• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có thuốc thượng hạng, vết thương sau lưng cũng không còn đau, mặc dù đã không còn sưng, nhưng khi đứng lên nhìn vẫn có chút khiếp sợ, một đường vết thương chiếm lấy trên tấm lưng trắng nõn, giống như con rắn độc xấu xí đang giương miệng to như chậu máu.

"Lôi bá, ta là bệnh nhân." Sáng sớm mới vừa bôi thuốc xong, liền ăn điểm tâm, Lâu Hướng Vãn vốn dĩ còn muốn dùng thân thể bị roi đả thương xin nghỉ phép, kết quả bị Lôi quản gia phát hiện, nhân vật thiết diện vô tư nhất của vương phủ, thậm chí ngay cả người bệnh cũng ngược đãi.

"Đáng đời!" gương mặt Lôi quản gia đầy nếp nhăn cùng bộ dáng nghiêm khắc lạnh lùng mở miệng, một chút thương lượng cũng không có, "Ngươi đi xem cửa hàng Liễu gia một chút, nếu lần này lại cứ làm theo hàng nhái  cung ứng rượu nữa, cũng bỏ qua, nhưng nếu dám dùng thủ đoạn với Phượng vương phủ, chưởng quầy Liễu gia......"

Lời Lôi quản gia nói còn chưa hết, Lâu Hướng Vãn cảm nhận có một luồng cổ khí âm trầm lạnh lẽo nào đó bao quanh. Ánh mắt Lôi quản gia còn lóe ra ánh sáng dao găm không khỏi thấy kinh khủng, cho dù có là người Phượng vương phủ, thì giết người cũng là phạm pháp.

"Còn không mau đi!" Ngừng tranh cãi, ánh mắt Lôi quản gia trực tiếptrợn mắt nhìn Lâu Hướng Vãn đang khóc thút thít, nha đầu này luôn không để cho người khác tỉnh tâm.

"Dạ, ta lập tức đi ngay!” Lâu Hướng Vãn nhanh chóng mở miệng, xoay người chuẩn bị rời đi, vì động tác quá mạnh, khiến vết thương trên bả vai lại đau đớn, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức bị đau liền xụ xuống, cau mày thê thảm, cho dù có thuốc tốt đến đâu, vết thương này cũng phải vài ngày mới khôi phục. Liền nguyền rủa Lưu Thẩm bị ăn cơm nghẹn chết, uống nước sặc chết!

"Đoàn Tử, cùng ta ra ngoài cửa diễu võ dương oai!" Phá vỡ chiêu bài vương phủ. Tại trong Phượng vương phủ, mặc dù Lâu Hướng Vãn luôn cụp đuôi khi làm nha hoàn, nhưng ra ngoài cửa chính thì giá trị con người tăng cao, có câu nói cửa quan thất phẩm phải nhìn theo vương phủ, càng không cần nói tới danh phận nha hoàn nhất đẳng của nàng trong Phượng vương phủ, đi tới đâu liền hoành hành bá đạo nơi đó.

"Mộc Mộc, ngươi rất có bộ dạng hổ giả hổ uy.” Đoàn Tử nhìn Lâu Hướng Vãn bước ra khỏi cửa, lập tức thay đổi thành một người khác. Đoàn Tử suy  nghĩ, nhưng để tìm một câu thành ngữ đã học thật rất khó.

"Hồ giả hổ uy?" Lâu Hướng Vãn cười lạnh, mắt híp nguy hiểm, sau đó đưa tay qua trực tiếp vặn chặt lỗ tai Đoàn Tử, "Đây là bộ dáng của nha hoàn nhất đẳng đó!".

"Mộc Mộc, ta sai rồi!" Lỗ tai bị xoắn đau, Đoàn Tử sợ hãi liếc nhìn Lâu Hướng Vãn. Mộc Mộc sống trong vương phủ quá lâu, nên tính tình cũng trở nên kỳ quái hơn rồi.

Hừ một tiếng, Lâu Hướng Vãn thẳng lưng sải bước đi, "Đoàn Tử, ngươi hãy nghe cho kỹ, ở vương phủ cần làm việc khiêm tốn, đó là thủ đoạn dùng để bảo vệ mình, đi ra ngoài, chúng ta chính là người của Phượng vương phủ, đương nhiên cần tăng thể diện cho vương phủ, hung ác được bao nhiêu thì cứ hung ác.”

"Nhưng mà Mộc Mộc, ngươi khiêm tốn mấy cũng bị người ta đánh, còn Thiên Thiên cao ngạo hung dữ lại không ai dám đánh nàng ta cả." Đoàn Tử vừa dứt lời, cảm giác Lâu Hướng Vãn cười vặn vẹo, sau đó Đoàn Tử lại thống khổ kêu lên lần nữa, lỗ tai bị vặn sắp thành lỗ tai thỏ rồi.

Không phải vì những chuyện hư hỏng của Vương gia kia, mình sao lại bị đánh chứ? Lâu Hướng Vãn tức giận chỉ muốn hộc máu, để bản thân mình bị đòn, sau đó bỏ lại dược cao cho mình. Chẳng phải bị người ta chơi một cú đau sao? Lâu Hướng Vãn giương cằm lên, hừ hừ hai tiếng, mình tuyệt đối không có ngu để bị lừa lần nữa, những chuyện của vương phủ dù có đánh chết mình mình cũng sẽ không tham gia vào.

"Á, các ngươi không có mắt nhìn sao? Đụng vào chúng ta, các ngươi không còn muốn sống có đúng không?" Giờ phút này Đoàn Tử đã không còn chức vị của một người hầu. Lúc này vừa đi tới cửa sòng bạc, đột nhiên bị người đụng thiếu chút nữa té ngã, Đoàn Tử lấy gia thế của nha hoàn Phượng vương phủ ra, một tay chống nạnh, một ngón tay chỉ vào các đại hán đang đứng ở trước cửa đổ phường (xòng bạc) giáo huấn.

Lâu Hướng Vãn mở to hai mắt nhìn Đoàn Tử đột nhiên nổi đóa, sau đó phát hiện mình vẫn thích cụp đuôi để làm người hơn, thanh âm sắc bén như vậy, dường như Đoàn Tử thích hợp với câu hồ giả hổ uy hơn. Đoàn Tử học từ ai chứ?

"Từ đâu có mụ béo la lối om sòm ở chỗ này, không nhìn thấy đây là nơi nào sao? Muốn tìm đường chết, lão tử sẽ thành toàn ngươi!” Đáng tiếc, bọn đại hán ở đổ phường đều là người không có mắt, mặt căng đỏ hơn, e rằng sáng sớm đã uống quá nhiều rượu, hai mắt hung ác trừng trừng, khí thế hùng hổ lập tức tiến sát tới Đoàn Tử.

"Ta chính là vương......"

"Vương cái gì vương? Lão tử cho ngươi một đấm!” Đại hán do say rượu liền rống lớn một tiếng, giơ cánh tay tráng kiện ra, Đoàn Tử mập mạp khi nhìn hán tử say mèn trước mặt, cả gương mặt mập mạp cũng không ngăn nổi quả đấm của đối phương.

"Mộc Mộc?" Hoảng sợ rống lên, Đoàn Tử chợt cứng người, khi thấy tay người thu về, liền cầu cứu quay sang Lâu Hướng Vãn ở sau lưng đang cố gắng ngụy trang bản thân thành Lộ Nhân Giáp ất Bính (*).

(*) kẻ qua đường.

"Tới đây lý luận này con ma men, ngươi uống nhiều quá nên đầu óc không dùng được sao?” Lâu Hướng Vãn bị điểm tên nên vô lực bước tới, Đoàn Tử bị hù đến ngu ngốc, đành thành khẩn nói, "Lúc nên trốn thì cứ trốn, cho dù sau này ngươi có đánh thắng trở về, thì bản thân mình cũng sẽ bị ăn đòn, chấp nhận bị đau có đáng không.”

Đoàn Tử gật đầu mạnh, mặt đầy tán thành nhìn Lâu Hướng Vãn, "Ta hiểu rồi. Mộc Mộc, đây là kinh nghiệm của bản thân ngươi có đúng không?"

Vốn dĩ khuôn mặt có chút vặn vẹo, nhưng thần sắc Lâu Hướng Vãn lại không thiếu đi vẻ hấp dẫn linh hoạt. Tại sao Đoàn Tử luôn hay làm mình tức giận, nhưng cũng có lúc khiến cho đầu óc mình đặc biệt tỉnh táo hẳn.

"Mẹ nó, đã chọc lão tử tức giờ muốn chạy trốn sao?” Hán tử say lắc đầu, nhìn thế nào vẫn cảm thấy Đoàn Tử cũng không vừa mắt, lại giơ quả đấm lên lần nữa, tốc độ cực nhanh khiến cho hai tên hán tử đang say muốn cản cũng không cản được, dù sao nhìn y phục hai nữ nhân ở trước mặt này liền biết thuộc người hầu của gia đình quyền quý, đánh chó phải nhìn chủ nhân. Dưới chân thiên tử, người không có bối cảnh hay thân phận, làm việc gì cũng phải cẩn thận nhiều hơn, ai biết lúc nào sẽ đắc tội người không nên đắc tội chứ.

Từ sau lưng nhìn thấy quả đấm hướng tới, Lâu Hướng Vãn dùng một tay của Đoàn Tử, để chuẩn bị né đòn, đột nhiên, thình lình có nam nhân áo xám bị ném ra ngoài tựa như mũi tên bay vút qua chắn ở giữa.

Bóng dáng xuất hiện quá nhanh! Lâu Hướng Vãn giật mình, nhưng khi chạm mặt bóng dáng màu xám tro không có chút sát ý nào, tiếp theo rơi xuống một cái phịch, hán tử say mèn bị nam nhân áo xám khôi ngô cao hơn bảy xích (cm) trực tiếp dùng một quyền đánh bay đi ra ngoài, co quắp nằm trên đất, sau đó hoàn toàn ngất đi.

Quả là cao thủ thâm tàng bất lộ? Mới vừa rồi tại sao biến mình trở thành đồ bỏ đi, còn bị người ta ném ra ngoài, thiếu chút nữa đã nện trúng mình và Đoàn Tử? Chẳng lẽ cao thủ trong trần thế, chưa tới thời cơ, tuyệt đối sẽ không ra tay sao?

Lâu Hướng Vãn đờ đẫn nhìn hán tử (nam nhân cao lực lưỡng) nằm bất tỉnh trên mặt đất, bắt đầu tiến hành kế hoạch trong lòng. Những người xung quanh liền ngẩn ra, vốn dĩ từ trong sòng bạc ném ra là một kẻ thua bạc, nào ngờ đến hắn lại là Cao Thủ Võ Lâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK