Khẩu vị của Vũ Vân Hân rất nặng, cô thích ăn ruột già, gan heo xào lăn, phối uyên ương, súp lòng bò...nói chung món gì làm từ nội tạng cô cũng thích.
Cô nhìn tất cả các món trên bàn ăn này: “Hình như ngoài thịt gà ra thì không có món nào anh có thể ăn được.”
“Biết là tốt.” Mục Lâm Kiên lạnh lùng nói.
Em phải hiểu một điều, ông đây vì chuẩn bị những em em thích mà phải hy sinh chính mình đấy.
“Em rán cho tôi một quả trứng đi” Mục Lâm Kiên chỉ vào nguyên liệu hôm nay mới mua trong bếp.
Lúc đầu anh cũng không thích phụ nữ xuống bếp lắm, đối với anh mà nói, người phụ nữ của anh không nên lúc nào cũng dính khói dầu, cho đến bữa sáng hôm đó, sau khi ăn món trứng rán của đầu bếp nhưng lại không cảm thấy ngon như khi Vũ Vân Hân làm cho ba nhóc tì, anh bắt đầu tò mò về trù nghệ của người phụ nữ này.
“Được rồi”
Vũ Vân Hân đứng dậy đi vào phòng bếp.
Bởi vì diện tích của căn phòng này rất nhỏ, để tiết kiệm không gian nên phòng bếp thuộc dạng mở, Mục Lâm Kiên ngồi trên ghế số pha trong phòng khách cũng có thể tận mắt nhìn thấy cô.
Anh đột nhiên đứng dậy, cầm một chén cơm trên bàn, gắp một chút thức ăn đi tới
Tiếng bước chân nương theo thân hình to lớn cường tráng của anh đi tới, Vũ Vân Hân đang làm chảo nóng để đổ dầu cũng cảm nhận được anh đang đến gần.
Không đợi cô xoay người, Mục Lâm Kiên đã lao tới phía sau cô.
Anh thân mật gắp một miếng cơm đưa đến miệng Vũ Vân Hân: “Vừa ăn vừa làm”
Cơm đã chạm nhẹ đến bên môi Vũ Vân Hân, cô đành phải hé miệng, sau đó là một miếng thức ăn.
Anh đứng đây đút cho cô!
Lần này có được Mục Lâm Kiên cưng chiều, Vũ Vân Hân cũng không thể chuyên tâm rán quả trứng này được.
"La la la.."
Sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói vô cùng vui mừng của ba nhóc con.
Lúa nhìn thấy hình ảnh một người đàn ông đẹp trai mặc khăn tắm, trong tay cầm một bộ chén đũa đang đút cho người phụ nữ xinh đẹp trong ngực ăn...
Thấy cảnh tượng cay mắt này, ba nhóc con lập tức che mắt mình lại: “Khẩu vị nặng quá đi.”
Mục Lâm Kiên lạnh nhạt lườm bọn nhóc một cái.
Vũ Vân Hân lúng túng cúi đầu thật thấp xuống, nhanh chóng cầm cái cháo trước mặt rồi gắp trứng ra dĩa.
“Có người đến nhà chúng ta chơi sao?” Há Cảo nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, tò mò nói.
"Oa! Dáng người của tổng giám đốc Mục tuyệt thật đấy! Búp bê nhà chúng ta thích nhất là dáng người như vậy!” Bánh Bao và Màn thầu nhìn thấy dáng người cường tráng của Mục Lâm Kiên thì hai mắt tỏa sáng.
Dáng người khiến già trẻ gì cũng không tha, Mục Lâm Kiên quả thực chính là hình mẫu của ba nhóc con. "Búp bê, mẹ phải bảo vệ mình thật tốt đấy!”
Nói xong, cậu nhóc lấy một cái bao da nhỏ từ trong túi nhỏ của mình ra.
Cái bao kia cực kì giống bộ đồ bảo hộ X, hai má Vũ Vân Hân lập tức trở nên ửng đỏ.
Con đây là đang đào hố mẹ sao?
Vũ Vân Hân cầm món ăn lúc nãy đi về phía bọn nhóc.
Ba nhóc con vội vàng chạy ra ngoài cửa, sau đó giơ tay đóng cửa lại.
Mục Lâm Kiên cầm cái bao nhỏ kia, trên đó có viết một hàng chữ: bao tay dùng một lần!
"Anh đừng hiểu lầm!”
Tay Vũ Vân Hân nhanh chóng cướp lấy cái bao nhỏ kia trong tay anh, lập tức ném vào trong thùng rác.
“Bao dùng một lần duy nhất à” Mục Lâm Kiên lạnh lùng nói.
Vũ Vân Hân đưa lưng về phía anh, hận không thể làm như vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
“Dùng để ăn chân gà” Mục Lâm Kiên chỉ chỉ vào chiếc chân gà kia.
Vũ Vân Hân quả thực rất muốn tự bể mình lại.
Bốn người đàn ông này thông đồng với nhau rồi sao? Sao cô cứ cảm giác ba nhóc con kia và Mục Lâm Kiên rất quen thuộc với nhau nhỉ.
“Anh có ăn không đây!” Chuyện nào làm Vũ Vân Hân có xúc động muốn đứng lên vọt khỏi đây.
Mục Lâm Kiên cầm đũa, bắt đầu ăn quả trứng kia cô vừa làm.
Đũa lật một cái, quả trứng kia đen sì!
"Em đang muốn hạ độc chết tôi à?”
Vũ Vân Hân trừng lớn mắt: “Đây không phải là vấn đề của tôi, là do của cái nồi kia đấy, ai bảo anh không mua chảo chống dính chứ. Thật đấy. Bây giờ anh còn muốn trách ai?”
Mục Lâm Kiên đối với đồ làm bếp dốt đặc cán mai nghe vậy nhíu mày lại, nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng yên lặng ăn hết một miếng.
Hiếm khi người phụ nữ ngu ngốc này nấu cơm cho anh, dù khó ăn hơn nữa anh cũng muốn ăn hết.
“Khó ăn lắm à, đắng không?” Nhìn dáng vẻ nuốt không trôi của anh, Vũ Vân Hân cẩn thận hỏi.
"Đẳng”.
Nói xong, lại tiếp tục lấy một miếng nữa nhét vào miệng, nuốt xuống.
Mục Lâm Kiên để đũa xuống, không thể ăn thêm bất kỳ thứ gì nữa.
Một tiếng sau, Vũ Vân Hân ăn xong cơm, sau đó dọn dẹp lại đồ ăn trên bàn, hai mắt nhìn đồng hồ.
Người đàn ông phía sau đã thay một bộ đồ ngủ thoải mái dễ chịu rồi, nhưng anh vẫn không định rời khỏi đây.
“Chuyện đó....chừng nào thì anh về thế?”
"Không phải em nói ở chung sao?”