Vũ Vân Hân không cáu gắt hay cáu kỉnh, khiến cô ta vừa nhìn thấy đã rất tức giận, “Tại sao cô lại cướp người ở chỗ tôi?”
“Bởi vì tôi cần hai người giải quyết công việc nội bộ, hơn nữa bộ phận nhân sự và bộ phận thư ký đều bận rộn, nên công ty đề xuất bộ phận của cô với tôi trước. Nếu có gì không hài lòng, cô có thể nói với tổng giám đốc Mục”
Cô dám đề cập đến Mục Lâm Kiên trước mặt cô ta!
Vũ Thư Anh tức giận nghiến răng nghiến lợi, “Cô còn có mặt mũi lôi tổng giám đốc Mục ra để nói chuyện với tôi sao?”
“Có vấn đề gì không? Chính tổng giám đốc Mục cho phép lời đề xuất của tôi trước mặt rất nhiều lãnh đạo cấp cao”
“Bốp!”
Ngay khi giọng nói vừa rơi xuống, một cái tát đã giáng xuống má Vũ Vân Hân mà không hề báo trước.
Năm dấu tay đã in trên đôi má nõn nà.
Khuôn mặt Vũ Vân Hân đanh lại và tỏ rõ lạnh lùng.
“Cô dựa vào chút sắc đẹp của mình để quyến rũ Mục Lâm Kiên? Đừng nghĩ rằng tôi không biết! Nhưng tôi cảnh cáo cô, Mục Lâm Kiên là người của tôi, đừng có tham lam như vậy, và anh ấy sẽ không có tình cảm thực sự với cô đâu, cô không quyền không thế, có thể đem lại cái gì cho Mục Lâm Kiên? Môn đăng hộ đối ấy, cô có hiểu không hả, đồ không biết xấu hổ!”
Lời nói đâm thấu tim gan.
Nhưng tiếc là áp dụng nhầm đối tượng rồi.
Vũ Vân Hận hờ hững nâng lên mắt, nhắm thẳng má của cô ta, trực tiếp tát cho cô ta hai cái tát, “Tôi thích nhất là ăn miếng trả miếng, vả lại cô dựa vào đầu mà nói tôi không quyền không thế? Với lại, Mục Lâm Kiên ấy mà, tôi nhắm chắc rồi!”
Khí thế nghênh ngang trực tiếp đè bẹp Vũ Thư Anh dưới chân.
“Tôi nói cho cô biết, tôi không những muốn động vào người của cô, mà còn muốn chiếm chỗ của cô, độc chiếm cả Mục Lâm Kiên nữa! Tôi sẽ lợi dụng quyền của Mục Lâm Kiên để đuổi cô đi!”
Từ khi Vũ Thư Anh nghĩ cô xấu xa như vậy, cô không muốn trở thành một đóa sen trắng nữa, mà chỉ muốn là một người phụ nữ xấu xa.
Cô ngẩng mặt lên đầy kiêu hãnh, cao hơn Vũ Thư Anh một centimet.
Một centimet, nhưng khí thể cao vút một mét tám mươi.
“Cô! Cô…” Vũ Thư Anh tức giận không nói nên lời.
Cô ta điên cuồng dậm chân.
“Hoan nghênh Trưởng phòng Vũ tới tổ 5 của chúng tôi cãi nhau bất cứ lúc nào.”
Vũ Vân Hân bình tĩnh ngồi trở lại vị trí của mình, nhếch miệng lạnh lùng, lúc này Vũ Thư Anh giống như một con khỉ vậy.
Cô ta hoàn toàn không phải là đối thủ của cô.
“Cô đợi đấy, Vũ Vân Hân! Cô động đến tôi rồi! Đừng hòng nghĩ tới chuyện tháng 12 tháng chức!”
Thực ra Vũ Vân Hân cũng chưa nghĩ đến chuyện thăng chức, nhưng có quá nhiều người nhắc đến nên cô đi tìm hiểu.
Cơ hội thăng chức trong tháng 12 là kỳ thi thăng chức thường niên của Tập đoàn Mục Lẫm.
Đặc biệt, các cấp cơ sở được tạo cơ hội thể hiện thông qua phỏng vấn, thi viết cũng như đánh giá năng lực kinh doanh và năng lực toàn diện.
Nếu điểm số xuất sắc, thì có thể được đề bạt lên vị trí giám đốc điều hành cấp cao.
Mức lương trên 300 triệu, hông có giới hạn!
Vũ Vân Hân dao động trước mức lương hấp dẫn này.
Bây giờ thứ cô thiểu nhất là tiền, nếu mỗi tháng có thể có ba trăm triệu thì cô và các con sẽ dư dả.
Sáu giờ chiều là thời gian dân công sở tự do.
Vũ Vân Hân chỉ có một mình trong văn phòng nên cô đã rời công ty lúc sáu giờ đúng giờ và vội vã đến nhà trẻ đón bọn trẻ.
“Búp Bê, hôm nay đến sớm thể thích quá đi!”
Bánh Bao nhìn thấy Vũ Vân Hân, phấn khích đứng dậy khỏi chiếc ghế dài nhỏ và chạy nhanh tới với một cái ôm.
“Búp Bê, có phải không có Võ Minh Tính nên ở công ty rất vui không?” Bánh Bao tò mò hỏi.
“Cũng tạm! Nhưng mẹ đã sa thải tất cả cấp dưới của mình rồi.”
Ba đứa nhỏ ngạc nhiên nhìn chằm chằm, “Tại sao?”
“Bởi vì bọn họ cùng một giuộc với Võ Minh Tính”
“Đuổi hết là đúng rồi, tránh gây phiền phức”
“Mẹ lấy hai người từ bộ phận của Vũ Thư Anh làm hậu cần, với lại định điều mấy người ở tổ khác sang làm dự án.”
Ba đứa bé gật đầu, “Đúng! Tổ chức lại là lựa chọn tốt nhất, nhưng Búp Bê, ông chú phẫu thuật thẩm mỹ đang theo đuổi mẹ à?”
Tại sao lại nói chuyện này?
Cô ngơ ngác.