cho Phượng Kính Dạ cùng Phượng Sở Thiên đến giúp đỡ.
“Nhưng vì sao lại bị hộc máu?” Phượng Kính Dạ híp mắt nhìn, ánh mắt mang theo vài phần lạnh nhạt cùng sắc lạnh, hẳn là nhìn ra Phượng Tiêu không muốn Tả Ngôn an toàn ra khỏi Đại Lao Hình Bộ, nhưng vì không thể ra tay độc ác, nên mới hạ độc dược mãn tính.
“Bị hạ độc không quá một canh giờ, nên độc tố của Chu Hồng vẫn còn lưu ở trong dạ dày. Mới vừa rồi ta đã cho Tả đại nhân ăn hai viên dược hoàn, dược tính cùng độc tính tương xung, nên mới làm cho hộc máu, may mắn là cơ duyên trùng hợp, bằng không đã nguy hiểm rồi.” Ngân châm trong tay Lâu Hướng Vãn lóe ra ánh sáng bạc, thoáng nhìn qua thần sắc còn chút tỉnh táo của Tả Ngôn, liền hạ ngân châm trong tay xuống, tựa hồ rất muốn đâm Tả Ngôn thành hình dạng của con nhím.
Nếu không phải biết thuốc của Lâu Hướng Vãn cực kỳ quý giá, Tả Ngôn thực muốn kêu Bạch Tô ngồi ở bên giường mình đem Lâu Hướng Vãn rời đi, nàng đây là muốn cứu người sao? Ánh mắt tà ác kia làm cho Tả Ngôn cảm thấy đau xót trong lòng, hẳn không thừa cơ hội này trả thù chứ, dù sao lương y như từ mẫu mà.
“Tả đại nhân, không sao đâu, phát giác ra Chu Hồng sớm càng có lợi, chỉ cần điều trị sớm sẽ khỏi hẳn.” Lâu Hướng Vãn híp mắt cười, một tay cởi bỏ dây thắt lưng trên y phục của Tả Ngôn, do không còn thắt lưng nên áo lót bằng tơ lụa rất nhanh được khai mở, lộ ra khuôn ngực trắng nõn.
Phượng Kính Dạ híp mắt nguy hiểm, lúc đầu hắn vì không muốn để Tiểu Mộc đầu thấy những thứ không nên thấy, mới mặc lại áo cho Tả Ngôn, nhưng bây giờ, lại bị chính tay Tiểu Mộc đầu cởi ra, điều này khiến ánh mắt Phượng Kính Dạ nhìn Tả Ngôn đầy âm hiểm đáng sợ.
Dường như Bạch Tô cũng không thấy có gì đó khác thường, hắn chỉ lo lắng cho thân thể Tả Ngôn. Tả Ngôn vừa mới ối ra một ngụm máu đen, làm Bạch Tô khiếp sợ mất đi bình tĩnh, lúc này mới vừa bình tĩnh lại, giống như đã làm tròn chức vụ của quản gia, yên lặng đứng ở một bên, chờ Lâu Hướng Vãn sai bảo.
“Dáng người không tệ lắm.” Lâu Hướng Vãn cười chế nhạo, ánh mắt lên lên xuống xuống quét một lần, thấy khuôn mặt Tả Ngôn tức giận mà không dám nói gì, làm trong lòng Lâu Hướng Vãn vui vẻ không thôi, nhịn không được huýt sáo vang dội. Sau đó ánh mắt Tả Ngôn nhíu lại, xem như gian kế đã đạt thành, thì sau lưng có một luồng khí lạnh tựa như băng phủ ở trên người mình.
Lâu hướng Vãn nuốt nuốt nước miếng, chột dạ quay đầu một chút, chăm chú nhìn vẻ mặt Phượng Kính Dạ phủ đầy hắc tuyến kia, “Vương gia, ngài cùng Bạch Tô đi ra ngoài trước, để ta giúp Tả đại nhân ép độc tính ra ngoài.”
“Mộc Mộc, ngươi xác định là muốn ép chất độc ra sao? Không hề lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn đó chứ?” Từng chữ từng chữ trong kẻ răng nói ra, Phượng Kính Dạ cười càng thêm lộng lẫy sáng ngời, nhưng ngữ điệu kia nghe thế nào cũng thấy giống như dã thú đang đè nén ghen tức cùng sự đố kị, tùy thời chuẩn nhào tới đem nuốt Lâu Hướng Vãn vào bụng.
“Hiện tại không phải thời điểm để châm chọc đâu vương gia, Tả đại nhân vẫn đang trong tình trạng nguy hiểm.”Lâu Hướng Vãn không dám phân tâm, ngón tay nhanh chóng điểm mấy huyệt vị trên người Tả Ngôn, tay nàng lại đặt ở trong ngực Tả Ngôn. Mặt Phượng Kính Dạ càng thêm nguy hiểm, nhưng hiện giờ không cần tìm Tả Ngôn tính sổ, bất quá chờ hắn khỏi hẳn, nhất định tìm Tả Ngôn quyết đấu một lần, xem như quang minh chính đại đánh hắn.
Tuy biểu cảm Lâu Hướng Vãn thoạt nhìn không giống đại phu, nhưng khi thấy nàng châm cứu, động tác ghim kim, mang theo một cỗ nước chảy làm cho kinh mạch thông thuận, châm vào huyệt vị cực kỳ chính xác, làm cho người ta hiểu ngay với thủ pháp châm cứu của Lâu Hướng Vãn không phải là kiểu thầy thuốc thông thường.
Sau đó hướng về ngực Tả Ngôn, châm tổng cộng 12 cây kim bạc, Lâu Hướng Vãn mới thu tay lại, “Bạch Tô, qua nửa canh giờ mới được rút châm ra, chuẩn bị giấy bút để ta viết phương thuốc cho người đến hiệu thuốc bốc thuốc, sau ba ngày, Tả đại nhân sẽ bình phục trở lại.”
“Tiểu thư, mời sang bên này.” Bạch Tô nhỏ giọng nói, đ Lâu Hướng Vãn từ phòng ngủ đi đến thư phòng bên kia. Ở bên ngoài đã có sẵn nha hoàn chuẩn bị nước cùng khăn vải.
Rửa tay, sau đó lau khô, Lâu Hướng Vãn đi vào trong phòng, này không phải là thư phòng làm việc của Tả Ngôn, chỉ là vào ngày thường rãnh rỗi, sẽ đến chỗ này đọc sách, vẽ tranh, so với thư phòng thật sự thì quả là nhỏ hơn rất nhiều, bất quá trên tủ gỗ có bày trí không ít bộ sách, giấy và bút mực cũng có đầy đủ.
Lâu Hướng Vãn viết phương thuốc, lại cẩn thận nhắn nhủ với Bạch Tô khi sắc thuốc phải chú ý kỹ. Lúc này có phần mệt mỏi ngồi ở bên cửa sổ, Tả Ngôn trúng độc không có gì đáng ngại, bất quá cổ độc trên người Quân Hàn vẫn chưa giải xong, chiến sự lại hết sức căng thẳng. Minh Thừa Tướng liên minh với Hách Liên Quốc muốn phát động chiến tranh trong kinh thành, vậy thì Tây Lan Vương Triều cũng sẽ nhúng tay vào, bằng không đám người Tây Lan sẽ không tập trung hỏa lực ngoài ở biên quan, cho nên bất kể như thế nào, Lâu Hướng Vãn cần phải mau chóng đem độc cổ của Quân Hàn ép ra ngoài, để hắn nhanh trở lại Tây Lan Vương Triều. Bằng không một khi thân phận Quân Hàn bị người ta phát hiện, nhất định là một rắc rối lớn.
“Mệt à?” Phượng Kính Dạ đi vào thư phòng, liền thấy Lâu Hướng Vãn ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, thất thần, mày hơi nhăn lại, thoạt nhìn có vài phần mỏi mệt, làm cho Phượng Kính Dạ không khỏi đau lòng, tiến lại, ngón tay thon dài ấn nhẹ và thêm lực ở huyệt thái dương của Lâu Hướng Vãn, “ Về sau đừng có ngủ trễ như thế.” (hạnh phúc quá, ghen tỵ chết được a ).
“Ừ, vương gia, ngươi nói chuyện với Tả đại nhân xong rồi à?” Độ mạnh yếu ở huyệt Thái Dương làm cho người vô cùng thoải mái, lại có gió thổi vào cửa sổ, mang đến một hương hoa nhè nhẹ khó tả. Cả người Lâu Hướng Vãn đều nhũng ra, nhịn không được liền nghĩ nếu mình chỉ là người bình thường, nam nhân phía sau cũng không mang thân phận tôn quý Phượng Vương gia, vậy thì thật tốt.
“Bổn Vương đối với thân thể Tả Ngôn không có hứng thú, nên không thể huýt sáo!” Ngữ điệu Phượng Kính Dạ đầy chua xót, nghĩ đến biểu cảm Lâu Hướng Vãn nhìn Tả Ngôn kia, còn thêm bàn tay nàng đặt trên ngực Tả Ngôn cứ sờ qua sờ lại, liền muốn đấm một đấm vào Tả Ngôn ngay. (Dã man quá, oa oa oa…… )
Một tiếng cười hì hì cất lên Lâu Hướng Vãn bất đắc dĩ quay đầu nhìn về phía sau, thấy Phượng Kính Dạ vì ghen mà mặt cau có, tức giận mở miệng, “Vương gia, ta là đại phu, Tả đại nhân là bệnh nhân, chỉ có thế thôi, ngài suy nghĩ nhiều quá đó.”
Lúc này Lâu Hướng Vãn tuyệt đối không dám nói cho Phượng Kính Dạ biết nàng muốn ép cổ trùng trên người Dịch Quân Hàn ra ngoài, vì lúc đó toàn thân Dịch Quân Hàn sẽ lõa thể ngồi ở trong thùng gỗ, không ngừng thêm dược thảo, một canh giờ sau mới ép hết độc ra ngoài. Nếu vương gia mà biết, chỉ sợ sẽ tốc nóc nhà lên quá. Nghĩ đến điều này, Lâu Hướng Vãn mỉm cười, đôi mắt thành hình bán nguyệt, tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn như ngọc, lúm đồng tiền càng sâu thêm vài phần, làm cho Phượng Kính Dạ thấy rất thích. (Vinhanh: hỏng tốc nóc nhà mà là đốt cả phủ luôn đó chị ơi >:O)
“Mộc Mộc, ngươi đang định lười gạt bổn vương gì mà cười nham hiểm như vậy?” Phượng Kính Dạ hoài nghi mở miệng, trực tiếp tựa vào bên cửa sổ, híp đôi mắt phượng, nhìn vô cùng sắc bén. Khẳng định Tiểu Mộc Đầu cười như vậy là có ý đồ xấu.
“Vương gia, ngài thật sự nghĩ nhiều quá, theo y học đây gọi là bệnh vọng tưởng, đơn giản mà nói chính là loại bệnh hay đa nghi, người khác liếc hắn một cái, hắn liền tưởng tượng ra đối phương muốn mưu sát mình. Người khác tươi cười, thì ở trong mắt hắn lại nghĩ là có âm mưu quỷ kế.” Loại ném đá giấu tay này, càng khiến Phượng Kính Dạ thêm nhiều lo lắng. Hai tay Lâu Hướng Vãn nâng cằm lên, tựa vào cửa sổ lẳng lặng quan sát Phượng Kính Dạ, phong thần tuấn lãng, phong thái xuất chúng, cho dù đứng như vậy, cũng đầy tao nhã tôn quý, tà mị xuất trần, anh tuấn phi phàm.
Thực ra nếu bỏ đi thân phận cao quý Phượng Vương gia, cái gì ngài cũng tốt, nhưng nàng có thể hiểu rõ con người không ai có thể hoàn mỹ cả. Lâu Hướng Vãn giương mắt cười, hy vọng nàng sẽ không giống như sư phụ, mà dù sao vương gia cũng không phải nghĩa phụ, chắc không sao? Hắn tuyệt đối sẽ không lợi dụng nàng, để tính kế cho mình.
“Cho đến bây giờ bổn vương mới phát hiện, miệng lưỡi Tiểu Mộc Đầu quả thật lợi hại.” Bộ dáng ngu si đáng yêu trước kia, rõ ràng chỉ là ngụy trang thôi! Phượng Kính Dạ nhếch môi cười, so với lúc trước Tiểu Mộc Đầu cứ hay giấu kín bản thân, thì bây giờ hắn lại càng thấy thích hơn, vừa tinh thông y thuật, lại có tư duy, nếu nói ra lúc Tiểu Mộc Đầu cùng Tả Ngôn đấu võ mồm, ánh mắt lóe sáng rạng rỡ khi giành được phần thắng, quả thực làm cho Phượng Kính Dạ vẫn nghĩ Tiểu Mộc Dầu không thể nào lớn nổi.
Qua nửa canh giờ, Lâu Hương Vãn nhanh chóng rút châm ra khỏi người Tả Ngôn, thân thể hết đau nhức, nhưng người vẫn còn suy yếu. Bạch Tô sắc thuốc hầu hạ Tả Ngôn uống, sau đó Tả Ngôn lại mỏi mệt ngủ đi. Phượng Kính Dạ cùng Lâu Hướng Vãn liền đứng dậy rời đi, xem như hiện giờ không có gì phải e ngại.