• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giữa trưa, đoán chừng Mã Chí Ninh bị Mã phu nhân khiển trách một trận, nên lúc gặp lại mặt hắn trông như người chết, không khí vô cùng yên tĩnh. Ngẫu nhiên nghe những lời hắn nói, cho thấy hắn là người học cao hiểu rộng nhưng lại quá kiêu ngạo, còn trông mắt Hoa Thiên Thiên lại lộ đầy địch ý.

Đang lúc dùng cơm, Lâu Hướng Vãn chợt đứng dậy, ánh mắt nhìn Mã phu nhân đầy xin lỗi, khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ liền ửng hồng, “Thật sự quá xấu hổ, do lúc trước ta bị trọng thương, nên bụng hiện giờ có chút không ổn.”

Đương nhiên Mã phu nhân cũng biết lúc trước Lâu Hướng Vãn bị thương ở trên đường đi đến miếu Quan Âm, liền nhanh sai một nha hoàn đến hầu hạ đưa Lâu Hướng Vãn ra khỏi phòng khách.

Trên mặt Đoàn Tử lộ vẻ lo lắng, “Mộc Mộc, có phải ngươi ăn quá nhiều dầu mở, nên bụng mới đau như vậy không?”

“Không sao đâu.” Lâu Hướng Vãn trả lời một câu, để nha hoàn dẫn mình đi đến nhà xí, sau khi đóng cửa Lâu Hướng Vãn nhanh chóng móc trong ống tay áo ra một túi bột nhỏ đổ vào trong lòng bàn tay, đó là phương thuốc mà nàng viết ra sai bọn thuộc hạ làm theo hướng dẫn nghiền thành bột rồi mang đến.

Chỉ cần đến gần rồi phủi lên trên người của người đó, chỉ cần là phụ nữ có thai ngửi được sẽ thấy buồn nôn muốn ói, Lâu Hướng Vãn rời khỏi nhà xí, nha hoàn liền dẫn nàng đến chỗ Đoàn Tử đang đứng chờ, “Đi vào trong viện xem một chút nha.”

Mã Chí Ninh là con vợ kế, nên viện sẽ ở hướng khác, căn viện của hắn nằm ở góc Tây Bắc, nên nha hoàn mang thai ba tháng kia chắc chắn đã thấy bụng rồi. Nếu như tháng hai năm sau Thiên Thiên mới gả vào, thì hài tử đã sinh ra, chuyện này sẽ làm Phượng vương phủ bị mất mặt. Vả lại Chí Ninh lại cứ đòi tuyệt thực, cho nên Mã gia chỉ còn cách phải nhanh chóng tổ chức hôn lễ thật sớm để Hoa Thiên Thiên sớm gả vào đây.

Hơn nữa Mã phu nhân cũng đã hạ quyết tâm muốn gạo sống nấu thành cơm chín, đầu tiên chờ hài tử kia sinh ra sẽ được giữ lại, còn mẹ của hài tử đó tuyệt đối không thể giữ, như vậy mới giúp Hoa Thiên Thiên hả giận. Dù sao cách giải quyết của người Mã gia, quả thật không tốt chút nào. Thứ hai, khi hài tử vừa ra đời sẽ để Hoa Thiên Thiên nhận làm con thừa tự, xem như chẳng khác gì làm con ruột, e rằng về sau Mã Chí Ninh sẽ không cùng Hoa Thiên Thiên lên giường với nhau, cho nên muốn để Hoa Thiên Thiên có thêm một hài tử của riêng mình thật sự không dễ.

Trong viện, nhìn thấy một nha hoàn trông thật diễm lệ đang ở ngõ quẹo trong đình viện đang sửa sang lại bình hoa, thấy đám người Lâu Hướng Vãn đến, Kiều Vân Nhi không ngừng sợ hãi, “Tam công tử không có ở trong viện.”

“À, thì ra đây là viện của tam công tử Mã gia, trông cách trang trí thật sự rất tao nhã.” Lâu Hướng Vãn trông giống như đang quan sát viện, liền hướng thẳng tới đình viện, “Đoàn Tử, ngồi xuống nghỉ một chút, mặt trời nóng quá, làm ta muốn bị thiêu chín rồi.”

Đây chính là vị hôn thê của Tam công tử sao? Kiều Vân Nhi biết hôm nay trong phủ có khách đến, còn biết đối phương là ai, chính nàng cũng biết rõ thân phận của mình, liền dùng tay phủ xuống cái bụng hơi nhô ra của mình. Dù mình không thể làm chính thất cũng mong có thể làm thiếp, hơn nữa nếu mình sinh hạ ra trưởng tử, sau này ở Mã gia cũng có chỗ dựa.

“Tiểu thư, xin mời qua bên này ngồi, Vân Nhi sẽ đi châm trà ngay.” Kiều Vân Nhi đề phòng cảnh giác Lâu Hướng Vãn, bước chân hơi lui về phía sau, phòng ngừa bị nàng đẩy ngã.

Nhìn dáng vẻ dịu dàng đáng yêu, thân thể mảnh mai động lòng người, nhưng e rằng nàng ta là một nữ nhân rất thông minh! Lâu Hướng Vãn không chút biến sắc nhìn vẻ phòng bị của Kiều Vân Nhi, liền sử dụng chút mánh khóe, giống như chỉ vén những sợi tóc nhỏ, nhưng lại dùng chút nội lực, đem bột thuốc trong lòng bàn tay vẩy về phía người Kiều Vân Nhi đang xoay người đi.

Đi thẳng vào trong phòng, hôm nay Kiều Vân Nhi cố ý đổi bộ váy mới, chải đầu cẩn thận, đeo hoa tai cùng vòng trân châu. Mặc dù không cao quý nhưng lại giống như một nữ nhân rất được cưng chiều, sau đó lộ sắc mặt sợ hãi nhìn nha hoàn khác đang đi thẳng vào trong phòng, “Mẫn tỷ tỷ, dù gì trong đình viện đang có mặt thê tử tương lai của thiếu gia, ta hơi sợ……..”

Một mặt nói, một mặt cúi đầu xuống, che lấy bụng, khiến nha hoàn Mẫn tỷ phải nhíu mày một cái, “Ngươi mau đi chuẩn bị nước trà, ta đi lấy trái cây cùng bánh ngọt, rồi cùng nhau đi.”

“Cám ơn Mẫn tỷ tỷ.” Kiều Vân Nhi nở nụ cười cảm kích, chạy đi chuẩn bị nước trà, chỉ trong chốc lát sau Mẫn Nhi bưng khay trà cùng Mẫn Nhi bước vào trong đình viện.

Đột nhiên đi tới đi lui, đột nhiên bụng Kiều Vân Nhi bắt đầu đau đớn kịch kiệt, toàn thân nhức mỏi toát hết mồ hôi lạnh, khay trà trong tay liền rơi xuống mặt đất phát ra tiếng kẻng, nàng ôm lấy bụng trông rất đau đớn.

“Chuyện gì vậy?” Lâu Hướng Vãn nhanh chóng chạy về phía Kiều Vân Nhi đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, cho dù Kiều Vân Nhi đau đớn khó chịu, nhưng vẫn đề phòng liền kéo chân của Mẫn Nhi.

“Đoàn Tử, mau đi gọi người đến.” Lâu Hướng Vãn nhanh chóng đẩy Đoàn Tử đi, không cần phải đến gần, cứ để nha hoàn Mẫn Nhi đến đỡ Kiều Vân Nhi dậy.

Nhưng càng ngày bụng càng đau, Kiều Vân Nhi không nhịn được liền ói ra, sắc mặt càng tái nhợt càng thêm đói, đôi môi không còn chút máu.

“Không xong, không xong rồi, Vân Nhi bị đau bụng đến ngất đi rồi.” Đoàn Tử chạy thình thịch về phía phòng khách, nơi mọi người đang ăn cơm, liền hét lớn lên.

“Cái gì?” Mã Chí Ninh bỗng chốc đứng lên, nhấc chân chạy ra bên ngoài, mặc dù hắn thích nam nhân, nhưng hài tử là vô tội cũng là máu mủ của mình, Mã Chí Ninh biết đời này mình chỉ có một đứa con nên rất quan tâm, vừa nghe hài tử gặp chuyện liền chạy nhanh về viện của mình.

Ở trong phòng, Kiều Vân Nhi đau bụng thét lên thê thảm, ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt cực kỳ “Sắc bén độc ác” của Lâu Hướng Vãn, biết mình đề phòng cẩn thận nhưng vẫn bị người động thủ, cho nên vừa thấy cứu tinh Mã Chí Ninh đến lập tức nước mắt liên tục rơi xuống.

“Thiếu gia, thiếu gia mau cứu hài tử, cứu hài tử của chúng ta đi.” Kiều Vân Nhi không thể mất đứa bé này, nó là chỗ dựa duy nhất của nàng, cho nên giờ phút này thống khổ kêu gào, hai tay run run, gương mặt tái nhợt nắm lấy tay Mã Chí Ninh, khiến người ta nhìn vào cực kỳ thương tiếc.

“Vân Nhi, ngươi không cần sợ, các ngươi còn đứng đờ ra đó làm gì, mau đi gọi đại phu đến, nhanh mau gọi đại phu đến đây!” Mã Chí Ninh đối với Vân Nhi luôn rất áy náy, hắn không yêu thích nữ tử, nhưng do bọn gia nhân bỏ dược vào làm hủy hoại cuộc đời của Kiều Vân Nhi. Hiện giờ nàng đang mang đứa nhỏ của hắn, hơn nữa ngày thường Kiều Vân Nhi luôn ôn nhu săn sóc hắn, lại còn không dùng hài tử của mình để bắc thang leo lên địa vị cao, thậm chí nàng còn chờ hài tử ra đời, sau đó sẽ rời khỏi Mã gia, cho nên lúc này Mã Chí Ninh thấy Kiều Ninh Nhi cắn nát môi mà thấy đau lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK