• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không biết giết qua bao nhiêu người, cánh tay hầu như đều có chút mỏi nhừ, trên người ướt đẫm máu tươi quân địch, mà bên cạnh Tả Ngôn chỉ còn lại bảy tám người đang chống cự, cuối cùng, tiếng vó ngựa vang lên mạnh mẽ như mang đến hi vọng, mọi người phấn chấn đứng lên, vẻ mặt mệt mỏi trên mặt lộ ra sung sướng, trong hốc mắt đỏ mang theo hy vọng, rốt cuộc viện binh đã đến.

Tả Ngôn bị trúng một kiếm ở cánh tay, bả vai bị chém một đao, đủ thấy xương, giờ phút này, cuối cùng Tả Ngôn cũng thở một hơi dài nhẹ nhõm, nếu Lâu Hướng Vãn thật sự xảy ra chuyện gì, e rằng Kính Dạ sẽ ăn tươi nuốt sống mình, thật tốt, cuối cùng Lâm Tín đã mang quân cứu viện đến.

Lâu Hướng Vãn cũng thở dài một hơi, bất quá khi nghĩ đến Phượng Kính Dạ tới đây, làm da đầu cứ ngứa ngáy một hồi, nếu không phải Tả Ngôn đang gặp nguy hiểm, tùy thời có thể bị diệt toàn quân, Lâu Hướng Vãn thực muốn đào tẩu.

Nhưng khi tiếng vó ngựa càng ngày càng đến gần, thậm chí có thể thấy bóng dáng mờ mờ ảo ảo, Lâu Hướng Vãn lại phát hiện đám người Phi Long Sơn Trang chẳng những không lộ vẻ sợ hãi, thậm chí còn lộ ra vui mừng, động tác trên tay thậm chí chậm lại không ít, quân cứu viện đến, kẻ bị giết không phải bọn họ, trái lại là bọn người Lâu Hướng Vãn.

Ánh mắt chợt rét lạnh, không ổn! Khi còn ở kiếp trước Lâu Hướng Vãn đã được rèn luyện trực giác nhạy cảm với nguy hiểm, bóng dáng nhanh chóng lướt tới chỗ Tả Ngôn, nhỏ giọng nói, ”Không phải vương gia, là quân địch, đi mau!”

Lúc này nhất định không thể giữ lại quân lương, quan trọng nhất là giữ được tánh mạng, nghe tiếng vó ngựa chí ít có hơn trăm người, cho dù Lâu Hướng Vãn muốn dẫn Tả Ngôn trốn đi, cũng khá khó khăn, may mắn là ngựa của nàng vẫn còn ở trong rừng, hơn nữa địch viện còn chưa kéo tới, trước mắt để đám người Phi Long Sơn Trang cho rằng bọn người Lâu Hướng Vãn đã là cá nằm trên thớt, sức tấn công sẽ yếu đi rất nhiều, đây là thời cơ tốt nhất để phá vòng vây.

Tả Ngôn dần dần hơi thả lỏng người, vì quá mức mỏi mệt nên không phát hiện chuyện không ổn, lúc này nghe được lời Lâu Hướng Vãn, sắc mặt u ám khiến người ta khiếp sợ, nồng đậm sát khí cùng phẫn nộ cực lớn, Lâm Tín!

“Đại nhân, đi mau, chúng ta sẽ yểm trợ cho người!” Bởi vì chỉ còn lại bảy tám người dựa vào nhau, tuy giọng Lâu Hướng Vãn rất nhỏ, nhưng bọn họ vẫn nghe thấy, giờ phút này, toàn thân bọn họ đầy vết thương, nếu là quân cứu viện thì còn điều trị kịp thời, có thể cứu sống, nhưng nếu như là quân địch, chỉ có một con đường chết, chết oan không nói lại còn mang tội danh trên người, tâm huyết hảo hán, tình nguyện dùng mạng đánh cuộc, muốn cho Tả Ngôn cùng Lâu Hướng Vãn rời khỏi, để chuyện tối nay được làm sáng tỏa.

“Đi!” Lâu Hướng Vãn không chút do dự, một tay nắm lấy Tả Ngôn, vận dụng nội lực nhanh chóng hướng về phía để ngựa, còn mấy binh sĩ kia liền đứng thành một đường thẳng, ngăn cản quân địch, giúp Lâu Hướng Vãn và Tả Ngôn tranh thủ thời gian rời khỏi.

“Tả Ngôn bỏ trốn, mau đuổi theo!” Người Phi Long Sơn Trang hô lên, nhanh chóng dẫn theo ba mươi người cấp tốc chạy theo hướng Lâu Hướng Vãn, do đánh nhau quá lâu, nội lực hao tổn không ít, Tả Ngôn đã quá yếu, nếu không có Lâu Hướng Vãn dẫn đi, tựa hồ bước không nổi.

Lồng ngực có hơi phát đau, Lâu Hướng Vãn cắn chặt răng, tăng tốc chạy nhanh về phía để ngựa, một ngụm máu tươi không thể khống chế nổi liền dâng lên yết hầu, nhưng vẫn bị nàng nuốt trở lại.

“Bỏ ta ra đi!” Tả Ngôn cảm thấy hơi thở Lâu Hướng Vãn không ổn định, mà truy binh phía sau càng ngày càng đến gần, nếu như không mang theo mình, nhất định Lâu Hướng Vãn có thể rời khỏi đây, nếu hắn ở lại còn có thể chống lại đám quân địch này được một lúc.

“Phía trước có ngựa, ngươi ở lại chắc chắn sẽ mất mạng!” Thanh âm Lâu Hướng Vãn đầy kiên định, tuy nàng không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết những kẻ này chỉ muốn giết Tả Ngôn diệt khẩu, làm sao nàng có thể bỏ Tả ngôn lại, bất kỳ một người bạn nào cũng không thể bỏ, đây chính là mệnh lệnh khi nàng còn ở trong quân doanh đã giáo huấn bộ hạ của mình.

Quân đội là nơi mọi người đoàn tâm hợp lực, tất cả binh sĩ chiến đấu đều là bộ đội đặc chủng cùng quân lính đặc công, được nàng chỉ huy cùng nhau hợp tác, sau khi Lâu Hướng Vãn tìm hiểu chiến thuật chiến lược xong, liền đặc ra một khẩu hiệu cho quân đoàn Ngân Dực, không bỏ bất cứ đồng bạn nào, đây chính là niềm tin và sự ngưỡng mộ của bọn.

Tả Ngôn lẳng lặng nhìn Lâu Hướng Vãn, ánh mắt lộ vẻ xúc động, đến bây giờ cũng chưa từng có chút giao tình, vậy mà nàng lại kiên quyết muốn dẫn mình cùng rời khỏi, Tả Ngôn cơ hồ muốn cười một chút, trong lòng cực kỳ cao hứng, hắn thật sự đã cười, khuôn mặt liền dãn ra, Kính Dạ dùng mười vạn đại quân để đổi lấy Lâu Hướng Vãn quả thực cực kỳ đáng giá!

Cuối cùng nhảy lên lưng ngựa, tuấn mã cảm giác được bốn phía nguy hiểm, phun ra phì phì, vung móng vuốt chạy như điên, đám truy binh phía sau phát ra tiếng huýt gió thật dài, quân địch lại tiếp tục đuổi theo Lâu Hướng Vãn.

Lâu Hướng Vãn ở phía trước điều khiển ngựa, Tả Ngôn ngồi ở phía sau lưng nàng, một tay ôm lấy eo Lâu Hướng Vãn, bởi vì không còn sức lực, cho nên giờ phút này, Tả Ngôn chỉ có thể dựa vào sau lưng Lâu Hướng Vãn nghỉ ngơi, để chút nữa lại tiếp tục quyết chiến sinh tử.

Tả Ngôn là người rất thiết thực, tuy hắn nham hiểm, nhưng cũng rất hiểu biết lý lẽ, bằng không hắn sẽ không ôm lấy một nữ tử, còn tựa người trên lưng của nàng, trong giờ phút này hắn hiểu cái gì quan trọng hơn, sĩ diện gì đó căn bản không đáng giá một đồng.

“Mộc Mộc, ngươi nghe cho kỹ, Lâm Tín là tướng quân chịu trách nhiệm áp giải quân lương, hắn chính là cấp dưới của ta, thân tín của ta, Lâm Tín phái người đưa mật hàm muốn ta đi ra khỏi kinh thành, cách đó mười dặm có một tòa đình, đến đó gặp mặt để bàn bạc, thời điểm ta đến, Lâm Tín cùng thuộc hạ hắn đang bị người Phi Long Sơn Trang truy sát, bốn phía cũng đã chết không ít binh lính, những binh lính bị giết kia chính là những hảo hán của vương triều Tố Nguyên, Lâm Tín cùng thuộc hạ còn sống chính là kẻ phản bội, ta hẳn đã mang tội danh cướp quân lương, đám truy binh phía sau nhất định muốn giết ta diệt khẩu, sau đó ngốn sạch quân lương, kẻ chết không thể đối chứng, tội danh của ta đã được định, hơn nữa lúc ta ra khỏi thành, binh lính trấn thành đã thấy, ngươi hãy đem toàn bộ mọi chuyện nói cho Kính Dạ, để hắn điều tra rõ Lâm Tín là loại người nào, bị ai mua chuộc, nhất định phải tìm quân lương trở về.”

Tả Ngôn từ từ nói ra mọi chuyện, từ lúc bắt đầu đến khi bị đưa vào kết cuộc này, mấy ngày nay nhiều chuyện liên tiếp xảy ra, bản thân hầu như không ngủ quá hai canh giờ, bây giờ ngẫm lại, không những vì chuyện Kính Dạ giao ra mười vạn đại quân, dạo gần đây quá nhiều chuyện phát sinh làm hắn mệt mỏi, mất đi phán đoán, bị tâm phúc của mình là Lâm Tín ám hại, rơi vào cái bẫy của quân địch.

Tuấn mã chạy như điên, gió thổi vào người, làm tan đi mùi máu tanh trên người, Tả Ngôn cẩn thận hồi tưởng lại chuyện đã trải qua, sau khi đến chỗ rừng cây, vì tin lời nói Lâm Tín, vội vàng cùng Lưu Vọng đến đoạt lại quân lương, đánh nhau với người Phi Long Sơn Trang, quả thực nham hiểm, đám truy binh đuổi theo để giết mình diệt khẩu, chết không đối chứng, có Lâm Tín, bộ hạ của hắn, người Phi Long Sơn Trang làm chứng, muốn rửa sạch tội danh cướp quân lương thực sự rất khó khăn.

Đám truy binh phía sau sắp đuổi tới, Lâu Hướng Vãn cũng không muốn tiếp tục chạy, khi tuấn mã dừng lại thì đám người kia nhanh chóng bao vây lấy Lâu Hướng Vãn và Tả Ngôn, mà kẻ bao vây chính là Hộ Bộ Thị Lang Minh Lam, mang theo đội cấm vệ quân của Mã Gia.

“Tả Ngôn, ngươi dám to gan cướp đoạt quân lương, phản bội triều đình, đáng bị tội gì!” Minh Lam lớn quát mắng Tả Ngôn, ngồi trên lưng ngựa, dáng người uy phong lẫm liệt, roi ngựa trong tay trực tiếp chỉ vào Tả Ngôn, do Lâu Hướng Vãn mặc y phục màu đen, nên hắn thật không biết nàng là ai, chỉ nghĩ là đồng đảng của Tả Ngôn.

“Minh Thị Lang, mắt ngươi thấy ta cướp quân lương khi nào, rõ ràng người Phi Long Sơn Trang hợp tác với Lưu Vọng cướp quân lương, bản quan người ít thế cố, cố ra sức kháng địch, lại cho là cướp quân lương!” Tả Ngôn vì bản thân biện giải, nhíu mày, ánh mắt mang theo sắc vẻ âm lãnh,”Minh Thị Lang, vu oan cho quan viên triều đình chính là tội lớn đó!”.

“Hừ, ăn nói bừa bãi, đổi trắng thay đen, rõ ràng ngươi cấu kết với đám phản đồ, lợi dụng lòng tin của Lâm tham tướng cùng đám người Lưu Vọng, đột nhiên đánh lén, muốn cướp đoạt quân lương, cuối cùng b phát hiện, mới phá hủy được âm mưu của ngươi!” Minh Lam lên tiếng nở nụ cười, Minh Dung bị ép chết, mối thù này Minh Gia sẽ không quên, hơn nữa Tả Ngôn vừa chết, chức Binh Thượng Thư sẽ dễ dàng thuộc vào hắn, cho dù Phượng Kính Dạ hay Phượng Sở Thiên, Vương hoàng hậu, Tam hoàng tử, cũng không dám vênh váo hoặc sai khiến chèn ép Minh Gia.

Lâu Hướng Vãn bất động nhanh chóng nuốt hai viên thuốc, cũng đưa hai viên vào tay Tả Ngôn, Mã thống Lĩnh ở bên cạnh Minh Lam nhìn Tả Ngôn cùng Lâu Hướng Vãn, nhanh chóng mở miệng,”Minh đại nhân, bọn họ đang muốn kéo dài thời gian, để khôi phục lại thể lực.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK