• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phượng vương phủ.

“Lâu Hướng Vãn, ngươi còn dám quay về! Đừng tưởng có vương gia che chở, ngươi có thể thoát khỏi tội!” Minh Dung làm sao cũng không nghĩ đến sẽ gặp Lâu Hướng Vãn ở Phượng vương phủ, trước đây phụ thân nói, vương gia bức ép hình bộ mang Lâu Hướng Vãn ra khỏi đại lao, theo như tính toán, Vương hoàng hậu và Phụ thân sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, mà dù vương gia có cố che chở cho ả cũng không thể, huống chi, mẫu hậu cũng sẽ không tha thứ Lâu Hướng Vãn đã hạ độc mình.

“Minh đại tiểu thư, Mộc Mộc đã xuất hiện tại nơi này, đương nhiên không phải kẻ hạ độc.” Mặt Hoa Thiên Thiên đã khỏi, không còn sưng lên, lúc đầu Hoa Thiên Thiên còn không rõ vì sao lại bị bắt vào trong đại lao Hình Bộ, sau đó được thả ra rồi trở lại Phượng vương phủ, mới hiểu rõ mọi chuyện.

“Hoa Thiên Thiên, đừng tưởng rằng ngươi được phong Huyền quận chúa nghĩ sẽ cao hơn ta một bậc, ngươi chẳng qua chỉ xuất thân là nha hoàn thôi!” Minh Dung kiêu ngạo cười lạnh, khinh thường nhìn Hoa Thiên Thiên, mình mới thật sự là tiểu thư khuê các, thiên kim thừa tướng, huống chi bây giờ Lâu Hướng Vãn lại còn là tù nhân,” Lâu Hướng Vãn, nếu như ngươi quỳ xuống đất, dập đầu cầu xin ta tha thứ, ta có thể nể tình cho ngươi chết được thống khoái, bằng không ở trong nhà giam, dưới sự tra tấn sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết!”

Lần đầu tiên Minh Dung cảm thấy vui sướng, giống như mình vẫn là trắc phi của Phượng Vương Phủ, kiêu ngạo và tôn quý, khinh thường nhìn Lâu Hướng Vãn, “Vương gia là của ta, chỉ có đại tiểu thư ta đây mới xứng ở bên cạnh vương gia, bất quá Lâu Hướng Vãn chỉ là ả tiện tì, đợi sau khi ngươi chết, ta sẽ hành hạ đám người Đoàn Tử với Dịch Quân Hàn, làm cho bọn họ sống không bằng chết, không biết đem ả Đoàn Tử ngu ngốc kia đến quân doanh làm quân kỹ sẽ như thế nào? Còn tên Dịch Quân Hàn kia trông bộ dáng cũng không tệ, chặt đứt tay chân, đưa đến tiểu quan quán, mà Tam công tử Mã gia không phải thích đoạn tụ sao? Hôn sự Mã Gia bị ngươi khuấy đục, có lẽ Mã Gia sẽ bắt Dịch Quân Hàn đến hầu hạ, nếu làm hài lòng có thể sẽ đem chuộc Dịch Quân Hàn ra để làm thành của riêng cho chính mình.”

Lâu Hướng Vãn trợn mắt há hốc mồm nhìn Minh Dung nói xằng nói bậy, rốt cuộc mình đã làm gì để người người oán ghét, khiến Minh Dung nghĩ ra điều ác độc đến mức như vậy? (chị hỏi anh Dạ đi biết ))

“Thấy chưa? Không nên cư xử quá nhân từ với một số người, đừng nên ban phát hảo tâm cho những kẻ thối nát!” Hoa Thiên Thiên không thèm nhìn Minh Dung phát điên, tức giận răn dạy Lâu Hướng Vãn, giọng điệu tuy không tốt nhưng trong lời nói đầy lo lắng, nhất định bây giờ Mộc Mộc cùng Vương gia đang dây dưa không rõ ràng. Cuộc sống trong hoàng gia luôn ngươi lừa ta gạt, cứ tranh đấu nhau mãi. Hoa Thiên Thiên nhìn biểu cảm nhu hòa của Lâu Hướng Vãn, Thiên Thiên thật sự lo lắng cho Mộc Mộc.

“Đều do Vương gia gây họa!” Lâu Hướng Vãn vô tội nhìn Hoa Thiên Thiên, sau đó mệt mỏi thở dài, lại vỗ vỗ bờ vai nàng, “Thiên Thiên, hiện tại ngươi đã thấy thê thiếp thành đàn nguy hiểm đến mức nào rồi đó? Về sau nếu ngươi thành thân, nhớ kỹ, nhất định phải chọn tướng công chỉ được phép có một mình ngươi thôi!”

Hôn nhân một chồng một vợ ở thời Thượng Nhất Thế còn chưa thể bảo đảm, nên đừng trông mong đến chế độ phong kiến vương triều, ở chỗ này, tam thê tứ thiếp là chuyện mọi người ca tụng, thậm chí nữ tử ghen tị sẽ bị hưu, Lâu Hướng Vãn không thể thay đổi bất luận kẻ nào, chỉ hi vọng Hoa Thiên Thiên sau này có thể nhất sinh nhất thế song nhân (*), đến bạch đầu giai lão.

Nhất sinh nhất thế song nhân (*) chỉ 1 đời 1 kiếp có 2 người.

Bên này Minh Dung diễu võ dương oai với Lâu Hướng Vãn, Minh thừa tướng mang theo Trương Minh Hải, cả Tam hoàng tử Phượng Tiêu, Phượng Sở Thiên cùng Phượng Kính Dạ đều tới đây, trên mặt Minh Dung đúng là không che giấu được vẻ đắc ý, nhất là Trương Minh Hải còn dẫn theo hai nha soai của Hình Bộ, vui mừng khi thấy ả bị bắt đi ở trước mặt mình, cảm thấy như thế mới hả lòng hả dạ!

“Mộc Mộc, đừng nói ta là một thiên kim tiểu thư lại đi so đo với ngươi, giờ phút này nếu ngươi chịu quỳ xuống dập đầu nhận lỗi, lời ta nói vẫn còn hiệu lực, ta cam đoan ngươi ở trong đại lao Hình Bộ sẽ được an toàn, không bị người khác giày vò cho đến khi bị trảm thủ, bằng không ….” Giọng cười vừa âm trầm lại còn cay độc, gần chết đến nơi mà không biết sợ, quả thật là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, dù vương gia có muốn che chở cho ả, thì với nhân chứng vật chứng đều có, chỉ cần hoàng thượng hạ chiếu chỉ bắt Lâu Hướng Vãn, thì vương gia cũng không dám làm trái.

“Người đâu, đem bắt hung thủ giết Hách Liên vương phi bằng độc dược về quy án, tống vào ngục thất ở đại lao Hình Bộ!” Sắc mặt u ám, Trương Minh Hải mở miệng nói, hắn không biết vì sao sự tình lại đột nhiên biến hóa như vậy, nhưng đây là mệnh lệnh Minh Thừa tướng hạ xuống, thậm chí ở trong triều đình, còn thừa nhận mình không biết dạy nữ nhi, chỉ vì ghen tị mà nhẫn tâm làm ra chuyện như vậy, quỳ xuống thỉnh xin hoàng thượng nghiêm trị.

Cuối cùng lão hoàng đế Phượng Đạt phạt Minh thừa tướng nữa năm bỗng lộc, ra lệnh cho người đi tróc nã Minh Dung về quy án, sau đó lui khỏi điện để đi luyện đan, thậm chí không cho phép ai vì chuyện nhỏ này mà quấy rầy hắn. Nếu xảy ra chuyện gì nữa, các đại thần cứ đến tìm thái tử Phượng Sở Thiên, Tam hoàng tử hay Phượng Vương gia mà thương lượng giải quyết.

“Dạ, đại nhân!” Hai nha soai nghe theo mệnh lệnh, một người cầm Mộc gia, một người cầm xiềng xích hướng về phía Lâu Hướng Vãn và Minh Dung.

Hoa Thiên Thiên lo lắng nắm lấy tay Lâu Hướng Vãn, ánh mắt nhìn Phượng Kính Dạ đang đứng hòa trong đám người, vương gia thật sự muốn để Mộc Mộc bị bắt đến đại lao Hình Bộ sao? Nếu Mộc Mộc đi vào nơi đó, cho dù sau khi được thả ra ngoài, cũng bị tra tấn đến nửa sống nửa chết.

Trên mặt Minh Dung không hề che dấu vẻ đắc ý, nhưng khi thấy hai nha soai đột nhiên đeo vòng xích vào cánh tay của mình, Minh Dung sợ hãi ngây người nhìn nha soai trước mắt, sau đó hét lên, “Các ngươi làm gì hả? Lâu Hướng Vãn ở bên kia, các ngươi đã bắt sai người rồi!”.

Nhưng hai tên nha soai cường tráng kia lại không nói lời nào, trực tiếp đeo gông xiềng lên trên người Minh Dung, tiếng xiềng xích va chạm vào nhau phát ra tiếng keng keng, làm cho Minh Dung kinh ngạc nhìn về phía Minh thừa tướng, nét mặt không thể tin ngây ngô nhìn, “Phụ thân, ngươi nói gì đi chứ, nói với những tên nha soai này biết là đã bắt sai người rồi!”.

“Dung nhi, sao ngươi có thể làm ra những chuyện hồ đồ như vậy!” Sắc mặt Minh thừa tướng tái nhợt, trong chốc lát giống như già đi nhiều tuổi, run rẩy đi về phía Minh Dung, bắt đầu hành động, trong lòng bàn tay có một viên dược, sau khi nuốt vào lập tức sẽ trúng độc mà chết, nếu có đường khác để chọn, Minh Thừa tướng sẽ không để đi đến bước này, nhưng hắn không còn cách nào, vì Minh Gia chỉ có thể hy sinh nữ nhi của mình.

Nhưng! Biểu cảm đau khổ của Minh thừa tướng liền chuyển sang vẻ nham hiểm độc ác, từng bước một đi tới Minh Dung, ánh mắt thù hận nhìn chằm chằm vào Lâu Hướng Vãn, mối thù hôm nay nhất định Minh Gia sẽ bắt ả tiện tì Lâu Hướng Vãn này thỉnh cầu chịu tội! Để cái chết của nữ nhi mình không phải oan uổng! Sau khi ả Lâu Hướng Vãn này chết rồi, sẽ xuống âm Tào Địa Phủ tiếp tục làm nha hoàn cho Dung nhi của ta.

“Phụ thân? Vương gia?” Tay chân Minh Dung đều bị xiềng xích kẹp chặt, cả người ngây ngốc nhìn Minh thừa tướng đi tới trước mặt, nàng vẫn không hiểu vì sao những tên nha soai này không bắt Lâu Hướng Vãn, ngược lại đi bắt mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK